Dưới Tên Anh Là Bão!
20
-Nói đi, em.-
- Trước khi hàng tới, có một cuộc điện thoại gọi tới máy em. Gọi thẳng vào, giọng đàn ông, không trẻ, cũng không già. Nó đọc đúng tên em, số căn cước, cả chỗ ở cũ dưới quê… rồi nó bảo em ra cổng nhận bưu phẩm gửi cho chị Phi Yến.-
Hùng siết tay lái.
- Lúc đó em nghi ngờ, chưa kịp ra thì…-
- Thì sao?-
- Thì y tá trong ca trực đẩy thùng đó vào thẳng phòng chị Phi Yến, trên nhãn vẫn ghi rõ: gửi cho chị, từ một người bạn giấu tên.-
Hùng không trả lời ngay, anh hơi nghiêng đầu, môi dưới khẽ cắn như cách một thằng đàn ông suy nghĩ khi vừa bị chơi một đòn mà vẫn chưa đoán ra hướng đi kế tiếp của đối phương.
- Rồi mấy ngày nay, chị ấy sao?-
- Anh… chị khóc suốt. Có bữa em thấy chị bỏ cả ăn cơm, chỉ đọc sách, rồi cười, rồi khóc, rồi im lặng, mắt đỏ hoe, nhưng không cho ai hỏi. Em biết chị ấy yếu lòng, nhưng lần này có gì đó khác lắm…-
Giọng Hùng trầm hẳn xuống, không lạnh mà là một kiểu trầm của một người bắt đầu nhận ra có điều gì đó trong kế hoạch của mình đang bị bẻ đi từ từ, mà nếu không ngăn lại kịp thời thì chính cảm xúc con người mới là thứ bị bắn thủng đầu tiên.
- Em nghe anh dặn nè, Cường.-
- Dạ anh. -
- Không để ai khác tiếp cận Phi Yến, kể cả y tá, mọi cuộc gọi đến máy em đều phải ghi âm, mọi kiện hàng đều phải để anh biết trước. Hiểu chưa?-
- Dạ hiểu.-
- Còn Phi Yến… cứ để em ấy đọc, cứ để em ấy khóc. Anh sẽ tới, nhưng không phải bây giờ. Anh còn một việc phải làm cho xong.-
- Dạ anh, nhưng… anh có nghĩ là tụi nó đang đánh vào hai đầu không? Một bên là chị Phụng, một bên là chị Phi Yến?-
- Ừ. Anh biết, và tụi nó cũng biết… đánh vào tim anh, thì máu sẽ chảy nhiều nhất.-
Sau cuộc gọi, Hùng cúp máy, ngửa đầu ra sau, mắt nhìn lên nóc xe. Có ai đó đang rất biết cách cầm dao và lần này, không đâm từ phía trước, cũng không nhắm vào mạng sống, mà nhắm vào sự mềm yếu duy nhất mà hắn không biết cách giấu đi tình cảm với hai người đàn bà không giống nhau, nhưng đều quan trọng. Một bên là Phụng thông minh, tự tin, sắc sảo, yêu anh bằng trái tim của một người phụ nữ từng chọn cả chồng, cả chiến hữu, cả tương lai vào cùng một thân phận. Một bên là Phi Yến mềm mại, cảm tính, yếu đuối mà lại chân thành đến mức có thể chết vì một cái ôm đúng lúc. Anh biết tụi nó muốn gì, một thằng đàn ông mà bị hai người đàn bà cùng nghi ngờ, cùng tổn thương, thì dù đầu còn tỉnh lòng đã rách. Và khi lòng rách rồi, thì dù có ngồi vững bao nhiêu, chân cũng sẽ run. Ngô Mạnh Hùng thở ra một tiếng, sâu đến tận đáy phổi, giọng hắn bật ra, nhỏ nhưng nặng, như đang tự dằn với chính mình.
- Tụi mày không đâm được anh… nên tụi mày bày trò cho đàn bà của anh tự rút dao. Nhưng anh thề, nếu một người trong hai em đổ máu vì mấy trò bẩn này… thì cái đầu tụi mày anh sẽ tự gỡ.-
Chiếc xe vẫn lao về phía trước, nhưng trong đầu Ngô Mạnh Hùng, một ván cờ mới đang được xếp lại không còn theo luật pháp, mà theo luật của những kẻ từng rửa tay, nhưng chưa bao giờ giấu dao.
Xe vẫn lao về phía trước, như thể nếu chậm một giây, đời sẽ ném thêm một cú dằn mặt khác vào mặt Ngô Mạnh Hùng. Hắn không còn đếm nữa cuộc gọi thứ bao nhiêu trong ngày.
Nhưng cú điện thoại vừa rồi thì không giống những cuộc khác không lạnh, không dọa, cũng chẳng ngọt, chỉ là một tiếng thở gấp gáp từ đầu dây bên kia:
- Anh… có chuyện rồi ở bệnh viện, chị Phi Yến đánh Bạch Hoa.-
Lúc đó, Ngô Mạnh Hùng tưởng như ai bấm một phát vào dây thần kinh ở sau ót. Hắn khựng tay lái, rồi đạp ga mạnh đến mức xe chồm lên như con thú bị xích lâu ngày giờ mới sổ lồng.
- Em nói gì?-
- Em vừa gọi về văn phòng… Em gái trực quầy kể lại. Chuyện mới xảy ra, là chị Phi gọi về, bảo gặp riêng Bạch Hoa, còn nói là… muốn chia lại mấy món quà đó.-
- Quà nào?-
- Cái lô quà hôm nay gấu bông, dây chuyền, ngọc bội… nguyên cái đống mà tụi Trịnh gửi tới. Chị ấy bảo muốn chị em chia nhau cho vui.
- Bạch Hoa… mang lên ư?-
- Dạ, anh, cô ấy mang đi. Cô ấy không nghi ngờ gì cả, cứ tưởng ý chị ấy thật. -
Hùng im lặng, răng nghiến chặt, tay vẫn siết vô lăng, đầu hắn như đang dựng lại từng khung cảnh một cách thô bạo.
- Tiếp đi, em.-
- Dạ, lúc Bạch Hoa vừa tới, chưa kịp đặt cái túi xuống thì chị Phi đã xông vào giật túi, đập vỡ gấu, xé giấy, cào nát hộp quà… Rồi chị ấy tát, rồi đánh, rồi gào lên: ‘Đồ thứ ba! Mày là thứ thứ ba! Mày tưởng tao không biết hả?’-
- Rồi Bạch Hoa xử lý ra sao?-
- Cô ấy đứng yên, không né, không đỡ, còn khóc, còn xin lỗi chị Phi…Yến.-
- Có ai can không?-
- May là có bác sĩ trực tới. Nhưng nếu không… anh à, với sức của Bạch Hoa, nếu cô ấy phản đòn… chắc giờ Phi Yến đã không còn nằm viện mà chuyển sang nhà xác rồi.-
Không ai nghe thấy gì ở đầu dây bên này, nhưng người báo tin biết, có một con sóng lớn vừa đập vào lòng một gã đàn ông loại sóng không đổ nước, mà đổ lửa.
Ngô Mạnh Hùng nói, giọng thấp hơn bình thường, nhưng nặng hơn bất cứ khi nào.
- Em nói với Bạch Hoa… đừng trách Phi Yến, cứ để anh xử.-
- Dạ.-
- Nói thêm: lần sau ai gọi, ai yêu cầu, ai nhờ vả, ai làm ra vẻ ‘chị em’ cũng không được tự ý làm gì hết, chờ lệnh anh.-
- Dạ, em hiểu. Em xin lỗi.-
- Không phải lỗi của em, cũng không phải của Hoa, lỗi là tụi nó giỏi… chơi vào chỗ đau của người khác.-
Điện thoại cúp, và từ giây đó trở đi, Hùng không còn lái xe mà như đang kéo bản thân từ bờ vực của một trận nổ tung. Mắt hắn nhòe trong chốc lát, không phải vì xúc động, mà vì máu dồn lên đầu.
Hắn muốn quay xe, muốn đạp thẳng vào cổng bệnh viện, muốn nhìn thẳng vào mặt Phi Yến mà hỏi cho rõ.
- Em nghĩ anh là loại đàn ông nào? Em nghĩ anh yêu em kiểu gì? Em nghĩ anh đủ tệ để viết mấy dòng như vậy à? Hay em nghĩ anh là thằng bẻ tim đàn bà để chơi trò ghép đôi chia nhóm?-
Nhưng rồi… lý trí như một gáo nước lạnh dội xuống ngay lúc hắn định quay vô-lăng. Không, hắn không thể mất bình tĩnh, vì nếu bây giờ hắn quay về, thì tụi Trịnh thắng. Vì tụi nó không cần dao, không cần luật, không cần tòa chỉ cần gieo một ý nghĩ sai lệch vào đầu người đàn bà hắn thương… là đủ làm hắn trật đường, sai nước, gãy nhịp. Hắn đạp thắng nhẹ lại, rồi ngồi im vài giây, mặc kệ xe phía sau bóp còi ầm ầm.
“Anh là đàn ông. Anh chịu được bầm dập, chịu được lừa lọc, chịu được phản bội. Nhưng anh không chịu nổi khi người mình thương… tin vào thứ không phải do mình tạo ra”.
Hắn rút điện thoại, định bấm số của Phi Yến. Nhưng ngón tay dừng lại giữa chừng. Không, gọi lúc này, cô sẽ tưởng anh tới để giải thích, để năn nỉ, để biện hộ, mà đàn ông như Ngô Mạnh Hùng, nếu còn phải giải thích để chứng minh tình cảm thì khác gì kẻ bị ép cung trong phiên tòa không có luật sư.
Hắn cất điện thoại, lấy lại nhịp thở, rồi nói một câu, như nhắn thẳng cho cả hai người đàn bà đang có chỗ trong tim hắn.
- Anh không có gì để biện minh, nhưng anh có mọi lý do để làm rõ.-
Rồi lại nổ máy, bánh xe lăn tiếp, vẫn hướng đó, vẫn lộ trình đó, vẫn cái cuộc hẹn chưa xong ở nhà họ Nguyễn. Chỉ khác là, giờ đây… trong lòng hắn đã có thêm một món nợ không phải nợ máu, mà là nợ lòng.
Cuối cùng, sau cả một chuỗi va đập cảm xúc gần như liên tục suốt cả ngày trời, chiếc xe của Ngô Mạnh Hùng cũng chịu dừng lại trước cánh cổng quen thuộc mà lâu rồi hắn chưa ghé. Hắn không bước vào biệt thự nhà họ Nguyễn như người đàn ông đến thăm nhà vợ sắp cưới mà như một gã đang bước thẳng vào một ván bài mà mình không biết chắc bài ai mạnh hơn. Nhưng hắn biết một điều: Nguyễn Ngọc Phụng là một phụ nữ không bao giờ "bày tiệc” nếu không định “úp nồi” . Và đúng như linh cảm của một kẻ từng đánh hơi được cả các đòn lừa trên thương trường, trên pháp trường, thậm chí trên cả bàn nhậu bữa tối hôm nay không phải là bữa ăn… mà là một trận đấu bằng ánh mắt, bằng từng giọng nói, bằng từng đường nét được sắp sẵn như sàn diễn. Ngọc Phụng hôm nay chọn cách tiếp đón không phải bằng kiểu “phụ nữ công sở về nhà ăn tối với hôn phu” , mà bằng thứ phong thái của một nữ hoàng chủ động, từng li từng tí đều như một lời tuyên bố: hôm nay em là người dẫn chuyện. Chiếc váy ôm sát cơ thể, đậm chất “sexy lady tối thượng” như thể cô không hề mặc để cho đàn ông ngắm, mà để đàn ông tự thấy mình là người có lỗi nếu quay mặt đi.
Hùng không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi yên. Cặp mắt nhìn thẳng vào cô không né, cũng không thăm dò.
Hắn không quen né ai, mà càng không cần thăm dò người phụ nữ hắn từng cứu mạng và giờ sẵn sàng chết vì hắn.
- Anh tới muộn.-
Giọng cô như rượu rót qua tay người có nghề vừa đủ nhẹ để lướt, vừa đủ sâu để ngấm.
- Anh còn ghé chỗ Phi Yến, rồi xử lý vụ ở bệnh viện. Trên đường còn phải dằn lại cơn giận, không thì có khi hôm nay anh tới bằng xe cứu thương. Anh dằn được, là em biết. Vì nếu anh không dằn được, thì anh đâu phải là Ngô Mạnh Hùng người mà em chọn làm chồng.-
Hắn bật cười, cười nhẹ, nhưng có gì đó trong tiếng cười ấy như vừa gõ lên một nốt chát giữa bản nhạc êm đềm.
- Em sắp đặt ‘không gian’ hôm nay hết rồi, đúng không?-
- Cả ngày nay anh đều ở trong thế bị động. Em nghĩ… anh cần một buổi tối được người khác chủ động.-
- Và chủ động luôn cả bộ đồ này?-
- Bộ này không phải để gợi dục, mà để anh nhớ là em vẫn là đàn bà.-
- Anh chưa bao giờ quên.-
- Nhưng có nhớ nhiều không?-
Hắn im, cô mỉm cười, như thể đã quá quen với cái cách hắn đối thoại không từ chối, cũng không khẳng định, chỉ để người đối diện tự hiểu mình sai hay đúng.
Bữa ăn diễn ra, rượu vang sóng sánh, dao nĩa lịch sự, mỗi câu hỏi đều như đang được chọn lọc bằng lưỡi, mỗi câu trả lời như thể đang đi dây trên vách vực.
- Dũng về rồi hả em?-
- Về từ chiều. Em không giữ người khi người ta không còn gì để dâng.-
- Em không định bắt anh ‘chuộc người’ sao?-
- Không cần. Em đâu thiếu cách giữ anh lại.-
Câu nói vừa buông ra, cô ngước lên, mắt cô như ánh lửa nhìn xuyên vào mắt hắn.
- Anh… tối nay có định ở lại không?-
- Không.-
- Vì lý trí, hay vì lương tâm?-
- Vì anh có em, nhưng anh cũng có một người con gái đang nằm trong viện vừa khóc, vừa hiểu lầm, vừa mang thương tích, anh không thể giả vờ không thấy.-
- Em không trách anh. Em chỉ muốn biết… nếu đêm nay là đêm tân hôn, thì anh có dám đưa em lên giường không.-
- Nếu là tân hôn thì anh không từ chối. Nhưng đây là chiến trường. Và em không phải cô dâu em là tướng quân. Mà anh… là người đang bị bao vây.-
Lúc đó, Phụng thở dài, nhẹ, nhưng đủ để tạo ra một làn khói mỏng giữa cả hai, cô cầm ly rượu lên, môi chạm nhẹ, mắt vẫn nhìn hắn.
- Anh… có biết hôm nay em chuẩn bị mấy lần để nhìn anh cho đúng không?-
- Em không cần chuẩn bị. Vì anh biết, em luôn biết cách khiến anh không quay lưng.-
- Vậy sao anh vẫn ra về?-
- Vì anh không muốn làm tình khi trong lòng còn dính máu của người khác.-
Im lặng, cô đặt ly xuống rất chậm rồi đứng dậy, tiếng gót giày vang nhè nhẹ trên sàn đá.
- Em đưa anh ra.-
- Không cần.-
- Em vẫn là người phụ nữ của anh. Dù hôm nay không ‘ăn nhau’… thì em vẫn không để anh ra về như một thằng trốn chạy.-
Cô mở cửa, hắn bước ra, lưng hắn thẳng, mắt không ngoái, nhưng cô biết hắn đang nuốt nghẹn.-
- Anh…-
Hắn quay lại.
- Em hối hận không?-
- Không. Vì em yêu anh không phải để đòi, mà để dâng. Em chỉ tiếc… hôm nay em không khiến anh yếu lòng đủ lâu để anh quên mất mình là đàn ông bản lĩnh.-
Hắn cười, không cười vì vui, mà cười vì một người đàn bà như vậy hắn thua cũng không hối hận.
- Ngủ ngon, em.-
- Anh về cẩn thận, mai gặp lại, tướng công.-
Cánh cửa khép lại, nhưng hơi người đàn bà phía sau vẫn còn ám lên lưng hắn, và đêm nay, không ai ăn ai, chỉ có một người đàn ông đang đói lòng, và một người đàn bà vừa buông bỏ một trận thắng để giữ lại một trận tin.
Sáng muộn, khi mặt trời đã kịp đi nửa vòng sân trước, hắn mới về đến văn phòng. Đêm qua mắc kẹt giữa quốc lộ do một vụ tai nạn lật xe container, hắn phải ngủ lại ở thị trấn bên kia dốc. Chuyện đi đường vốn đã khiến hắn mỏi mệt, nhưng cái cách mọi thứ lặng đi khi đặt chân vào không gian quen thuộc lại khiến hắn càng thấy nặng lòng hơn.
Cánh cửa chưa kịp đóng hẳn thì Bạch Hoa đã lao đến, không hỏi, không giữ kẽ.
- Sư phụ!-
Giọng cô léo nhéo như đứa trẻ con vừa bị bắt nạt ngoài ngõ. Hai tay níu lấy cánh tay hắn, thân người nhỏ thó sán sát lại như thể muốn được hắn bao bọc trong một cái ôm thật rộng.
- Em vừa bị chị Phi Yến tát, lại còn chửi em là... tiểu tam.-
Hắn đứng im, không phản ứng ngay, mắt nhìn cô học trò của mình người từng khiến bao vụ kiện khó nhằn được giải quyết trơn tru chỉ bằng nửa cái liếc mắt và một nụ cười ranh mãnh bây giờ lại giống y chang một con mèo ướt bị lôi từ mưa về.
Vành môi mím chặt, bàn tay đang cầm điện thoại bỗng buông xuống, hắn móc ví, rút ra một xấp tiền dày cộm, toàn mệnh giá lớn, như thể hắn vừa lặp lại một phản xạ cũ rích chẳng cần dùng đến não bộ.
- Em đem đi mua lại hết mấy thứ em thích đi, cứ mua đi, đừng để bụng. Mấy đứa anh giao theo em rồi, cứ yên tâm.-
Giọng hắn khô khốc, nhưng không lạnh, giống như cái kiểu người ta quăng cho mình một chiếc áo mưa giữa trời giông bão không nồng nhiệt, không ôm ấp, nhưng là thứ cứu rỗi duy nhất còn lại.
Cô nhận tiền, ánh mắt long lanh ánh nước, giọng ngọt như rót mật vào tai.
- Sư phụ ơi, em biết anh thương em mà… Em không có ý gì với chị Phi Yến đâu, thật đó… Em vẫn xem chị ấy là chị dâu của em mà, chỉ là… chị ấy nặng tay quá… Em thấy mấy món dễ thương lắm á… giờ nát hết rồi…-
Lúc cô nói câu ấy, hắn thoáng chau mày, cái nhăn nhẹ ấy nếu ai tinh ý sẽ nhận ra, là dấu hiệu báo hiệu sự cảnh giác đã lóe lên. Nhưng rồi hắn lại buông tay, một phần bởi hắn mệt, một phần bởi hắn biết quá rõ trò của phụ nữ nhất là những cô gái non nớt mang trong mình trái tim biết yêu nhưng không biết dừng. Cái cách Bạch Hoa “mè nheo” không lạ, nhưng hôm nay hắn không có hơi sức đâu mà đào sâu, cũng không đủ tỉnh táo để phân định đâu là diễn, đâu là thật.
Hắn thở dài, quay mặt đi, ra hiệu cho trợ lý bên ngoài.
- Gọi cho anh Thắng với Dũng, bảo hai thằng nó theo Bạch Hoa mấy ngày. Không được rời nửa bước, ai lạ tới gần thì xử trước, hỏi sau. Nếu là người nhà họ Trịnh, đừng động tay, nhưng quay lại là đủ hết bằng chứng cho anh.-
Lệnh ban ra là mệnh lệnh, trong cái văn phòng luật bề ngoài chỉnh tề này, ai cũng biết hắn không chỉ là một luật sư. Với vài người, hắn còn là “người xã hội” theo đúng cái nghĩa cũ kỹ của chữ ấy, thời còn anh chị ngồi uống trà đá bàn chuyện tỷ giá USD ở chợ đen. Bạch Hoa nghe hắn nói xong thì ngoan ngoãn gật đầu, không còn mè nheo thêm nữa. Cô biết hắn đã “trúng chiêu” hay nói đúng hơn là đã bị dẫn dắt bởi phản ứng bản năng của một người đàn ông từng đứng giữa chông gai, quen bảo vệ, quen đưa tay ra che chở dù đôi khi điều ấy chẳng cần thiết. Cô bước ra ngoài, lòng nhẹ như vừa thắng được một trận nhỏ. Nhưng cái cô không biết là bên trong kia, người đàn ông ấy đang ngồi xuống ghế với đầu óc rối ren như mớ chỉ bùi nhùi bị rút từng sợi. Không phải vì tiền, cũng không hẳn vì Phi Yến hay Bạch Hoa, mà là vì hắn thấy mình đã bắt đầu để mặc mọi thứ lôi đi. Trong lòng hắn vẫn cháy rực cái hận ngày xưa – cái hận sâu như máu tụ dưới đáy mắt. Hận nhà họ Trịnh, hận cái cách mà Trịnh Gia Bảo từng khinh hắn không thèm giấu giếm. Hận cả cái sự thật rằng hắn một người từng suýt bị kết tội thao túng thị trường mỹ kim giờ lại đang sống như một công dân “ chuẩn mực” , khoác áo luật sư đi cãi lẽ phải cho người đời. Phi Yến có quyền ghen, có lý do để nổi đóa, nhưng hắn biết... cái đau của cô, không phải vì ghen, mà là vì hụt. Hụt niềm tin, hụt cả cái thứ gọi là chỗ đứng trong lòng một người đàn ông, và hắn... không biết phải làm sao để giữ lại điều đó.
Cuộc gọi đến vào lúc gần trưa, lúc hắn đang uống cốc cà phê nguội từ sáng sớm để quên trên bàn. Đầu dây bên kia là giọng quen, không nhanh, không chậm, nhưng nghe một lần là biết có biến.
- Anh Hùng… Em là Lâm đây. Cái lô hàng in bên em bị hốt sạch rồi.-
Hắn không hỏi ngay, hắn chỉ khẽ dựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ như đang ngẫm lại điều gì lâu lắm rồi chưa nghĩ tới. Cái tên Lâm một trong những người tâm phúc từng theo sát hắn thời còn “vừa làm luật sư, vừa là ông trùm đi buôn ngoại tệ”. Sau này, Lâm tách ra làm riêng, mở công ty nhập khẩu máy móc nhưng vẫn là chỗ dựa kín đáo mỗi khi văn phòng luật sư của hắn cần “tiếp máu” trong im lặng.
Vậy mà nay…
- Trăm mấy cái máy in hàng lậu.-
Lâm nói tiếp, giọng như có gai.
- Lúc đầu em không biết. Hàng đóng gói, có nhãn đàng hoàng. Nhưng may là bên anh phát hiện kịp, lật ngược tình thế, kiện lại được thằng trung gian. -
Ngô Mạnh Hùng nghe đến đó thì khẽ cười không lớn tiếng, chỉ khẽ, đủ cho Lâm bên kia đầu dây nghe mà rùng mình.
- Anh biết ai đứng sau mà.-
Lâm ngừng một chút rồi nói như nuốt đá.
- Nhà họ Trịnh báo cho nó từ trước. Công an vừa bước vào thì nó đã trốn ra nước ngoài. Vụ kiện có, nhưng... không bắt được ai, không truy ra gốc, mà cũng không lôi được anh vào. Chúng chơi vậy là muốn kéo em rớt rồi... dính luôn anh.-
Một cái bẫy rõ ràng, bẫy giăng từ xa, giăng bằng hàng hóa, bằng luật, bằng liên kết ngân hàng, và cả bằng những mối quan hệ “ chết không chịu khai” . Chúng tưởng hắn không biết, nhưng thật ra... cái gì hắn cũng đã tính đến, có điều, không phải lúc nào cũng né được thiệt hại.
Lâm thở nặng nề bên kia đầu dây.
- Công ty em coi như đi luôn. Trăm mấy cái máy bị thu hết, giấy tờ thì giờ còn nước mắt mà lau. Tài chính cũng đứt, không còn chi viện gì được nữa cho anh…-
Ngô Mạnh Hùng vẫn không ngắt lời. Hắn để cho Lâm nói hết, mà cũng chẳng có gì phải chen vào. Vì mọi điều hắn cần biết... đã rõ, không cần hỏi thêm.