NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 7

12

Kiếp trước, lần thứ hai ta gặp Cố Lưu là ở trong hoàng cung.

Trong hoàng cung cao sang lộng lẫy cách xa ngàn dặm.

Ta mặc bộ y phục gấm vóc lụa là mà cả đời này ta chưa từng được mặc, búi mái tóc cầu kỳ tinh xảo, cài những món trang sức làm bằng vàng bạc ngọc ngà, chất liệu vải mềm mại quá mức khiến ta nhất thời không quen, có chút cứng ngắc rụt rè trong đám đông.

Trời xuân ấm áp, nhóm cung phi mới nhập cung hẹn nhau đi ngắm hoa, cung tỳ thân cận của ta thay ta nhận lời mời, yêu cầu ta phải hòa nhập với họ, tạo dựng quan hệ.

Ta bị buộc phải đi dạo trong ngự hoa viên cùng họ, nhìn họ ngâm thơ đối câu trước một đóa hoa hay một nhành cỏ, bày tỏ nỗi buồn thương xuân thu.

Ta không thể nói xen vào một câu nào, cảm thấy lạc lõng, vô thức đứng ở rìa đám đông.

Bỗng nhiên thái giám xướng báo, nói bệ hạ giá lâm.

Một đám người lập tức im bặt, quỳ rạp bên đường nhường đường cho bệ hạ, trong gió xuân ấm áp cũng tràn ngập bầu không khí căng thẳng lạnh lẽo, có phi tần nhát gan thậm chí còn run rẩy.

Không trách họ sợ hãi như vậy, ngay cả ta, người lớn lên ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, cũng từng nghe nói đến sự tàn bạo hung ác của tân đế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận