NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 18
Chỉ là một con thỏ mà thôi sao?
Ta càng muốn khóc, tim đau nhói.
Thật sự chỉ là một con thỏ mà thôi sao?
Không phải, đó không chỉ là một con thỏ, đó là niềm an ủi của ta.
Trước đây ta không cần niềm an ủi. Trước đây ta và mẹ nương tựa lẫn nhau trong núi lớn, cuộc sống của ta vô cùng đơn giản, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ tiếp xúc với một mình mẹ.
Trước đây ta rất dễ dàng thỏa mãn, tuy rằng mẹ thường xuyên đánh ta mắng ta, lúc nào cũng lạnh nhạt nhìn ta, nhưng thỉnh thoảng tâm trạng bà ấy tốt, tết tóc cho ta một lần, kể cho ta nghe một câu chuyện kỳ thực rất nhàm chán, ta đều vui mừng khôn xiết, cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Nhưng bây giờ, bà ấy làm chuyện giống như vậy, ta lại không cảm thấy vui vẻ nữa.
Giống như người sống trong đêm tối vĩnh hằng, đột nhiên có một ngày đi tới thế giới bình thường, nhìn thấy ánh sáng mà mọi người đã quen thuộc, mới ý thức được bóng tối đen tối đến mức nào.
Khi ta đột nhiên bị đưa ra khỏi thâm sơn, ném vào kinh thành phồn hoa náo nhiệt, gặp rất nhiều người và việc, nhìn thấy những cảnh tượng chưa từng thấy, giống như con chuột trong cống ngầm dòm ngó hạnh phúc của con cái nhà người ta.
Khi ta nuôi thỏ, làm cho nó một cái ổ sạch sẽ ấm áp, thắt nơ lên cái tai cụt của nó...
Ta mới phát hiện, đứa trẻ ngày xưa chỉ cần được tết tóc là không nỡ tháo ra, đáng thương đến mức nào.
Ý thức được không được yêu thương cũng không dám yêu thương.
Đứa trẻ ngày xưa ôm đầy lòng kính yêu với nương thân, có thể vì tìm kiếm bà ấy mà lặn lội đường xa, liều mạng mà đi, có thể vì bà ấy mà vào cung làm kẻ c.h.ế.t thay cho người khác, giờ đây lại ngay cả ở cùng bà ấy cũng không dám nữa.
Tình yêu chân thành dâng cho người chán ghét mình, nghĩa là hết lần này đến lần khác bị tổn thương.
Con thỏ xấu xí màu xám tro, nó không chỉ cho ta hấp thu chút hơi ấm mỏng manh trong đêm đông lạnh lẽo, mà ở một ý nghĩa nào đó, nó là một niềm an ủi.
Để ta có thể tùy ý trao đi yêu thương.
Liễu Tích Dung tính kế ta, Liễu Hy Nghiên xua đuổi ta, Liễu Thanh Thạch lợi dụng ta, ngay cả mẹ cũng làm tổn thương ta.
Chết đi không chỉ là một con thỏ, c.h.ế.t đi là tất cả những ấm áp hư ảo, lạnh lẽo trong cuộc đời ta.
20
Bạo quân tự tay dùng xẻng đào một cái hố, ý bảo ta đặt nó vào trong, hắn nhìn ta chăm chú, từng chữ từng chữ, chậm rãi, nói lại với ta lần nữa:
"A Đào, nó chỉ là một con thỏ mà thôi."
Hắn nói hắn hoàn toàn có thể bù cho ta một con thỏ khác để an ủi ta, tất cả những con thỏ xinh đẹp nhất thiên hạ đều có thể phi ngựa đưa đến trước mặt ta, nhưng đó hẳn không phải là điều ta muốn.
Hắn nói đúng, ta không muốn những con thỏ khỏe mạnh, xinh đẹp khác, chúng đều không phải là con thỏ nhỏ của ta.
Bạo quân lấp đất lại, đưa xẻng cho người bên cạnh, giơ tay phủi tuyết trên cành mai gần đó, bẻ cành hoa xuống.
Tối hôm đó hắn dẫn ta đến chỗ chôn thỏ, đắp một con thỏ tuyết giống hệt nó, cài cành mai vừa bẻ lên cái tai cụt của thỏ tuyết, những cành còn lại vẽ trên mặt đất, hắn viết hai chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-18.html.]
"Cố Lưu, tên của ta," hắn nói.
Ta mơ hồ nhìn.
Bỗng cảm thấy tiếc nuối khó hiểu.
Ta chưa từng đi học, không biết hai chữ đó, chỉ có thể cố gắng coi chúng như những hình vẽ phức tạp mà ghi nhớ.
Nhưng ngủ một giấc dậy, hình vẽ đó đã mờ nhạt trong ký ức.
Nhưng đến tận kiếp sau, ta có lẽ cũng không quên được Cố Lưu đứng dưới gốc mai trắng, đứng trong gió tuyết đầy trời, dùng giọng điệu quen thuộc, nhẹ nhàng, có chút uể oải, nói với ta những lời đó.
Sau này ta mới dần dần hiểu được ý nghĩa trong đó.
Đó chỉ là một con thỏ mà thôi, con thỏ này và hàng ngàn hàng vạn con thỏ khác trên thế gian, không có gì khác biệt.
Là tình yêu ta dành cho nó, khiến nó trong hàng ngàn hàng vạn con thỏ, trở thành một sự tồn tại đặc biệt.
Thỏ c.h.ế.t rồi, tình yêu và được yêu mà lẽ ra ta phải có được từ người thân, những thứ ta ký thác vào nó, cũng không còn chỗ dựa.
Ngày hôm đó ta luống cuống, uất ức, đau khổ, bối rối đến thế.
Cố Lưu nói với ta, có lẽ, ta nên coi bản thân như con thỏ nhỏ của chính mình mà nuôi dưỡng.
Tùy ý trao đi yêu thương cho bản thân, mãi mãi kiên định yêu thích bản thân, do đó không cần phải khao khát một chút ân huệ của người khác.
Mãi mãi không sợ không có ai cần, bởi vì mãi mãi sẽ không tự mình từ bỏ chính mình.
Mãi mãi lấy bản thân làm mỏ neo bám trụ trên đời.
Đầy đặn, kiên cường, không sợ hãi, thản nhiên.
...
21
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Kiếp trước, từ trận tuyết lớn bay lả tả đó, thời gian dường như bị đẩy nhanh, thế sự thay đổi thất thường lại nhanh chóng.
Cố Lưu bất ngờ nhúng tay vào chuyện hậu cung, lấy phượng ấn từ chỗ Liễu Quý phi có vị trí cao nhất trong cung, đưa đến tay ta. Bản thân Liễu Hy Nghiên không quan tâm, nhưng những người khác lại xôn xao bàn tán.
Không trách sau lưng họ bàn tán, phong vị của ta không thăng, cấp bậc không cao không thấp chẳng nổi bật, lại cầm phượng ấn, kỳ quái, không ra thể thống gì.
Nhưng đồ vật tượng trưng cho quyền lực cầm trong tay, quả thực không ai dám ngang nhiên bắt nạt ta nữa.