NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 24
24.
Ta giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng dài.
Giấc mộng cũ dừng lại ở cảnh Cố Lưu một kiếm đ.â.m xuyên tim mẹ ta, ngay sau đó, khung cảnh biến chuyển, lại biến thành cảnh ta bị Vệ Khinh Vũ đ.â.m thủng ngực... Ký ức kiếp trước ngập tràn méo mó ập đến, ta tỉnh lại ngay tức khắc.
Trước mắt là căn nhà tranh quen thuộc, ánh trăng từ trên mái nhà lọt xuống vài tia, màn đêm mùa hạ yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu rả rích từ gần đến xa. Ta ngơ ngác ngồi trên giường rất lâu, cảm thấy trong lòng đau nhói, dường như vẫn chưa hoàn hồn từ trong mộng.
Lại qua một lúc lâu, ta khoác áo đi ra ngoài, dải ngân hà đã ngả về tây, trời sắp sáng.
Ta lặng lẽ đi đến bên cạnh Cố Lưu, nhìn thiếu niên đang say ngủ, ta đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, cảm nhận hơi ấm yếu ớt nơi đầu ngón tay, lặp đi lặp lại nhiều lần một cách máy móc, mới buông tay xuống.
Ta lại đi đến trước cửa phòng mẹ, cách ô cửa sổ nhỏ hẹp, nhìn người bên trong, đứng yên một lúc, rồi xoay người rời đi.
Vừa quay đầu, Cố Lưu đã đứng sau lưng ta, nhíu mày tuấn tú: "Nàng làm sao vậy?"
Ta biết, hắn vừa rồi hẳn là đã tỉnh. Một người từ nhỏ đã cảnh giác như Cố Lưu, lúc ngủ mà có người đến gần sao có thể không phát hiện ra?