BÓNG TỐI SAU LƯNG THỢ SĂN

7

Đêm hôm đó đã đặc quánh như nhựa cây bị đốt, trăng chìm trong mây xám, chỉ còn những dải sáng xanh lục rỉ ra từ khe núi, lấp loáng trên mặt đất như những vệt máu hóa thạch. Từng cơn gió quất qua, mang theo tiếng hú dài không biết thuộc về loài người hay thú dữ. Không gian như vỡ ra thành nghìn mảnh, mỗi mảnh phản chiếu một cơn ác mộng riêng biệt.

Gabriel dừng ngựa, lưỡi gươm bạc sau lưng anh khẽ ngân, tựa như thứ kim loại ấy cũng cảm nhận được hơi thở của kẻ thù. Anna nhoài người nhìn quanh, tay vẫn giữ cung. Còn Carl, khuôn mặt trắng bệch trong ánh lân quang, tay nắm chặt cuốn Kinh Thánh. Hắn run rẩy như đang cố giữ lại một mảnh lý trí sắp tan rã.

Rồi gió ngừng, sự im lặng rơi xuống như một tấm màn tẩm máu.

Từ trong sương, ba hình dáng trườn ra – không phải bước, mà là lướt nhẹ như hơi khói, mềm như lụa rách. Váy họ dài và phấp phới, bồng bềnh trong không khí, tóc tung như đám tảo đen đang trôi trên mặt hồ chết. Mỗi cử động của họ đều có nhịp, có nhạc, có mùi – mùi của hoa héo, của da thịt ấm áp vừa mới tắt hơi.

Một giọng nói cất lên, mảnh và êm như dải lụa quấn quanh cổ:

“Gabriel Van Helsing… chúng ta đã chờ ngươi quá lâu rồi!”

Cái tên ấy tan ra trong sương, rồi được ba giọng khác nhau lặp lại, hòa thành hợp âm rền rĩ.

Người đứng đầu tiến lên, mắt nàng sáng như ngọc hổ phách, da mịn như sáp, môi đỏ như trái tim vừa bóc khỏi lồng ngực.

Nàng là Aleera — hiện thân của dục vọng thể xác, mỗi bước chân của nàng đều khiến tuyết tan, để lộ lớp đất ẩm như làn da người.

“Anh vẫn lạnh lùng như lần cuối ta gặp nhau.”

Nàng nói, giọng vừa là lời, vừa là hơi thở.

“Đã bao lần chạm vào máu, Gabriel, nhưng chưa một lần anh biết chạm vào lửa, nhỉ?”

Nàng vươn tay, đầu ngón tay gần như chạm vào cổ anh, chỉ một khoảng không mỏng như sợi tóc. Một luồng hơi nóng lướt qua, khiến Gabriel cảm thấy máu trong người cuộn lên như bị đun sôi. Anh không rút gươm, không thể, thứ đang xiết lấy anh không phải chỉ là đe dọa đơn thuần — mà là cảm giác quen thuộc của một nỗi khao khát đã bị bỏ quên.

Đằng sau, Carl giật mạnh dây cương.

“Lùi lại!”

Hắn hét lên, nhưng giọng run rẩy như đứa trẻ kêu trong mơ.

Một tiếng cười khẽ đáp lại, giọng nói thứ hai vang lên – sâu, trong, đầy mùi ngọt của tri thức bị thối rữa:

“Cậu nhỏ đáng thương… Ta là Verona. Ta biết cậu từng tìm kiếm ánh sáng, nhưng nếu ta cho cậu thấy mọi chân lý, cậu có dám nhìn không?”

Nàng lướt đến, tóc vàng như tro tàn, đôi mắt xám bạc phản chiếu hàng nghìn chữ cái lạ chuyển động như bầy sâu ăn mòn giấy. Mỗi bước nàng đi, mặt đất dưới chân nở ra những ký tự cổ, cháy sáng rồi tắt. Cả không gian như biến thành thư viện của những cuốn sách bị niêm phong bởi máu.

Carl lùi lại, nhưng hình như không thể, xung quanh hắn, sách hiện ra, bay lượn, rì rầm nói. Mỗi quyển mở ra phơi bày một bí mật: tội lỗi của giáo hội, lời thú tội của những kẻ thánh thiện, bản ngã thật của con người. Hắn run rẩy, mắt sáng dần lên — thứ ánh sáng vừa của đức tin, vừa của điên loạn.

Verona cúi sát bên tai hắn, thì thầm:

“Mỗi chân lý là một ngọn đuốc. Nhưng ngọn đuốc ấy càng sáng, linh hồn càng cháy nhanh. Một năm tuổi thọ… cho mỗi sự thật ngươi biết, ngươi có dám học không, tên học trò vô dụng của đức tin?”

Carl cắn môi, máu rỉ ra, một giọt rơi xuống cuốn sách mở rộng trước mặt, trang giấy hút lấy máu, và ngay lập tức rực sáng. Trong ánh sáng ấy, cậu thấy gương mặt mình già đi một thoáng — chỉ một thoáng thôi, nhưng đủ để cậu hiểu rằng cái giá này là thật.

Trong khi đó, Anna quay phắt lại khi cảm thấy gió lạnh lướt qua vai.

Một giọng nữ trầm, khàn, vang lên từ phía sau nàng – giọng của kẻ từng thì thầm vào tai những con mồi sắp bị nuốt chửng:

“Ngươi là máu của kẻ từng phản bội chúng ta.”

Bóng dáng thứ ba hiện ra – Marishka, nữ ma tước của quyền lực, ánh mắt sắc như lưỡi gươm rút khỏi bao.

