NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 16
Đã lâu không gặp, nương dường như không còn điên nữa.
Còn cố ý nấu canh hạt sen bách hợp cho ta đón gió tẩy trần, học theo dáng vẻ của những người mẹ bình thường, hỏi han tình hình gần đây của ta, hỏi xong tình hình gần đây, hai người không nói gì với nhau, bà ta lại vụng về học theo dáng vẻ trước đây kể chuyện cho ta nghe.
Qua hồi lâu, có lẽ bà ta cuối cùng đã ý thức được sự xa lạ, ngượng ngùng giữa hai người chúng ta, cũng yên tĩnh lại.
Một lúc sau, bà ta nghiêm mặt, cuối cùng nói ra chuyện mà mình quan tâm nhất: "Liễu Thiêm, con ở trong cung, có được sủng ái không?"
Tay cầm thìa của ta dừng lại, sau đó, ta nói: "Trong cung không ai được sủng ái cả."
Nương ngồi xuống bên cạnh ta, khiến ta không thể không nhìn thẳng bà ta, lại hỏi: "Vậy Liễu Thanh Thạch, con đã gặp rồi chứ?"
Ta không biết rốt cuộc bà ta muốn nói gì, do dự trả lời: "Gặp rồi ạ."
Mẹ ta đột nhiên kích động, trong mắt là sự điên cuồng và thù hận tỉnh táo: "Con nhớ kỹ, ông ta không phải cha con, ông ta là kẻ thù của con và mẹ."
"Liễu Thiêm, con là do ta sinh ra, ta hiểu con. Con là một đứa trẻ thông minh, lại kế thừa dung mạo của ta và Liễu Thanh Thạch, xinh đẹp và trí tuệ đều là vũ khí vô hình, bây giờ con có cơ hội sử dụng những vũ khí này rồi. Đi tiếp cận hoàng đế, đi tranh sủng, nghĩ cách tru di cửu tộc Liễu Thanh Thạch."
Nói xong, bà ta lại thay đổi chủ ý, lắc đầu tự nói, "Không được, không được, như vậy quá chậm, quá chậm."
Nghĩ đến điều gì đó, trong mắt bà ta lóe lên ánh sáng, nắm lấy một cánh tay của ta, không hề che giấu hận ý nói: "Đúng rồi, chi bằng con trực tiếp tìm cơ hội, một kiếm đ.â.m c.h.ế.t ông ta. Liễu Thiêm, chỉ cần ông ta chết, mẹ con cũng được giải thoát."
Bà ta tính toán xem ta nên g.i.ế.c Liễu Thanh Thạch như thế nào để thay bà ta báo thù, chưa một lần nghĩ đến việc ta nên toàn thân trở ra như thế nào, giống như, giống như Liễu Thanh Thạch bảo ta đi hạ độc bạo quân vậy.
Chưa một lần nghĩ đến.
Trái tim ta đột nhiên rất khó chịu, cảm giác khó chịu không nói nên lời đó dần dần rõ ràng.
Có lẽ ta im lặng quá lâu, mẹ ta cuối cùng cũng nhìn ta một cái, trong mắt bà ta, ta hẳn là đang đờ đẫn cúi đầu, chiếc thìa trong tay vô thức khuấy canh, va vào thành bát kêu lách cách, nhưng lại không hề ăn một miếng nào.
Bà ta mất kiên nhẫn, cũng sớm đã mất đi dáng vẻ giả vờ làm mẹ hiền lúc nãy, lạnh lùng nhìn ta, ép ta trả lời: "Liễu Thiêm, rốt cuộc con có đi thay mẹ báo thù không?"
Ta há miệng, nhưng lại phát hiện mình không phát ra âm thanh. Lại im lặng một lúc, ta không nói được, cũng không nói không được, nhẹ nhàng đẩy bát canh hạt sen bách hợp kia về phía bà ta, giọng rất khẽ:
"Mẹ, người còn nhớ không? Con ăn hạt sen sẽ chết."