NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 20 + 21
22
Cố Lưu nói: "Theo ta ra ngoài đi dạo."
Ta theo sát sau lưng hắn, đi qua cổng lầu canh gác nghiêm ngặt, nhìn hắn nhàn nhã bước đi trên tuyết, cuối cùng dừng lại trên tường thành ngoài cùng của hoàng cung. Xa xa có thể thấy nóc nhà phủ đầy tuyết trắng của ngàn vạn hộ gia đình trong kinh thành, san sát, trải rộng.
Hắn hỏi ta, hôm nay đám phi tử kia nhìn bức tường thấp cảm thán cả đời mình bị giam cầm, còn ta từ đầu đến cuối không nói một lời, trong lòng ta, đang nghĩ gì.
Ta phát hiện hắn kỳ thực đều nắm rõ như lòng bàn tay những chuyện xảy ra trong cung, nếu có chuyện hắn không biết, vậy phần lớn là do hắn không muốn quan tâm, lười biết.
Ta nhìn hoa văn tinh xảo trên mũi giày, thành thật trả lời: "Đang nghĩ đến mùa đông ở Lạc Thành."
Mùa đông ở Lạc Thành rất khó khăn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Nhưng ta và mẹ ít nhất còn có chỗ ở, ta đã thấy quá nhiều người phiêu bạt nay đây mai đó, ngay cả một bát canh gạo cũng phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
"Trong mắt họ, tường cung là khốn khó, là lao tù. Nhưng ta cảm thấy, ở trong cung có thể ăn no mặc ấm, những thứ xa hoa hưởng lạc trên đời đều tụ tập ở đây, không cần chịu đói chịu rét, đã đủ may mắn rồi. Người ăn không đủ no sẽ không nghĩ nhiều như vậy, trên đời còn có rất nhiều người, cả đời đều cố gắng chen chúc vào dưới chân hoàng thành để cắm rễ."
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Lưu nhìn ta, dường như không hề ngạc nhiên khi ta nghĩ đến Lạc Thành, hắn cụp mắt phủi bông tuyết dính trên tay áo, cầm lấy
một cây cung, khẽ than: "Mùa đông ở Lạc Thành quả thực rất lạnh."
Hắn dạy ta kéo cung b.ắ.n tên, ý bảo ta nhìn con chim bay trên trời, "Thấy con chim kia không? Nó bay cao bay xa, không bị ràng buộc, nhưng nàng có mũi tên trong tay, vẫn có thể b.ắ.n hạ nó."
Cố Lưu ôm ta vào lòng, nắm lấy tay ta, nhắm vào con chim bay nhanh trên trời, trời đất xa xôi, chỉ nhỏ như hạt đậu.
Kéo cung, giương tên, b.ắ.n một phát trúng ngay.
Con chim rơi xuống dưới tường thành.
"Thấy bức tường thành dưới chân không? Bức tường cao nhất trong hoàng cung, trùng trùng canh giữ, nhưng nàng có lệnh bài trong tay, vẫn có thể dễ dàng bước ra ngoài."
Cố Lưu nhìn ta chăm chú.
Ta dường như hiểu rồi, đạo lý mà hắn muốn ta biết.
Hắn dẫn ta đích thân xuống lầu, nhặt con chim bồ câu đã c.h.ế.t bên ngoài cổng cung, trên đó buộc một phong thư. Ta tưởng hắn chỉ tùy tiện chọn một con mồi trong lúc nói chuyện, không ngờ hắn còn tiện tay chặn đứng mật thư của người khác.
Ta không hiểu, Cố Lưu liền từng chữ từng chữ đọc cho ta nghe, đại ý là có người chuẩn bị ám sát hắn, đã lên kế hoạch từ lâu, mấy cung nữ thái giám giả trà trộn vào tẩm cung của hắn, lại phát hiện hoàng đế thường ở đó không thấy đâu, lập tức truyền tin cho đồng bọn bên ngoài cung bàn bạc đối sách.
---
Bị ám sát quen rồi, Cố Lưu cũng đã thành thói quen, tùy ý sắp xếp người bên dưới tìm chim bồ câu đưa thư khác, truyền tin của bọn họ đi, đào ra kẻ chủ mưu, sau đó tất cả những kẻ tham gia trong và ngoài cung đều bị bắt lại. Mấy ngày đó trong cung liên tiếp có rất nhiều người chết, lòng người hoảng sợ.
Sau ngày hôm đó, Cố Lưu bảo ta mỗi ngày đến Điện Cần Chính mài mực cho hắn, dẫm lên vết m.á.u đã đóng băng, nhưng ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Thật ra mài mực không tốn bao nhiêu thời gian, phần lớn thời gian còn lại, khi Cố Lưu nhàn rỗi, hắn sẽ tự tay dạy ta nhận mặt chữ, từng chữ từng chữ một, bảo ta viết theo những cuốn sách mà hắn chọn, để lão thần đức cao vọng trọng dạy ta học thuộc lòng.
Sau đó ta mới nhận ra, thì ra hắn đang dạy ta đọc sách viết chữ.
Người khác chê cười ta không biết chữ, hắn đương nhiên có thể đày những kẻ đó vào lãnh cung, nhưng như vậy thì có ích gì, có lẽ tất cả mọi người không dám nhắc đến chuyện này nữa, nhưng trong lòng họ, vẫn xem thường và khinh bỉ ta.
Đúng là như vậy, không sai chút nào.
Vì vậy ta học rất nghiêm túc, thiếu mất mười mấy năm tích lũy so với người khác, nên phải khổ công hơn bất kỳ ai.
Chữ đầu tiên ta học được là "Cố", chữ thứ hai là "Lưu".
"Cố Lưu".
Không phải là Cố Lưu được nhớ như một hình vẽ, mà là từng nét từng nét, cái tên do chính tay ta viết ra.
Lão thần ban đầu rất kháng cự, thậm chí chán ghét khi nhìn thấy ta, ông ấy cảm thấy Hoàng đế đang lấy lòng nữ nhân hậu cung, quả thực là cố ý làm nhục văn hóa. Sau này thấy ta chuyên cần chăm chỉ, dần dần thay đổi cách nhìn, về sau ông ấy bắt đầu khen ta thông minh, hối hận vì không gặp ta sớm hơn để thu nhận làm học trò.
Ông ấy nói thật đáng tiếc, giờ ta chỉ có thể cả đời ở trong hậu cung tranh giành ghen ghét.
Ta chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại, nói rằng không có tranh giành ghen ghét.
Nếu ông ấy gặp ta sớm hơn, ta vẫn là một đứa ăn mày nhỏ, hoặc là cô bé ở vùng núi sâu mùa đông còn mặc áo mỏng manh cũ kỹ, ông ấy căn bản sẽ không chú ý đến ta.
Là Cố Lưu từ trong bùn nhơ nhìn thấy ta, vì vậy ta mới có thể được lão nhân gia nhìn thấy, được rất nhiều người nhìn thấy.
Hoàng cung không phải là ngục giam, không phải dùng để giam giữ bất cứ ai.
Chỉ một bức tường thấp sao có thể nhốt được ai? Chỉ cần bắc thang là có thể trèo qua được.
Thứ nhốt họ lại là gia tộc mà họ dựa dẫm, là lợi ích ràng buộc, là vinh hoa phú quý, là tầm nhìn, là tư tưởng, là trái tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-20-21.html.]
Thứ nhốt họ lại chính là bản thân họ.
Bởi vì dựa dẫm vào gia tộc để có được địa vị, nên cũng phải đại diện cho gia tộc mưu cầu lợi ích trong cung, bởi vì hưởng thụ vinh hoa phú quý trong hoàng cung, cơm áo không lo, nên cũng phải tuân thủ quy tắc trong cung, ra vào phải xin phép, bởi vì có được một số thứ, nên không tránh khỏi sẽ mất đi một số thứ.
Họ cho dù không vào cung, gả vào nhà quan lại bình thường, cũng sẽ chịu những gông xiềng này. Tường cung không còn, nhưng tường cao lợi ích mãi mãi trường tồn.
Đều là quân cờ trong ván cờ, có tư cách gì để nói đến tự do? Đi xa hơn, bay cao hơn, người cầm cờ xoay tay, người giương cung buông tên, số phận thăng trầm đều nằm trong một ý niệm của người khác.
Cùng sống trong thâm cung, đế vương, hoàng tử, thái hậu, sẽ không cảm thấy bị giam cầm.
Họ là người cầm cờ, người giương cung, người nắm giữ lệnh bài.
Ta trước tiên là một con người, sau đó mới là một nữ tử, hoặc là cung phi, hoặc là con gái nuôi của Liễu gia…
Một người, có một trái tim rộng lớn, tự do, bên trong nàng ấy, sẽ không bị bất kỳ bức tường nào trên thế gian này giam cầm.
Một người, bên hông có lệnh bài, trong tay có cung tên, hạ cờ định ván cờ; có thân phận, có quyền thế, còn có đầu óc vận dụng tốt tất cả, lo gì không khống chế được vận mệnh của mình?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cố Lưu đang nói với ta: Phải nỗ lực khống chế vận mệnh của chính mình.
23
Sau khi ta luyện b.ắ.n cung thành thục, Cố Lưu đưa ta đến một nơi, doanh trại lớn nơi đại quân đóng quân bên ngoài Kinh Thành.
Ngoại địch phía bắc khiêu khích, hai bên giao chiến đã lâu, nay cuối cùng đã bình định được biên cương, đại quân mang theo chiến lợi phẩm trở về, theo lý mà nói, Hoàng đế cũng nên dẫn theo thân quyến và các quan đại thần đến đó, luận công ban thưởng, khao thưởng ba quân.
Theo lệ cũ, những dịp cần dẫn theo nữ quyến hậu cung như thế này, Cố Lưu đều không để ý, lần này lại khác thường, thành thật dẫn theo một đám người.
Người đông, liền rồng rắn lẫn lộn, sóng ngầm cuồn cuộn.