Nàng mặc bộ váy đen đính xích bạc, bước đi khiến không khí xung quanh rạn vỡ như mặt gương.

“Ngươi chiến đấu vì danh dự tổ tiên, nhưng nếu tổ tiên ngươi đã quỳ dưới chân bọn ta… thì ngươi đang chiến đấu cho ai, hỡi đứa con nối nghiệp ngớ ngẩn của dòng dõi dơi hoang?”

Anna giương cung, nhưng mũi tên bạc run lên trong tay. Trước mắt nàng, hình ảnh lung linh — và rồi, ảo ảnh mở ra như cánh cửa: giữa cơn sương xoáy, nàng thấy tổ tiên mình đứng giữa đại sảnh lâu đài Dracula, miệng cười, mắt đỏ như than cháy, nâng ly chúc rượu cùng lũ ma tước.

Một giọng nam quen thuộc vang lên – giọng cha nàng.

“Huyết thống này đã thuộc về bóng tối từ lâu rồi, con gái ạ!”

Anna hét lên, bắn tên, mũi tên rời cung, nhưng không chạm vào Marishka. Nó xuyên qua ảo ảnh, rơi vào khoảng trống. Còn nữ ma tước thì chỉ mỉm cười, một nụ cười mỏng như lưỡi dao liếm máu.

Bầu trời dậy sóng, tuyết cuộn tròn thành xoáy, bọc lấy cả ba người, mọi thứ tan ra thành ảo ảnh.

Gabriel lại thấy mình ngồi trên ngai sắt, xung quanh anh là xác quái vật – hàng trăm, hàng nghìn – xếp chồng như núi. Anh vẫn mang khuôn mặt đó, nhưng ánh mắt đã khác: không còn sự kháng cự, chỉ còn ngọn lửa lạnh của kẻ thống trị.

Và trước ngai, Dracula quỳ gối, đầu cúi thấp, giọng trầm vang như tiếng kèn tang:

“Chúa công đáng kính của ta… ngài đã đói chưa?”

Gabriel đứng dậy, rút gươm, nhưng gươm trong tay anh giờ không còn ánh bạc, mà là màu đen. Khi anh nâng lên gươm lên, bóng mình in trên mặt đất — không còn hình người.

Anh nhận ra: kẻ mà anh săn đuổi suốt đời, có lẽ... chính là bản sao của chính mình trong một tương lai không kịp cứu rỗi.

Carl thấy quanh mình “biển sách” bốc cháy, mỗi quyển nổ tung thành cơn bão chữ, xoáy quanh hắn. Mỗi ký tự là một sự thật, nhưng mỗi sự thật lại đốt đi một phần linh hồn. Hắn quỳ xuống, thở hổn hển, trong tay vẫn giữ cuốn Kinh Thánh. Nhưng bìa sách mở ra, trống rỗng không còn chữ, chỉ có hình phản chiếu của chính hắn – già nua, trọc đầu, mắt rỗng.

Tiếng Verona vọng lại, dịu như đang như ru con:

“Ngươi đã đọc hết, và giờ ngươi biết: không có Thiên Chúa nào khác ngoài tri thức của chính mình.”

Carl gào, nhưng tiếng gào không ra âm, môi hắn cháy đỏ, rồi tan thành tro.

Anna thì đang đứng giữa đám người đã chết, mọi khuôn mặt đều quen – cha nàng, anh nàng, tổ tiên nàng.

Tất cả đều đội vương miện máu, cười rực rỡ giữa ánh lửa, họ dang tay gọi:

“Đến đi, con gái dòng Valerious, không ai thoát được định mệnh huyết tộc này đâu, thưa tiểu thư của chúng ta.”

Marishka tiến đến, đặt tay lên vai nàng, nhẹ như phủi bụi.

“Danh dự, lòng trung thành, công lý – chúng đều chỉ là bóng đen của quyền lực. Tổ tiên ngươi hiểu điều đó, vậy còn ngươi?”

Anna nhìn xuống, bàn tay mình đã phủ đầy máu, không phải máu quái vật – mà là máu người. Cô nhận ra khuôn mặt nằm dưới chân mình – đó là Gabriel, đôi mắt anh mở to, vẫn ánh lên một niềm tin nào đó chưa kịp tắt.

Cô hét lên, cố xé tan ảo ảnh, tiếng hét của Anna vang vọng, xuyên qua sương, kéo cả ba người ra khỏi cơn mê.

Tuyết rơi ào ạt trở lại, không gian vỡ ra, những ảo ảnh tan thành khói. Ba nữ ma tước lùi lại, mái tóc tung như dải cờ trong gió, họ nhìn ba kẻ phàm trần với ánh mắt vừa thích thú, vừa thương hại – ánh nhìn của loài bất tử dành cho những kẻ đang dần mục rữa.

Aleera cười đầu tiên, nụ cười nứt ra thành tiếng thét:

“Ngươi mạnh hơn ta tưởng, Gabriel. Nhưng ngươi sẽ hiểu – không ai giết được bóng tối mà không trở thành chính nó.”

Verona nghiêng đầu, thì thầm:

“Rồi đến lượt các ngươi cũng sẽ cầu xin ta mở lại cánh cửa tri thức thôi, lũ ngu!”

Còn Marishka chỉ khẽ liếc Anna, nụ cười lạnh lùng như lưỡi gươm trượt qua da:

“Còn ta, ta sẽ đợi ngươi… ở trong chính huyết mạch ngươi.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận