Dưới Tên Anh Là Bão!

5

Còn giờ thì khác, giờ, Hùng có Phi Yến, mà đàn ông như Trịnh Thế Phi, chẳng cần yêu cũng muốn giữ cái gì mình từng đặt tay lên, dù là một cái ly cũ, dù là một người đàn bà mình từng coi thường. Chiếc xe của Hùng bị người ta đục bu-gi, chích thủng bình xăng, không rõ tay nào làm, nhưng rõ một điều: có ai đó trả tiền cho cái việc bẩn thỉu này. Và hắn thừa thông minh để biết, chỉ một người trong cái thành phố này dám bày trò ngay đúng ngày hắn bào chữa cho công ty Nhật ở phiên tòa quốc tế: Trịnh Thế Phi. Vụ kiện bị lỡ giờ, khoản đền hợp đồng: Hai mươi triệu. Không nhiều với một công ty luật tầm trung, nhưng quá đủ để làm nhục một luật sư máu mặt. Tối đó, hắn về, mặt không đổi sắc, áo vẫn sơ vin, tóc vẫn chải nếp, mắt vẫn lạnh tanh. Phi Yến thấy, nhưng không hỏi, cô đang dọn lại đống tài liệu hộp carton hắn vứt trên bàn hôm trước. Từng tập hồ sơ dày cộp, nét bút trong đó đã nhòe mực nước mưa. Hắn rót rượu, loại rượu nặng mà đàn ông thường giấu trong ngăn tủ khóa riêng. Hắn uống một mình, không nói chuyện, không mở miệng, không đá động gì tới câu chuyện xe chết máy hay trễ giờ, chỉ uống, và im. Cô lặng lẽ ngồi đối diện, nửa tiếng sau, hắn mới mở lời, không nhìn cô, cũng không gọi tên.

-Thằng Phi không biết yêu. Nhưng nó biết giữ đồ.-

-Tôi không phải đồ vật của ai cả!- Cô đáp.

Hắn bật cười, cười như người vừa nghe một câu đùa tử tế trong một đám tang.

-Phải rồi. Nhưng tôi thì… chưa đủ giàu để giữ người.-

Cô nhìn hắn, chậm rãi nói.

-Anh đang nói gì vậy?-

-Tôi nói… tôi vừa mất hai mươi triệu vì cô.-

-Tôi không kêu anh vì tôi.-

-Đúng. Nhưng vì cô mà nó chọc tôi. -

Hắn đứng dậy, bỏ ly rượu lên bàn như ném một cú đấm xuống mặt phẳng, âm thanh vang lên như cú tát vào giữa hai má cô.

-Tôi không trách cô. Nhưng... giờ tôi không có thời gian để bảo vệ ai cả.-

Cô gật đầu, rất chậm, rất hiểu.

Từ sau hôm cãi vã, nhà chẳng ai nói ai lời nào. Hắn vẫn đi sớm về trễ, cô vẫn nấu nướng, dọn dẹp, giặt đồ,như thể cả hai là vợ chồng lâu năm, không còn gì để nói mà cũng chẳng ai đủ sức để chia tay. 

Phi Yến tưởng cái im lặng ấy là bình yên, cho đến ngày thứ tư, lúc cô vô tình nghe hắn nói chuyện điện thoại, giọng trầm, từng tiếng nén lại như nắm đấm đặt sát yết hầu.

-Nó thuê người đục xe. Tôi biết. Không kiện, không báo công an, chưa đến lúc.-

Hắn cúp máy, quay lại thấy cô đứng đó, tay vẫn cầm khăn lau bàn, không bất ngờ, không xua đuổi, không cười xòa, chỉ hỏi đúng một câu, gọn như lưỡi dao cắt đôi bầu không khí.

-Nghe hết rồi hả?-

Cô không giấu.

-Nghe rồi!-

Rồi im, một lúc sau, cô mới cất giọng, chậm, đều, rõ từng chữ như đang đếm lại từng nỗi nhục mình từng nuốt.

-Anh biết là nó làm, mà anh vẫn nhịn? -

Hắn không trả lời ngay, châm một điếu thuốc hút, tàn rụng chưa kịp gạt.

-Tôi nhịn. Vì giờ mà ra tay, chưa chắc nó gãy, mà tôi thì không đánh cho sưng, tôi đánh cho tan.-

Cô nhíu mày.

-Anh hận nó đến vậy ư?-

Hắn liếc mắt nhìn cô, cái nhìn lần này… không còn là ánh mắt đàn ông dành cho một người phụ nữ, mà là ánh mắt của một người từng mất tất cả khi còn quá trẻ,rồi sống tới giờ chỉ để… đòi lại từng mảnh.

- Hận chứ, nhưng không phải vì cô.-

-Vậy vì gì?-

-Chuyện cũ.-

-Cũ tới mức nào mà anh phải nhịn cho tới giờ?-

Hắn dụi tắt điếu thuốc, tay run rất nhẹ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh như đang đứng trước vành móng ngựa.

-Tất cả chỉ vì một cú ngã giá cổ phiếu.-

-Rồi sao?-

-Cái cú ngã đó… do chính thằng Thế Phi và cha nó giật dây.-

Cô không nói gì nữa, tim như bị một bàn tay bóp chặt, thì ra, cái lạnh của hắn… không phải vì máu lạnh, mà vì từng sống quá lâu trong băng giá, thì ra, cái thù trong mắt hắn… không phải là ghen, mà là mối máu hận bởi luật chơi bẩn của nhà họ Trịnh. Hôm đó, lần đầu tiên sau bao ngày ở chung, cô dám lại gần hắn, ngồi xuống bên cạnh, không nói gì, cũng không khuyên nhủ, chỉ nhẹ nhàng đặt tay cô lên tay hắn. Một cái đặt nhẹ thôi, nhưng như mở cửa buồng kín trong lòng người đàn ông ấy. 

Hắn không gạt đi, không nắm lại, cũng không phản ứng gì, chỉ thở ra một câu như sắt gỉ, rỉ máu:

-Đời tôi… chưa từng có ai đi theo tôi đến cùng.-

Rồi quay sang nhìn cô, mắt thâm quầng, giọng nhỏ đi như cạn hơi.

-Em có chịu nổi không?-

Cô không trả lời ngay, lần đầu tiên, cô không phản ứng kiểu cảm tính, mà trầm ngâm, cân đo, nhìn thẳng vào một tương lai có thể nhuốm máu, nhuốm pháp luật, nhuốm những cuộc đấu giữa người và người, nhưng lại như như rắn cắn rắn.

Rồi gật đầu.

-Nếu anh còn thở… thì em còn ở lại.-

Và một chuyện thị phi xảy ra vào mấy ngày kế tiếp, Phi Yến không ngờ, giữa lúc Ngô Mạnh Hùng đi vắng, kẻ đầu tiên dám ngang nhiên bước vào biệt thự… lại là Trịnh Thế Phi. Hắn không gõ cửa, chỉ đứng đó, tay đút túi quần, đầu ngẩng cao, miệng cười cợt như thể nơi này là của hắn, như thể cô vẫn còn là món đồ hắn bỏ quên chưa kịp lấy lại.

Cô mở cửa, không cười, không mời vào, chỉ hỏi một câu, giọng đều như cái đinh đóng thẳng vào mặt gã.

-Anh tới làm gì?-

Hắn ngó nghiêng một vòng, không vào nhà, không cần ghế, chỉ khoanh tay dựa vào cửa.

- Nghe nói mày dọn về ở hẳn với nó?-

Cô không trả lời, hắn bật cười, cái kiểu cười nửa miệng của những kẻ nghĩ mình đang đứng ở chiếu trên.

-Không ngờ mày si mê nó dữ vậy. Nó có gì hơn tao? Hay là... giường nó êm hơn?-

Cô vẫn đứng yên, không cãi, nhưng ánh mắt không còn ngây thơ nữa. Ánh mắt cô giờ là của người đàn bà đã từng tự tử hụt, từng cầu xin thằng đàn ông giữ mình lại bên cạnh, và giờ… chẳng còn gì để mất nữa.

-Anh nói xong chưa?-

-Chưa. Tao tới để hỏi mày... mày tưởng nó yêu mày à?-

-Còn anh… thì đã từng yêu tôi sao?-

Câu hỏi cắt ngang mọi giả bộ của hắn, mặt hắn hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ ngạo mạn.

-Ít ra, tao không giấu giếm. Còn nó… nó chỉ đang dùng mày để trả thù thôi.-

-Trả thù ai?-

-Tao. Và ba tao. Mày ở trong cái nhà này, nhưng mày có biết nó đang giấu cái gì không? Cái án năm xưa… Mày biết bao nhiêu?-

Phi Yến không thay đổi sắc mặt, cô ngẩng đầu, thẳng thắn.

-Biết hay không… không quan trọng, tôi tin anh ấy.-

-Mày ngu.-

-Cũng có thể, nhưng ngu một lần là đủ rồi. Tôi không muốn ngu thêm lần nữa vì một người như anh.-

Hắn nghiến răng, nhíu mày, gằn giọng.

- Mày tin thằng đó hơn tao ư?-

-Tôi tin vào người đã cứu tôi lúc tôi muốn chết. Người đã để tôi sống mà không thấy nhục. Còn anh... là người đầu tiên đạp tôi xuống hố rồi đứng trên đó cười.-

Trịnh Thế Phi câm nín, lần đầu tiên, gã thấy chính mình mới là kẻ bị bỏ lại, bị đoán trước từng bước, từng suy nghĩ, từng lời giả dối chưa kịp thốt ra. Hắn không nói thêm gì nữa, quay đi, đóng cửa đánh "rầm", lùi bánh xe gấp, như thể nơi này đã chạm vào chút tự ái cuối cùng hắn còn sót lại. Còn cô,đứng tựa vào khung cửa, mắt nhìn theo chiếc xe dần mất hút sau cánh cổng sắt,thì lần đầu tiên nhận ra: lòng mình không còn run rẩy trước cái tên “Trịnh Thế Phi” nữa. Mọi ảo ảnh đã rơi rụng, thứ còn lại, là một người đàn bà đang dần học cách bảo vệ niềm tin,dù chỉ là chút niềm tin le lói,vào một gã đàn ông khác… cũng đầy góc khuất, nhưng ít ra, chưa bao giờ dối cô khi cô cần một sự thật.

Còn về phần Ngô Mạnh Hùng, hắn không phải kiểu đàn ông dễ gần, càng không phải dạng bị đàn bà lả lơi là lung lay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận