NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 29
31
Khiến cho các đại thần trong triều không kịp trở tay, hoàng đế đã triệu hồi phế thái tử trở về kinh thành, khôi phục thân phận hoàng tộc.
Cố Lưu bây giờ là đại hoàng tử, phong làm Yến Vương.
Đương nhiên không chỉ dựa vào chút áy náy của hoàng đế.
Đám thích khách ám sát hoàng đế trước đó, là do Cố Lưu sắp xếp, mẫu thân hắn đã nói cho hắn biết thế lực đại diện cho khối ngọc bài kia, đám tử sĩ hôm đó chính là một phần trong số đó.
Tử sĩ không hề che giấu y phục và binh khí có dấu hiệu của Diệp gia, rõ ràng cho người khác biết bọn họ có liên quan đến Diệp Hoàng hậu đã khuất.
Nhưng đế vương đa nghi, tất nhiên sẽ suy nghĩ nhiều hơn – nào có ai ngu ngốc đến mức để lộ thân phận khi ám sát, đây nhất định là có người cố ý đổ tội, muốn ám sát ông ta, ám sát không thành, cũng có thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác để phủi sạch quan hệ.
Kẻ duy nhất có hiềm nghi, đương nhiên là phe cánh của Tôn quý phi và Liễu thừa tướng.
Hoàng đế tự biết gần đây đã lạnh nhạt với Tôn quý phi, không chừng là bọn họ sợ ngôi vị hoàng đế có biến, muốn trừ khử ông ta để sớm đưa An Vương lên ngôi?
Cộng thêm việc ông ta điều tra được những gì Tôn quý phi đã làm với Cố Lưu, trong lòng sớm đã sinh ra hiềm khích.
Hoàng đế này không quá thông minh, nhưng cơ bản biết cách răn đe và cân bằng.
Vì vậy ông ta vung tay phong vương cho Cố Lưu, để răn đe Tôn quý phi và phe cánh, cũng khiến cho bọn họ không thể một tay che trời trong triều, hai bên cân bằng, vị trí hoàng đế mới có thể vững chắc.
Kiếp trước Cố Lưu là tự mình một đường g.i.ế.c về kinh thành, gian nan trong đó chỉ có mình hắn biết, vô số lần cận kề cái chết, trên người vô số vết thương.
Đợi hắn đến kinh thành, không có thời gian để mưu tính, chỉ có thể lấy nhanh thắng nhanh, lấy bạo chế bạo, g.i.ế.c hết những kẻ cần giết, cuối cùng mang tiếng xấu g.i.ế.c cha g.i.ế.c em, ngôi vị hoàng đế ngồi lên cũng không vững chắc, không có đủ thế lực chống đỡ, dẫn đến sau này sụp đổ nhanh chóng dễ dàng như vậy.
Bây giờ hắn không cần phải mạo hiểm nhiều như vậy, không cần phải mang trên mình đầy vết sẹo, không cần phải mang tiếng xấu lưu truyền muôn đời, cũng có đủ thời gian để đứng vững trong vòng xoáy quyền lực.
Trong cung tổ chức yến tiệc chào đón đại hoàng tử trở về.
Ta đứng ở một góc nhỏ khuất tối, ít người chú ý, nơi mà cung nữ thái giám thường qua lại, xa xa nhìn Cố Lưu giữa ánh đèn rực rỡ.
Hoàng thân quốc thích vây quanh y nịnh nọt lấy lòng, nhưng thực chất là mang theo thăm dò, vị hoàng tử tôn quý mặc tử y, dung nhan như ngọc, bàn tay thon dài đẹp đẽ, thưởng thức chén rượu, luôn nở nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Giống hệt như dáng vẻ mà ta hằng mong ước.
Bình an, thuận lợi, tỏa sáng rực rỡ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
32
Bốn năm thoáng chốc trôi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-29.html.]
Hoàng đế lo nghĩ quá độ, giờ đã là dáng vẻ dầu hết đèn tắt, người tinh mắt đều có thể nhìn ra ông ta không còn sống được bao lâu nữa, các thế lực rục rịch rục rịch.
Mấy năm nay Cố Lưu đã đứng vững trong triều, sau lưng y có rất nhiều võ tướng và thế gia có liên quan đến Diệp gia ủng hộ, thế lực ngang bằng với phe cánh của Tôn quý phi và An Vương. Các đại thần trong triều bắt đầu ngấm ngầm chọn phe.
Đương nhiên, những chuyện này trên danh nghĩa đều không liên quan gì đến ta, ta nhận một chức quan ở Thái Y Viện, bây giờ là ngự y, chuyên chăm sóc bệnh tình của hoàng đế.
Trên danh nghĩa, ta và Cố Lưu không có bất kỳ giao thiệp nào.
Ta theo lệ mỗi ngày bắt mạch cho hoàng đế xong, định xuất cung, lại bị An Vương Cố Cẩm chặn đường.
Hắn nói muốn giúp ta xách hòm thuốc, ta từ chối, hắn lại nói muốn đưa ta về phủ, ta cũng từ chối.
Sau đó hắn tức giận nói: "Liễu Thiêm, bản vương đối tốt với ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu!"
Thái giám cung nữ sau lưng hắn đều sợ hãi căng thẳng.
Ta yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau, ta nói: "Liễu Hy Nghiên tới rồi."
Liễu Hy Nghiên mỗi lần nhìn thấy Cố Cẩm ân cần với ta, đều sẽ làm ầm ĩ một phen, Cố Cẩm rất sợ.
Sắc mặt hắn quả nhiên trở nên không tự nhiên, nhưng vẫn không chịu rời đi, Liễu Hy Nghiên nổi giận đùng đùng, nhưng Cố Cẩm không thèm để ý đến nàng ta, nàng ta cũng hết cách, đành phải tức giận bỏ đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn ta một cái.
Nàng ta vừa đi, Tôn quý phi liền tới, nhìn thấy đứa con trai mà mình gửi gắm kỳ vọng lại quấn lấy ta, sắc mặt lập tức khó coi, nói ta quyến rũ hoàng tử, dọa nạt muốn dạy dỗ ta, giơ tay định tát ta một cái.
Cố Cẩm vừa nãy còn hống hách, lập tức xìu xuống, sáp tới ôm lấy tay Tôn quý phi, bảo bà ta muốn tát thì tát mình, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở:
"Mẫu phi, không thể đánh nàng ấy, người dọa Tiểu Liễu bỏ chạy, sau này nhi thần biết đi làm trâu làm ngựa cho ai đây?"
Không có tiền đồ, nhưng lại rất hùng hồn.
Một câu nói khiến Tôn quý phi tức đến mức sắp ngất xỉu, giận dữ nhéo tai đứa con trai mà mình luôn yêu thương rồi bỏ đi.
Cũng là cho mình một bậc thang, dù sao bà ta cũng không dám ra tay với ta. Ta là ngự y, là quan lại trong triều, lại là người được hoàng đế tin tưởng nhất.
Thoát khỏi Cố Cẩm, cuối cùng ta cũng có thể xuất cung làm việc.
An Vương là kẻ ăn chơi trác táng, sau khi tiếp xúc ta mới phát hiện hắn còn nói nhiều, thích khóc, bám người, hất không ra, mỗi lần gặp đều khiến ta vô cùng đau đầu.
Người đi hết rồi, có một cung nữ đưa cho ta một bó hoa chi tử, khẽ nói một câu "Công tử nói cô nương thích hoa này", rồi lướt qua ta rời đi.
Là Cố Lưu hái ở trên núi.