NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 19
Đi ngang qua sân vườn, Vệ Khinh Vũ đối diện gọi ta lại, nàng khoanh tay dựa vào cửa: "Nghe nói Liễu Hy Nghiên đưa phượng ấn cho cô, ta còn chưa thấy thứ đó bao giờ, có thể cho ta xem không?"
Ta nhìn nàng, mời nàng vào nhà hâm nóng một bình trà ấm.
Nàng ngắm nghía phượng ấn lấy làm kỳ: "Một miếng ngọc thật đẹp."
"Nghe nói Liễu Hy Nghiên từng rất thích Cố Cẩm, từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn hoàng hậu, ai mà ngờ được, có một ngày nàng ta sẽ cầu mà không được đưa ấn này cho người khác." Nàng dường như nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được cảm thán.
Ta không biết Cố Cẩm là ai, đoán chắc là An Vương đã c.h.ế.t dưới kiếm của Cố Lưu từ lâu.
Vệ Khinh Vũ uống cạn bình trà đã hâm nóng từ lâu, trước khi đi nàng nhìn ta, có ý nhắc nhở: "Liễu Thiêm, nếu có lựa chọn, ta khuyên cô đừng tiếp xúc quá nhiều với bệ hạ."
Ta kéo nàng lại, nhấc bình trà lên, buông tay, giả vờ lỡ tay làm vỡ bình, sai tất cả mọi người trong phòng đi tìm bộ trà cụ mới. Chỉ còn lại hai người, ta buông tay áo nàng ra, nhìn vào mắt nàng: "Cô có thể nói rõ ràng hơn một chút."
Vệ Khinh Vũ cảm thán: "Liễu Thiêm, ta là vì tốt cho cô."
Nàng nói ta ở trong hoàng cung này, kỳ thực không có khả năng sinh tồn.
Không sợ ít mà sợ không đều, nhân tính là như vậy, ở đâu cũng giống nhau. Trước đây ta sống ở đây cũng coi như yên ổn, vì ta không nổi bật, không có xung đột lợi ích với ai, bây giờ ta xuất chúng hơn người, rất có thể trở thành mục tiêu công kích, đao thương gươm giáo, khó tránh cũng khó phòng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng nói: "Liễu Thiêm, cô rất thông minh. Nhưng thì sao chứ, cô căn bản không có cơ hội trưởng thành. Cô không có gia tộc làm chỗ dựa, không có nhân lực, không có tin tức, thậm chí đọc sách viết chữ cũng không biết, mà họ, đều là do các gia tộc lớn bồi dưỡng ra, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường tranh đấu. Bệ hạ không phải người tốt, hắn sẽ không bảo vệ cô, cho dù nhất thời thấy mới lạ mà bảo vệ cô, nhưng sự mới lạ của đế vương đều không lâu dài, hắn sẽ không bảo vệ cô cả đời."
"Hơn nữa, bệ hạ hành xử quá mức ngang ngược, không nhất định sẽ có kết cục tốt đẹp, ta không muốn thấy cô bị liên lụy."
Nói xấu vua, những lời này của Vệ Khinh Vũ truyền ra ngoài, là phải c.h.é.m đầu, nàng cũng không sợ ta bán đứng nàng.
Ta không đáp lại nàng, ta không biết phải đáp lại thế nào.
Nàng nói đúng, ta vốn sống đã đủ khó khăn, trở thành cái gai trong mắt một số người trong cung, chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn.
Yến tiệc thưởng mai chính là như vậy.
Các cung phi mệnh phụ tụ tập lại với nhau, trong tuyết trời lạnh cóng, đội gió lạnh thấu xương, ngắm hoa ngắm tuyết, gọi là phong nhã.
Họ vẫn ngâm thơ làm phú, gảy đàn vẽ tranh, bàn luận những chuyện thú vị trong khuê các mà ta không thể xen vào một câu. Cười xong mọi người lại bỗng dưng buồn bã, nói hoa mai có thể vượt qua tường đỏ rơi ra ngoài, còn họ, cả đời đều bị bức tường cung này giam giữ.
"Vài thước tường cung, giam cầm cả đời của biết bao nữ tử." Có người cảm thán, mọi người đều sa sút tinh thần.
Chỉ có ta thật sự chuyên tâm nhìn ngọn cây, định chọn mấy cành đẹp nhất bẻ về cắm ở đầu giường.
Có thể là ta không đủ buồn bã, không hòa nhập, cũng có thể là nhất cử nhất động của ta sớm đã bị người khác nhìn chằm chằm, có người hỏi ta: "Sao nãy giờ không nói gì, có phải là nghĩ ra câu hay ý đẹp gì, đang nghĩ thơ phú gì không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-19.html.]
Sự chú ý của mọi người liền bị dẫn đến chỗ ta, nhao nhao phụ họa, nói vừa rồi mọi người đều đề từ, chỉ còn ta là chưa, muốn ta cũng làm một bài thơ, để người ta làm thành một tập thơ cất giữ.
Nhân tiện tâng bốc ta lên cao:
"Con gái của Liễu tướng phủ, chắc chắn tài hoa hơn người, ngài nhất định phải ngâm một bài cho hay, đè bẹp cái cô nương họ Phương đệ nhất tài nữ kinh thành kia." Có người nói đùa, đích nữ nhà họ Phương được nhắc đến cũng cười theo.
Đây rõ ràng là cố ý làm khó ta, nếu Vệ Khinh Vũ ở đây, nàng ấy sẽ giúp ta giải vây, nhưng nàng ấy lại không có ở đây. Ta có chút luống cuống, căn bản không biết ngâm thơ đối đáp gì đó.
Ánh mắt của họ trở nên vi diệu, mỗi người một vẻ, có người nói thẳng còn cười rộ lên: "Con gái nuôi của Liễu gia mà thôi, không biết nhặt từ cái xó xỉnh nào về, chữ to bằng cái đấu còn không biết, chim sẻ lên cành cũng không thể biến thành phượng hoàng, sao nào, các người còn mong ả ta có thể so với đệ nhất tài nữ à?"
Chế nhạo coi thường không hề che giấu.
Giống như vết sẹo bẩm sinh bị người ta đem ra giữa đám đông bình phẩm chế nhạo, ta khó tránh khỏi xấu hổ.
Mãi đến khi Liễu Hy Nghiên đến muộn phá vỡ cục diện bế tắc, ta mới có thể rời đi. Nàng ta cũng là con gái của Liễu gia, tuy không đến mức chữ to bằng cái đấu còn không biết, nhưng học vấn quả thực không tính là tốt, luôn bị cái cô nương đệ nhất tài nữ kinh thành kia đem ra so sánh, lần nào cũng bị so kém hơn, lúc đến nghe thấy những lời này, không hiểu sao lại tức anh ách.
Nàng ta ném hết thơ ca tranh vẽ của đám người kia vào trong lò lửa, thế là mấy người cãi nhau, yến tiệc thưởng mai long trọng xưa nay lần đầu tiên vội vàng kết thúc bằng một màn kịch.
Cố Lưu biết chuyện liền cho gọi ta đến, hắn dường như thấy hơi buồn cười, khóe môi mỏng khẽ cong lên, rõ ràng tâm trạng vui vẻ, ta còn chưa quỳ xuống hành lễ, đã bị hắn đỡ dậy. Hắn hỏi ta, sao không giống Liễu Hy Nghiên, ném hết thơ từ tranh vẽ của họ vào trong lửa.
Ta hơi ngạc nhiên nhìn hắn, chưa từng nghĩ mình cũng có thể tùy hứng như Liễu Hy Nghiên.
Nàng ta có tự tin, ta không có.
Cố Lưu khoác áo ngoài, có vẻ như sắp ra ngoài, hắn đứng để cung nhân chỉnh trang y phục, hơi nghiêng đầu nhìn ta: "Không phải nàng có một cái ấn rất lớn sao?"
"Khá nặng đấy, vừa hay có thể dùng làm gạch. Ai dám chọc giận nàng, thì lấy đó mà đập vào đầu người ta, bất kể là ai, cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì."
Hắn nhận lấy một cái lò sưởi tay từ tay thái giám, nhét vào tay ta, không nhìn mặt chỉ nhìn lời nói việc làm ung dung thong thả, cao quý tao nhã, lời nói ra, lại lộ ra hắn là một bạo quân coi mạng người như cỏ rác.
Nhẹ nhàng bâng quơ một câu: "Giết luôn cũng được, ta chống lưng cho nàng."
Ta không dám tùy tiện đáp lời, cúi đầu giả vờ ngẩn người.
Tuyết đầu mùa mới tạnh, trời đông giá rét. Một cơn gió lạnh thổi qua, tùng bách mai lạnh ngoài điện sau lưng hắn đều rơi đầy tuyết.
Lò sưởi tay rất ấm, ấm đến tận trong tim.