NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 16
Đã lâu không gặp, nương dường như không còn điên nữa.
Còn cố ý nấu canh hạt sen bách hợp cho ta đón gió tẩy trần, học theo dáng vẻ của những người mẹ bình thường, hỏi han tình hình gần đây của ta, hỏi xong tình hình gần đây, hai người không nói gì với nhau, bà ta lại vụng về học theo dáng vẻ trước đây kể chuyện cho ta nghe.
Qua hồi lâu, có lẽ bà ta cuối cùng đã ý thức được sự xa lạ, ngượng ngùng giữa hai người chúng ta, cũng yên tĩnh lại.
Một lúc sau, bà ta nghiêm mặt, cuối cùng nói ra chuyện mà mình quan tâm nhất: "Liễu Thiêm, con ở trong cung, có được sủng ái không?"
Tay cầm thìa của ta dừng lại, sau đó, ta nói: "Trong cung không ai được sủng ái cả."
Nương ngồi xuống bên cạnh ta, khiến ta không thể không nhìn thẳng bà ta, lại hỏi: "Vậy Liễu Thanh Thạch, con đã gặp rồi chứ?"
Ta không biết rốt cuộc bà ta muốn nói gì, do dự trả lời: "Gặp rồi ạ."
Mẹ ta đột nhiên kích động, trong mắt là sự điên cuồng và thù hận tỉnh táo: "Con nhớ kỹ, ông ta không phải cha con, ông ta là kẻ thù của con và mẹ."
"Liễu Thiêm, con là do ta sinh ra, ta hiểu con. Con là một đứa trẻ thông minh, lại kế thừa dung mạo của ta và Liễu Thanh Thạch, xinh đẹp và trí tuệ đều là vũ khí vô hình, bây giờ con có cơ hội sử dụng những vũ khí này rồi. Đi tiếp cận hoàng đế, đi tranh sủng, nghĩ cách tru di cửu tộc Liễu Thanh Thạch."
Nói xong, bà ta lại thay đổi chủ ý, lắc đầu tự nói, "Không được, không được, như vậy quá chậm, quá chậm."
Nghĩ đến điều gì đó, trong mắt bà ta lóe lên ánh sáng, nắm lấy một cánh tay của ta, không hề che giấu hận ý nói: "Đúng rồi, chi bằng con trực tiếp tìm cơ hội, một kiếm đ.â.m c.h.ế.t ông ta. Liễu Thiêm, chỉ cần ông ta chết, mẹ con cũng được giải thoát."
Bà ta tính toán xem ta nên g.i.ế.c Liễu Thanh Thạch như thế nào để thay bà ta báo thù, chưa một lần nghĩ đến việc ta nên toàn thân trở ra như thế nào, giống như, giống như Liễu Thanh Thạch bảo ta đi hạ độc bạo quân vậy.
Chưa một lần nghĩ đến.
Trái tim ta đột nhiên rất khó chịu, cảm giác khó chịu không nói nên lời đó dần dần rõ ràng.
Có lẽ ta im lặng quá lâu, mẹ ta cuối cùng cũng nhìn ta một cái, trong mắt bà ta, ta hẳn là đang đờ đẫn cúi đầu, chiếc thìa trong tay vô thức khuấy canh, va vào thành bát kêu lách cách, nhưng lại không hề ăn một miếng nào.
Bà ta mất kiên nhẫn, cũng sớm đã mất đi dáng vẻ giả vờ làm mẹ hiền lúc nãy, lạnh lùng nhìn ta, ép ta trả lời: "Liễu Thiêm, rốt cuộc con có đi thay mẹ báo thù không?"
Ta há miệng, nhưng lại phát hiện mình không phát ra âm thanh. Lại im lặng một lúc, ta không nói được, cũng không nói không được, nhẹ nhàng đẩy bát canh hạt sen bách hợp kia về phía bà ta, giọng rất khẽ:
"Mẹ, người còn nhớ không? Con ăn hạt sen sẽ chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-16.html.]
Ta bị dị ứng với hạt sen, nghiêm trọng đến mức đã từng suýt mất mạng.
Khi còn nhỏ, mẹ không cho cơm ăn, ta đói đến không chịu được, đã từng mùa đông lội nước đi hái những đài sen còn sót lại mà người khác không cần trong ao sen, loay hoay trong làn nước lạnh thấu xương hồi lâu, mới gom được một nắm nhỏ hạt sen khô héo, ta trân trọng từng hạt từng hạt ăn vào bụng, tối hôm đó đau bụng đến lăn lộn trên đất, trên người nổi lên những nốt đỏ dày đặc.
Mẹ ta sợ ta nhiễm bệnh dịch gì đó có thể lây lan, đuổi ta ra khỏi nhà, ta co ro trong đống cỏ khô hấp hối, may mà thím đến đưa đồ nhìn thấy, bà ấy cõng ta xuống núi trong đêm tìm thầy lang trong thôn, mới chẩn đoán ra ta là ăn phải thứ bị dị ứng, nếu ăn thêm mấy hạt nữa thì mất mạng rồi.
Từ đó về sau ta không bao giờ ăn hạt sen nữa, nhưng mỗi khi hè đến, ta luôn đi làm công vặt cho chủ ao sen, đổi lấy mấy đài sen xấu xí, mang về nhà tích lại nấu canh. Bởi vì mẹ thích ăn canh hạt sen ngọt ngào.
Bà ta nói bà ta hiểu ta.
Ta cảm thấy câu nói này thật nực cười và chua xót.
Nếu bà ta thực sự hiểu ta, sẽ không nấu canh hạt sen mà bà ta thích nhất để giả vờ chào đón ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong sắc mặt cứng đờ của bà ta, ta đi ra ngoài, mở cửa phòng, hít thở sâu không khí trong lành, nhưng nỗi buồn trong lòng lại không thể nào vơi bớt.
Buổi tối là gia yến, Liễu phu nhân sai người đến gọi ta cùng dùng bữa, trên danh nghĩa ta là con gái nuôi của Liễu Thanh Thạch, ghi dưới danh nghĩa của Liễu phu nhân, cũng là con gái của bà ta.
Liễu Tích Dung không có ở đây, Liễu Hy Nghiên và cha mẹ nàng ta ngồi cùng nhau, gia yến không câu nệ lễ tiết, Liễu Thanh Thạch và Liễu phu nhân đều không ngừng gắp thức ăn nàng ta thích ăn. Dần dần ta phát hiện, thật ra cả bàn đều là món nàng ta thích ăn.
Ta một mình ngồi ở cuối bàn, lại là cảm giác đó, quen thuộc một cách kỳ lạ, lạc lõng.
Liễu Hy Nghiên ăn được một nửa đột nhiên không vui, Liễu Thanh Thạch hỏi nàng ta sao vậy, Liễu Hy Nghiên nhìn ta ám chỉ: "Chúng ta cả nhà vui vẻ đoàn tụ, con không thích bên cạnh có người ngoài chướng mắt phá hỏng bầu không khí."
Thế là ăn được một nửa, Liễu Thanh Thạch bảo ta ra ngoài trước, nói để nhà bếp làm bữa tối riêng cho ta.
Ta không nghe theo đến nhà bếp, mà là ra khỏi phủ đi ra ngoài đường, lang thang không mục đích.
Vừa chập tối, chợ trên phố náo nhiệt, đèn lồng treo cao trên mái hiên, người đông như mắc cửi, tiếng rao hàng không ngừng bên tai, khói lửa tràn ngập khắp nơi.
Ta nhìn thấy, đứa bé ẵm ngửa mè nheo cha mẹ mua kẹo hồ lô, cha mẹ đứa bé bất đắc dĩ lại cưng chiều chọn cho con một cái lớn nhất; bà chủ bán hoành thánh đang đánh cháu trai, vì nó chạy đi móc tổ chim ngã một thân đầy bùn đất, đánh xong lại bế con chim nhỏ nó mang về để cạnh bếp lò sợ bị c.h.ế.t cóng; cô nương sắp xuất giá đang cùng mẹ và chị em chọn đồ trang sức, sắm sửa đồ cưới; một bà lão đang dìu người mẹ còn già hơn cả bà ấy, cùng hàng xóm láng giềng ngồi nói chuyện phiếm...
Ta giống như một linh hồn cô độc, lang thang trong sự náo nhiệt của bọn họ.