NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 40
Ta vội vàng rời khỏi Lý gia, hướng hoàng cung đi tới, cầm lệnh bài chuyên thuộc của hoàng đế, xuyên qua trùng trùng cung môn, xông vào đại điện nghị sự, cắt ngang Cố Lưu và đám đại thần.
Ta chưa từng tùy hứng làm càn như vậy.
Nhưng cũng không ai trách ta, Cố Lưu không nghĩ ngợi liền phất tay cho bọn họ lui xuống, quần thần cáo lui xong, lúc đi còn nhiệt tình chào hỏi ta.
Ta đi tới ôm Cố Lưu không nói gì.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta, như dỗ trẻ con, cũng không nói gì, không cắt ngang sự yên tĩnh này.
Mấy ngày sau, đại điển đăng cơ cử hành đúng ngày.
Cố Lưu mặc y phục màu đen phức tạp, trên đó rồng vàng nhe nanh múa vuốt mắt sáng như đuốc, bút pháp điểm nhãn, bách quan quần thần quỳ lạy, y đứng trên cao thân ngọc sừng sững.
Ta nhớ lại ngày đó ta xuyên qua ngục tối, Cố Lưu đứng trong ánh nắng ở nơi cuối cùng.
Ngọc đẹp không tì vết, rực rỡ chói lọi, tràn đầy màu sắc.
Đột nhiên một trận cảm động khó hiểu.
Kiếp trước Cố Lưu đăng cơ rất vội vàng, kỳ thật lúc đó bách quan căn bản không có mấy người thật sự thần phục hắn, cộng thêm việc y g.i.ế.c cha, g.i.ế.c em, quần thần sau lưng chỉ trích, không có một khởi đầu tốt, cũng định sẵn không có được kết cục tốt.
Bây giờ không giống, bây giờ hắn là danh chính ngôn thuận kế vị, danh nghĩa An Vương bức cung mưu phản, Đại hoàng tử dẫn theo tiên hoàng phản kích, tiên hoàng c.h.ế.t trong tay phản tặc, Đại hoàng tử đánh tan phản quân, bắt giữ xử quyết An Vương, dẹp yên hỗn loạn, ai ai cũng nên khen ngợi.
Kiếp này Cố Lưu hồi kinh sớm mấy năm, có thời gian sung túc củng cố mở rộng thế lực của mình, cũng quét sạch những yếu tố uy h.i.ế.p y bao gồm Liễu Thanh Thạch, sau này tất sẽ quốc thái dân an.
Còn có mẫu thân của hắn, huynh đệ tùy tùng lớn lên cùng hắn từ nhỏ, các loại người hắn quan tâm, cũng đều trở lại cuộc sống của hắn.
Dung nhan tuấn mỹ vô song của hắn, không bị chuột gặm thành ác quỷ; vết thương cũ trên chân hắn, được chữa trị kịp thời, sẽ không còn đau âm ỉ; cơ thể y bị cho uống đủ thứ thuốc lung tung thủng lỗ chỗ, bây giờ cũng đã ổn, cái gọi là thần y kia đã nhận được kết cục xứng đáng; hắn kiếp trước một đường g.i.ế.c về hoàng thành, trên người lưu lại vô số vết sẹo, cũng không còn tồn tại.
Hắn sẽ không còn vì thấy quá nhiều mặt tối nhân tính, từ đó chán ghét thế nhân, cũng chán ghét chính mình, hắn bây giờ, vẫn tin tưởng thế gian quang minh tốt đẹp, vẫn kiên định người trên cao chính là phải mưu phúc cho bách tính, phải lấy thiên hạ chúng sinh làm nhiệm vụ của mình.
Một Cố Lưu không còn thủng lỗ chỗ.
Một hắn rất tốt rất tốt.
Giống như thiếu niên áo trắng đứng cạnh tuấn mã năm đó, lan ngọc, thần minh.
Ta bịt miệng, cố gắng không để mình khóc thành tiếng, lặng lẽ rời khỏi sân.
Nhân lúc mọi người không chú ý, tùy tiện chọn một con ngựa, ra khỏi hoàng cung, ra khỏi Kinh Thành, không có phương hướng một đường thúc ngựa phi nhanh, ôm n.g.ự.c đau đến mức sắp ngất xỉu.
Ta có dự cảm, ta sắp c.h.ế.t rồi.
Tâm bệnh này, không thuốc nào chữa được.
Từ ngày đầu tiên ta trọng sinh trở lại, cơn đau này đã bắt đầu xuất hiện, mỗi lần ta thay đổi mấu chốt vận mệnh của Cố Lưu, liền đau đớn khó nhịn.
Lão hòa thượng từng cảnh cáo ta: "Nghịch thiên cải mệnh, là phải thay người khác gánh chịu nhân quả."
Ta đại khái hiểu ý tứ, trời có quy luật riêng, một mạng đổi một mạng.
Ông ấy khuyên hai lần, ta đều không đáp lại.
Ông ấy không biết, ta nghe được lời này phản ứng đầu tiên, không phải sợ hãi và lùi bước.
Ta rất may mắn, thượng thiên có thể cho ta một cơ hội, đi nghịch thiên cải mệnh, gánh chịu nhân quả của Cố Lưu.
Nhưng ta không muốn c.h.ế.t trước mặt hắn, ta thà c.h.ế.t ở một nơi không ai nhìn thấy, như vậy ít nhất, không tàn nhẫn như vậy.
Ta đau đến mức mắt mờ đi, sơ ý, cả người lẫn ngựa ngã xuống một sườn dốc nhỏ, lăn vào tuyết dày, lại một lần nữa mất đi ý thức.
Ta lần này tỉnh lại rất khó khăn, hình như đã qua rất lâu rất lâu, gắng gượng mở mắt, ta thấy Cố Lưu cõng ta, chân sâu chân nông khó nhọc đi về phía trước.
Hình như, đã qua rất nhiều ngày rồi, Cố Lưu trông, tiều tụy dễ vỡ.
Ta không ngờ Cố Lưu có thể tìm thấy ta, ta tự mình cũng không biết mình đang ở đâu.
Nhiều quan binh đại thần tản ra tìm kiếm như vậy, cuối cùng vẫn là Cố Lưu một mình tìm thấy ta. Giống như rất lâu trước kia, chúng ta sống trong núi, hắn có thể vượt qua núi cao, từng bước từng bước, từ đông sang tây, vẫn tìm, vẫn tìm, cuối cùng tìm thấy ta rất muộn chưa về nhà, trên mặt trên tay y bị cỏ tranh ở bờ nước phía đông cắt ra vết thương nhỏ vụn, trên vạt áo dính quả thương nhĩ ở vùng đất hoang phía tây.