NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 10
Ta yên lặng nhìn nàng ta.
Trong tay áo ta giấu một con dao, có thể đ.â.m nàng ta bất cứ lúc nào, giãy giụa, rồi bỏ chạy. Đây là cách phản kháng duy nhất ta có thể nghĩ ra.
Nhưng trốn thoát rồi thì sao? Ta có thể chạy thoát khỏi tầng tầng cung điện này sao? Nương ta vẫn còn trong tay Liễu Thanh Thạch.
Ta không phản kháng, trước sau vẫn quá bình tĩnh, Liễu Hy Nghiên đột nhiên mất hứng, ném cây trâm đi, chỉnh lại tóc mai: "Ngươi đi đi, ta...bổn cung mệt rồi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta bước ra ngoài, ngoài cửa có một nữ tử áo trắng xinh đẹp đứng đó, quan tâm tiến lại gần.
"Ôi chao. Sao lại chảy m.á.u rồi, quá đáng quá." Nàng ta cầm khăn tay ấn lên vết thương trên má ta, cầm m.á.u cho ta, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Ta không quen nàng ta, gạt tay nàng ta ra lùi lại hai bước.
Nàng ta khựng lại, lúc này mới nhớ ra giới thiệu bản thân với ta.
Nàng ta nói nàng ta là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta, Liễu Tích Dung.
Khi Liễu Thanh Thạch còn làm quan ở Lạc Thành, trong phủ có cơ thiếp, sinh được một đứa con gái, sau này ông ta cưới vợ ở kinh thành, tất cả cơ thiếp ban đầu đều bị đuổi đi, trưởng nữ thứ nữ được giữ lại, chỉ là rất ít người biết đến sự tồn tại của nàng ta, lần này Liễu Thanh Thạch đưa nàng ta vào cung cùng, coi như của hồi môn của Liễu Hy Nghiên.
Liễu Hy Nghiên kiêu ngạo đã quen, Liễu Tích Dung ở nhà cũng luôn bị nàng ta bắt nạt, nhìn thấy ta bị bắt nạt, nhất thời đồng bệnh tương liên, nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản, cho nên đứng ở cửa rất lâu.
Liễu Tích Dung đưa ta đến thiên điện, tỉ mỉ dịu dàng bôi thuốc cho ta, ánh mắt nàng ta rất nhạt, khí chất dịu dàng, đúng dáng vẻ của một người tỷ tỷ.
Đây là điều ta chưa từng cảm nhận được, có lẽ, là thứ gọi là tình thân.
Ta ngây ngốc mặc nàng ta bày bố, Liễu Tích Dung tiễn ta ra cửa còn nhét vào tay ta một lọ thuốc trị thương, mỉm cười dịu dàng với ta:
"Nghiên Nhi từ nhỏ đã ngang ngược, ta chưa từng dám tưởng tượng, có một ngày ta cũng có thể có một muội muội ngoan ngoãn, sau này hai chúng ta nương tựa lẫn nhau, trong thâm cung này cũng coi như có người bầu bạn. Đây là thuốc trị thương tốt nhất mà ta luôn không nỡ dùng, muội cầm lấy dùng hết, đừng tiết kiệm, mặt mũi của con gái rất quan trọng."
"Nghiên Nhi nó... chính là người như vậy, sau này muội cố gắng tránh xa nó ra." Nói đến đây, nụ cười của Liễu Tích Dung biến thành chua xót, dường như có nỗi khổ không nói nên lời.
Ta gật đầu đồng ý, dưới ánh mắt đưa tiễn của nàng ta đi về cung điện của mình.
Đi ngang qua ngự thiện phòng, ta phát hiện ở góc tường có một con thỏ xám xịt xấu xí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-10.html.]
Nó cuộn tròn bên rãnh nước sát tường, lông xám trắng lộn xộn, một bên tai bị khuyết một mảng lớn, râu ria khẽ run rẩy theo từng nhịp thở gấp.
Chạy ra từ ngự thiện phòng, một con thỏ bình thường dùng để làm thịt.
Chỉ là đôi mắt đen tuyền kia cẩn thận nhìn qua, đột nhiên khiến người ta cảm thấy thật đáng thương.
Ta nhặt nó về, nuôi dưỡng.
Khi còn sống ở trong núi, từ nhỏ ta đã quen nuôi các loại gia súc để bán lấy tiền, nuôi một con thỏ cũng chỉ là chuyện thuận tay.
Trong sân này, chủ điện vẫn chưa có chủ phi vào ở, chỉ có thiên điện đối diện có một tần phi ở, nàng ấy là con gái của Trung Dũng Hầu phủ, ấn tượng là người rất cô độc, không thích tiếp xúc với người khác, ta và nàng ấy cũng không hề qua lại.
Cho đến một ngày ta đẩy cửa sổ ra, phát hiện nàng ấy đang nhìn con thỏ nhỏ của ta ăn cỏ đến mê mẩn, say sưa quan sát cả tiếng đồng hồ.
Bị phát hiện, nàng ấy không hề hoảng sợ, lần đầu tiên chào hỏi ta, thế là hai chúng ta quen nhau một cách kỳ lạ.
Nàng ấy tên là Vệ Khinh Vũ, con gái nhà võ tướng, nhưng lại làm bánh ngọt rất ngon, điểm không tốt duy nhất là luôn cho quá nhiều đường, ngọt đến ngấy người. Lâu dần đám cung nữ thái giám trong sân vừa nghe thấy nàng ấy lại lọ mọ làm bánh trong bếp nhỏ, liền tìm lý do trốn tránh, không trốn được thì giả vờ ăn vài miếng rồi lén vứt đi.
Chỉ có ta không kén chọn, nàng ấy làm gì ta ăn nấy, không bao giờ lãng phí thức ăn.
Vệ Khinh Vũ cảm động nói muốn kết nghĩa tỷ muội khác cha khác mẹ với ta.
Liễu Tích Dung đến nghe thấy lời này, mắng nàng ấy mơ đẹp, nói Liễu Thiêm có tỷ muội ruột rồi.
Sau đó hai người họ sẽ lườm nguýt nhau, nói bóng gió.
Ta mỗi ngày cắt cỏ cho thỏ ăn, thêu khăn tay cho Liễu Tích Dung và Vệ Khinh Vũ, ngày tháng tẻ nhạt lại lặp đi lặp lại, nhưng cũng là lúc nhàn nhã hiếm có.
Nương ở trong tướng phủ, rất lâu mới được cung nữ thân cận kia báo bình an một lần.
Ta cố ý tránh mặt Liễu Hy Nghiên, nàng ta cũng không đến tìm ta gây phiền phức.
Nghe nói bạo quân tuần du về phía tây đến nơi rất xa, cho nên ta cũng rất lâu không gặp lại hắn.