Dưới Tên Anh Là Bão!

7

Cô ngồi im lâu lắm, cho đến khi hắn mở mắt. Không phải kiểu mở mắt lơ ngơ như người mớ ngủ, mà là mở kiểu có chủ đích, kiểu mở của một người đã tỉnh lại từ lúc rất lâu, chỉ đang lựa thời điểm cho chính mình mà thôi. Ánh mắt đầu tiên của hắn không phải là nhìn lên trần, cũng không phải là quét quanh phòng, mà là… thẳng về phía cô, không nhầm đi đâu được. Cô nín thở, Ngô Mạnh Hùng không nói gì ngay, hắn chỉ nhìn, cái nhìn rất lâu, như đang đọc từng biểu cảm nhỏ trên mặt cô, rồi hắn khẽ gật đầu, một cái gật nhẹ thôi, nhưng như thể đã nói hết tất cả. Cô bối rối, trong đầu không biết phải phản ứng sao, không biết nên chạy lại hỏi hắn có đau không, có đói không, có khát nước không, hay là nên rời khỏi đây ngay, để hắn được yên.

Nhưng rồi… cuối cùng cô lại bật ra một câu mà bản thân cũng không ngờ tới.

-Tôi... xin lỗi.-

Hắn hơi cau mày, không nhiều, nhưng đủ để lộ rõ sự ngạc nhiên, như thể không nghĩ đến việc cô sẽ nói câu đó đầu tiên, không phải là “Anh tỉnh rồi à?”, cũng không phải là “Anh thấy sao rồi?”

-Xin lỗi… cái gì?-

Hắn hỏi, giọng vẫn khàn và chậm, cô cúi đầu, giọng cô cũng chậm, như thể sợ nói nhanh quá thì sẽ vỡ ra hết.

-Xin lỗi vì… tôi đã nói những lời không nên nó, trong lúc anh hôn mê.-

Hắn không đáp liền, cũng chẳng tỏ vẻ gì là giận hay bất ngờ, chỉ nhìn cô một hồi, rồi nhoài người lên một chút, tựa vào thành giường.

-Nói gì tôi nghe hết rồi.- 

Hắn nói, rất bình tĩnh.

Cô giật mình, mặt bỗng chốc nóng bừng, tai như ù đi.

-Vậy… anh…-

-Tôi nghe từ lúc cô kể chuyện con chó bị bỏ rơi hồi nhỏ cơ, nghe hết từng câu một.- 

Hắn ngắt lời, vẫn không thay đổi sắc mặt. Phi Yến bỗng cảm thấy như thể có ai đó đang mở một cái máy chiếu, chiếu lại tất cả những gì mình đã nói suốt những hôm ngồi bên hắn. Cô đã nói rất nhiều, nói bằng một nỗi cô đơn không ai lấp nổi, nói bằng những tưởng tượng non dại rằng hắn có thể nghe được, và sẽ hiểu. Giờ thì… hóa ra hắn thật sự nghe, nhưng mà… hắn có hiểu không?

Hắn không để cô tự xoắn lâu, hắn thở một hơi chậm, rồi nói.

-Cô không cần phải áy náy. Cô nói vì cô cần nói, chứ không phải vì tôi cần nghe.-

Cô im lặng, có phần hụt hẫng, nhưng cũng là một loại giải thoát.

- Tôi... tôi nghĩ là tôi nên đi.- 

Cô nói, giọng nhỏ như tiếng thở.

-Cô tự quyết.-

Câu đó thẳng như cái kiểu hắn vốn dĩ, không giữ, không đẩy, không hứa hẹn, cũng không khuyên nhủ, chỉ có một thứ duy nhất trong giọng nói hắn… là cái sự nhẹ, nhẹ đến độ người ta có thể nghe được tiếng khoảng cách đang giãn ra từng chút một. Cô đứng dậy, lặng lẽ gom đồ, không nhiều, chỉ có cái áo khoác, bình nước, vài bịch cháo còn thừa trong ngăn tủ nhỏ. 

Mấy ngày nay cô ở đây, đâu có ai hỏi han gì tới, chỉ có cô và hắn, nhưng mà giờ hắn tỉnh rồi, cô cũng chẳng còn cái cớ gì để ở lại nữa.

-Chuyện giữa hai người mình... chưa từng xảy ra gì đâu. -

Hắn đột ngột nói, lúc cô vừa bước tới cửa.

Cô đứng sững.

-Tôi tỉnh rồi thì phải nói rõ, không phải vì tôi sợ cô đòi cái gì, mà là vì tôi thấy cô đáng thương quá. Đừng để mấy chuyện như thế ràng buộc nhau, không đáng.-

Cô quay lưng lại, nhìn hắn, nhìn rất lâu, nhưng hắn không nhìn lại. Hắn chỉ nhìn ra ngoài ô cửa nhỏ phía sau lưng cô, như thể câu nói đó… là dành cho chính hắn.

-Tôi hiểu rồi.-

Cô gật đầu, môi cô run run, nhưng giọng vẫn chắc.

-Ừ. -

Hắn đáp.

Cô quay đi, cánh cửa mở ra, rồi khép lại, căn phòng trở lại với cái yên tĩnh ban đầu. Hắn vẫn ngồi đó, tựa lưng vào giường, mắt nhìn lên trần, mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lồng ngực… thì rối như mạng dây điện cũ như một thứ gì đó vừa ra khỏi đời mình, nhẹ thì có nhẹ, nhưng… trống đến kỳ lạ. Còn cô sau khi bước ra khỏi căn phòng đó, thì không ngoái đầu lại một lần nào nữa. Và từ khoảnh khắc đó… hai người chính thức tách nhau ra, không ràng buộc, không trách móc, không gì cả, chỉ còn lại... những câu chưa kịp nói.

Thế rồi Phi Yến dọn ra ngoài...

Không ai biết rõ tại sao Trịnh Thế Phi lại biết được nơi Phi Yến đang ở, mà cũng chẳng cần ai biết. Gã có cả trăm cách, đơn giản là một cú điện thoại cho người trong giới, vài lời lả lướt, chút tiền lót tay, là biết ngay cô chuyển từ biệt thự của Mạnh Hùng ra ngoài thuê trọ đâu đó. Trọ thì cũng chẳng bao nhiêu chỗ an toàn, yên tĩnh, lại kín tiếng, nên tính ra cũng chỉ loanh quanh vài nơi. Gã chỉ cần chờ, rồi mò tới, lúc thì giả bộ gọi tên ở cửa, lúc thì đứng bên dưới nhấn còi xe, bấm chuông tòa nhà, cứ vậy mà vờ vịt cho đến khi lân la hỏi thăm được phòng cô ở. Phi Yến lúc ấy đang ngủ trưa, không phải kiểu ngủ sâu, mà là kiểu thẫn thờ nằm nhìn trần nhà, mệt thì khép mắt lại. Ngủ như người không còn gì để mơ, chưa kịp tỉnh hẳn thì nghe tiếng gõ cửa, một hồi dài, rồi một hồi nữa. 

Cô cứ tưởng là anh shipper nào mang đồ tới sai địa chỉ, nhưng không, cửa vừa hé ra, thì gã đàn ông quen mặt đẩy thẳng vô, mặt cười hềnh hệch mà tay thì đã khóa chặt cánh cửa sau lưng.

-Anh nhớ em quá, em biết không?-

Giọng Trịnh Thế Phi lúc ấy nghe còn ghê hơn tiếng chó sủa trong đêm. Cái thứ giọng giả vờ ngọt ngào, mà ẩn dưới là một tầng nhớp nháp rình rập, như thể hắn có thể xông vào bất kỳ lúc nào.

-Anh điên à?-

Phi Yến đứng lùi ra, nhưng chẳng còn bao nhiêu khoảng trống giữa lưng cô và tường.

-Em sống một mình, lại mới chia tay Hùng, anh tới thăm có gì sai đâu? Hay... em chờ ai khác tới?-

Hắn cười như kiểu đang kể chuyện tiếu lâm.

-Anh ra ngoài đi, không tôi gọi công an.-

Giọng Phi Yến đã bắt đầu run, nhưng tay vẫn mò điện thoại, chưa kịp bấm gì, hắn đã lao tới, đập văng cái điện thoại xuống sàn, tay còn lại bóp lấy hai vai cô.

-Em gọi ai? Hùng hả? Thằng đó chẳng là cái đinh gì cả. Hồi đó anh nhường nó, giờ anh đòi lại. Có gì đâu?-

-Buông tôi ra!-

-Tôi bảo rồi, em sống được ở thành phố này là nhờ anh đấy. Đừng có vênh váo nữa!-

Gã đã ghì vai cô xuống, đè lên như thể mọi ranh giới trên đời này đều có thể chà đạp. Phi Yến giãy giụa, cào cấu, gào lên trong tuyệt vọng. Nhưng rồi,như một phép lạ giữa cơn ác mộng, một tiếng động lớn vang lên. 

Cửa bật mở, một người phụ nữ xuất hiện, túm lấy cổ áo của gã đàn ông kia, giật ngược lại.

-Buông cô ấy ra!-

Phi Yến không còn đủ tỉnh táo để nhìn rõ mặt người đó. Cô chỉ nhớ cái bóng người gầy nhưng rắn rỏi, vừa bước vào là tát thẳng vào mặt Trịnh Thế Phi, làm hắn loạng choạng. 

Gã còn định vùng lại, nhưng người phụ nữ ấy nhanh hơn, không ngần ngại quăng luôn chiếc ghế trong phòng vào thẳng người hắn.

-Cút! Trước khi tôi gọi người đến lôi anh bằng bốn chân ra ngoài!-

Lúc ấy Trịnh Thế Phi mới lùi lại, mặt trắng bệch, không phải vì sợ, mà vì mất thể diện, hắn lầm bầm gì đó, rồi bỏ đi. Còn lại trong phòng là Phi Yến, ngồi thụp xuống nền gạch, tóc rối bù, mắt dại đi. Người phụ nữ bước tới, không nói không rằng, chỉ ngồi xuống cạnh cô, lặng thinh.

Một lát sau, người ấy mới nói nhỏ, vừa đủ nghe.

-Đứng dậy đi. Tôi đưa cô về.-

-…Cô là ai?-

Phi Yến hỏi trong hoảng loạn.

-Cô không nhớ tôi, cũng không sao. Nhưng tôi nhớ cô. Hôm đó, ở tiệc rượu trong hội trường luật sư thành phố, cô đi với Mạnh Hùng, tôi cũng đi với một đồng nghiệp. Cô nhìn tôi rồi hỏi thầm ‘ai vậy?’-Tôi nghe thấy.

Phi Yến nhìn cô gái, dáng người mảnh, ăn mặc giản dị, nhưng ánh mắt lại rắn như thép nguội.

-Tôi là Bạch Hoa, học trò cũ của Ngô Mạnh Hùng, cũng từng là người từng lầm tưởng mình yêu thầy ấy.-

Không có nước mắt, không có mùi nước hoa đắt tiền, không có màn ra mắt kiểu cách hay vờ vịt khách sáo, chỉ có một người phụ nữ, tới vừa kịp lúc, đưa một người phụ nữ khác thoát khỏi bàn tay thú vật. Và cũng chính người đó, chở Phi Yến bằng xe máy, về lại căn nhà có chiếc đèn ngủ hình mặt trăng và một người đàn ông mà cô từng nghĩ là vô cảm, lạnh nhạt, thậm chí tàn nhẫn. Hóa ra, giữa cái xã hội này, vẫn còn có một vài con người lặng lẽ đứng về phía nhau, không vì yêu, không vì nợ, mà chỉ đơn giản là… thấy không thể làm ngơ.

Không một ai có thể ở cạnh hắn... ngoại trừ một người.

Phi Yến vẫn còn trong trạng thái lưng chừng giữa sự hoài nghi và tổn thương. Cô ngồi đó, nơi chiếc ghế sô-pha góc phòng, thân hình nhỏ thó lọt thỏm giữa cái không gian tĩnh lặng mà rõ ràng từng ngóc ngách đều mang dấu vết sinh hoạt của một người đàn ông đơn độc. Những ngày vừa rồi, cô không rõ mình đã ngủ bao nhiêu lần, thức dậy bao nhiêu lần, ăn uống những gì, và có nói được câu gì ra hồn với hắn hay không. Nhưng rõ ràng, người đàn ông mà trước giờ cô từng cho là lạnh lùng, thậm chí có phần tàn nhẫn, lại đang âm thầm làm tất cả những chuyện chẳng ai yêu cầu hắn phải làm. Không ồn ào, không dỗ dành, không hỏi han, nhưng lại rành rọt từng thời điểm bữa ăn, cả khi nào thì nên mở cửa sổ để căn phòng không bị ngột ngạt. Cô từng nghĩ hắn chỉ là một kẻ có trái tim đóng băng. Hôm nay, cô bắt đầu tự hỏi, liệu có phải do mình không đủ kiên nhẫn để hiểu một người có cách yêu không giống ai. Buổi trưa hôm ấy, Bạch Hoa đến, không ai báo trước. Cô ta tự đẩy cửa bước vào như người nhà, trong tay cầm theo túi trái cây đã gọt sẵn, vài túi cháo đóng hộp, một ít trà thảo mộc. Cách cô ta đặt từng món lên bàn, không nói, không cười, không phân bua gì với ai, khiến Phi Yến ngồi im lặng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Một lúc lâu sau, Bạch Hoa mới cất tiếng.

-Chị ăn chút gì đi. Hôm qua anh ấy gần như thức trắng cả đêm. Chắc chị không biết đâu. Anh ấy không quen ngủ khi người trong nhà chưa ổn.-

Giọng cô ta không nhẹ cũng không nặng, không gắt cũng không mềm, mà là cái kiểu người ta dùng để kể một chuyện đã cũ, không còn cần nhấn nhá. Phi Yến nhìn cô ta, không đáp, cô không biết mình nên nói gì, không biết nên giữ khoảng cách, hay mở lòng. Thái độ của Bạch Hoa không hề tỏ ra thù địch, cũng không thể gọi là thân thiện, nó giống như sự buông bỏ của một người từng kỳ vọng điều gì đó, nhưng đã tự mình thừa nhận sự vô vọng. Một hồi lâu, Bạch Hoa tự ngồi xuống ghế đối diện. 

Cô ta chống hai tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào Phi Yến, rồi nói, rất chậm, như thể cố tình để từng chữ trôi thẳng vào tai người đối diện mà không va vào bất kỳ lớp phòng bị nào.

-Em từng có một khoảng thời gian rất ngắn, ảo tưởng rằng mình có thể ở bên cạnh thầy, không phải là vì em không biết điều, hay là cố tình chen vào, mà chỉ là... em đã từng nghĩ, nếu mình im lặng đủ lâu, biết điều đủ lâu, thì sẽ có một ngày, thầy nhìn thấy em.-

Phi Yến vẫn không nói, nhưng tay cô siết chặt góc áo mình.

-Thầy chưa từng nói yêu ai, cũng chưa từng nói ghét ai, cái cách mà thầy sống, từ trước tới nay, luôn khiến người ta thấy không biết đường nào mà đoán. Nhưng rồi em nhận ra, cho dù là em hay bất kỳ ai, cũng không thể ở cạnh thầy được.-

Cô ta ngừng lại một chút, rồi tiếp, lần này, giọng có phần trầm hơn, như một câu kết luận.

- Không một ai có thể ở cạnh thầy. Ngoại trừ một người, mà người đó... thì không phải là em, và cũng không phải là bất kỳ ai khác.-

Phi Yến ngẩng đầu, định hỏi, nhưng chưa kịp cất lời, Bạch Hoa đã đứng dậy, cầm lấy túi xách, nét mặt cô ta không biểu cảm, không vui cũng không buồn.

Trước khi bước ra cửa, cô ta quay lại nhìn Phi Yến, lần cuối.

-Chị đừng hiểu nhầm, em không rút lui vì chị. Em buông là vì em không đủ sức, còn chị... nếu chị đủ mạnh mẽ để chịu được hết những gì thầy sẽ phải đối mặt sau này, thì cứ ở lại. Nhưng chị cũng phải biết rõ một điều... là thầy không bao giờ nhẹ nhàng được với những gì thầy đang gánh.-

Không có tiếng đóng cửa mạnh, không có dấu hiệu của một cuộc chia tay, cũng không có tiếng khóc hay nức nở, chỉ còn lại không gian im lặng, và một người phụ nữ ngồi đó, nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay mình như thể muốn tìm một câu trả lời chưa từng tồn tại. Còn hắn,người mà suốt những ngày qua đã chăm sóc cô một cách lặng lẽ thì không hề xuất hiện trong cuộc đối thoại ấy. Nhưng từng chi tiết trong lời nói của Bạch Hoa, từng câu, từng chữ, đều như đang nhắc cô rằng  hắn đã là một phần trong câu chuyện mà cô không thể dừng lại ở giữa chừng.

Cô cứ thế ở lại nhà hắn... cái hôm đó, hắn chở cô đi ăn cơm, không nhà hàng, không sang trọng, cũng chẳng có gì phải tỏ vẻ, chỉ là một quán hủ tiếu bên đường, ồn ào, người chen chúc, mùi khói bếp tỏa cả lên tóc. Ấy vậy mà cô ngồi xuống, ăn ngon lành, không phàn nàn gì hết. 

Hắn lặng lẽ nhìn, rồi đột nhiên buông một câu, cái giọng khàn khàn chậm rãi như thể đã cân đo từng chữ từng hơi thở:

-Em mà sợ, thì cứ ở lại đây.-

Cô ngước lên, nửa sợi bún còn chưa nuốt trôi hết, ánh mắt tròn xoe, chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của hắn.

- Em mà sợ… thì ở đây luôn cũng được. Anh không để ai đụng tới em đâu, không ai hết.-

Hắn nói rõ ràng, không mập mờ, không lòng vòng, mắt hắn không dời khỏi mắt cô. Không cần cười, không cần tỏ vẻ dịu dàng, lời nói của Ngô Mạnh Hùng vốn chưa bao giờ cần lớp đường bọc ngoài. Vì hắn không cần giả bộ, cũng không thích. 

Phi Yến im một lát, tim cô đập mạnh, nhưng không phải vì rung động, mà vì sợ, cái kiểu hắn nói… khiến cô cảm thấy có gì đó không thể quay đầu, mà cô, sau bao nhiêu chuyện, đã biết: cái gì không quay đầu được thì rất dễ hóa thành nợ.

-Ý anh là… em ở lại nhà anh?-

-Ừ. Ở lại luôn.-

Hắn vẫn bình tĩnh, như đang bàn chuyện ăn một tô hủ tiếu thêm trứng chứ không phải chuyện hai con người thay đổi cuộc đời nhau. Hắn cầm chai tương, rưới thêm lên tô cô, rồi cầm đũa đảo đều. Tay cô vẫn còn run nhẹ, nhưng tay hắn thì vững như đá.

- Em sợ… người ta nói.-

-Nói gì?-

-Nói… em ăn bám. Nói em dụ dỗ anh. Nói em sống nhờ đàn ông.-

-Vậy để anh nói trước. Để khi người ta nói, em khỏi bất ngờ.-

Giọng hắn cộc lốc, nhưng nghe vậy lại dễ chịu. Cô bặm môi, không biết khóc hay cười, nhưng trong lòng thì yên, một thứ yên không êm đềm, không ngọt ngào, nhưng là thứ yên mà đàn bà sống sót trong bão giông cần có. Từ ngày cô dọn về ở hẳn trong căn nhà đó, mọi thứ trở nên khác, không phải khác ở đồ đạc, mà là ở không khí. Hắn vẫn vậy, đi sớm về khuya, có hôm về đến nhà là nằm gục ngay ở ghế salon. Có khi chẳng thèm nói một câu, nhưng cô biết, hắn mệt thật, mệt kiểu đàn ông gồng lưng đi cày cả thế giới, không phải kiểu giả bộ để được thương hại. Còn cô… cô bắt đầu biết nấu cơm, không ngon, có hôm khê, có hôm mặn. Nhưng hắn không chê, ăn hết, cũng không khen, mà chỉ gắp cho cô miếng thịt cuối cùng, như một thói quen. Chẳng ai dạy hắn, cũng không phải vì yêu, đơn giản là… hắn thấy cần làm vậy. Cô cũng chẳng còn nhiều thời gian để suy nghĩ tới Trịnh Thế Phi nữa, không phải quên, mà là không còn chỗ trong lòng để nhét thêm những thứ độc hại. Cô biết, gã đó chưa bỏ cuộc, vẫn lởn vởn quanh, vẫn gửi tin nhắn nặc danh, vẫn thuê người theo dõi. Nhưng cô bây giờ đã khác, cô có chỗ để về, có người để nương, và có lý do để không bỏ cuộc.

Một tối nọ, khi cả hai đang ăn cơm, hắn hỏi.

Nếu mai anh có chuyện gì… em có đi không?-

-Đi đâu?-

-Xa, có thể là trại giam, có thể là bệnh viện, có thể là một nơi không ai biết.-

Cô đặt đũa xuống nhìn hắn rất lâu, hắn không tránh ánh mắt đó.

-Em không đi đâu. Anh đi đâu, em cũng chờ.-

Hắn gật đầu nhẹ, không cảm ơn, không nói thêm, nhưng trong lòng thì khựng lại. Ngô Mạnh Hùng không quen với việc được người ta chờ. Hắn sống kiểu ai cũng phản bội, ai cũng rời đi, nên khi có một người nói câu “em cũng chờ”… hắn bỗng thấy sợ, sợ mất, sợ yêu, sợ dính, nhưng hắn không dứt được. Từ hôm đó, hắn dịu hơn, nhưng chỉ với cô, còn với thế giới ngoài kia, hắn vẫn là một Ngô Mạnh Hùng khó ưa, cộc cằn, sẵn sàng làm mọi thứ miễn là đạt được mục đích. Chẳng ai biết được, giữa đống lộn xộn của cuộc đời này, hắn lại giữ một chỗ trống cho cô, một chỗ… để nếu mai này hắn gục ngã, vẫn có một người đến đỡ.

Những ngày đó cứ thế trôi đi, cho tới một hôm cô thầm nghĩ.

 “Có những lúc, người ta không cần ai đánh, không cần ai lừa, không cần ai ruồng bỏ... tự bản thân mình thôi, cũng đã đủ làm mình đau. Nhất là khi lòng vừa mới rón rén bước ra khỏi vũng bùn cũ, chưa kịp khô ráo đã lại thấy sụp thêm một cái hố nữa trước mặt.”

 Phi Yến không phải đứa con gái thông minh, đến lúc này, tự cô cũng không còn muốn chối điều đó. Cô chẳng giỏi đoán tâm người, cô càng chẳng giỏi nắm bắt cơ hội. Cô sống kiểu... ai tốt thì tin, ai thương thì dựa, ai cần thì giúp, mà thế giới này... đâu phải lúc nào cũng đơn giản như thế? Cô từng tưởng mình hiểu Ngô Mạnh Hùng, không hiểu hết, thì cũng hiểu được một phần nào. Nhưng càng ở cạnh hắn, càng thấy hắn giống như một cái hầm đá âm u mà mình đi mãi, đi mãi, tới đâu cũng vẫn thấy tối. 

Hôm ấy, cô đi ngang qua hành lang tầng ha, bước chân nhẹ, tai cũng vô thức chăm chú, chẳng phải vì muốn nghe lén, chỉ là... tiếng hắn trầm trầm, câu được câu chăng vang ra từ phòng khách khiến cô khựng lại.

...Ừ, con biết rồi. Bên đó cứ chuẩn bị đi. Không lâu nữa con sẽ về. Còn chuyện hôn nhân thì... thôi thì theo ý của bà. Dù sao, cũng phải có một người con dâu cho họ yên lòng.

Phi Yến đứng chết lặng, từng chữ rơi vào tai cô không khác gì dao lách vào ngực. Không phải vì cô tưởng rằng hắn yêu cô, không phải, cô đâu ngây thơ tới mức đó, nhưng cô đã từng nghĩ... chí ít, giữa hai người cũng có một chút cảm tình, không rõ là thứ tình cảm gì, nhưng có. Vậy mà giờ... hóa ra, người như hắn, nói chuyện cưới xin mà mặt vẫn tỉnh bơ, giọng vẫn đều đều. Hắn có thể dọn dẹp cả một cuộc đời, không để lại một chút dư âm nào như thể... mọi thứ chỉ là món đồ từng xài, giờ đem bỏ. Cô không trách hắn, bởi rõ ràng, hắn chưa bao giờ hứa với cô điều gì. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nói yêu, chưa từng nói cần. Hắn chỉ cho cô ở lại, cho cô ăn, đôi khi nhìn cô một cái lâu hơn bình thường, thế thôi. Nhưng ngặt nỗi, con gái mà... đâu phải ai cũng mạnh mẽ, nhất là khi trong lòng từng vụn nát rồi, lại có người nhặt từng mảnh ghép lên, lau qua lau lại, xếp tạm thành hình, dù xấu xí nhưng còn hơn là bỏ không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận