NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 22
Liễu Thanh Thạch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cố Lưu nhàn nhã quan sát vẻ mặt sợ hãi của Thừa tướng một hồi, sau đó kinh ngạc nói, chi bằng để ba đứa con gái mà ông ta đưa vào cung cùng xuống, xem ai có thể sống sót dưới miệng dã thú.
Dã thú, chính là con gấu nâu còn non vừa được tiểu quốc cống nạp, nhốt trong lồng sắt bên cạnh.
Cách đó không xa, Liễu Tích Dung đã lâu không gặp bị người ta dẫn tới, ả ta ở trong lãnh cung một thời gian, chắc chắn sống không bằng chết, gầy trơ xương, cả người trông tiều tụy mà nhợt nhạt.
Liễu Hy Nghiên trợn to mắt, lại đem ả ta so sánh với đám tiện dân dưới kia, nhưng ả ta lại không dám nói gì, trợn mắt nhìn Liễu Thanh Thạch, vừa tủi thân vừa tức giận.
Liễu Thanh Thạch lau mồ hôi lạnh, thăm dò khuyên can vài câu, đương nhiên không có tác dụng gì.
Ta ngược lại rất bình tĩnh tiếp nhận sự sắp xếp này, Cố Lưu làm như vậy chắc chắn có dụng ý của hắn, ta đứng dậy muốn đi xuống, gió lạnh thổi qua hắt hơi một cái, Cố Lưu liền cau mày.
Hắn nghiêm túc nói ta sợ lạnh, không chừng là bị cảm lạnh rồi, chi bằng để cung nữ thân cận của ta thay ta xuống sân đi.
Cung nữ thân cận sợ vỡ mật, run rẩy như cầy sấy bị áp giải xuống.
Ba người bị đẩy vào sân, Liễu Hy Nghiên nhục nhã cắn môi, rút cây trâm cứng nhất trên tóc xuống nắm chặt, Liễu Tích Dung im lặng nhìn chằm chằm mặt đất, cung nữ kia khóc lóc suốt cả quá trình.
Cố Lưu có chút mất kiên nhẫn: "Ồn ào quá."
Cung nhân dâng cung tên lên trước mặt Liễu Thanh Thạch, Cố Lưu muốn ông ta xử lý cung nữ khóc lóc ầm ĩ kia.
Liễu Thanh Thạch run rẩy b.ắ.n c.h.ế.t cung nữ kia. Quân cờ đã dày công bồi dưỡng, tốn bao tâm sức cài vào cung, cứ như vậy mà dễ dàng bị hủy hoại, trong lòng chắc chắn cũng rất tiếc nuối.
Lúc này lồng sắt đã được mở ra, dã thú ngửi thấy mùi m.á.u liền trở nên điên cuồng, lao đến bên t.h.i t.h.ể ngửi ngửi, nhưng không mấy hứng thú, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người còn lại, hiển nhiên người sống càng kích thích dục vọng săn mồi của nó.
Cố Lưu dường như thấy cảnh tượng này cuối cùng cũng có chút thú vị, liền nổi hứng, tùy ý đưa cho Liễu Thanh Thạch một mũi tên: "Thừa tướng, nếu cho ông một cơ hội, trong hai người này, ông sẽ cứu ai đây?"
"Hay là g.i.ế.c c.h.ế.t con gấu kia, cứu cả hai?" Đôi mắt phượng sâu thẳm của Cố Lưu, trong màu mực đậm đặc, ẩn chứa ý cười ác liệt.
Mãnh thú do nước khác cống nạp, một phần của quốc lễ, vừa đưa tới đã bị g.i.ế.c chết, c.h.ế.t trong tay ông ta, khó bảo đảm ông ta sẽ không bị mang tội danh khiêu khích quan hệ hai nước, ảnh hưởng đến tiền đồ.
Giữa tiền đồ và con gái ruột, ông ta sẽ chọn bên nào đây?
Liễu Thanh Thạch cứng đờ giương cung.
Hai người kia đã bị đuổi chạy tán loạn, cây trâm lòe loẹt của Liễu Hy Nghiên căn bản không có tác dụng gì, ả ta khóc lóc cầu cứu Liễu Thanh Thạch, Liễu Tích Dung cũng đang chạy, trong lúc chạy trốn nhìn về phía cha mình, trong mắt, thật ra cũng mang theo chút hy vọng.
Không còn thời gian để ông ta do dự nữa, Liễu Thanh Thạch nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đã đưa ra lựa chọn, mũi tên của ông ta chỉ về phía Liễu Tích Dung, b.ắ.n xuyên qua bắp chân ả ta.
Liễu Tích Dung ngã xuống đất, vốn chạy trước lại rơi xuống phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-22.html.]
Liễu Thanh Thạch muốn ả ta chặn con gấu nâu lại, để Liễu Hy Nghiên chạy thoát.
Giữa con gái và tiền đồ, ông ta chọn tiền đồ.
Giữa hai đứa con gái, ông ta chọn Liễu Hy Nghiên.
Là người bị bỏ rơi, hy vọng trong mắt Liễu Tích Dung trong nháy mắt hóa thành nước đọng, cười tự giễu, không bất ngờ, nhưng vẫn không nhịn được mà hận, nỗi không cam tâm hóa thành dũng khí cầu sinh.
Nàng ta cắn răng rút mũi tên trên chân ra, lúc dã thú lao tới, xông lên đ.â.m mù một mắt của nó, sau đó bị một tát tát ngã xuống đất, nôn ra m.á.u nửa ngày không đứng dậy nổi, con gấu nâu gặm nhấm chân nàng ta trước mặt mọi người.
Nàng ta trông sắp c.h.ế.t rồi.
Ta đứng trên đài cao rất lâu, cuối cùng, ta đoạt lấy cung trong tay Liễu Thanh Thạch dưới ánh mắt ngây ra của ông ta, lắp tên, kéo cung, b.ắ.n xuyên qua con mắt còn lại của con gấu.
Lúc đặt cung xuống, mới phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi, đây là lần ta b.ắ.n chuẩn nhất.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Con thú hung dữ bị mù hoàn toàn gầm thét chạy loạn, Liễu Tích Dung vô thức liếc nhìn ta, hoàn hồn liền gắng sức chạy trốn.
Cố Lưu dung túng cho sự tự ý của ta, nghe thấy người khác nói ta vượt quyền, mí mắt cũng không nhấc lên.
Một màn kịch tàn bạo đẫm m.á.u cuối cùng cũng hạ màn, Liễu Hy Nghiên bị kinh hãi, sau khi trở về ốm một trận, từ đó sống ẩn dật không thích ra ngoài, Liễu Tích Dung vẫn bị ném về lãnh cung, lúc rời đi hôm đó chúng ta gặp nhau, nàng ta gọi ta lại:
"Ngươi không oán hận ta sao? Tại sao lại cứu ta? Sao trước đây ta không phát hiện ra ngươi là người tốt bụng đến thế?" Giọng điệu của nàng ta không mấy tốt đẹp, quen thói mang gai với tất cả mọi người.
Ta nhìn nàng ta mặc áo đông đơn sơ đứng trong gió tuyết, làn da lộ ra ngoài đều bị cóng, ánh mắt ta bình thản mà lạnh nhạt.
"Bây giờ ngươi đ.â.m đầu vào thân cây mà chết, ta sẽ không cứu ngươi. Tình hình lúc đó, ta không muốn mình trở thành người, có thể nhìn dã thú gặm nhấm người sống mà không chút động lòng."
Không có gì đáng oán hận cả.
Hình phạt mà nàng ta phải chịu đã phải chịu rồi, không đáng để ta bận tâm nữa.
Thật ra cảm giác của ta đối với thù hận rất lãnh đạm, dường như từ nhỏ đến lớn gặp quá nhiều khổ nạn, quen thói tự bảo vệ, che chắn những thứ không tốt đẹp.
Những người bắt nạt ta, ta đều nhớ, cũng biết phải trả thù, nhưng những chuyện này không chiếm toàn bộ cuộc sống của ta, hơn nữa cần thời cơ.
Ta không ngờ, Cố Lưu từng người từng người một, đều nhớ kỹ.
Hắn đang thay ta dạy dỗ những người đó, cũng đang dạy ta cách nắm giữ lòng người, đối phó với người khác ở những điểm mấu chốt.