Cố Lưu gọi ta lên đầu, vào trong xe ngựa của hắn. Dọc đường dẫn ta đi ngắm cảnh, đến miếu xin hòa thượng làm món chay tuyệt ngon, cầm cung nỏ phi ngựa săn thú, thú săn được như hươu, gà rừng liền đốt lửa nướng thịt, sau đó cách làn khói nhìn đoàn xe ngựa dài phía sau, tùy ý giải thích sóng ngầm giữa đám người kia cho ta nghe, để g.i.ế.c thời gian.
Đến nơi, tổ chức xong điển lễ long trọng, Cố Lưu dẫn ta đến nơi giam giữ nô lệ, bên trong có một đấu trường đơn sơ, m.á.u thịt lẫn lộn.
Người của bên thua trận đều bị sung làm nô lệ, nhốt trong những chiếc lồng chật hẹp, chờ người ta chọn xuống đấu với nhau như dã thú, xung quanh các binh sĩ đặt cược, ồn ào náo nhiệt. Trên chiến trường sáng còn không chắc giữ được mạng đến tối, áp lực cao, đây là cách phát tiết hiếm hoi của họ.
Thấy Bệ hạ đột nhiên đến, họ vô cùng kích động.
Cố Lưu đứng trên đài cao quan sát một hồi, dường như không có hứng thú với cảnh đánh nhau nguyên thủy này, khẽ nhướn mắt nói với võ quan theo sau: "Chỉ là đánh nhau lặp đi lặp lại, thật vô vị."
Giọng hắn uể oải, "Chi bằng đổi thứ khác thú vị hơn."
Thú vị hơn, chính là đổi nô lệ hèn mọn xấu xí dưới sân, thành mỹ nhân thân phận cao quý, đấu với dã thú. Cảnh tượng nhất định sẽ bi thương mà đẫm máu, đáng thương mà tàn bạo.
U mê mà hoang đường, nhưng nội tâm mọi người trên sân thật ra đều mong chờ.
Ánh mắt nhàn nhạt của Cố Lưu lướt qua đám nữ quyến hậu cung dẫn theo, họ không khỏi hoảng sợ thất sắc, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên một người, khẽ đưa tay, ý bảo người bên dưới đưa nàng ta vào sân.
Người phụ nữ hoảng loạn cầu cứu, vẫn bị ném vào trong sân đầy m.á.u thịt, đối diện nàng ta là một con ch.ó to lớn vạm vỡ, đã bị bỏ đói mấy ngày, ánh mắt hung ác.
Ta nhận ra rồi, đây là phi tử gần đây dẫn đầu đám người công khai gây khó dễ, sỉ nhục ta, cũng chính là nàng ta, từng cố ý thả chó cắn c.h.ế.t con thỏ của ta để mua vui, cho dù nàng ta biết con thỏ đó là vật ta trân quý.
Con chó này, chắc chắn là con ch.ó mà nàng ta đã tự tay nuôi lớn.
Ta không khỏi liếc nhìn Cố Lưu, hắn uể oải ngồi trên cao, trông có vẻ hứng thú lụi tàn, phát hiện ánh mắt của ta, hắn ngẩng đầu nhìn lại.
Một lát sau, hắn cho người bày đầy lò lửa trên đài cao bán lộ thiên, bảo ta ở bên cạnh hắn nơi ấm áp nhất, khẽ hỏi: "Lạnh sao?"
Ta do dự lắc đầu, nhưng cũng không nói gì.
Phi tử xuất thân cao quý dưới kia, đã bị con ch.ó đói điên cuồng cắn xé đến mức toàn thân đầy vết thương, kêu gào thảm thiết, nghi thái không còn, chật vật đến cực điểm.
Cố Lưu cho người ném một con d.a.o vào, người phụ nữ thấy d.a.o liền nhanh chóng nhặt lấy, không chút do dự đ.â.m vào đầu con ch.ó mà nàng ta từng gọi là "bảo bối", đương nhiên cũng không có kết cấu gì, đến khi con ch.ó dưới tay không còn động đậy, nàng ta vẫn đỏ mắt đ.â.m chém, lúc bị kéo ra, thần tình hoảng hốt mà điên cuồng.
Người bên dưới sôi trào kích động, trên đài cao một đám cung phi lại im như thóc, đều là những người lớn lên trong khuê phòng, đâu đã thấy cảnh tượng này, có người còn bị dọa ngất.
Trong sự yên lặng này, Cố Lưu đột nhiên vỗ tay, mỉm cười hỏi họ: "Sao vậy? Các người thấy không đủ đặc sắc sao?"
Họ vội vàng lắc đầu, vội vàng cười gượng hùa theo.
Cố Lưu lúc giận lúc vui khó lường, lúc này ý cười tan biến, mặt không cảm xúc: "Đúng vậy, đây cũng không tính là đặc sắc tuyệt luân gì."
Ánh mắt hắn lướt qua các đại thần, rơi xuống người Liễu Thanh Thạch, "Vở kịch tráo rường đổi cột trước đây của Thừa tướng đại nhân, ngược lại có thể coi là đặc sắc."