Dưới Tên Anh Là Bão!

4

Cả căn phòng nín thinh như bị ai tắt tiếng, hắn quay ra, hơi bất ngờ, rồi phì cười như vừa thấy chuyện thú vị giữa đời thường.

-Ủa? Còn tưởng em biết rồi chứ. Anh ra tù lâu rồi mà.-

Giọng hắn nhẹ như không, như đang nói về chuyện sáng nay trời có nắng.

-Anh... chưa từng bị bắt sao?-

Phi Yến hỏi, cổ họng khô như có tro bụi.

-Ờ. Không.-

Hắn nhún vai, như thể vừa từ chối một cuộc hẹn với người lạ. 

- Chuyện đó là do anh dựng lên thôi. Chứ sao mà đi tù thật được. Có phải ai cũng ngu đâu.-

Phi Yến không nói gì, cô đứng đó, cảm giác như ruột gan mình bị ai đó mang ra vò nát rồi quăng vào chậu nước lạnh, không đau theo kiểu rạch một đường rõ ràng, mà là đau âm ỉ, lẩn quất, mỏi mệt.

-Sao? Nhìn anh như nhìn người chết vậy?-

Hắn tiếp, giọng châm chọc.

-Anh giả vờ để em khỏi phải đau. Gọi là chia tay theo kiểu... nhân đạo. Em phải cảm ơn anh mới đúng.-

Cô nhìn hắn, không còn giận, cũng chẳng còn thương. Cô thấy tởm, không phải vì hắn phản bội, mà vì hắn nghĩ mình có quyền chơi đùa với cảm xúc người khác như một trò đùa bẩn.

- Anh biết tôi đợi bao lâu không?-

Cô hỏi, giọng khẽ khàng nhưng cứa vào tai như lưỡi dao nhỏ.

-Thì em đợi vì em ngu. Đâu phải lỗi của anh.-

Hắn nhếch mép.

Cô gật đầu, không phản bác, không mắng chửi, không khóc.

Cô quay lưng đi, để mặc cho tiếng cười sau lưng mình vang lên như trăm ngón tay móc vào lòng, kéo ra từng mảnh.

Tối đó, cô về nhà, thay đồ, nấu cơm như mọi khi, mỗi bước làm đều bình thường đến kỳ lạ, nhưng khi ngồi xuống bàn, nhìn chén cơm còn bốc khói, cô không gắp nổi miếng nào. Bỗng đâu... nước mắt cứ chảy, vì thấy đời mình như một vở diễn tồi, bị đạo diễn ép vai đến tận cùng.

Nội tâm Phi Yến xáo trộn.

- Mình đợi cái gì vậy? Đợi một người chưa từng coi mình ra gì. Đợi như con ngốc chờ cửa. Đợi tới mức quên cả sống cho mình. Để rồi được nghe một câu: Em ngu thì em chịu. Mình từng nghĩ, đàn ông có thể thay đổi. Nhưng sai rồi, có những thằng... sinh ra là để phản trắc. Mình trách nó thì được gì? Còn không bằng trách mình, trách cái lòng tin như đồng xu rơi xuống cống, trách cái kiểu sống cứ tưởng rằng, nếu mình đủ tử tế, thì đời sẽ tử tế lại.-

-Từ nay, em không đợi nữa đâu, không ai xứng để em phải đứng chờ giữa trời nắng như vậy nữa cả…-

Đêm hôm đó là một đêm dài, bởi vì có những đêm dài hơn những mùa đông rét nhất, không phải vì trời lạnh, mà vì lòng người không còn một đốm lửa nào để sưởi ấm. Phi Yến ngồi thẫn thờ trong căn biệt thự của Ngô Mạnh Hùng. Tấm màn cửa chưa kịp kéo, ánh đèn rọi vào, chiếu mờ lên đôi mắt khô khốc – khô tới mức không khóc nổi một giọt nước mắt nữa. Cô từng nghĩ, nếu một ngày mình tỉnh mộng, thì sẽ có thể bắt đầu lại. Nhưng thực tế là khi giấc mộng vỡ, cô cũng không còn lại gì. Không lòng tin, không ước vọng, không người thân, không còn lấy một ai để nương tựa. Cuộc đời như bãi rác sau hội chợ,xác pháo, giấy lộn, tiếng cười thừa thãi còn vương đâu đó – còn người trong cuộc thì tàn lụi. Tình yêu, với cô, đã bị ai đó đem ra làm trò đùa, và người cười to nhất... là chính kẻ cô từng gọi là “chồng chưa cưới”. Không ai biết chính xác chuyện gì xảy ra trong mấy ngày sau đó. Cô nghỉ việc, tắt điện thoại, không ăn uống, không đi đâu, không nói chuyện với ai, chỉ ngồi một mình trong căn phòng ấy – như thể chính mình là một phần của chiếc ghế kia, chỉ biết đứng im: vô dụng. 

Đêm thứ ba, cô bước ra ngoài, không mang theo gì – ngoài chiếc khăn len mỏng đã sờn, và một mẩu giấy ghi mấy dòng lộn xộn, nguệch ngoạc:

 -Xin lỗi... Tôi đã hết cách rồi...-

Cầu vượt vắng, gió đêm hun hút như hút theo hơi người. Cô đứng đó, giữa khoảng không ấy – gió lật tung tà áo, tóc rối loạn như mớ dây điện chập mạch. Dưới kia là dòng xe chạy như không biết rằng phía trên đầu chúng là một người sắp buông mình khỏi đời. Cô không khóc, không gào, không để lại gì, chỉ là... hết chịu nổi rồi. 

Đúng lúc cô buông một chân khỏi lan can sắt lạnh... một tiếng hô toáng lên:

-PHI YẾN!!!-

Ngô Mạnh Hùng không kịp suy nghĩ, không kịp tính toán, chỉ nhào tới, tóm được cánh tay cô vừa trượt khỏi thành cầu. Cả hai cùng ngã xuống, đập mạnh vào sàn bê tông: đau, cực kỳ đau, nhưng không ai quan tâm tới cái đau thể xác nữa cả. 

Anh thở hổn hển, cô lặng thinh, một lúc lâu sau, Phi Yến mới thều thào:

-Anh theo dõi tôi à?-

-Không. Tôi tìm em. -

- Để làm gì? -

-Vì tôi biết, nếu không tìm... thì mất em thật.-

Ngô Mạnh Hùng không ôm cô như trong phim. Không có nước mắt đàn ông. Không có mấy lời “tôi yêu em từ lâu rồi". 

Anh chỉ lặng lẽ phủ lên vai cô chiếc áo khoác cũ của mình – nặng mùi thuốc lá, cà phê và mồ hôi – như chính con người anh vậy: không đẹp đẽ, nhưng thật.

- Về với tôi. Không vì yêu, thì vì còn sống.-

Phi Yến như òa khóc trong lòng:

- Mình không biết vì sao anh ấy lại tới, cũng không hiểu vì sao mình vẫn còn sống. Nhưng cái khoảnh khắc tay mình bị giữ lại... mới thấy hóa ra -cái chết không đáng sợ bằng việc không ai níu mình ở lại.-

Về đến nhà, Phi Yến cố tình nhõng nhẽo:

- Tôi mệt quá…-

Ngô Mạnh Hùng vuốt mái tóc cô cho ngay ngắn, gọn gàng:

-Ngủ đi. Mọi chuyện để mai tính.-

Sáng đầu tiên sau lần suýt chết, Phi Yến tỉnh dậy giữa một khoảng im lặng. Không phải loại im lặng ngột ngạt trong căn trọ cũ, nơi từng tiếng quạt chạy cũng nghe như nhát dao cắt dần dây thần kinh đang rệu rã, mà là kiểu im lặng lạ lùng -như một khoảng trống không có gì cần lấp, cũng không có gì cần né tránh. Mùi cà phê cũ, mùi thuốc lá ám áo, mùi của sự bừa bộn có chủ, một thứ đàn ông gì đó… quen quen mà không thân thuộc. Cô không nhúc nhích ngay, chỉ nằm đó, mắt mở không chớp, nhìn vào khoảng trần tường nhợt nhạt mà không cố gắng tìm hiểu mình đang ở đâu. Cô cũng không cần hỏi, vì trí nhớ vẫn còn nguyên, từng mảnh từng đoạn, như bộ phim chậm quay trong đầu. "Mình từng leo lên lan can. Mình từng buông tay. Mình từng nghĩ: ‘Thôi, vậy là hết.’ Nhưng bây giờ mình vẫn thở được, vì có người kéo lại, không phải ai khác - là Ngô Mạnh Hùng”. Cô nghe tiếng dép lê lẹp xẹp trong gian bếp, có tiếng mở nắp siêu điện, rồi vài câu lầm bầm rất nhỏ, không rõ đang nói với cô, hay tự nói với mình. Cô trở mình dậy, không quá nhanh, vì cơ thể vẫn còn ê ẩm, lúc đứng dậy, vai tê, cổ cứng, hai bàn tay vẫn còn in dấu vết cào xước của lần bám víu cuối cùng. Không có lời chào buổi sáng nào cả, chỉ có ánh mắt của hắn – ngắn, dứt, rồi quay đi ngay.

Hắn nói, không nhìn cô.

-Tôi để cháo trên bàn. Ăn đi.-

Cô đáp khẽ, không biết là nói với hắn hay với chính mình.

-Cảm ơn.-

Một câu rất nhẹ, rất trơn tru, mà mấy ngày trước cô chưa từng nghĩ mình còn có thể nói ra. Tám ngày tiếp theo, không ai trong hai người nói nhiều. Hắn đi làm về, nấu gì đó, để sẵn. Cô ăn được chút thì ăn, không ăn cũng chẳng ai ép. Tối hắn ngồi đọc giấy tờ hoặc gõ máy tính. Cô thì nằm trên chiếc giường xếp ở góc phòng – không hỏi mượn, không xin phép, hắn cũng không nói cho nằm hay không cho nằm. Cả hai như đang sống trong một bản giao kèo ngầm, không giấy tờ, không ký tên, không thỏa thuận, nhưng đủ yên ổn để không phải giật mình. Chỉ có một điều Phi Yến không nói ra: Hắn chưa từng chạm vào cô. Không một lần, dù cô ngủ mê mệt, dù quần áo xộc xệch, dù cô yếu tới mức chẳng thể chống cự: không một lần. Cô để ý từng chi tiết rất nhỏ. Ví dụ như buổi tối, khi hắn lấy áo khoác treo lên móc, cổ tay áo luôn được vuốt phẳng, như lúc hắn bưng tô cháo đặt xuống bàn, không bao giờ để tiếng sứ va vào gỗ. Hay như việc hắn tắt đèn phòng làm việc đúng mười hai giờ đêm, không hơn không kém – như một kiểu kỷ luật đã rèn từ trước. Cô nghĩ mãi, vẫn không hiểu một người như hắn – từng được đồn là thao túng cả thị trường USD, từng suýt ngồi tù, từng được gọi là “hổ mặt lạnh” của giới luật sư phía Nam – thì mắc mớ gì phải cưu mang một con đàn bà như mình? Cô không đẹp hơn ai, không tài giỏi, không tiền, không chỗ dựa, thậm chí, còn là người từng căm ghét hắn. Tối hôm đó, trời mưa rất nhỏ, không nghe rõ tiếng rơi, nhưng đêm thì lạnh. Một kiểu lạnh dửng dưng, không gào gào như gió bão, mà rỉ rả, âm ỉ – giống như người đang sống mà lòng đã nguội từ lâu.

Cô ngồi co mình ở mép giường xếp, không ngủ được, tiếng hắn vang lên từ góc làm việc.

- Sao chưa ngủ?-

Cô quay mặt đi, giọng nhỏ như nói trong cổ.

-Tôi không biết tôi còn là người nữa không.-

Hắn đáp, không cảm xúc.

- Người chết mới không biết mình là người.-

Một lúc sau, cô hỏi.

-Lúc tôi nằm bất tỉnh… anh có chạm vào tôi không?-

Không khí chùng xuống, hắn không quay lại nhìn.

- Cô nghĩ tôi là loại người nào?-

Cô không trả lời ngay, đôi mắt cô nhìn hắn rất lâu – không phải cái nhìn e dè như mấy hôm trước, mà là một ánh nhìn có ý thức, như thể đang cân đo một người đàn ông bằng đôi mắt đã từng bị lừa.

-Tôi nghĩ... nếu anh chạm vào tôi... thì anh không phải là anh nữa.-

Hắn bật cười, tiếng cười khô, không lớn, không dài.

- Tôi có nhiều tội, nhưng cái đó thì chưa đâu.-

Đêm đó, cô ngủ được, lần đầu tiên, từ sau hôm đứng trên thành cầu, cô ngủ được một giấc tròn. Không ác mộng, không giật mình, không thấy mình rơi, chỉ là… ngủ. Sáng hôm sau, cô dậy sớm hơn hắn, pha sẵn ấm nước nóng, lau bàn, dọn dẹp chén bát còn lại từ hôm trước.

Hắn ra khỏi phòng, khựng lại một chút.

-Tỉnh rồi à? -

- Tôi muốn tìm việc.-Cô gật đầu.

Hắn chỉ đáp cụt lủn.

- Ừ.-

Một tiếng "ừ” dứt khoát như đóng dấu, không hỏi thêm gì, không bày tỏ thương hại, mà như thể, hắn biết – từ giây phút đó trở đi, Phi Yến sẽ không còn là người cũ nữa.

Thời gian lại trôi, và rồi... Không báo trước, không hỏi ý kiến, không một lời giải thích. Ngô Mạnh Hùng- gã đàn ông từ đầu đến chân là một mớ bí ẩn bọc trong lớp áo sơ mi được là phẳng không một nếp nhăn- đã kéo Phi Yến đi như kéo một con tốt vào ván cờ đã lên nước từ lâu. 

Phi Yến không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô chưa kịp chạm tay vào bất cứ dấu hiệu nào để lần lại những khúc mắc âm ỉ trong lòng mình, thì hắn đã cắt ngang mọi dòng suy luận bằng một câu cụt ngủn, cay đắng đến mức khiến tim cô đau quặn:

- Muốn điều tra à? Điều tra cái gì? Đời tôi, không có gì để em lật lên đâu. -

Rồi, không đợi cô trả lời, không đợi cô kịp thở ra câu hỏi kế tiếp, hắn quay đi, để lại một mảnh lưng lạnh như khối đá, như thể những tổn thương của cô là trò tiêu khiển nhạt nhẽo. Chuyến về quê đó giống như một cuộc chuyển trạm chớp nhoáng. Cô không kịp chuẩn bị quần áo, không kịp báo cho ai, càng không kịp mang theo bất kỳ câu trả lời nào cho chính mình. Từ sân ga cũ kỹ của một thị trấn nằm giữa đồng bằng, cho đến chiếc xe mà Hùng điều khiển xuyên qua những khúc cua đầy gió đồng, mọi thứ đều không hề được sắp đặt cho một cuộc “ ra mắt gia đình” .

-Mặc kệ tôi. Không ai ở đó cần em phải đẹp đẽ gì cả. -

Hắn nói, không buồn quay đầu lại.

Và quả thật, không ai hỏi cô đến một câu. Mẹ hắn, một người đàn bà già nua với đôi mắt trũng sâu như hai cái hố của những mùa hạn, chỉ liếc cô đúng một cái rồi quay vào nhà, em gái hắn thì gật đầu lấy lệ. Bữa cơm diễn ra như thể người ta đang lót dạ qua ngày chứ không phải ăn mừng một người con dâu tương lai.

Sau bữa ăn, hắn đi thẳng ra hiên nhà, ngồi hút thuốc. Cô ngồi bên trong, lòng như cái chén bị úp ngược- đầy những câu hỏi mà không một câu nào có lối thoát.

Khi màn đêm thả bóng xuống sân trước, hắn mới lên tiếng, vẫn cái kiểu không hề đếm xỉa đến cảm xúc người đối diện.

- Cưới anh. Hai tuần nữa.- 

Phi Yến sững lại, một câu thôi, không thở dài, không ánh mắt, chỉ một tiếng như tiếng gõ búa kết tội trong phòng xử án.

- Cưới anh ấy hả?-

Cô hỏi lại, giọng nghèn nghẹn 

Anh nói gì cơ?  

- Tôi đã đặt nhà hàng, chốt danh sách khách. Mấy bộ đồ tôi để mẹ chọn. Em chỉ việc có mặt.- 

Phi Yến muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cô nghẹn lại như bị thít bởi một sợi dây vô hình. Sự phẫn nộ và tủi thân chen nhau dồn lên, nhưng tất cả chỉ hóa thành hai tiếng bật ra như than khô nứt nẻ:

- Tại sao?- 

Hắn quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt như thể đang đọc tin dự báo thời tiết:

- Vì em cần một cái danh. Còn tôi cần kết thúc vài chuyện. Hợp lý chưa? -


Không một cái nắm tay, không một câu nói yêu thương, mọi thứ hắn làm đều giống như đang sắp xếp một cuộc giao dịch. Giao dịch đời người, giao dịch trái tim, mà cô- lại là bên không hề được hỏi giá.

Cô bật dậy, không còn nhịn được nữa, sự cam chịu trong cô như một sợi dây cao su đã kéo căng đến tận cùng.

-Anh tưởng tôi cần lấy chồng đến mức chấp nhận bị dắt mũi à?- 

- Em muốn làm lớn chuyện ư?-

Hắn nhả khói thuốc ra ngoài không gian, rồi quay lại nhìn cô 

Tôi không có thời gian chơi trò yêu đương. Em không chịu thì đi. 

Cô đứng sững, đôi chân như đóng rễ, đi ư? Đã từng có một Phi Yến sẵn sàng gói ghém tình yêu trong từng ánh nhìn, từng cái nắm tay của một người đàn ông khác, người mà cô từng nghĩ là cả bầu trời. Rồi người đó—đã đẩy cô vào sự hiểu lầm không lối thoát, để cô ghét Mạnh Hùng đến tận xương tủy. Vậy mà giờ, người cô từng căm ghét lại là người duy nhất dám bước vào cuộc đời cô như một cơn bão, cuốn sạch mọi nền nếp, mọi lý trí, mọi cân nhắc của một người phụ nữ từng tổn thương. Đêm đó, cô nằm trên chiếc giường gỗ cọt kẹt trong căn nhà quê im vắng, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Tại sao hắn lại làm thế? Hắn đang che giấu điều gì? Hay... hắn đang bảo vệ cô khỏi điều gì đó mà cô chưa thể hiểu? Mà cũng có thể... hắn đang dùng cô như một con tốt trên bàn cờ đầy những mối hận thù từ trước? Phi Yến không ngủ, trong đầu cô, hàng loạt tiếng động vang lên như tiếng búa đập xuống gỗ—âm ỉ, dồn dập, không dứt. Cô biết, kể từ khoảnh khắc hắn tuyên bố ngày cưới, đời cô sẽ không còn là của cô nữa, mà là của hắn. Hay... của những ân oán, những toan tính, những điều chưa từng được gọi tên.

Mưa không rơi, gió không thổi, nhưng cái lạnh thì như thấm từ bên trong thấm ra, thấm vào máu, vào xương, vào ký ức. Mỗi người đều có một ngưỡng để chịu đựng, còn cô... hình như là đang thử quá giới hạn của chính mình. Hôm đó, Trịnh Thế Phi trở về, không báo trước, không nhắn một lời, cũng không phải để níu kéo. Hắn về như một kẻ từng bị đuổi khỏi mâm cơm, giờ quay lại chỉ để lật tung cái bàn

Hắn không hỏi thăm, không quan tâm, chỉ ném một câu:

- Mày nghĩ mày là cái thá gì mà đòi kết hôn với nó?-

Cô đứng đó, không khóc, cũng không cãi, chỉ nhìn. Cái nhìn của cô mà đến bây giờ cô cũng không hiểu là nhìn gì, chắc là... nhìn lại chính mình của năm tháng trước, khi còn tin hắn.

-Tao nói thật đấy, Phi Yến. Mày... đúng là loại đàn bà rẻ tiền. Tao mới lơ đi một chút, là đã nằm trong tay thằng khác. Mày không thấy nhục à?-

Hắn gào, gào như con chó đi lạc, sủa lên để dọa người qua đường không dám đến gần. Nhưng ánh mắt cô không còn nhíu lại vì tức giận nữa, cô chỉ đứng đó nghe, như thể đang chờ kết quả của một cuộc xét nghiệm bệnh nan y mà bản thân đã biết kết quả. 

Cô mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi như vừa gồng lưng gánh qua một trận bão lũ dài ngày.

- Nhục thì cũng nhục rồi, không còn gì để giữ nữa.-

Gã cười phá lên, tiếng cười mang mùi hôi của kẻ quen sống trong nhung lụa, giờ ngửi phải mùi đất bẩn của người thường.

- Tao nói thật. Tao chỉ giỡn chút thôi, mày đã tưởng là thật à? Mày tin là tao cưới mày thật à? Không đâu! Mày mãi mãi chỉ là đồ chơi. Tao chán rồi thì quăng. Hiểu chưa?-

Phi Yến nghe hết không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lòng cô thì rỉ máu. Máu nhỏ không thành tiếng, máu không chảy ra ngoài, chỉ thấm ngược vào tim. Cô rời đi, không đáp lời, gã vẫn gào sau lưng, mỗi bước đi của cô là một lần rút ra khỏi cái ảo tưởng mang tên “thanh xuân ngây ngô”. Nhưng khi vừa rẽ qua con hẻm dẫn đến nơi ở của Ngô Mạnh Hùng, thứ cô nhìn thấy lại là một đòn trời giáng khác.

Ngô Mạnh Hùng... đang dọn đồ, không phải đồ của hắn, là đồ của cô.

- Anh làm gì đấy?-

Hắn không trả lời, chỉ nhét túi áo khoác của cô vào vali.

-Em hỏi anh đang làm gì?-

Hắn đứng dậy, mắt nhìn cô, giọng lạnh đến mức không còn nhận ra.

- Cô về với thằng Phi đi.-

Trái tim cô co rút lại, trong một khoảnh khắc, cô tưởng mình nghe nhầm.

- Em không đi.-

- Không phải chuyện cô quyết.-

- Nhưng... em không còn gì nữa. Gia đình thì từ mặt, bạn bè thì quay lưng. Em chỉ còn anh. Anh bảo em đi là đi đâu?-

-Cô nghĩ tôi là chỗ để trú mưa chắc?-

- Em nguyện làm trâu làm chó cũng được, chỉ cần đừng đẩy em lại chỗ thằng đó...-

Câu nói ấy như xé họng mà thốt ra, cô đã nghĩ mình không còn gì để mất. Nhưng hóa ra vẫn còn, hóa ra... thứ duy nhất còn sót lại là một hy vọng nhỏ nhoi vào con người trước mặt.

Hắn siết chặt nắm tay, cái tên Trịnh Thế Phi từ miệng hắn, như một ngọn lửa bén lên đống củi ướt trong lòng.

-Cô quên nó đi. Quên luôn cả tôi. Tôi không cứu ai hết.-

- Không phải cứu! Em không cần anh cứu! Em chỉ cần được ở lại. Ở cạnh anh. Được không?-

Hắn quay lưng, không nói, không nhìn, cô biết, khi hắn im lặng là khi tâm can hắn đang gào thét nhất. 

Nhưng rồi... chính vào lúc cô tưởng mọi cánh cửa đã khép, thì hắn đột ngột xoay lại, một cái xoay người cộc cằn, quyết liệt, mắt hắn đỏ ngầu.

-Muốn ở lại ư? Được. Nhưng từ nay, đừng đòi hỏi cái gọi là tình yêu. Ở đây không có tình. Ở đây chỉ có luật chơi.-

Cô gật đầu, không vì chấp nhận, mà vì... không còn sức để phản kháng, dù có phải đánh đổi cả tự trọng để được ở lại bên hắn... cô cũng bằng lòng. Và khi đêm xuống, căn phòng vắng lặng như nghĩa địa sau một cơn bão lớn, thì trong lòng mỗi người lại là một địa chấn, không tiếng động, không máu chảy, nhưng thê lương đến tận cùng.

Hôm ấy, Ngô Mạnh Hùng có mặt trước tòa đúng giờ, nhưng tài liệu thì không đến kịp. Máy in trong văn phòng hắn vẫn chạy, nhưng xe hắn… nằm chết máy giữa đường Lê Quang Định. Bốn cuộc gọi, ba tin nhắn, một cái điện thoại nổ banh pin ngay trước mặt vì quá nhiệt. Và một trận chửi thề trong cổ họng mà hắn cố nuốt xuống, không phải vì lịch sự, mà vì hắn biết… đây không phải sự cố. Trịnh Thế Phi không cần lý do để bẩn tính. Gã chẳng phải người yêu, cũng chưa bao giờ là bạn đúng nghĩa. Từ nhỏ đến lớn, gã chỉ xem Hùng như cái bóng mình có thể đá sang bên bất cứ lúc nào nếu cần điểm tựa. Gã quen cái kiểu.

- Tao có tiền, mày có trí.-

- Tao có ba làm to, mày có gan làm bậy.-



Bạn cần đăng nhập để bình luận