Dưới Tên Anh Là Bão!

10

- Con không có gia thế, không có thế lực, thậm chí, có khi còn chẳng có nổi một cái công việc ổn định để tự hào. Nhưng con có gan đứng cạnh anh ấy, khi cả thế giới quay lưng với chúng con. -

Bà Ngô nhíu mày, nhưng Phi Yến không để bà ngắt lời.

- Con không phải người tốt nhất, nhưng con là người đã từng ngồi suốt một đêm ngoài cổng trại tạm giam chỉ để đưa cơm cho anh ấy, dù biết ảnh sẽ không ra. Con cũng là người bị kéo vào đủ thứ trò chơi quyền lực, nhưng vẫn không bỏ chạy. Vì con không xem ảnh là công cụ, hay là ‘con rể lý tưởng’ để khoe khoang. Con thương anh ấy, vậy thôi. 

Cô quay sang ông Ngô, ánh mắt không run.

- Chú thím có quyền không thích con, nhưng xin đừng nói con không xứng. Vì con đã làm những điều… mà có khi cả một người ‘có điều kiện’ cũng không dám làm.-

Cả hai vợ chồng Ngô im lặng, không ai nói thêm gì.

Trước khi rời đi, bà Ngô để lại một câu, nghe như lời buộc tội, nhưng thật ra lại là một lần thừa nhận gián tiếp.

- Cháu can đảm, nhưng can đảm không giúp được ai làm chủ đời mình lâu đâu. Lúc cần tiền, cần thế, cần mạng sống, người ta không tìm tình yêu, người ta tìm chỗ để dựa. -

Phi Yến mỉm cười.

- Con không làm chỗ dựa, nhưng con sẵn sàng làm người đi bên cạnh anh ấy.-

Cửa khép lại, cô đứng một mình, sau lưng không ai, bên vai cũng trống, nhưng chưa bao giờ cô thấy mình mạnh như lúc này. Vì cuối cùng cô hiểu: bên cạnh một người đàn ông cần tự do, điều duy nhất cần có là một người phụ nữ không muốn cột chặt anh ta lại, mà dám thả tay để anh ta tự chọn quay về.

Không cần ai nói, Ngô Mạnh Hùng cũng đoán ra, Phi Yến không kể, không trách, không buồn nhưng chính vì thế mới khiến lòng hắn nóng như lửa đốt. Cô vốn là người hay giận dỗi linh tinh, hay càm ràm từng chút một, mà nay, im như tượng, lặng như nước, cái kiểu lặng của người đã bị chạm đến tận cùng lòng tự trọng. Hắn không phải đứa con ngoan, cũng chẳng phải người đàn ông lý tưởng. Nhưng hắn biết cái gì là đúng và cái gì phải giữ, nếu không giữ được người phụ nữ đứng cạnh mình khi bão tố qua rồi, thì còn giữ nổi cái gì cho bản thân? Và hắn quyết rồi, không báo trước, hắn chạy xe về thẳng nhà cha dượng, và mẹ ruột, kêu người mở khoá từ đường, một mình tự tay thắp nhang, lau bát hương, bày mâm cúng đơn sơ. 

Rồi hắn quay sang cô, người con gái vẫn đứng sau lưng từ đầu đến cuối, không hỏi một câu, không rút lui một bước.

- Em đứng đó chờ anh một chút.- 

Rồi hắn quỳ xuống, hai tay chắp lại, đầu cúi thấp, giọng trầm, rắn, rõ từng chữ.

- Con tên Ngô Mạnh Hùng. Hôm nay đứng trước tổ tiên nhà họ Ngô, con xin thề nếu sau này con phản bội người con gái đứng sau lưng con lúc này, thì xin trời đất phạt con sống không bằng chết. Con không cưới ai khác ngoài cô ấy, không đưa ai khác về nhà thờ họ này ngoài cô ấy. Nếu sau này lời con nói hôm nay thành lời gian, thì cho con xuống mồ không có ai thắp nổi một cây nhang.-

Phi Yến giật mình không ngờ, không tưởng tượng nổi, không nghĩ một người đàn ông từng lạnh lùng như băng, từng dửng dưng với tình cảm, từng thẳng thừng cắt phăng mọi ràng buộc lại có ngày ngồi quỳ dưới bàn thờ, thề sống chết vì một lời hứa.

Cô không nói gì, mắt rớm nước, nhưng không rơi, trong lòng là một biển động vừa thương, vừa tủi, vừa cảm phục. Hắn đứng lên, phủi nhẹ bụi quần, xoay lại, nhìn thẳng vào cô. 

Lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô không bằng khẩu khí đàn ông mà bằng thái độ của một người đã xác định cả đời.

- Anh không cần người hiểu anh. Anh chỉ cần người tin anh, mà em tin rồi, thì từ đây về sau, ai có nói gì, làm gì, chen vào kiểu gì cũng mặc kệ. Anh là đàn ông, không giữ được lời thì còn làm cái giống gì trong thiên hạ này nữa.-

Cô vẫn im, nhưng hắn hiểu, người con gái mà hắn chọn là người không cần hứa hão, không cần hoa lá, chỉ cần hắn đủ dứt khoát thì dẫu có bị cả dòng họ ép cưới con gái quan chức, hay cả thiên hạ chỉ trỏ cô vẫn đứng đó, sát hắn một bên.

Ngô Mạnh Hùng quay về nhà cha mẹ ngay sau đó, gặp mặt, gặp thẳng, nói một câu duy nhất.

- Con không lấy Ngọc Phụng, càng không bỏ Phi Yến, ai không chấp nhận được thì cứ xem như không có đứa con này.-

Ông Ngô đập bàn, bà Ngô trợn mắt, nhưng hắn không dừng, không run. Hắn nói rồi bỏ đi, không quay đầu, không tiếc nuối. Vì lần đầu tiên trong đời, hắn không sống theo nợ mà sống theo người đã vì mình chịu đủ thiệt thòi mà không một lời oán.

Tối hôm đó, hắn ôm Phi Yến trong vòng tay, ngồi trong biệt thự, tay không nhẫn, không sổ đỏ, không hứa hẹn tương lai, chỉ có một câu thật lòng.

- Từ giờ, anh chỉ dính một chữ ‘chủ’, mà chủ ở đây, là em.-

Thật ra thì, từ cái hôm mà Phi Yến bước ra khỏi nhà họ Ngô, mọi chuyện không còn nằm trong tầm tay của bất kỳ ai nữa. Ngô Mạnh Hùng vẫn cố chấp như một tảng đá lăn giữa dốc. Anh ta im bặt, không nói một lời nào với bố mẹ, càng không hé môi với ai trong nhà về chuyện của Phi Yến. Suốt mấy hôm liền, bà Ngô ăn không vô, ngủ chẳng yên, còn ông Ngô thì tuy ngoài mặt vẫn gầm gừ quát tháo như thường, nhưng đêm nào cũng thức chong mắt nhìn lên trần nhà mà thở dài. Họ đã sống đủ lâu để hiểu rằng con trai mình không phải hạng dễ bị lay động bởi mấy câu khuyên răn. Bởi vậy, khi ông Ngô bảo bà gọi Trịnh Thế Phi tới nhà chơi, thật ra trong lòng hai vợ chồng cũng chỉ là đang đánh cược. Họ nghĩ, dù gì hai thằng cũng là bạn từ nhỏ, thân nhau từ thời mặc quần đùi chạy long nhong ngoài sân trường. Biết đâu lời thằng Phi có thể khiến Hùng suy nghĩ lại, mà nếu không lay chuyển được, thì ít ra cũng còn ai đó cho nó trút bớt tâm sự. Chỉ là… cả ông bà Ngô đều không hay, cái mối quan hệ ấy, lâu rồi đã đổi màu. Trịnh Thế Phi tới, ăn mặc bảnh bao, nói năng dẻo quẹo, miệng cười như không có chuyện gì trên đời đáng lo. Ngồi chưa ấm chỗ, hắn đã bắt đầu khuyên nhủ đủ điều, nào là “Mạnh Hùng đang bị giận lây vì cảm xúc dồn nén”, nào là “thời điểm này nên để em ấy tự ngẫm lại”, rồi còn hứa như đinh đóng cột: “Để cháu nói chuyện riêng với thằng Hùng, để cháu lo.”

Hắn rời khỏi nhà họ Ngô chỉ sau một giờ đồng hồ, để lại một niềm hy vọng mong manh trên gương mặt nhăn nheo vì lo nghĩ của bà Ngô. Nhưng ai mà ngờ, ngay chiều hôm ấy, Phi Yến đã bị mất liên lạc.

Khi Phi Yến tỉnh dậy, cô hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra. Đầu cô đau như búa bổ, gáy ê ẩm, môi khô đến mức nứt nẻ. Thứ ánh sáng lờ mờ hắt ra từ khe cửa càng khiến cho không gian xung quanh trở nên đáng sợ. Cô nhìn quanh, một căn phòng xa lạ, một cái giường tạm bợ, một cái camera nhỏ trên góc trần, một đôi giày da đàn ông vứt chỏng chơ dưới chân giường. Và mùi nước hoa, một mùi nước hoa cô từng ngửi qua, ngửi rất rõ, ngửi đến phát buồn nôn. Cô choàng dậy, cả người run bần bật, đầu gối khuỵu xuống đất như mất sức, rồi cô nghe tiếng cửa mở, hắn bước vào.

Không cần ai nói, Phi Yến biết đó là Trịnh Thế Phi, chỉ có hắn mới trơ trẽn đến mức nhìn cô đang hoảng loạn mà vẫn cười hì hì như đang gặp lại bạn cũ lâu năm.

- Em đừng sợ, chỗ này kín đáo, không ai làm gì được em đâu.-

Hắn nói, giọng vừa ngọt vừa độc.

Cô đứng nép vào tường, hai bàn tay nắm chặt, hơi thở dồn dập. Cô hiểu, hắn không định nói chuyện, hắn định làm chuyện khác.

- Anh bị điên rồi hả? Bỏ tôi ra!-

Phi Yến gào lên khi hắn lao tới, nhưng cô phản kháng mạnh đến mức, trong lúc giãy giụa, cô với được vật gì đó bằng sắt, không kịp suy nghĩ, cô đâm thẳng vào ngực hắn. Hắn ngã xuống, mắt trợn ngược, máu trào ra như suối. Cô cũng không nhớ rõ sau đó là ai hét, ai gọi điện thoại, ai lôi cô đi, chỉ biết khi tỉnh lại lần thứ hai, cô đang bị còng tay, ngồi trong phòng làm việc của công an, đối diện là ánh mắt lạnh lùng của một người mặc sắc phục. Cô bị quy tội cố ý gây thương tích nghiêm trọng, nạn nhân là Trịnh Thế Phi,một doanh nhân trẻ thuộc hàng danh giá, con trai của một trong những gia tộc có thế lực ở thành phố này. Bằng một cách nào đó, tất cả những gì cô nói đều không được ghi nhận. Họ chỉ nghe lời khai một chiều từ phía hắn mà lúc đó đang được nằm phòng riêng ở bệnh viện cao cấp, có luật sư túc trực 24/24. Cô kể rằng cô bị bắt cóc, rằng cô bị uy hiếp, rằng cô chỉ tự vệ, nhưng không ai tin, không ai buồn xác minh. Không một ai gọi đến nhà họ Ngô để kiểm chứng rằng hai gia đình từng có mối quan h, mọi thứ im bặt, lặng như tờ. Cái đáng sợ nhất không phải là nỗi oan khuất, mà là cảm giác không còn ai đứng về phía mình. Cô tự hỏi: Ngô Mạnh Hùng có biết chuyện này không? Nếu biết, liệu anh ta có tin cô không? Hay là anh ta đang nghĩ rằng cô thật sự phản bội, thật sự đi theo một thằng đàn ông khác, rồi gây ra họa? Cô không biết, cô không dám nghĩ, chỉ biết, đêm đó, khi nằm co ro trên cái ghế sắt lạnh toát trong phòng tạm giam, cô đã cắn chặt răng để không khóc thành tiếng. Vì nếu khóc thành tiếng, cô sợ mình sẽ bật ra cái tên ấy.

Sự thật là... Không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu, đây là lần ngã đau nhất trong cuộc đời Phi Yến. Không phải vì cô đã từng thất bại hay từng bị phản bội, mà vì lần này, cô không còn chỗ để tựa. Mọi người đều quay lưng, cha mẹ cô, vì quá mệt mỏi với những tai tiếng con gái gây ra, chỉ biết cúi mặt cho qua ngày. Họ không đủ sức, cũng không đủ gan để chống lại nhà họ Trịnh. Bạn bè thì im lặng, còn người từng nắm tay hứa hẹn suốt đời, giờ đang đứng bên kia chiến tuyến, nhìn cô như kẻ dưng. Cô từng nghĩ mình sẽ gục, nhưng cuối cùng, vẫn phải tự đứng dậy, dù đôi chân run rẩy, dù lòng rối như tơ vò. Lúc cô đứng giữa vòng vây dư luận, khi bức ảnh cô ngồi cạnh một người đàn ông lạ bị phát tán tràn lan, bị bóp méo bằng những lời lẽ không ai nghĩ nổi, thì người đầu tiên tìm tới… lại là Ngô Mạnh Hùng. 

Người đàn ông mà cô từng căm ghét, từng nghĩ là tàn nhẫn, từng chửi thề trong lòng rằng "cái thứ đàn ông như thế mà cũng xưng là luật sư", giờ lại ngồi đối diện cô, bình tĩnh, lặng thinh rót ly nước, đặt lên bàn, nói bằng giọng đều đều.

- Em cứ ngồi đây, mọi chuyện để anh.-

Cô nhìn hắn, không tin nổi, không phải vì ngạc nhiên, mà vì… cảm giác tủi thân dâng lên đột ngột, cái kiểu “mọi chuyện để anh” ấy, Trịnh Thế Phi cũng từng nói. Cô không hỏi hắn tại sao giúp mình, cô không còn hơi sức đâu mà hỏi, nhưng trong lòng cô rối lắm, lẫn lộn, dữ dội, hồi hộp, và… có chút gì đó nhẹ đi, chỉ một chút thôi. Gia đình họ Ngô không dễ gì chấp nhận chuyện đó. 

Mẹ hắn ngồi ở ghế salon, tay bấu chặt lấy mép váy, giọng gần như nghẹn lại.

- Con làm vậy là tự đẩy mình vào đường chết, Hùng à. Nhà họ Trịnh không phải vừa đâu! Con làm ăn bao năm, còn không hiểu à?-

Ông Ngô thì chỉ nói ngắn gọn.

-Bỏ đi, không đáng.-

Nhưng hắn không nói gì, suốt bữa cơm tối hôm đó, chỉ có tiếng muỗng va chạm vào chén. Hắn ăn rất ít, sau bữa cơm, hắn lên phòng, gọi điện thoại, nửa tiếng sau, hắn ra cửa, đi thẳng tới nhà tạm giam, xin gặp Phi Yến. Khi cô nhìn thấy hắn đứng ngoài cửa kính, ánh mắt vẫn lạnh như mọi lần, cô bỗng nhiên bật khóc., không phải vì yếu đuối, mà vì cô không ngờ… trong lúc mà cả thế giới quay lưng, hắn lại quay về phía cô. Không cần hỏi nhiều, hắn đã bắt đầu gom tài liệu, những chi tiết nhỏ nhặt nhất trong vụ án., từng lời khai, từng bản sao kê tài khoản, từng lời khai mập mờ của nhân chứng, càng đọc, hắn càng lặng.

Đến ngày ra tòa, tất cả đều tưởng hắn sẽ nói đôi ba câu lấy lệ, xin giảm nhẹ hình phạt cho cô, nhưng không.

Hắn đứng dậy, giọng trầm khàn, nói như đinh đóng cột.

-Bị cáo không có tội, tất cả những bức ảnh kia đều là một phần trong kế hoạch gài bẫy. Và người đứng sau chuyện này, là Trịnh Thế Phi cùng với các giao dịch phi pháp từ phía công ty của cha anh ta.-

Toà nhao lên, phiên tòa tưởng chỉ là vụ xét xử đơn giản bỗng chốc trở thành cuộc bóc trần những giao dịch mờ ám của một tập đoàn lớn. Các luật sư phía Trịnh gia thì rối loạn, bên công tố yêu cầu hoãn phiên, nhưng bằng cách nào đó, hắn vẫn khiến thẩm phán chấp nhận cho tiếp tục xét xử. Vì bằng chứng hắn nộp lên, là hồ sơ hoàn chỉnh, có chữ ký xác nhận của người từng là trợ lý tài chính trong công ty Trịnh gia. Lúc toà kết thúc, cô được thả, mọi người ùa ra khỏi phòng xử, hắn đứng yên ngoài hành lang, tay bỏ túi, hút thuốc.

Cô bước tới, không biết nên nói gì, hắn quay sang nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh như mọi khi, nhưng giọng nói… khác hẳn.

- Ra rồi thì sống cho tử tế. Đừng để anh phải cứu thêm lần nữa.-

Nghe thì như đe dọa, nhưng giọng khàn khàn ấy, ánh mắt tưởng như vô tình ấy… lại khiến lòng cô đau thắt. Bởi vì lần đầu tiên, cô cảm nhận được… một thứ mà cô chưa từng nghĩ hắn có. Đó không phải là sự bao dung, cũng không phải tình yêu, mà là một thứ gì đó… rất thật., rất đời, rất đàn ông.

Trên đường về, nhóm xã hội đen do Trịnh Thế Phi thuê bao vây bọn họ, may mắn lắm mới thoát được...

Lúc này, Mạnh Hùng nằm yên trên giường bệnh, chân trái bó bột đến tận hông, mắt mở lim dim, nhưng tiếng thở vẫn còn đều. Phi Yến ngồi ngay bên cạnh, nắm tay hắn, lòng rối như tơ vò. Gần một giờ rồi, hắn chưa nói câu nào, cô cứ ngồi vậy chờ.

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng, giọng khàn đục nhưng vẫn rõ ràng.

- Em tính bỏ anh thiệt hả?-

Cô giật mình, không phải vì câu hỏi, mà vì cái cách hắn hỏi, bình thản, không dỗi, không trách, mà cứ như người từng chịu nhiều hơn vậy, cô đáp, không ngẩng mặt:

- Anh thấy em giống người như vậy hả?-

Hắn nhìn cô, ánh mắt đục ngầu mỏi mệt, nhưng vẫn còn tia gì đó khó diễn tả:

- Không giống, nhưng người ta đâu cần giống thì mới làm được đâu, em. Cái gì đến, nó đến, còn cái gì không giữ được, dẫu có thương cỡ nào... cũng phải để nó đi.-

Yến siết tay hắn mạnh hơn, hơi thở cô bắt đầu nặng, cổ họng nghẹn nghẹn, mà không khóc được, cô nói, khẽ nhưng chắc.

- Em không đi đâu hết. Anh còn chưa lấy vợ, em còn chưa mặc áo cưới, anh nghĩ em dễ bỏ anh vậy sao?-

Hắn cười nhẹ, không ra tiếng, đầu hơi nghiêng về phía cô, giọng vẫn bình thường như đang nói chuyện hàng ngày.

- Vậy thì... lấy anh đi, không nhẫn, không hoa, không quỳ gối, mấy thứ đó không hợp với anh. Nhưng nếu em chịu, thì... từ nay về sau, sống chết anh giao hết cho em.-

Cô gật đầu liền, mắt đỏ hoe, tay không buông tay hắn ra nửa giây.

- Em chịu, em chịu làm vợ anh, làm chân anh, làm cái gậy, cái nạng hay là cái xe lăn, cái gì cũng được, miễn là... anh còn sống, còn ở bên em.-

Mạnh Hùng nhắm mắt lại, thở dài một cái như trút đi thứ gì đó rất nặng trong lòng. Hắn không nói thêm câu nào nữa, nhưng tay hắn, dù đang yếu, vẫn cố siết tay cô thêm một chút.

Thành phố mấy ngày đó mưa liên miên, Phi Yến không còn để tâm nữa. Cô không còn thời gian để nghe ngóng thời tiết, cũng chẳng còn tâm trí để than thở về chuyện nắng mưa. Ngô Mạnh Hùng đang nằm trong phòng bệnh, dây nhợ khắp người, mặt mũi xám ngoét, hơi thở mỏng như tờ giấy, chừng đó thôi đã đủ đè nặng lên tim cô suốt ngày suốt đêm.

Bác sĩ bảo.

- Trường hợp của anh ấy là ca khó, nhưng nếu chăm sóc tốt, đặc biệt là có người bên cạnh động viên tinh thần, thì vẫn còn hy vọng.- 

Hy vọng, từ đó ngắn gọn vậy, mà cô phải cố sống cố chết mới dám bấu víu. Cô đâu có nhiều lựa chọn, trong lòng cô, Ngô Mạnh Hùng là người đàn ông duy nhất còn lại trên đời này có thể khiến cô dám bước tiếp. Dù quá khứ của anh là một vết dao rạch ngang ngực cô, dù cả quãng đầu đời yêu đương, cô tưởng rằng anh là kẻ tàn nhẫn, lạnh lẽo, vô tâm… Nhưng đến cuối cùng, tất cả những người từng thề sống chết với cô đều bỏ cô lại, chỉ còn một mình anh nằm đó, đau đớn, im lặng, không cãi cọ, không giận hờn, không lý lẽ, chỉ còn lại thân xác đang chiến đấu giành giật từng chút sự sống mong manh. Cô không dám khóc, vì khóc xong thì ai lo cho anh? Cô không dám ngồi yên, vì sợ mình buông lơi một phút là anh có thể không tỉnh lại được nữa. Cô biết, với những gì Mạnh Hùng đã trải qua, thì chẳng có ai mạnh mẽ nổi mãi. Anh từng là một người đàn ông “không bao giờ thua cuộc”, nhưng bây giờ, sự sống, cái thứ lẽ ra phải là bản năng ,lại trở thành một cuộc chiến quá khốc liệt. Nhìn anh nằm bất động, có lúc tưởng như đã buông xuôi, Phi Yến chợt thấy run. Nhưng rồi anh lại thở, một tiếng thở nặng nề, mệt mỏi, nghe như ai đó kéo một hơi thuốc trong đêm tối không đèn, giữa một căn nhà trống hoác không người, và chỉ cần còn thở, là cô còn tin. Cô nói chuyện với anh mỗi ngày, không phải mấy câu lãng mạn trong phim. Cô kể chuyện đời, kể từ chuyện cô nấu cháo bị khê, đến chuyện bà y tá phòng bên vừa trượt chân đổ sữa. Cô kể cả chuyện trong nhà vệ sinh bệnh viện có mùi thuốc sát trùng hăng như mùi nước mắt bị ép khô. Cô kể như thể đang sống cùng anh trong một mái nhà nhỏ, buổi sáng mở cửa ra là ánh nắng hắt vào sàn gạch cũ kỹ, nơi cô đang lục nồi nấu gì đó còn anh ngồi sau lưng lặng im nghe. Ban đầu, có người chê cô điên, nhưng rồi, các y tá quen mặt. Bác sĩ cũng không nói gì thêm, ai cũng lặng lẽ nhìn cô đi đi về về như cái bóng có hồn. Có hôm, cô ngủ gục bên cạnh giường, nửa đêm tỉnh dậy, cô chợt thấy tay mình ấm.

Anh nắm lấy, rất nhẹ, như một cái chạm mơ hồ giữa ranh giới của cái chết và sự sống.

- Em đây!-

Cô run rẩy nói, miệng mỉm cười mà nước mắt đã rớt đầy áo. Anh không mở mắt, cũng không đáp, nhưng tay vẫn giữ lấy tay cô. Từ hôm đó, cô càng chăm anh kỹ hơn. Cô hỏi bác sĩ từng chút, ghi lại cẩn thận từng khung giờ uống thuốc, giờ vật lý trị liệu, từng dấu hiệu nhỏ nhất trên cơ thể anh, kể cả khi chân anh có động đậy nhẹ, mắt có hơi nhúc nhích, hay hơi thở đột nhiên đều đặn hơn một chút, cô không bỏ sót gì cả. Mỗi ngày, cô lại chờ một phép màu, không phải phép màu từ trời, mà là từ chính con người, một người từng đau đến mức tưởng như không thể sống, nhưng vẫn đang cố gắng.

Có hôm bác sĩ bước ra, ánh mắt nhìn cô đầy do dự, rồi lại nhẹ giọng.

- Cô Phi Yến… tôi không dám chắc điều gì, nhưng… tôi nghĩ… bệnh nhân Ngô có thể hồi phục hoàn toàn, miễn là anh ta không bỏ cuộc, và cô cũng vậy.-



Bạn cần đăng nhập để bình luận