NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 26

28

Leo lên một gò núi nhỏ, bên cạnh là vách đá dựng đứng, phía dưới là một con đường hoang vắng ít người qua lại, cây cối trên núi mọc um tùm, che khuất thân ảnh của đoàn người chúng ta, con đường lớn phía dưới hiện giờ thường xuyên có xe ngựa chạy nạn đi qua, cũng có tàn binh của đám thảo khấu lưu lại.

Trên đường, quả nhiên gặp một lão già bị lưu thỉ b.ắ.n trúng ghim vào thân cây, là người gặp phải thảo khấu chạy lên núi.

Lão ta thoi thóp cầu cứu chúng ta.

Cố Lưu của kiếp này hiển nhiên lương thiện hơn nhiều, nhìn thấy là một ông lão, lại có người nhận ra đây là "thần y" nổi tiếng gần xa, hắn không do dự muốn cứu.

Nhưng ta lại ngăn hắn lại, đi đến trước mặt cái gọi là "thần y" kia, ném xuống một câu: "Nhận ta làm đồ đệ, ta sẽ cứu ông."

Cố Lưu không hiểu ý của ta, nhưng hắn cũng không hề tỏ ra nghi ngờ, đổi giọng cực kỳ tự nhiên tiếp lời, giọng nói nhàn nhạt: "Nghĩ kỹ rồi, bỏ qua chúng ta, ông hẳn cũng không gặp được người khác có thể ra tay cứu giúp."

Sắc mặt "thần y" có chút khó coi, nhưng vẫn đồng ý, Thập Ngũ rút mũi tên trên người lão ta ra, dùng số thuốc ít ỏi còn lại, băng bó cầm m.á.u cho lão, cõng lão ta cùng đi tìm nơi qua đêm.

Lão già tỏ vẻ rất cảm kích, nhưng sau lưng lại bỏ thuốc mê vào nồi canh đang nấu trên đống lửa, bản thân lão ta đã uống thuốc giải từ trước, trơ mắt nhìn đám ân nhân cứu mạng mình uống thứ đã bỏ thêm "gia vị".

Ngoài dự liệu của lão, mọi người đều không sao, chỉ có lão ta ngã xuống, toàn thân đau nhức xương cốt, đau đến mức lăn lộn trên đất.

Ta vừa nhìn lão ta đau đớn kêu gào lăn lộn, vừa ung dung ăn xong con cá nướng trên tay, lau sạch tay, mới chậm rãi đi đến bên cạnh lão ta ngồi xổm xuống: "A, thần y lão tiên sinh, sao ông không ăn gì, không đói sao?"

Lão già ngay cả sức lực trừng mắt nhìn ta cũng không có, bò đến bên chân ta dập đầu cầu xin: "Cho ta, cho ta thuốc giải."

Xem ra lão ta cũng biết mình bị trúng độc, cũng biết mình không giải được.

Nồi canh mà lão ta bỏ thuốc mê, ta đã bảo người cõng lão ta đổ đi, chỉ để lại một bát cho chính lão ta uống, còn tiện tay bỏ thêm thứ khác, các loại dược tính trộn lẫn vào nhau, liền thành kịch độc. Cố Lưu bọn họ phối hợp với ta, giả vờ không biết hành động lén lút của lão ta.

Ta cười: "Thì ra đường đường là thần y cũng có lúc không tự chữa được cho mình."

Ta lấy ra thuốc giải đã điều chế sẵn ném cho lão ta, "Thứ này có thể ức chế độc tính. Đương nhiên, chỉ chữa được ngọn, không chữa được gốc, sau này ông cách một khoảng thời gian vẫn sẽ phát tác, mỗi lần sau lại đau hơn lần trước, không thể làm dịu sẽ đau đớn đến chết."

"Ta có thể cách một khoảng thời gian lại điều chế thuốc giảm đau cho ông, nhưng ông phải ngoan ngoãn nghe lời đấy," ta có chút giễu cợt nhìn lão ta, đầy ẩn ý, "Sư phụ tốt của ta."

Lão ta vội vàng nuốt viên thuốc xuống, còn chưa hoàn toàn bình phục, đã vội vàng nhặt nhúm tàn thuốc còn sót lại lên xem xét, xem xong lại vừa ngửi vừa nếm, khi nhìn về phía ta, trong mắt tràn đầy chấn động, không thèm để ý đến lời uy h.i.ế.p của ta, mở miệng kinh ngạc:

"Tiểu cô nương, thuốc giải này là do cô tự điều chế sao?"

Lão ta có bản lĩnh thật, cho nên mới có thể liếc mắt nhận ra y thuật của ta không hề thua kém lão ta, ngoài kinh ngạc, đối với việc không lâu trước bị ép phải nhận ta làm đồ đệ, đột nhiên sắc mặt không còn khó coi nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận