BÓNG TỐI SAU LƯNG THỢ SĂN

3

Càng tiến sâu, bầu trời càng tối, như thể ánh trăng cũng không dám dõi theo. Trên cành cây khô, lủng lẳng những vật thể nhỏ đong đưa — tấm bùa làm từ gân người, da người, khô lại như giấy. Mỗi khi gió thổi, chúng phát ra tiếng kêu lạo xạo như lời thì thầm của những linh hồn bị cầm tù.

Carl rùng mình.

“Dấu ấn của dân bản xứ.”

Hắn thì thầm.

“Họ tin rằng nếu treo thứ này, ‘Hắc Thực Thể’ sẽ không gọi tên họ khi đêm đến…”

Gabriel khẽ gật, ánh nhìn anh trôi dọc theo hàng bùa đẫm sương. Một trong số đó mang hình người — một con búp bê nhỏ, được khâu từ da thú và tóc người, đôi mắt đã khuyết mất, chỉ còn hai hốc sâu. Anh thoáng siết nắm tay, cảm giác nơi cổ tay nhói lên – vết thương cũ lại rỉ máu, chậm rãi, nóng rát.

Bóng tối quanh họ như đang dần dày đặc, hút lấy ánh sáng cuối cùng còn sót lại.

Và trong khoảnh khắc ấy, con sói dừng lại. Ngẩng đầu, nó hú lên một tiếng dài, âm thanh như dao cắt vào bầu không khí, lạnh và sắc đến rợn người.

Từ xa, qua màn sương, lóe lên ánh lửa nhỏ – như một ngọn đèn đang chờ đợi.

Gabriel hạ nỏ, ánh mắt anh hằn lên thứ ánh sáng kỳ lạ giữa gương mặt đầy sẹo, một cơn gió lướt qua, mang theo mùi sắt gỉ, tro và hoa oải hương khô.

Anh khẽ nói, gần như thì thầm cho chính mình:

“Có lẽ… định mệnh chỉ vừa mới mở cửa thôi!”

Carl nhìn anh, rồi nhìn con sói biến mất trong sương. Không ai nói thêm lời nào, hai kẻ lữ hành lại tiếp tục tiến vào nơi mà mọi bản đồ đã từ chối ghi tên – vùng đất nơi bóng tối biết gọi người bằng giọng người.

Bóng đêm khép lại sau lưng họ như một cánh cửa không có lối quay về.

Và rồi, con sói trắng dừng lại bên bìa một khu rừng, nơi sương đặc quánh như sáp chảy. Bóng đêm ở đây không phải chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng – nó sống, thở, cựa quậy giữa những thân cây cong vẹo, lượn lờ quanh họ như thể đang dò xét. Gabriel siết chặt cây nỏ bạc trong tay, ánh mắt anh lặng như băng, nhưng hơi thở đã chậm lại – bản năng mách bảo rằng có điều gì đó không thuộc về trần thế đang chuyển động trong sương.

Carl kéo dây cương, giọng nghẹn khàn:

“Gabriel… ngươi nghe thấy chứ?”

Tiếng động ấy ban đầu nhỏ như gió va vào lá khô, rồi dần lớn hơn, trượt qua tĩnh lặng như lưỡi dao mài trên đá: sột… sột… sột… Một mùi nồng tanh của máu cũ và sắt gỉ thoảng trong không khí.

Gabriel không đáp, anh đưa nỏ lên, gài mũi tên bạc, mắt đảo nhanh quanh. Màn sương trước mặt khẽ chuyển động – và rồi, như thể bị xé rách từ bên trong, một thân người đổ nhào ra. Không, không phải người, thứ ấy bò bằng bốn chi, cánh tay dài ngoằng, da xám như tro, đôi mắt cháy rực lửa than, miệng ngoác ra đến tận mang tai, răng cắm lởm chởm như lưỡi cưa.

Một tiếng rít bật ra, không trọn vẹn là tiếng nói, không trọn vẹn là tiếng thú.

Carl lùi lại, hét khàn:

“Quỷ hút máu… nhưng… không phải loại thuần chủng!”

Trước khi hắn kịp nói thêm, từ bốn phía, nhiều bóng xám khác trồi lên: hàng chục. Chúng đi bằng chân, bằng tay, bằng cách trườn trên mặt đất, đôi khi như bò, đôi khi như chạy, thân thể run rẩy vì đói. Những đôi mắt đỏ nối nhau trong sương như những đốm lửa địa ngục đang diễu hành.

Gabriel bắn, mũi tên bạc xuyên qua tim một con, nó rú lên – tiếng rú chói đến mức cả không khí dường như rạn nứt. Thân thể nó nổ tung thành một làn khói đen quánh, mùi lưu huỳnh bốc lên, rát cả cổ họng.

Carl quăng một lọ dầu thánh, chất lỏng bén lửa giữa không trung, ánh sáng bùng sáng chói lòa. Ngọn lửa dội vào bóng tối, hắt lên những khuôn mặt quái dị – những khuôn mặt người, còn nguyên nửa mắt, nửa môi, nhưng méo mó và quằn quại trong hình hài dở dang.

Anh lắp thêm tên.

“Chúng là bán thể!”

Gabriel gằn giọng, tiếng anh trầm, lạnh như tiếng sắt va vào đá.

“Chúng là hững kẻ bị cắn… nhưng ma lực từ vết cắn không đủ mạnh để giết chết chúng!”

Một con nhảy vọt lên từ phía sau, móng vuốt rạch ngang lưng áo choàng anh. Gabriel xoay người, cây nỏ đập mạnh vào cằm nó, rồi anh rút con dao ngắn giắt bên hông, đâm thẳng vào cổ họng sinh vật. Máu đen phun ra, đặc quánh, nóng hổi, dính vào găng tay anh như nhựa.

Một tiếng gầm khác vang lên, từ bên phải, ba con đồng loạt lao tới. Carl châm lửa vào lọ dầu thứ hai, ném. Ánh sáng tạt qua gương mặt hắn – một thoáng sợ hãi, một thoáng quyết tử.

Tuyết tan thành khói, gió gào, ánh lửa uốn cong, soi rõ từng đường máu vẽ lên gương mặt Gabriel.

Anh thở dốc, xoay người, một bóng đen lao thẳng vào anh – nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp. Gabriel ngửa người tránh, nhưng không đủ, móng vuốt quét ngang, rạch một đường dài trên vai. Anh lùi lại, vết thương rách toạc, máu trộn tuyết, đỏ sẫm.

Và đúng khi con bán thể vồ tới, một tia sáng bạc lóe lên như đường chớp giữa đêm bão.

“Xoẹt!”

Cổ sinh vật đứt gọn, cái đầu lăn trên mặt tuyết, mắt nó vẫn còn mở, môi vẫn đang gào dở. Máu đen phụt lên, vẽ thành một vệt dài trên áo choàng của người vừa xuất hiện.

Nàng ngồi trên lưng ngựa đen, dáng như một vệt sắt giữa sương, áo choàng dài thêu huy hiệu nhà Valerious – hai cánh dơi đan chéo quanh thanh kiếm bạc. Mái tóc đen ánh xanh trượt khỏi mũ trùm, gương mặt trắng như sứ, đôi mắt sáng rực như hai mảnh than sống.

Nàng nói, giọng lạnh như gió thổi qua bia mộ:

“Ta bảo anh đừng lên đồi. Nhưng kẻ như anh, ta đoán, chưa từng biết nghe ai.”

Gabriel lau vệt máu trên má, giọng anh trầm xuống, khô và cứng như đất đóng băng:

“Vì chưa ai nói điều gì đáng để ta phải nghe cả, thưa tiểu thư!”

Hai ánh nhìn giao nhau, trong khoảnh khắc ấy, mọi tiếng gào đều im bặt – chỉ còn ánh lửa chập chờn giữa hai linh hồn cứng đầu, giống như hai mũi kiếm chạm nhau trong im lặng.

Carl phá vỡ khoảng trống bằng tiếng ho khan, vừa vì khói, vừa vì muốn kéo hơi thở trở lại với thực tại.

“Có lẽ hai người nên tiếp tục cuộc đối thoại khi ta không đứng giữa bầy quỷ đói này chứ hả?”

Anna khẽ hất đầu, ra hiệu, những con bán thể còn lại thấy ánh mắt nàng, chúng như bị thôi miên, lùi dần vào sương, rồi biến mất, chỉ còn lại mùi tanh và những vệt khói quắt queo bao quanh họ.

Ba người cùng rời khỏi bãi chiến, gió nổi, tuyết rơi lả tả. Họ tìm được một căn nhà gỗ đổ nát bên sườn đồi – nơi chỉ còn khung cửa sổ vỡ, mái phủ rêu, và lò sưởi tàn tro.


Bạn cần đăng nhập để bình luận