Dưới Tên Anh Là Bão!

17

Mạnh Hùng nhìn xuống bàn, tay vẫn giữ điện thoại, nhưng đầu óc đang tua lại toàn bộ đoạn nói chuyện vừa rồi, từng chữ, từng dấu lửng, từng nhấn nhá. 

Nhưng... không có gì cụ thể, không một cái tên, không một hành động, không một lời đe dọa trực tiếp.

-Ghi âm rồi phải không? Giỏi. Ghi đi. Pháp lý không chơi với cảm xúc. Còn tao thì đâu có ngu mà tặng mày chứng cứ.-

Hắn ngắt má, không thêm một lời rồi hắn đứng dậy, ném mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn như người ném một cây đinh thẳng vào gỗ cứng mà không dùng búa.

Bên ngoài, nguyên dàn tâm phúc đang cuống cuồng như đàn ong vỡ tổ.

-Diễm! Tìm camera các ngã đường. Tụi nó giăng bẫy rồi đó!-

-Bằng! Gọi người ra bệnh viện kiểm tra coi có ai nhập viện khu vực phía Đông, tuổi nữ, tầm 25 – 30, tai nạn giao thông?-

-Loan! Cập nhật định vị của Phi Yến. Hôm trước em gắn chip vô chìa khoá xe chị ấy đúng không?- 

Từng đứa chạy tới chạy lui, đầu óc rối bời. Cái cảm giác giống như một cơn dịch bất ngờ ập đến khu dân cư, người người đạp lên nhau mà chạy, không biết chạy đi đâu.

Một đứa thốt lên.

-Sao giống cảnh nạn châu chấu quá vậy? Chỗ nào cũng rối, chỗ nào cũng có tin xấu.-

Và thế rồi... tuy mấy phút trước Ngô Mạnh Hùng con tỏ ra bình tĩnh nhất... nhưng rồi chưa bao giờ hắn uống rượu nhiều như đêm đó. Chai này tới chai khác, không ly, không đá, không nhấp từng ngụm kiểu quý ông. Hắn nốc thẳng từ miệng chai, cứ chai cũ chưa dứt, tay đã với tới chai mới. Ngô Mạnh Hùng từ lâu đã tập sống như một cái đầu lạnh. Nhưng đêm đó... cái lạnh ấy tự dưng vỡ vụn, vì cái tin tưởng chừng vu vơ: "Phi Yến có thể bị tai nạn, do người nhà họ Trịnh bày ra.” Không có bằng chứng, không có camera, không ai chứng kiến, chỉ là... một cú điện thoại và một linh cảm chưa từng sai.

Hắn nhốt mình trong phòng, dặn đám tâm phúc là “không ai được vào”, nhưng sau ba tiếng trôi qua, cả phòng ngoài bắt đầu loạn.

Đứa thì nói.

-Nếu ảnh gục trong đó thì sao?-

Đứa thì khẽ.

-Tôi thấy mùi rượu nặng lắm. Ảnh uống kiểu đó có khi lăn đùng ra chứ chẳng đùa.-

Rồi... Phương thằng tâm phúc thân nhất với hắn là người phá lệ.

Phương không gõ cửa, nó đẩy thẳng vô. Bên trong, Ngô Mạnh Hùng đang ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa ghế, mắt lờ đờ, hai chai rượu lăn lóc dưới chân, còn miệng vẫn còn mùi men chưa tan.

Phương sấn lại, giọng cộc.

-Anh tỉnh chưa?-

Không ai trả lời.

-Anh cứ ngồi đó mà uống hả? Trong khi người của anh đang đi như điên ngoài đường tìm một người đàn bà không biết còn sống hay không?-

Mạnh Hùng liếc nhìn Phương nhưng mắt hắn chẳng còn hồn.

-Anh tưởng uống xong chai rượu đó thì yên chuyện hả? Tụi nó ngoài kia đang hoang mang như mùa dịch. Không ai biết phải làm gì, mà trung tâm thì ngồi đây, uống rượu. Anh còn định lãnh đạo kiểu gì?-

Im lặng.

Phương bặm môi, cơn giận trong nó đã không còn giấu được.

-Tôi theo anh bao năm nay, không vì tiền, không vì danh. Tôi chỉ tin anh là người biết giữ mình. Nhưng nếu anh mà để bản thân gục trước tụi nó thì anh khác gì tụi vô danh ngoài kia?-

Vẫn không ai đáp, hắn rót thêm, Phương nắm cổ chai giật phắt.

-Anh uống nữa là tôi đập chai rượu này ra!-

Ngô Mạnh Hùng không phản ứng, hắn chỉ cười, một cái cười... mệt mỏi đến lạ thường.

-Tụi nó không giết được anh bằng đạn, bằng dao...-

-Mà giết bằng người anh thương.-

-Tụi nó biết, chỗ đau nhất của anh không phải là cổ, là tim, hay là bụng...-

-Mà là... cảm giác bất lực khi người mình thương... có thể chết bất kỳ lúc nào... mà mình thì bất tài đến mức không làm gì được.-

Phương đứng im, đôi tay nó buông lỏng, nhưng mặt vẫn nghiến chặt.

-Nếu anh yếu lòng thì để tụi em làm. Còn nếu anh còn là Ngô Mạnh Hùng... thì đứng lên. Dẹp cái chai đó đi.-

Ngô Mạnh Hùng nhìn thẳng vào mắt nó, ánh nhìn kéo dài đúng ba giây, rồi hắn thở mạnh một hơi.

-Cút ra ngoài!-

Phương bước ra, mặt đỏ bừng, tay còn run nhưng không phải vì sợ, là tức, là lo, là bực cái kiểu hắn cứ ngồi đó, mặc đời trôi. Mấy đứa khác đang chờ ngoài hành lang, thấy Phương hất mạnh tay, tụi nó không ai dám hỏi gì, chỉ im như đống đá kê cửa, trơ như mấy cái ghế nhựa xếp chồng trong góc. 

Không ai dám nhìn vô phòng, không ai dám thở mạnh, chỉ còn tiếng nói vọng ra từ trong khô, gằn, sắc như cạnh ly vỡ.

-Tao nói rồi. Đứa nào vô đây cản tao uống… là tao bẻ cổ.-

Chẳng ai tin hắn sẽ làm thật, nhưng cũng chẳng ai dám thử. Bởi với hắn, đe dọa không phải để hù, mà là lời thật, nói bằng cái giọng của người từng cầm luật để ép chết một tập đoàn tài chính, rồi lại dùng đúng cái luật đó để cứu chính mình trong đường tơ kẽ tóc. Ngô Mạnh Hùng giờ đang uống, không phải kiểu uống xã giao, không phải kiểu đàn ông lịch thiệp cầm ly lắc nhẹ nhìn ly xuyên ánh đèn, mà là kiểu uống của một người vừa mới bị bóp nghẹt tim, nhưng lại không biết rên đau kiểu nào cho đỡ nhục. Hắn ngồi đó, giữa đống tài liệu từng cứu người, giờ lại chẳng cứu nổi bản thân. Rượu dỏm, đổ vô bụng như xăng đổ vô máy xe nổ máy mãi không đề, càng uống, càng nát. Quân đứng ngoài, chân tay luống cuống, mồm há mà không nói nổi một chữ, muốn bước vô, nhưng không dám. Nhìn Phương từ trong đi ra với cái mặt sưng lên vì cãi cọ, Quân càng tê liệt.

Có người nói khẽ.

-Ảnh mà chết trong đó, ai chịu trách nhiệm?-

Một người khác nói ngay.

-Chịu cái gì? Ổng sống kiểu đó là muốn chết, mà cũng chẳng ai cản nổi.-

Và rồi một người khác, lần này là nữ Ngân dám bước vô. Không phải vì can đảm, mà là vì liều, liều theo cái kiểu người không biết sợ là gì nữa, vì sợ hoài cũng mệt. Cô hất tóc, mở cửa không gõ, nhìn thẳng vào cái hình ảnh méo mó trước mặt. Cái người từng đứng ở tòa án xử ngang những gã mặc vest hàng hiệu, giờ đang nằm gục xuống, chân còn gác lên hộc bàn, đầu ngả ra sau như một gã thất bại.

Cô chỉ nói.

-Em không hiểu nổi anh luôn đó. Em tưởng người như anh, một là ngã xuống để người khác khóc, hai là đứng lên để thiên hạ sợ, mà cái kiểu nằm chỏng chơ giữa đường như vậy là cái gì?-

Hắn lừ mắt nhìn, Ngân không chờ hắn phản ứng, bước lại gần, giật lấy chai rượu.

-Anh định uống cho đến lúc người ta khiêng cái xác ra à? Hay là chờ người ta tới báo tin Phi Yến chết rồi, lúc đó mới chịu tỉnh?-

Hắn không đáp, cười khẩy, nụ cười méo xệch, giọng lạc đi.

-Tụi nó dám đụng vô em ấy... Dù chỉ là một vết xước... tao cũng không để yên. Nhưng tao không biết tụi nó đã làm gì. Tao không biết!-

Ngân gằn.

-Không biết thì đứng lên mà biết. Ngồi đây làm gì?-

Hắn đấm một phát xuống sàn, âm thanh khô khốc vang lên như xương va nền xi măng. 

Câu nói bật ra từ cổ họng hắn dính rượu, dính giận, dính đau.

-Anh không có bằng chứng, không có ai tin, không có cái gì trong tay ngoài một linh cảm. Em biết cái cảm giác đó không? Cảm giác mình biết chắc chuyện gì đó đang sai, mà không ai cho mình hành động? Mình mà manh động là chết. Nhưng im lặng thì cũng như đang đưa em ấy cho tụi nó xé xác ra từng mảnh. Em biết không?-

Ngân im, cô quay mặt đi, không phải vì sợ, mà vì cay mắt.

Hắn ngồi bệt xuống lại, đầu gục vô tường, giọng đều như người nói trong mê.

-Tụi nó đâu cần giết anh bằng súng hay dao... Tụi nó giết bằng người anh thương, chậm rãi, từ từ, mà đau...-

Rồi lại lặng thinh, không ai trong phòng thở phào nhẹ nhõm. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn đều như kéo lưới, không lớn, không nhỏ, nhưng thấm vào tim người. Quân vẫn đứng ngoài, tay gãi đầu liên tục, mắt nhìn cánh cửa như chờ ai đó ban lệnh tử hình.

Phương từ xa quay lại, quát khẽ.

-Nói tụi nó gom người. Ai tin thì làm. Ai sợ thì biến. Tối nay, chưa có tin của chị Phi Yến thì không ai được về. Còn hắn…-

Nó nhìn về cánh cửa chưa đóng lại hẳn.

-Hắn mà không đứng dậy trước sáng mai, thì tụi mình không còn Ngô Mạnh Hùng nữa, mà là một cái bóng ướt rượu, nát lòng, và tự nhấn mình chết trong sỉ nhục.-

Không ai đáp, nhưng ai cũng nghe, và ai cũng biết, đêm đó, văn phòng luật không còn là văn phòng nữa, mà là một cuộc vật lộn giữa lý trí và điên dại, giữa một người đàn ông muốn nát rượu mà không được quyền gục, và một đám người phía sau chỉ biết đánh cược lòng tin vào cái tên đã từng khiến họ cúi đầu mà đi theo.

Cả phòng như có ai vừa siết dây vô cổ tập thể. Một thằng từ ngoài chạy vào, mặt mày tái mét, áo mưa chưa kịp tháo. Hơi thở phì phò, chưa kịp nói đã giơ tay lắc loạn xạ. 

Quân đứng dậy đầu tiên, chạy ra chụp lấy vai nó.

-Nói đi! Tìm được chưa?-

Thằng kia gật đầu như máy, nói đứt quãng.

-Tìm được rồi! Chị... chị dâu đang nằm bệnh viện... cấp cứu... không tỉnh... chưa biết sống chết...-

Phương lặng người, Quân thở ra như sụp ghế, một đứa khác hỏi chen ngang.

-Bệnh viện nào?-

-Nguyễn Tri Phương.-

-Có ai quen bác sĩ không? Có ai cầm theo sổ bảo hiểm không?-

-Không có. Người ta đòi đóng tạm ứng mười tám triệu. Còn chưa biết có cần mổ hay không...-

Không ai nói gì nữa, một bầu không khí trơ lì lan khắp phòng. Từng đứa quay sang nhìn nhau, rồi nhìn xuống giày, nhìn ra mưa, nhìn vô chai nước suối đã cạn, nhìn vào chỗ trống trong lòng nơi lẽ ra một người nên ngồi, nên thở, nên cười mà giờ đang nằm đâu đó, thở thoi thóp trong phòng cấp cứu, máu có thể vẫn còn ứa ra đâu đó loang dưới áo.

Phương cất tiếng, chậm nhưng rõ.

-Gom tiền lại. Được bao nhiêu thì gom. Không đủ thì cắm xe, cắm điện thoại, mà tao nói trước, tiền ai đưa rồi, không có lấy lại.-

Cả đám lục đục, tiếng kéo khóa, tiếng mở ví, tiếng kêu: "Tao còn sáu trăm". "Tôi có một triệu lẻ hai". "Cho em hai phút, em gọi về mượn mẹ". Những tiếng đó không làm ai vui hơn, nhưng cũng chẳng ai buông, không ai bỏ cuộc, bởi ai cũng hiểu, đây không còn là chuyện viện phí. Mà là chuyện giữ lại một mạch sống cho cả cái văn phòng này, mạch sống đó mang tên: Phi Yến.

Thằng Long dân IT cũ, đầu óc nhanh nhạy cất tiếng.

-Em có đề xuất. Chia người ra hai nhóm. Một nhóm ở lại văn phòng lo “chiến đấu”. Nhóm kia đi bệnh viện, nhưng nhóm đi bệnh viện chỉ nên là nam, chạy xe máy, tỏa ra từ nhiều hướng, đừng đi thành nhóm, tránh tai mắt tụi nó.-

Cả đám gật đầu, không ai phản đối, Quân nói.

-Tụi bây chọn sáu thằng nhanh nhất. Ai có xe đầy xăng, đi luôn. Còn lại ở đây, đứa nào giỏi làm văn bản, chuẩn bị nội dung thông cáo báo chí. Nếu vụ này bị chơi đến cùng, thì phải có thông tin chính thức, không thể để tụi nó bẻ câu chữ.-

Ngân hỏi.

-Còn anh Hùng?-

Không ai trả lời ngay, cả đám nhìn về phía căn phòng còn đang đóng cửa. Cái nơi có một người đàn ông đang nhét rượu vô mồm như đổ nhớt vô động cơ đã vỡ. Người anh cả, người mà tụi nó từng coi như cột trụ, người mà giờ đây, có khi chính là cột đá lỡ đổ và đang đè hết mọi niềm tin tụi nó từng cõng trên vai.

Phương siết quai nón bảo hiểm, nhìn thẳng vô cửa.

-Anh ấy biết tin rồi. Tao vô báo lúc nãy. Nhưng ảnh vẫn uống. Uống như kiểu người ta tự tay xé mạng sống của mình ra từng miếng một.-

Ngân nuốt nước bọt. Quân rít lên.

-Ảnh mà uống tới sáng, cái văn phòng này coi như chấm hết. Ai muốn đi thì đi. Nhưng nói trước... nếu ai ở lại, là ở lại tới cùng, kể cả lúc không còn đồng nào trong túi.-

Một đứa hỏi.

-Mà giờ chị Yến... có tỉnh chưa?-

Thằng đưa tin ban nãy cúi đầu.

-Chưa. Nhưng bác sĩ nói... tạm thời qua cơn nguy kịch. Nếu trong sáu tiếng nữa không có biến chứng thì khả năng sống cao.-

Lúc đó, bên trong phòng, tiếng chai rượu lại vang lên, không phải đổ rượu, là mở nắp, hắn vẫn uống. Ngô Mạnh Hùng nghe hết từng chữ, từng câu. Hắn nghe thấy hết, nhưng vẫn ngồi, vẫn uống. Cái đầu hắn lạnh, nhưng trái tim trong ngực thì không chịu yên. Nó đập như kẻ đang loạn trí, nhưng lại không đủ mạnh để đập tung hắn dậy. Mắt hắn đỏ lên, đỏ không phải vì khóc, mà vì cay. Cay cái thân phận biết mười phần mà không cứu nổi một. Cay cái kiểu đang cầm cả đám đệ tử giỏi, trung thành, mà vẫn để người đàn bà của mình nằm mê man không biết có tỉnh được không. Hắn biết tụi nó lo cho hắn, biết hết, nhưng không chịu buông chai rượu. Vì mỗi lần uống vô là một lần đẩy cái cảm giác bất lực đó lùi xa thêm một tấc, mà tấc đó... cũng chẳng giải quyết được gì. Hắn thừa hiểu, nhưng vẫn uống.

Phương đứng ngoài cửa, lặng vài giây, rồi nói vọng vô.

-Anh... tụi em đi lo viện phí cho chị Yến. Nếu còn là anh Hùng của tụi em, thì mai gặp ở bệnh viện. Còn nếu... nếu anh muốn chết thì ráng uống cho nhanh, đừng để tụi em phải khiêng xác về.-

Không có tiếng đáp, Ngô Mạnh Hùng vẫn ngồi đó. Cái dáng ngồi chùng xuống, lưng gập lại như người vừa đánh mất thứ duy nhất níu mình khỏi vực. Trước mặt là ba chai rượu trơ cổ, vỏ chai đẫm dấu tay, cái ly đặt kế bên như đồ trang trí thừa thãi, vô dụng. Tay trái hắn ôm đầu, tay phải lười biếng quờ về phía thùng giấy phía sau hộc bàn, lôi ra thêm một chai nữa, mở nắp không cần nhìn, cứ thế nốc. Mỗi lần nuốt xuống, cổ hắn giật một cái, cơn say đổ vào hắn như từng gợn sóng độc không nhấn chìm ngay, mà rút từng nhịp tim ra khỏi người. Nhưng hắn vẫn uống, bởi không uống thì biết làm gì? Ngồi mà chờ một tin nhắn từ cái điện thoại không ai dám gọi? Hay đứng lên làm gì khi cái thằng Ngô Mạnh Hùng vốn dĩ từng là trời giáng cho kẻ thù giờ đây cũng chẳng đe dọa nổi chính cái thằng hèn hạ trong lòng mình? Hắn uống như thể đang đi vào cuộc hành quyết, mà người xử tử chính là bản thân hắn lạnh, tỉnh, tàn. Đến khi hắn vào nhà tắm, một thằng trong nhóm thân cận đứa đã theo hắn từ hồi còn mấy vụ kiện đen, từng dám lấy dao đâm vào tay để lấy lòng tin chờ đúng khoảnh khắc đó, lặng lẽ bước vô phòng. Nó không nói, không kêu, chỉ tiến lại bàn, nhìn mấy chai rượu, rồi đưa tay cầm từng cái một đổ đi. Gã đổ không do dự, rượu chảy vào lavabo, mùi xộc lên, sặc, gắt, rát mũi, nhưng nó vẫn đổ. Xong, nó gom hết vỏ, nhét đại vô túi đen, nhét thẳng vô thùng rác, không thèm che giấu, không thèm ngụy trang. Làm như thách, làm như tuyên bố: "Anh mà còn muốn uống, bước qua tụi tôi mà lấy." Mấy đứa còn lại ngồi ngoài nhìn thấy hết, nhưng không nói gì, không phải vì đồng tình, mà vì chẳng ai còn đủ hơi mà khuyên nữa, cũng không ai còn sức mà ngăn cản. Cái không khí trong văn phòng bây giờ, nó nặng như cái dây xích tròng lên cổ cả đám, không phải chỉ là buồn, mà là mệt, mệt vì phải gồng cho một người không còn gồng nổi. Hắn trở ra, tóc còn ướt nước, áo lấm tấm, nhìn bàn trống. Cái trống của một người nghiện mà không còn hàng. Hắn nhìn xuống thùng rác, thấy chai, vỏ chai rỗng đè lên nhau như cái xác chưa chôn.

Hắn lặng đúng ba giây, rồi giọng hắn nổ tung.

-Đứa nào đổ rượu của tao?-

-Tụi mày điên hả? Ai cho phép tụi mày đụng vô đồ của tao? Tao nói rõ rồi! Rõ từng chữ rồi! Không ai được đụng vào! Tao mà uống thì để tao uống! Không ai được cản! Tụi mày muốn tao chết nhanh hay sao?-

Không ai đáp, nhưng tiếng cựa ghế ngoài phòng vang lên cộc cộc. Một tiếng, rồi hai tiếng, từng đứa cúi mặt, nhưng lòng không cúi.

Hắn đập bàn một phát, ly rơi xuống sàn, vỡ, mảnh ly văng vô chân hắn, rướm máu, nhưng hắn không nhúc nhích.

-Tụi mày nghĩ làm vậy là tốt cho tao à? Hay là sợ cái tên văn phòng này sẽ sụp vì một thằng sếp đang ngồi uống rượu không ngẩng đầu nổi? Tụi mày coi tao là gì? Là anh hay là gánh nặng? Nói đại đi!-

Một đứa trong nhóm thằng Toản chậm rãi bước vào, đứng giữa cửa.

-Anh là anh Hùng của tụi em. Nhưng nếu anh chết, thì tụi em còn lại là cái gì? Một đám người từng thề đi cùng nhau, giờ đứng nhìn người đầu đàn tự giết mình. Em không chấp nhận.-

Hắn cười, cái cười méo xệch.

-Không chấp nhận thì làm được gì? Tụi mày thay được tao không? Tụi mày nghĩ anh say là anh ngu hả? Anh tỉnh đó. Tỉnh tới mức biết nếu mai Phi Yến chết, thì anh không còn gì để giữ lại nữa.-

Một tiếng nấc khô khốc, nhưng không rõ là từ hắn hay từ cổ họng ai khác, không có nước mắt, chỉ có máu thấm qua vải nơi bàn chân hắn đứng. Hắn lục dưới ngăn bàn, lôi ra chai rượu còn giấu cái này là hàng xịn, cất riêng, không ai biết.

Nhưng khi hắn vừa lắc chai, chuẩn bị bật nắp, Toản sấn tới, nói lớn.

-Anh uống nữa, em đập cái chai này tại chỗ!-

Hắn nhìn, không nhúc nhích.

Toản tiến tới, tay run, nhưng mắt nhìn thẳng.

-Em theo anh không phải để chứng kiến anh thành như vầy. Anh từng là người dám hất mặt với mấy thằng nghị sĩ, từng vặn luật theo đúng ý mình, từng gánh hết đám tụi em trong những ngày bị cả xã hội ghét bỏ. Mà giờ... Anh ngồi đây một mình như thằng thất bại. Vậy tụi em đi theo anh để làm gì?-

Hắn thở dốc rồi cười, một cái cười không còn rượu mà vẫn như say.

-Tụi mày dạy đời anh ghê quá ha. Tụi mày giỏi quá ha. Vậy đi đi. Biến hết đi. Đứa nào muốn giữ cái đầu thì tránh xa tao ra. Còn không... muốn ở lại mà chứng kiến cái xác này tự lụi thì cứ ngồi đó mà coi.-

Không ai bước ra nhưng cũng chẳng ai bước vào, cả đám đứng yên như tượng. Và hắn, vẫn mở nắp chai tu một hơi dài.

Tình hình của văn phòng luật lúc này... Đêm đó, không ai dám gọi là đêm. Một đám người ngồi co cụm lại trong cái văn phòng từng treo biển sáng choang là “Văn phòng Luật sư Ngô Mạnh Hùng”, mà giờ... ngay cả ánh đèn cũng thấy mệt. Cà phê nguội trong ly, mắt ai cũng đỏ, tay thì run, mồm thì khô như vỏ xác, chỉ có một chuyện còn ấm: Phi Yến chưa chết, nhưng cũng chưa tỉnh. Và có một chuyện rõ ràng lạnh: Ngô Mạnh Hùng đang sống, nhưng giống như cái xác không chịu đắp chiếu. Phương không nói gì thêm, Quân cũng thôi lên tiếng, Ngân tựa đầu vô tường, không buồn gỡ dây buộc tóc. Còn Toản người từng đập vỡ cái ly khi ngăn anh Hùng uống tiếp giờ đang im lặng gom lại những giấy tờ quan trọng của văn phòng, sợ mai có biến, giấy tờ lạc, người cũng lạc.

Lúc đó, một thằng nhỏ trong nhóm chạy hớt hải từ hành lang vô, giọng lạc cả hơi.

-Tao nghĩ… hay là… cầu viện nhà họ Nguyễn.-

Không ai phản ứng ngay, nhưng chỉ cần nhắc tới cái tên đó, cả đám chợt quay nhìn về phía căn phòng đóng cửa nơi hắn vẫn chưa ra, vẫn chưa buông ly, vẫn chưa đứng dậy.

Ngân khẽ nói.

-Ý mày là... nhờ tới tiểu thư nhà họ Nguyễn?-

Quân gật đầu, câu sau, nó rướn từng chữ, như sợ gãy lưỡi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận