NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 28
30
Sau khi Diệp Hoàng hậu "chết", hoàng đế đột nhiên trở nên sa sút, u uất sầu muộn, không màng triều chính, ngay cả Tôn quý phi được sủng ái nhất cũng không khuyên nổi ông ta.
Ông ta còn bắt đầu mất ngủ, cả đêm trằn trọc không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ được, vừa nhắm mắt lại, trong giấc mơ cũng toàn là hình bóng người vợ đã mất.
Ngự y trong cung đều đã bắt mạch qua, không một ai có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của ông ta, đành phải yết bảng chiêu mộ danh y trong dân gian, vừa hay danh tiếng lừng lẫy của thần y đang ở kinh thành, trong cung đương nhiên sẽ phái người mời ông ấy tới.
Thần y dẫn theo "đồ đệ" là ta đây vào cung, kê cho hoàng đế một đơn thuốc, đêm đó hoàng đế cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon lành.
Nhưng đơn thuốc này cũng không trị tận gốc, chỉ có thể tạm thời làm dịu, thần y nói cần phải xuống phía Nam hái thuốc, để ta lại trong cung giúp hoàng đế điều dưỡng thân thể.
Ta từ sau hai tiểu thị đồng bước ra, vừa ngẩng đầu lên, xung quanh đều im lặng.
Ta biết mình xinh đẹp.
Xinh đẹp, lại mặc một thân y phục trắng đơn giản, dung nhan tựa như đóa phù dung mới nở, thoạt nhìn vô hại vô cùng, dễ dàng chiếm được thiện cảm và lòng tin của người khác.
Ai có thể ngờ được, cơn ác mộng liên miên của hoàng đế hiện tại, thực ra là do ta giở trò.
Trước đó ông ta đã đến trang viên mấy lần, bị ta hạ độc mạn tính. Không gây c.h.ế.t người, nhưng rất khó giải.
Ta thuận lý thành chương ở lại trong cung, thỉnh thoảng lại làm cho bệnh tình của hoàng đế nặng thêm một chút, thỉnh thoảng lại sắc thuốc cho ông ta đỡ hơn một hai ngày, trong lúc tinh thần hoảng hốt, ông ta luôn nhớ tới Diệp Hoàng hậu đã khuất, cộng thêm việc thỉnh thoảng ta giả vờ như không biết gì mà nhắc tới những chuyện liên quan đến bà ấy, hoàng đế càng ngày càng cảm thấy áy náy và hối hận muộn màng.
Cũng giống như kiếp trước, chỉ là bây giờ đã bị ta đẩy nhanh tiến độ.
Trong lúc hoàng đế hoài niệm, hối hận, ta vô tình nhắc tới Cố Lưu.