NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 9
Liễu Thanh Thạch vác roi chịu tội, quỳ gối trước điện thỉnh tội: "Vi thần hồ đồ!"
"Đều tại vi thần không dạy dỗ tốt đứa con gái bất hiếu này. Nó là do vi thần nhặt được bên đường, thấy đáng thương nên nhận làm con nuôi. Không ngờ kẻ này tham lam vinh hoa phú quý, tự ý lấy đi thân phận của Nghiên Nhi, còn đánh ngất Nghiên Nhi, giả mạo nó đi tham gia tuyển tú. Mà vi thần gần đây bận rộn công vụ, lơ là chuyện của con gái, thế mà phải đến khi Bệ hạ vạch trần mới biết được chuyện này."
"Nữ nhân này tội ác tày trời, theo tội đáng phải xử trảm, Bệ hạ anh minh."
Liễu Thanh Thạch đẩy hết mọi tội lỗi lên người ta, bản thân ông ta sạch sẽ hoàn toàn.
Bên hông ông ta đeo một túi gấm thêu tinh xảo, rõ ràng là do nương ta thêu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ông ta đang cảnh cáo ta --
Mạng của nương ta nằm trong tay ông ta, ta phải nghe lời ông ta.
Giống như ngày đưa ta vào cung, ông ta đưa cho ta một cành liễu hái từ trong sân của nương, nói với ta phải nghe lời cung nữ thân cận. Đó là tai mắt ông ta sắp xếp đến để giám sát ta.
14.
Ta đờ đẫn quỳ một bên nhìn chằm chằm xuống đất, dường như cha ruột giữa điện hô hào kêu đánh kêu giết, kêu tội đáng phải xử trảm không phải là ta, dường như không hề quan tâm đến sống c.h.ế.t của mình.
Liễu Thanh Thạch nói một tràng dài nghe như thỉnh tội nhưng thực chất là thoái thác, còn bạo quân ngồi ở trên cao, trước sau vẫn không hề nhúc nhích, chậm rãi dùng chén uống rượu, không biết có đang nghe hay không.
Mãi đến khi Liễu Thanh Thạch nói muốn đại nghĩa diệt thân, muốn tự tay dạy dỗ ta, hắn mới khẽ nâng mí mắt, chiếc chén lưu ly giá trị liên thành trong tay tiện tay ném xuống, rơi trước mặt ông ta, ngăn chặn động tác của ông ta.
Giọng bạo quân mệt mỏi, dường như thuận miệng hỏi:
"Vượt quá bổn phận?"
Lời này thực ra rất nặng nề, không có hoàng đế nào muốn thấy thần tử của mình tự ý thay mình làm việc.
Liễu Thanh Thạch sợ đến trắng bệch mặt, liên tục dập đầu: "Vi thần không dám."
Bạo quân hôm nay dường như không có tâm trạng g.i.ế.c người đổ máu, hắn vốn hỉ nộ vô thường, khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ, bây giờ cũng vậy. Hắn nói: "Trong vòng ba ngày, trẫm muốn thấy đích nữ của ngươi xuất hiện trong cung."
Hắn phất tay cho mọi người lui xuống.
Không nói muốn xử trí ta thế nào, vậy chính là xử trí thế nào cũng không sao cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-9.html.]
Rất lâu sau, thái giám bên cạnh hắn bước ra: "Liễu đại nhân thân là tể tướng một nước, lao khổ công cao, Bệ hạ hôm nay không truy cứu chuyện này, mong đại nhân sau này cảnh giác, chớ tái phạm."
"Ngoài ra, cô nương này, đã vào cung rồi, cho cái thân phận đi."
Đổi trắng thay đen, tội khi quân, thế mà lại cho qua dễ dàng như vậy, không ai bị trừng phạt.
Không biết, còn tưởng hoàng đế đương kim là người ôn hòa đến thế nào.
Nhưng đây chính là điều khiến cả triều văn võ nơm nớp lo sợ, kinh hãi suốt ngày, hắn một đao c.h.é.m đầu người ta không màng lễ pháp, hắn chán ghét tội khi quân cho qua dễ dàng cũng không màng lễ pháp, không có gì có thể trói buộc được hắn, sự nguy hiểm của hắn là vô trật tự lại hỗn loạn.
Không ai biết hắn đang nghĩ gì, cáo già như Liễu Thanh Thạch cũng không đoán được ý đồ của hắn, chỉ có thể làm theo.
Ông ta đưa ta về Liễu gia, mở cửa từ đường, tùy ý viết một cái tên vào gia phả.
Ông ta đặt bút xuống nhìn ta: "Từ nay về sau, con tên là Liễu Thiêm."
Từ nay về sau, không cần phải dùng thân phận, tên tuổi của người khác.
15.
Ông ta đặt tên qua loa, lúc đó ta còn chưa biết chữ, không hề hay biết -- chữ "Thiêm", có nghĩa là “ thêm” dư thừa.
Mà "Hy" và "Nghiên", đều là những chữ mang ý nghĩa tốt đẹp, tràn đầy chúc phúc.
Ta với thân phận thứ nữ của Liễu gia được ghi danh lại vào sổ sách trong nội vụ phủ, lại được phong tước vị không cao không thấp, đổi sang cung điện không tốt không xấu.
Liễu Hy Nghiên vừa vào cung đã là Quý phi có vị phân cao nhất, chân trước vừa chuyển vào cung điện mới, chân sau đã gọi ta đến, đi vòng quanh đánh giá ta, sau đó dùng sức véo mặt ta cười nhạo:
"Ngươi chính là con gái do nữ nhân kia sinh ra? Cha ta giấu hai mẹ con các ngươi kỹ quá đấy, bây giờ mới cho ta biết."
"Trông cũng xinh đẹp đấy, người ngoài nịnh hót cha ta đều tuyên bố ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhìn thấy ngươi ta mới phát giác danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của mình thật nực cười. Xem ra, nương của ngươi, chắc chắn cũng là một con hồ ly tinh đỉnh cấp..."
Liễu Hy Nghiên thân thể yếu ớt, nhưng tính tình lại không yếu chút nào, kiêu căng ương ngạnh, móng tay nhọn hoắt đ.â.m vào da thịt ta, để lại vết đỏ chói mắt.
Nàng ta tùy tiện lấy một cây trâm so sánh trên mặt ta: "Hồ ly tinh, đều đáng chết. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nên rạch nát đi."
Cây trâm kề sát mặt ta, để lại một vết m.á.u nhỏ.