NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 5

Trước khi đi hắn nhét cho ta một con d.a.o găm, xoa đầu ta: "Nhóc con, cầm lấy phòng thân."

Một tên thị vệ bên cạnh trố mắt nhìn: "Đây là của điện hạ... Đây là của công tử yêu thích nhất, ngươi dám cậy đá quý ra tặng người khác, không sợ bị công tử đuổi đánh à?"

Ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể đứng im tại chỗ không hề ngăn cản hắn.

Thập Ngũ cười đáp: "Đương nhiên là sợ rồi, cho nên ta phải chạy trốn đây."

Nói xong liền chạy mất, một người khác cũng đuổi theo, hai người biến mất trong đám đông.

Ta đứng nguyên tại chỗ quan sát con d.a.o găm mộc mạc trong tay, trên đó vốn dĩ khảm rất nhiều đá quý giá trị liên thành, đều bị cạy hết rồi, chỉ còn lại chuôi đao đen tuyền và thân đao màu bạc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Một con d.a.o găm hoa lệ quý giá, rơi vào tay tiểu ăn mày, đó gọi là mang ngọc có tội; một con d.a.o găm thoạt nhìn bình thường nhưng sắc bén vô cùng, cầm trong tay tiểu ăn mày, mới có thể thực sự dùng để phòng thân.

Ta lúc đó tuổi nhỏ vô tri còn lo lắng cho vị ca ca thích cười kia rất lâu, lo lắng hắn bị trách phạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận