Dưới Tên Anh Là Bão!

9

Hắn không ôm cô, cũng không nói ngay, chỉ ngồi xuống ghế, tự rót nước, uống một hơi cạn sạch.

Phi Yến ngồi xuống đối diện, bàn tay run như bị giật điện.

- Anh đi đâu mấy ngày nay? - 

Hắn nhìn cô, rất lâu, như đang cố in mặt cô vào trí nhớ.

- Anh không thể nói. Nhưng em nghe anh. Dù chuyện gì xảy ra... cũng đừng sợ. Và đừng nghi ngờ anh-.  

-Anh giết người rồi hả? -

Câu hỏi bật ra khỏi miệng cô như một cú đấm, không ai tập dượt, không ai báo trước.

Hắn nhìn cô, không gật, không lắc, nhưng mắt hắn như đóng sập lại sau một cánh cửa sắt. 

Phi Yến nghe tim mình rơi một tiếng “bụp “ , rồi tan ra, lỏng ra, lạnh ngắt.

- Em chỉ muốn biết… anh có cần em không? - 

Hắn khẽ gật đầu, nhẹ như không đủ lực, nhưng lại là cái gật đầu thật nhất từ trước đến giờ.

- Anh cần em hơn bao giờ hết.-

Sáng hôm sau, lúc cô còn đang rửa mặt, điện thoại vang lên. Cảnh sát, họ báo tin hắn bị bắt, tội danh: giết người. Họ có lệnh, có bằng chứng, và hắn đã bị khởi tố tạm giam. Phi Yến cứng đờ, tay cô siết chặt chiếc khăn mặt, nước nhỏ xuống sàn như máu rỉ từ tim. Không có tiếng khóc, không có tiếng gào, nhưng trong lòng cô lúc ấy, một phần gì đó đã chết lặng.

Tại phiên tòa...

Chưa từng có một lần nào bước chân vào tòa án mà Phi Yến lại cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt như vậy. Chỗ ngồi của bị cáo nằm đối diện, không xa. Nhưng cái khoảng cách giữa cô với Mạnh Hùng hôm nay, chẳng còn đo được bằng bước chân hay mét dài, mà là bằng một thứ vô hình nào đó, có thể là luật pháp, cũng có thể là số phận. Mạnh Hùng không nhìn cô ngay, hắn bước vào phòng xử với hai tay bị còng, gương mặt vẫn lạnh như thường lệ, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng một sự chịu đựng không nói thành lời. Không ai biết suốt thời gian bị giam hắn đã trải qua những gì, nhưng chính cô biết – Mạnh Hùng không phải là người chịu để người khác đàn áp dễ dàng, nên nếu hắn im lặng, thì hoặc là vì có toan tính, hoặc là vì đang giấu đi một điều quá lớn.

Suốt buổi xét xử sơ bộ, cô ngồi im lặng như tượng, trong đầu như một cuộn băng bị tua đi tua lại một đoạn: gương mặt hắn đêm về, lời dặn.

"Dù có chuyện gì cũng phải tin anh."

 Rồi đến câu hỏi.

 “Nếu người mình yêu thực sự giết người, mình có còn bên cạnh được nữa không?” Cô không trả lời được, nhưng rồi, khi giờ nghỉ ngắn giữa hai phiên diễn ra, có một người phụ nữ tiến lại gần, gương mặt lạ, ăn mặc như dân làm văn phòng bình thường, ánh mắt vừa lạ vừa quen, như thể từng gặp đâu đó trong những ngày cô còn mù quáng tin người.

Người phụ nữ ấy ngồi xuống ngay bên cạnh, không xin phép, không vòng vo, cũng không nói gì cao siêu, câu đầu tiên, chính là một mệnh lệnh.

-Cô không được bỏ cuộc.-

Phi Yến nhíu mày, chưa kịp mở miệng hỏi, người đó đã quay sang, giọng nói thấp nhưng dứt khoát.

-Cô không được rút lui. Cô có quyền khóc, có quyền nghi ngờ, nhưng cô không được biến mất. Bên cạnh Ngô Mạnh Hùng lúc này, chỉ còn cô thôi.-

-Chị là ai?-

-Không quan trọng.-

-Anh ấy… có giết người không?-

Người đàn bà không trả lời, nhưng ánh mắt chị ta nhìn thẳng vào Phi Yến như muốn xuyên thấu.

-Hỏi ít thôi. Tin thì đứng lại, không tin thì đi đi, nhưng đừng đứng giữa, làm người đứng giữa, chỉ khiến người ngã rơi hai lần.-

Chị ta đứng dậy, quay đi, không ngoảnh lại, nhưng câu cuối cùng rơi xuống như hòn đá nhỏ, gọn lỏn, trúng ngay tâm trí Phi Yến.

-Cô đang tưởng mình là người quyết định, nhưng thật ra... cô chỉ là một con rối. Quan trọng là, cô muốn bị giật dây tiếp hay muốn tự cắt dây buộc mình?-

Sau câu đó, người phụ nữ biến mất trong đám đông như chưa từng tồn tại. Phi Yến ngồi lại, lưng thẳng đơ, tay siết lấy nhau, âu nói đó cứ quanh quẩn trong đầu.

 - Cô chỉ là một con rối.-

Từ ngày bước vào đời Ngô Mạnh Hùng, cô đã từng tự tin rằng mình là người chọn yêu, là người chọn dấn thân, là người chịu trách nhiệm cho tất cả quyết định. Nhưng hôm nay, khi nhìn lại, cô mới nhận ra: rất nhiều chuyện, rất nhiều tình huống, cô chỉ là một mắt xích nhỏ trong một guồng máy quá lớn. Từ việc yêu sai người Trịnh Thế Phicho đến việc tin một người Mạnh Hùng, rồi lại bị dắt theo những trò chơi không tên, những kịch bản không lời thoại… Cô cứ quay vòng vòng, chạy trong mê cung người khác dựng sẵn, tưởng mình đang đi tìm hạnh phúc, hóa ra đang rút dần hết phần lý trí còn sót lại của mình. Nhưng nếu thực sự là một con rối... thì từ hôm nay, cô sẽ là con rối biết tự cắt dây. Phiên tòa tiếp tục, cô đứng lên, đi thẳng về phía luật sư của Mạnh Hùng, người đại diện pháp lý mà hắn từng chọn mặt gửi vàng. 

Cô chỉ nói một câu, không cao giọng, không nhỏ giọng.

-Tôi muốn làm nhân chứng. Tôi sẽ đứng về phía anh ấy.-

Luật sư ngẩng lên, nhìn cô như thể vừa nghe một chuyện bất ngờ nhất trong tháng.

-Cô chắc không?-

-Tôi không còn gì để chắc nữa, nhưng tôi chắc một điều, tôi không muốn anh ấy nghĩ là mình đang đứng một mình.

Và khi Mạnh Hùng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc rất ngắn. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, là đủ để hắn biết,cô vẫn còn ở đó, không phải như một người yêu, mà là như một người đồng đội, sẵn sàng đi qua lằn ranh giữa sáng và tối cùng với hắn.

Sau phiên tòa, mọi thứ diễn ra như thể ai đó đã viết sẵn một kịch bản, chỉ chờ đến đúng đoạn là người ta sẽ lật trang. Truyền thông im bặt, hồ sơ dẹp sang một bên. Ngô Mạnh Hùng, người vừa bị khởi tố với tội danh giết người, chỉ trong một tuần sau đó đã được trắng án, rút hồ sơ, xoá dấu vết, nhanh đến mức chẳng ai hiểu điều gì thực sự vừa xảy ra, không ai hỏi, cũng không ai trả lời. Chỉ có Phi Yến là đứng giữa lằn ranh của cảm giác mừng rỡ và nghi hoặc. Người đàn ông cô yêu, bằng tất cả niềm tin lẫn đau thương tích tụ suốt bao nhiêu tháng ngày, bỗng dưng quay trở lại với danh nghĩa vô tội, nhưng gương mặt hắn lại còn lạnh hơn cả lúc bị bắt, như thể mọi thứ xong rồi… là xong. Cho đến chiều hôm đó, khi cô theo hắn ra khỏi cổng, định bụng rủ đi ăn một bữa gì ấm bụng sau những ngày dài lạnh lẽo, thì bất ngờ hắn né tránh cô, nói đi mua thuốc, nhưng đi mãi không quay lại. Cô linh tính có điều gì đó không ổn, và lần đầu tiên trong đời, Phi Yến biết được cái cảm giác… “mình không nên ở đây” là như thế nào. 

Cô bám theo hắn, bằng một thứ linh cảm vừa ngu ngốc vừa kiên định, lúc đến gần khu văn phòng khuất trong con hẻm cũ, cô nghe tiếng nói vọng ra từ sau tấm cửa hé mở, không phải tiếng Mạnh Hùng, mà là một giọng nữ rất nhỏ, nhưng từng chữ rơi ra như băng lạnh:

- Anh nghĩ em giúp anh đến vậy… chỉ vì món nợ ân tình cứu mạng năm xưa sao?-

Phi Yến nín thở, mạch trong tai cô đập liên hồi, như trống trận, giọng Mạnh Hùng khàn, bình tĩnh, không gắt, không vội-

-Anh biết em thích kiểm soát. Nhưng tình cảm không phải thứ em muốn là được. Anh đã trả đủ rồi!-

-Trả bằng cách hủy hôn ước ấy hả? Hay bằng cách đứng ra nhận tội giết người thay cho anh ruột của em?-

- Cả hai.-

Một cái tát, không phải tiếng gió, không phải âm thanh tưởng tượng, là thật, là cái tát của một người phụ nữ bị từ chối, nhưng đau đớn hơn là bị nhìn thấu.

-Anh vì cô ta mà bỏ cả sự nghiệp, bỏ cả hậu thuẫn, bỏ cả gia đình nhà em sao?-

- Không. Anh bỏ em… vì anh không muốn mình phải sống như một món hàng trao đổi nữa.-

-Vậy cô gái đó có gì hơn em?-

-Không hơn gì cả. Nhưng cô ấy là người duy nhất khiến anh thấy mình… không bị lợi dụng.-

Lặng, một nhịp thở, hai nhịp, rồi người phụ nữ bật cười, tiếng cười ngắn, khan đặc, như nghẹn ở cổ.

- Em đã từng nghĩ anh yêu em, em thật ngu.-

-Không. Em không ngu. Em chỉ quen thắng quá nhiều, nên khi thua… em tưởng là bị phản bội.-

Phi Yến lùi về sau, đứng sau bức tường như một kẻ trộm, nhưng không phải ăn cắp bí mật, mà là nhặt từng mảnh sự thật mà bấy lâu cô không được biết. Hắn từng là công an, rồi vì một lý do nào đó, cô chưa rõ, mà rút khỏi ngành, lui về làm luật sư tự do, sống như dân ngoài rìa xã hội nhưng đầu óc lại thâm sâu hơn cả đám làm luật chính thống. Và hóa ra, cái “trắng án” thần kỳ của hắn hôm nay, không phải nhờ luật pháp, mà nhờ mối dây quấn chặt giữa hắn với nhà họ Nguyễn, nơi cô gái tên Ngọc Phụng kia bước ra như một bàn cờ đã dọn sẵn. Tất cả đều có lý do, từ chuyện hắn từng được che chắn, đến việc hắn đứng ra nhận thay tội danh, rồi cả cái cách hắn lạnh nhạt với tình cảm của cô, nhưng chưa bao giờ… bỏ rơi cô. Không một lần hắn nói “Anh yêu em”, nhưng cái cách hắn dám đứng ra nhận tội thay cho người khác để được rút khỏi hôn ước, chỉ để quay về làm người đàn ông bình thường bên cạnh cô, lại là một lời yêu không thể nào chối bỏ. 

Phi Yến không nói gì khi hắn bước ra, chỉ lặng lẽ ngước nhìn, hắn dừng lại trước mặt cô, như biết rõ cô đã nghe hết.

-Em theo dõi anh à?-

Cô cười, cái cười mặn và ấm, không giễu, không đau, chỉ là một kiểu cười dành cho người mà mình đã hiểu quá rõ.

-Không, em chỉ không muốn mình ngu dốt suốt đời.-

Hắn thở dài, đưa tay ra.

-Về thôi. Anh mệt rồi.-

-Ừ. Về thôi anh.-

Cô không hỏi thêm, không cần thêm lời giải thích, người đàn ông cô yêu đã làm những điều mà cả trăm câu yêu cũng không đủ để gánh nổi, thì còn đòi gì nữa?

Vài hôm sau, sóng gió lại kéo đến...

Chuyện ở đời lắm khi không cần ai đẩy, nó cũng tự lăn xuống dốc. Ngô Mạnh Hùng vừa được gỡ còng chưa bao lâu thì sóng gió lại kéo về, lần này không phải từ thù xưa bạn cũ, mà là từ một lá đơn nặc danh gửi thẳng lên Liên đoàn Luật sư, kèm theo bằng chứng rõ ràng rằng hắn đã dùng tài liệu giả trong một vụ kiện kéo dài hơn một năm. Không ai nói ra, nhưng ai cũng ngầm hiểu: đòn này là có chủ đích, và chủ đích đó, nếu không phải Trịnh Thế Phi, thì cũng là người có thù riêng chưa kịp thanh toán với hắn. Phi Yến cầm tờ báo trong tay, tay run lên, dòng chữ “Luật sư Ngô Mạnh Hùng dính nghi án ngụy tạo chứng cứ “ đập vào mắt như một cú đấm thật mạnh. Cô không dám tin, nhưng cũng không thể phủ nhận.

Buổi tối hôm đó, hắn về trễ, cửa mở ra, người chưa kịp bước vào, giọng cô đã vang lên:

-Là thật à?- 

Hắn đứng yên nhìn cô, không cãi, không phân trần như thể đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe câu hỏi đó từ sáng.

-Là thật, nhưng không phải là giả mạo theo kiểu em nghĩ. -

-Anh nói rõ đi, đừng có thở dài nữa, em chịu hết nổi rồi.-

Hắn tháo đồng hồ, đặt lên bàn, cầm ly nước, uống một ngụm, rồi đặt xuống.

- Ừ.-

-Anh làm việc đó… trong vụ án của người phụ nữ bị chồng sát hại sao?-

-Ừ. Vụ đó, người em của cô ấy thuê anh tìm chứng cứ để giảm nhẹ tội cho chị mình. -

-Rồi sao nữa? -

-Anh dùng chứng cứ chưa được phê chuẩn để đối đầu thẳng với bên công tố, vụ đó anh thắng. -

-Tức là… từ đó anh thành luật sư giỏi của bên phía nam ư? -

- Không, cái bằng luật sư đầu tiên anh xài để thắng vụ kiện “lấy số” trở thành luật sư giỏi nhất phía nam… cũng là nhờ một người giúp lấy lại hồ sơ pháp lý từ đống giấy tờ rác rưởi khi trước. -

-Ai?-

-Nguyễn Ngọc Phụng. -

Cô đứng yên, lòng như có ai nhét cả ký đá vào ngực, hóa ra, hắn đã bán mạng cho họ… lâu rồi.

-Vụ lần này… là dính lại chuyện cũ ư?-

- Anh không có cách nào khác, nếu lần đó, anh không đưa ra sớm, người bị hại sẽ bị giam oan.-

-Vậy là anh nhận tội ư?-  

-Anh không biết nữa.-

Hắn ngồi xuống, mắt nhìn xa như người vừa chấp nhận mình đã đi sai một nước cờ mà chính mình đặt ra.

-Lúc đầu, anh chỉ nghĩ làm đúng, giờ… anh chẳng biết mình đang làm vì ai.- 

Phi Yến tiến lại, đứng trước mặt hắn.

- Còn em thì biết.- 

- Biết gì?- 

-Biết là dù anh có làm đúng hay sai… thì vẫn là anh, là người đàn ông em chọn để thương, vậy thôi.- 

Hắn cười, cười không thành tiếng, cái kiểu cười mệt, nhưng ấm.

- Lần này… có khi anh không thoát được đâu.-

- Anh thoát được, bằng không thì em kéo anh ra.-

-Em nghĩ mình làm được gì?- 

- Không biết, nhưng nếu có một người phụ nữ nào đó từng gỡ được anh ra khỏi vòng lao lý bằng quyền lực của gia tộc, thì giờ có một người khác, sẵn sàng dùng cả thân mình đứng ra làm khiên chắn cho anh.- 

-Em nói thật không?- 

-Anh thử nghi ngờ đi, em đánh anh chết luôn.-  

Hắn kéo cô lại, siết vào lòng như người sợ mất mát, hơi thở vẫn nặng, vẫn chồng chất bao thứ không nói được thành lời, nhưng vòng tay ấy… đã nói hết rồi. 

-Ngày mai, có thể anh lại bị bêu đầu trên báo, có thể lại có người tìm tới tận nhà, cầm lệnh khám xét, mang theo mớ giấy tờ dày cộp, chĩa vào mặt anh và bảo: “Anh lừa pháp luật”, nhưng ít ra… anh biết: mình không còn một mình.-

Sau đó, Ngô Mạnh Hùng không thể không làm gì, không ai muốn quay lại gõ cửa quá khứ, nhất là khi cánh cửa đó từng dẫn mình vào con đường nửa sống nửa chết. Nhưng Ngô Mạnh Hùng hiểu rõ: trên đời này không phải lúc nào mình cũng có quyền lựa chọn. Sau cú tố cáo dồn dập về vụ giả chứng cứ, cộng thêm những áp lực truyền thông đang bủa vây, hắn biết nếu còn chần chừ, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Không còn ai khác, không còn nơi nào để tựa, chỉ còn một người, mà đáng tiếc, đó lại là người hắn đã từng cố cắt đứt mọi ràng buộc, Nguyễn Ngọc Phụng. Hắn đến chỗ cô không hẹn trước, nhưng cô biết hắn sẽ đến. Cái kiểu đàn bà như Ngọc Phụng, không đợi, không giục, nhưng mọi thứ đều sắp xếp sẵn trong đầu như một bản kế hoạch.

Vừa thấy hắn bước vào, cô đã buông một câu không cần nhìn.

- Cuối cùng cũng chịu quay lại tìm em.- 

Hắn ngồi xuống, không vòng vo.

- Lần này, anh không đến để nói chuyện tình cảm.-

-Thì em cũng có yêu đương gì đâu, em chỉ có điều kiện.-

Hắn không hỏi là gì, chỉ thở một hơi dài, lặng lẽ như thể vừa nuốt hết một cục đá đang chèn ngang họng.

-Anh cần em can thiệp một lần nữa, giữ hồ sơ vụ kiện vừa rồi, kéo nó khỏi tay lũ truyền thông.-

Ngọc Phụng rót trà, tay đều, mắt vẫn nhìn thẳng vào gương mặt hắn, cái gương mặt từng khiến cô bỏ cả danh dự, quyền lực và hôn ước vì một chữ tin.

- Em làm đượ, nhưng lần này, không phải vì tình nghĩa.-

 -Nói đi, em muốn gì?-

Cô mím môi, như đang chọn lọc câu chữ cho cú đâm sâu nhất.

-Anh rời khỏi Phi Yến. -

Mạnh Hùng nheo mắt, không bất ngờ, nhưng cũng không giấu được một chút gì trong ánh nhìn đang bắt đầu rạn nứt.

-Em nghĩ anh còn có thể quay lại với em sao?-

-Không, em biết thừa là không thể. Nhưng nếu anh còn tiếp tục ở bên cô ta, anh sẽ còn yếu, mà người như anh, một khi yếu, thì sẽ chết.-

-Em sợ anh chết, hay sợ em không kéo nổi anh lên nữa?-

Ngọc Phụng cười, nụ cười rất ngắn, rất lạnh.

-Cả hai.- 

Hắn đứng dậy.

-Nếu anh từ chối thì sao?- 

- Anh sẽ mất hết, không phải vì em hại, mà vì không ai khác còn có thể cứu anh. Anh biết rõ mà, Mạnh Hùng, có lúc không cần ai đẩy, anh cũng đủ sức ngã rồi.- 

Hắn không nói thêm, chỉ đứng gật đầu, rồi đi thẳng. Nhưng trước khi bước ra cửa, cô vẫn kịp thả thêm một câu, câu đó rơi vào tai hắn như nhát dao cuối cùng của một kẻ đã từng yêu nhưng giờ chỉ còn lạnh trong tâm.

-Em không cần anh yêu em. Nhưng nếu em không có được anh, thì cô ta… cũng đừng mong có được anh.-

Tối hôm đó, hắn về nhà trễ., cực trễ, mắt Phi Yến đã đỏ hoe vì chờ. Nhưng cô không hỏi, không giận, không nũng nịu, chỉ rót cho hắn ly nước ấm đặt xuống bàn.

-Anh ăn gì chưa?-

Hắn nhìn cô một lúc, rồi đáp khẽ:

-Chưa. -

-Để em nấu mì. -

-Không cần.- Hằn đáp.

-Sao vậy?-

- Anh tính đi.- 

Cô khựng lại.

-Đi đâu?-

-Đi xa.-

-Bao lâu?- 

-Chưa biết.- 

Cô gật đầu, giọng nhẹ như một cái gối kê vào cổ kẻ sắp bị chém đầu.

-Anh tính đi một mình, đúng không?-

Hắn không trả lời, nhưng sự im lặng đó, chính là câu trả lời.

Phi Yến nhìn thẳng vào mắt hắn, không rơi nước mắt, không la lối, cô chỉ hỏi đúng một câu, câu mà từ nay về sau hắn sẽ nhớ suốt đời:

-Anh chọn ai? Em… hay là tự cứu mình theo kiểu của anh? -

Hắn cúi đầu.

- Anh chọn em, nên anh mới phải đi.-

Lúc cánh cửa khép lại sau lưng hắn, cô ngồi thụp xuống, bàn tay bấu chặt lấy thành ghế. Cô không níu, không khóc, nhưng trong lòng như có ai đó vừa rút hết máu. Bởi vì cô hiểu… lần này, anh đi là để tự cắt đứt dây rối mà Ngọc Phụng đang nắm, nhưng cắt làm sao cho không rách thịt, không vỡ xương, không mất chính mình,thì chỉ có anh mới tự biết được.

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn... Phi Yến chưa từng nghĩ mình sẽ phải ngồi đối diện với cha mẹ của Ngô Mạnh Hùng trong hoàn cảnh như vậy. Không phải một bữa ra mắt đàng hoàng, càng không phải dịp sum họp vui vẻ, mà là một cuộc “nói chuyện” , mang tính thông báo, gần như là tuyên án về thân phận của cô và vị trí mà họ cho rằng cô không xứng.

Bà Ngô là người mở lời trước, giọng nhẹ, nhưng sắc, kiểu nhẹ mà người nghe thấy nặng gấp đôi.

-Chào cháu, cháu là cô Phi Yến, phải không?-

Phi Yến gật đầu, nhỏ nhẹ.

-Dạ. Con chào cô chú.-

Ông Ngô nhìn thẳng vào mặt cô, không vòng vo.

-Chúng tôi đến không phải để làm khó dễ gì cháu, chỉ là muốn nói rõ vài chuyện, để tránh mất thời gian cho cả đôi bên.-

Bà Ngô tiếp lời, không cần nhìn chồng.

-Cháu chắc cũng hiểu, gia đình cháu với nhà chú thím, từ gốc đã khác nhau nhiều, không phải ai muốn cũng có thể bước vào nhà họ Ngô.- 

Phi Yến vẫn ngồi im, không phản ứng, không cãi, nhưng cũng không cúi đầu. 

Thái độ của cô, vừa đúng mực vừa rắn,khiến bà Ngô có chút bất ngờ, nhưng bà vẫn tiếp tục.

-Mạnh Hùng, nó không phải đứa tham quyền. Nhưng nếu cháu thật sự thương nó, cháu phải biết nó cần gì để đứng vững giữa xã hội này.-

Ông Ngô chen vào, giọng không gay gắt, nhưng rõ ràng là chốt hạ.

-Con trai tôi, nó cần một người phụ nữ đủ năng lực, đủ gia thế, đủ hậu thuẫn, không phải một cô gái tay trắng, chẳng chỗ dựa, chẳng nền tảng.- 

Một câu đó thôi, đủ làm xộc lên cả một trời tủi thân trong lòng Phi Yến, nhưng kỳ lạ là, cô không thấy nhục. Cô chỉ thấy thương, không phải thương cho bản thân, mà thương cho chính Ngô Mạnh Hùng,một người đàn ông đã gồng cả đời, mà đến khi muốn sống theo trái tim mình thì vẫn bị kéo ngược lại bởi những ràng buộc của dòng máu và địa vị.

Cô im một lát, rồi chậm rãi đáp, giọng cô không cao, nhưng từng chữ rơi ra, như được nung bằng một thứ gì rất thật.


Bạn cần đăng nhập để bình luận