NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 17

Dần dần trời tối hẳn, các cửa hàng ven đường lần lượt thu dọn, đèn đuốc dần tắt, người đi đường thưa thớt, ta đi mãi, bị người ta chặn lại.

Ta ngẩng đầu, mới phát hiện không tự chủ được đi đến một cửa nhỏ bên ngoài hoàng cung, phủ Thừa tướng thật ra rất gần hoàng cung.

Thị vệ chặn ta lại, ta ngây ra một lúc, hỏi bọn họ: "Phi tử xuất cung thăm người thân có thể về cung trước không?"

Một câu hỏi làm khó bọn họ, từ trước đến nay đều là các cung phi lúc về lại luyến tiếc rời nhà, chê thời gian gặp nhau quá ngắn, chưa từng thấy ai muốn về trước.

Có người rời đi thỉnh thị, nhận được tin cho phép quay lại, nói có thể vào cửa.

Ta quay đầu nhìn cung nữ thân cận đi theo từ xa kia: "Ngươi đi bẩm báo với phụ thân đi, ta về cung trước đây."

Sau đó để lại nàng ta còn chưa kịp phản ứng bước vào cửa, dần dần đi xa.

Trên trời bắt đầu có tuyết rơi, vào đông rồi.

Trở lại cung điện của mình, ta vẫn ngủ không yên, chân tay lạnh cóng, cả người đều lạnh. Năm nay vào đông sớm, than củi sưởi ấm còn chưa kịp phát cho các cung, cả căn phòng không có một chút hơi ấm nào.

Nửa đêm ta bò dậy, quen đường quen nẻo ôm con thỏ đến ôm, cuộn tròn trong chăn lạnh cóng, ôm ấp sưởi ấm.

Mẹ ta chưa bao giờ hiểu ta. Trước đây sống ở trong núi, ta mùa đông lạnh nhất vẫn có thể mặc quần áo mỏng manh xuống sông bắt cá, đi vào bãi tuyết đào gà rừng mà cáo giấu, một mình leo núi hiểm trở giữa tuyết lớn chặt củi, học theo dáng vẻ người lớn sắm sửa đồ Tết. Đến lúc Tết đến, lại không nỡ ăn thịt nhiều, cuối cùng luôn để dành phần thịt mà mình vất vả dành dụm được cho mẹ, đem chút củi ít ỏi mang về đốt sưởi ấm cho mẹ.

Bà ta sớm đã quen rồi, cho nên bà ta luôn cảm thấy ta trời sinh không sợ lạnh, cũng chưa từng giống như mẹ nhà người ta may áo đông cho ta.

Bà ta không biết, ta thật ra rất sợ lạnh, sợ lạnh hơn người bình thường.

Cho nên ta ngay cả ngủ cũng phải ôm thỏ sưởi ấm, mới có thể an tâm ngủ một giấc đến sáng. Nỗi đau âm ỉ không thể rũ bỏ trong lòng cũng có thể tạm thời bị lãng quên.

Liễu Tích Dung nói không sai, đối với bọn họ mà nói, ta chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi, không ai quan tâm đến ta, ta từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là một con sâu đáng thương không ai cần.

Ta tưởng rằng tỷ muội tốt với ta, từ đầu đến cuối tính kế ta, cha ruột của ta, hết lần này đến lần khác đẩy ta đi chịu c.h.ế.t để đạt được mục đích của mình, ngay cả mẹ ruột mà ta nương tựa, trong mắt cũng chỉ có thù hận của bà ta, cũng ép ta dùng mạng đổi lấy mạng của kẻ thù.

Tất cả đều lợi dụng ta, lại coi thường ta.

Nhưng, ta không có ai cần, con thỏ của ta lại là con thỏ có người cần.

Ta mỗi ngày đi xin lá rau thừa của các trù nương, đi đến những nơi hoang vu trong lãnh cung, nơi có nhiều cỏ dại để cắt cỏ, cố gắng tìm đồ ăn cho nó, lót cho nó một cái ổ nhỏ sạch sẽ ấm áp, còn thắt cho nó một chiếc nơ xinh đẹp trên chiếc tai bị cụt.

Ta phát hiện ta thay đổi rồi, ta thà một ngày không làm gì cả ngồi nhìn con thỏ ăn cỏ, cũng không muốn ở cùng với mẹ ta nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận