NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 38

Cố Cẩm im lặng đánh xe phía trước, bên trong loạn thành một đoàn, Tề Mẫn Đế đi săn một chuyến, chớp mắt mọi thứ đã thay đổi, nữ nhân mà hắn yêu thương nhất và thần tử mà hắn tin tưởng nhất liên hợp lại ám sát hắn mưu phản, đặc biệt là Tôn Thái hậu, phản bội trắng trợn, hắn nhịn lâu như vậy, gặp lại nữ nhân này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không màng đến d.a.o kề cổ, kích động nhào tới bóp cổ Tôn Thái hậu, bóp chặt, không chút lưu tình, là muốn bóp c.h.ế.t người ta.

Liễu Thanh Thạch lạnh lùng đứng nhìn.

Cố Cẩm nghe thấy động tĩnh bên trong, phát hiện không ổn, vội vàng dừng xe ngựa, vén rèm xe lên liền kinh ngạc đến ngây người một lúc. Phản ứng lại, hắn xông lên định kéo phụ hoàng mình ra, Tề Mẫn Đế đang giận dữ, không chút lưu tình, đạp hắn ngã xuống. Cố Cẩm đành phải cướp lấy vũ khí trong tay Liễu Thanh Thạch ép hắn buông tay, trong lúc vội vàng đã lỡ tay đ.â.m c.h.ế.t phụ hoàng.

Cố Cẩm ngây ra. Tề Mẫn Đế bị đứa con trai từng sủng ái g.i.ế.c chết, trước khi c.h.ế.t còn trợn to mắt nhìn đôi mẹ con này, c.h.ế.t không nhắm mắt. Tôn Thái hậu không biết từ lúc nào đã tắt thở, c.h.ế.t trong tư thế méo mó, kinh khủng.

Thật là một kết cục đáng buồn, năm đó hắn trù tính lâu như vậy, một bước xử trảm Diệp gia, đày Diệp Hoàng hậu vào lãnh cung, ngay cả thái tử do hoàng hậu sinh ra cũng bị lưu đày, chỉ để đón nữ nhân mình yêu thương vào cung, không biết có nghĩ đến ngày hôm nay hay không.

Mà Tôn Thái hậu, năm đó vênh váo tự đắc, ném đá xuống giếng với Diệp Hoàng hậu, cố ý để người ta hành hạ Cố Lưu, chắc cũng không ngờ tới ngày hôm nay, nàng ta sẽ c.h.ế.t trong tay người đàn ông từng ban cho nàng ta vinh sủng vô hạn.

Hai người bên cạnh liên tiếp c.h.ế.t đi, Liễu Thanh Thạch vẫn không hề động lòng, thậm chí còn rất không kiên nhẫn, ném t.h.i t.h.ể Tề Mẫn Đế, kẻ đã đưa hắn lên vị trí quyền thần, xuống xe ngựa, còn muốn đá luôn cả t.h.i t.h.ể kia xuống, vội vàng thúc ngựa bỏ chạy. Nhưng Cố Cẩm miễn cưỡng hoàn hồn sau cú sốc lớn, ngăn cản hắn, kiên quyết không cho hắn ném t.h.i t.h.ể mẹ mình xuống, hai người nảy sinh tranh chấp.

Ta và Cố Lưu đã tới nơi, đứng trên sườn núi cách đó không xa, ta giương cung, nhắm vào Liễu Thanh Thạch, b.ắ.n một mũi tên trúng chân gã.

Liễu Thanh Thạch ngã xuống xe ngựa, cùng lúc đó, Thập Ngũ ẩn nấp dưới gầm xe nhanh chóng xuất hiện, khống chế Cố Cẩm, một đội quan binh phía sau đuổi tới, nhanh nhẹn trói chặt hai người.

Các đại thần đi theo đều chứng kiến, tiên hoàng c.h.ế.t dưới tay nhị hoàng tử, mà Cố Lưu là người vì phụ hoàng bắt giữ phản tặc. Cố ý để bọn chúng bắt cóc người đi, chính là vì màn này, để lão hoàng đế c.h.ế.t một cách hợp tình hợp lý, để Cố Lưu giành được sự ủng hộ của quần thần.

Liễu Thanh Thạch bị ta đưa đến một tiểu viện, đẩy ngã trước mặt mẹ: “Kẻ thù của bà, bà tự tay báo thù đi.”

Ta tiện tay ném cho bà ấy một con dao, d.a.o cùn.

Kiếp này số lần ta gặp bà ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã nhiều năm không gặp, bà ấy thậm chí còn lười liếc nhìn ta, nhìn chằm chằm Liễu Thanh Thạch, mối hận thù bao năm dâng lên trong lòng, bà ấy nhặt con d.a.o cùn kia lên, không chút do dự đ.â.m vào vết thương trên chân trái của Liễu Thanh Thạch.

Gương mặt trước núi Thái Sơn sụp đổ cũng không đổi sắc của Liễu Thanh Thạch cuối cùng cũng méo mó, gào thét đau đớn, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mẹ ta điên cuồng đ.â.m liên tiếp, đều là những chỗ không thể một đòn mất mạng, đến cuối cùng Liễu Thanh Thạch đã thành một người máu, vẫn còn giữ lại một hơi thở, sống trong đau đớn, chỉ là đã sớm không còn sức lực để gào thét.

Khi m.á.u sắp chảy cạn, mẹ ta hỏi gã tại sao lại làm như vậy, tại sao lại vong ân phụ nghĩa, tàn độc diệt cả nhà bà.

Liễu Thanh Thạch yếu ớt ngẩng đầu, đột nhiên cười lớn, như thể nghe được một câu hỏi rất nực cười, cười càng lúc càng lớn, sắc mặt cũng trở nên điên cuồng: “Tại sao ư? Đương nhiên là vì ta cần thành tích để đứng vững trong quan trường!”

“Nếu không đủ tàn nhẫn, ta bây giờ có lẽ vẫn là một tên nô bộc mặc cho người ta sai khiến. Cha mẹ là nô bộc, con cháu cũng là nô bộc, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể trở mình.”

“Nếu không đủ tàn nhẫn, cả đời ta cũng không leo lên được vị trí này, chỉ có thể là một viên gạch tầm thường, mặc cho đám con cháu quyền quý sai khiến, một đám bất tài vô dụng, lại có thể giẫm lên đầu ta vênh váo tự đắc. Rõ ràng ta mới là người xuất sắc nhất trong kỳ thi đình, mười năm đèn sách, lại không bằng một câu nói tốt đẹp của ông cha người ta, tại sao? Dựa vào cái gì?”

“Ta không cam tâm, ta luôn không cam tâm. Những kẻ sinh ra đã ở trên đỉnh, cái gì cũng không thiếu, đương nhiên có thể không tranh không đoạt, lương thiện chính trực, sau đó đứng trên cao chỉ trích ta lòng dạ hiểm độc. Ta không sợ bất cứ ai chỉ trích, ta chính là lòng dạ hiểm độc, ta phải bất chấp thủ đoạn, từng bước leo lên, giẫm đạp bọn chúng dưới chân!”

Liễu Thanh Thạch là người như vậy, gã cũng không phải không có tình cảm, mẹ ta và Lý phu nhân rời bỏ gã, gã cũng sẽ đau khổ, nhưng chút tình cảm ít ỏi đó, vĩnh viễn không thể cản bước chân gã, gã yêu nhất chỉ có bản thân, coi trọng nhất chỉ có lợi ích, dã tâm bừng bừng, mục tiêu rõ ràng, bất chấp tất cả.

Gã nhìn ta bên cạnh, cười lớn: “Ta, Liễu Thanh Thạch, không phải là kẻ thua không nổi, ta rất may mắn, ta không thua dưới tay quyền thế quý tộc, mà là thua dưới tay đứa con gái mà mình coi trọng. Là do ta tính sai một nước mà thua, chứ không phải vì thân phận thấp kém.”

Gã nắm lấy tay mẹ ta cùng với con d.a.o cùn trong tay bà, dứt khoát cứa cổ mình, m.á.u chảy ào ạt, Liễu Thanh Thạch dần dần tắt thở.

Một đời quyền thần hạ màn.

Mẹ ta vẫn còn chìm trong quá khứ, cảm xúc kích động, ngay cả đối với ta cũng không che giấu chán ghét và thù hận, bà nhìn ta, nhíu mày, cầm lấy ấm trà bên cạnh ném về phía ta, nhắm thẳng vào giữa trán.

Cố Lưu nhanh tay kéo ta một cái, quá đột ngột, không kịp né, nhưng may mắn tránh được giữa trán. Ấm trà đập vào trán ta, tạo thành một vệt m.á.u ngoằn ngoèo.

“Nghiệt chủng do hắn để lại, mày không nên sống trên đời này, sao mày không c.h.ế.t đi? Mày cũng đáng chết!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận