Dưới Tên Anh Là Bão!

23

Cái sáng thứ Hai đó mở đầu như bao buổi sáng bình thường khác, mà thật ra, cái “bình thường” trong văn phòng này chưa bao giờ là yên ổn theo đúng nghĩa. Mỗi người một việc, mỗi việc một tâm, mà cái tâm của ai cũng đang loay hoay mắc kẹt trong trận đồ không lối thoát mang tên nhà họ Trịnh. Bạch Hoa bước vào phòng hắn không báo trước. 

Hắn ngẩng lên khỏi xấp hồ sơ dày đặc, chậm rãi thả bút xuống, nhìn thái độ của cô, hắn biết, chắc không phải chuyện công chứng hay giám định tài sản.

Cô khoanh tay, nói gọn lỏn.

-Sư phụ, đơn hàng em đặt trên mạng hơn tuần rồi không có shipper nào chịu giao. Người ta báo là khu vực mình bị chặn nhận hàng. Tụi shipper còn bảo, ai tới đây giao là bị theo dõi, bị dọa, bị hăm.-

Ngô Mạnh Hùng không ngạc nhiên, hắn thậm chí còn bật cười, không lớn, nhưng rõ là cười.

-À, ra là tụi Trịnh giờ chơi tới chiêu chặn đường shipper rồi đó hả? Anh thề... đúng là tụi rảnh!-

Bạch Hoa vẫn giữ vẻ mặt lo lắng.

-Em thì không tiếc mấy quyển sách đâu, nhưng… cách tụi nó giở trò kiểu này, anh thấy không? Không còn là dọa nạt nữa, mà nó giống kiểu... bày trò vặt để hạ thấp mình, như muốn kéo mình xuống cái level bẩn thỉu của tụi nó ấy.-

Hắn đứng dậy, vươn vai, rồi đút hai tay vô túi quần, bước lại phía cửa sổ, mắt nhìn vu vơ.-

-Em nên mừng mới đúng.-

-Mừng ấy hả?-

-Ừ. Mừng vì tụi nó đang yếu, chỉ khi nào kẻ mạnh cùng đường, nó mới chơi chiêu kiểu này. Cái đám nhà họ Trịnh, nhất là Trịnh Văn Báo và thằng con, Trịnh Thế Phi, tụi nó xưa giờ chưa bao giờ đụng tới mấy kiểu chơi bẩn rẻ tiền như vậy, còn bây giờ... tụi nó như mấy con cá mắc cạn. quẩy tới mấy thì cũng sắp cạn hơi.-

-Anh chắc chứ?-

-Anh biết tụi nó mà, em à. Từng nhịp thở của tụi nó, anh còn đoán được. Chiêu này là dấu hiệu rõ nhất: tụi nó đang run, mà khi tụi nó run… là lúc mình sắp thắng.-

Cô im lặng một chút, mắt nhìn về phía bàn làm việc, nơi có cái túi giấy đựng mấy tờ biên nhận chưa ký, cô nói, giọng nhỏ hơn:

-Thật ra… em không đặt gì nhiều, chỉ là mấy quyển tiểu thuyết. Đọc để giữ đầu óc cho yên, chứ mấy hôm nay… cảm giác như đang sống giữa hai cái cối xay, một cái là nhà họ Trịnh, một cái là… sư phụ.-

-Anh cũng vậy thôi. Anh sống giữa hai cái dao. Một cái cắm sâu rồi mà chưa nhổ ra được, một cái mới đưa sát cổ.-

-Vậy... giờ phải làm sao?-

Hắn quay lại, cười nhẹ.

-Đơn hàng của em để anh lo. Anh cho người đi mua lại mấy cuốn đó cho em. Mua đúng từng quyển một, đừng để tụi khốn đó khiến em thấy thời gian của mình vô nghĩa.-

-Sư phụ...- 

Cô nhìn hắn, giọng dịu lại 

-Anh còn nhớ lần đầu em đưa hồ sơ cho anh xem không? Anh bảo: “Nếu viết không đủ để em thấy đời mình trong đó, thì đừng mong người khác bỏ tiền mua mà đọc.” Em vẫn nhớ như in câu đó.-

-Anh nói thiệt lòng, viết lách không phải để tô son cho chữ, viết là để phơi ruột.-

-Em đang cố, nên mới đặt sách về đọc, không phải vì rảnh, mà vì nếu không đọc, không viết, thì em lại nghĩ về anh.-

Câu đó khiến hắn khựng một chút, nhưng không thể hiện gì rõ, chỉ ngồi xuống lại ghế, lấy điện thoại ra, bấm vài cái rồi gọi nhanh.

-Anh gửi địa chỉ, em ra mua mấy quyển sách này giúp anh, phải trong ngày hôm nay, không được sai só, cảm ơn.-

Rồi hắn cúp máy, quay qua cô, giọng trầm lại.

-Em đọc đi, viết đi, đừng để anh làm lý do khiến em không còn là chính mình.-

Cô không trả lời, chỉ nhìn hắn thật lâu, một lúc sau, cô nói -như nói cho cả hai nghe.

-Em không còn thích anh nữa đâu, sư phụ à. Em chỉ đang tiếc… nếu một người như anh mà không chọn được con đường mình thật sự muốn đi, thì liệu có còn ai đủ mạnh mẽ để tin vào cái gọi là “định hướng” không?-

Hắn cười, nhưng lần này, là cười buồn.

-Có khi… người mạnh không phải là người biết mình muốn gì, mà là người dám thừa nhận mình đang loay hoay.-

Cô gật đầu rồi xoay lưng, đi ra khỏi phòng, không ai nói thêm gì nữa, chỉ còn tiếng máy lạnh rì rì và một người đàn ông vẫn đang loay hoay giữa hai chữ trả thù và cứu rỗi.

Hôm nay, Phi Yến ra viện không báo ai, không có hoa, không có đón, cũng không có cái ôm nào chờ sẵn ngoài cổng bệnh viện. Cô đi bộ về một mình như cái cách cô bước vào chuyện tình này đơn độc, tin người, và luôn nghĩ mình có thể làm người khác thay đổi chỉ bằng lòng tốt. Vậy mà... chỉ vài tuần nằm viện, một mảng niềm tin đã bị bóp nát. 

Trịnh Thế Phi là người đầu tiên xuất hiện khi cô còn chưa kịp ổn định lại hơi thở trong biệt thự của Ngô Mạnh Hùng, gã bưng theo túi trái cây, nụ cười thì không khác gì hồi còn mới quen nhau: vừa đểu, vừa dẻo, vừa biết cách chạm vào chỗ yếu nhất trong lòng người ta.

-Em biết không, Yến... anh không phải thằng tốt. Nhưng ít ra, anh không giấu gì em cả, còn cái thằng Hùng... em tưởng nó là luật sư à? Nó từng suýt bị bắt vì thao túng giá mỹ kim đó. Em nghĩ coi, một thằng như vậy, thì nó thương ai thật được?-

-Anh nói đủ chưa?-

-Chưa.- 

Gã nheo mắt. 

-Em nên biết, nó đang dùng em để trả thù. Em là một con dao được mài sắc từ lòng tin, khi xong việc, nó sẽ ném em như ném một cái bật lửa hết ga. Em là gì trong mắt nó? Một cô gái từng là vợ chưa cưới của anh, là công cụ để nó cắm thẳng lưỡi dao vô anh.

Cô không nói gì, cũng không đuổi gã, cô lẳng lặng uống nước, rồi đứng dậy, cầm chìa khóa, đi ra ngoài, bỏ lại sau lưng cái gương mặt mà suốt bao năm cô từng yêu điên dại, mà giờ, nhìn thôi đã thấy buồn nôn.

Ngô Mạnh Hùng đang xem lại hồ sơ một vụ kiện phức tạp. Tâm trí hắn vẫn còn sót lại đôi chút sự xao động từ những ngày trước, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh. Từ lâu, hắn đã học được cách khóa cảm xúc vào trong mà không cần chốt. Vì hắn biết, rồi sẽ có lúc phải mở ra, và hôm nay... là cái lúc đó. Phi Yến xuất hiện ở cửa văn phòng, không báo trước, không gọi điện, không nhắn tin đứng đó, bằng một ánh nhìn làm cả căn phòng chết lặng.

Hắn ngẩng lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt cô, hắn biết chuyện gì đang tới.

-Anh từng thao túng thị trường mỹ kim ư?-

Câu hỏi không lên giọng, không gay gắt, nhưng lạnh.

-Phải.-

Một chữ, không chối.

-Và em là gì trong cái kế hoạch của anh?-

-Là người anh yêu.-

-Nhưng cũng là người anh từng quỳ xuống chỉ để xỏ một cái nhẫn giả vờ ấy hả?-

Hắn không trả lời ngay nhìn cô, nhìn kỹ, như muốn giữ lại hình ảnh cô vào lúc này khi lòng tin đang rạn vỡ, khi ánh mắt không còn là của người yêu, mà là của người xét xử.

-Em nghĩ vậy... thì chắc là vậy.-

Cô cười cái cười không có tiếng, không có run, không có lệ nhưng đau.

-Em hiểu rồi.-

Cô quay lưng, bước nhanh ra ngoài. Mọi người trong văn phòng vẫn còn đứng im như tượng, không ai dám can, không ai mở lời, chỉ có Hải -tay tâm phúc thâm trầm nhất của Ngô Mạnh Hùng vẫn giữ gương mặt tỉnh như không, dù lòng đang chạy loạn đủ hướng. Từ túi áo trong của Hải, một tờ giấy nhỏ viết tay vẫn còn nằm đó, là tờ giấy mà nhiều tháng trước, chính hắn đã chép lại từ câu thơ Ngô Mạnh Hùng từng viết lúc chuẩn bị cuộc lật đổ nhà họ Trịnh.

"Hỏa tiễn hừng hực khẽ cọ nhẹ nơi cửa trái tim."

Không ai trong văn phòng từng nghe câu đó, không ai từng thấy Ngô Mạnh Hùng làm thơ. Nhưng Hải thì biết, và hôm nay, hắn đã tính sẽ đưa tờ giấy đó cho Phi Yến. Để cô biết, giữa tất cả những âm mưu, thủ đoạn, thù hận, vẫn có một người đàn ông từng viết một câu dịu dàng đến mức... mềm lòng nhất của hắn, cho đúng một người. Nhưng Hải không kịp, cô đi mất rồi, và Hải... đứng yên, không đưa giấy, không nói gì, không đuổi theo, vì anh ta biết, nếu người ta đã không còn tin nữa, thì thơ có là vàng cũng chỉ là chữ vụn. Vài hôm sau, tin đồn lan ra nhanh như nước mưa đổ qua mái dột, Phi Yến quay lại với Trịnh Thế Phi. Không ai tin, cũng không ai dám hỏi, Ngô Mạnh Hùng nghe tin đó từ miệng người khác. Hắn không đập phá, không rít thuốc, không gào lên như kiểu một thằng đàn ông thất tình thường thấy trong phim.

Hắn chỉ ngồi, cúi đầu, và nói đúng ba chữ, đủ cho Hải nghe, đủ cho chính hắn hiểu.

-Anh mất Yến rồi.-

Thế là Phi Yến quay về nhà họ Trịnh, nhưng người trở về không còn là cô gái từng rụt rè bước đi trong cái bóng của tình yêu đầu đời nữa. Cô trở lại như một người đàn bà biết rõ thứ cô cần là gì, và thứ cô căm ghét nhất là thứ cô từng yêu sai. Trong mắt nhà họ Trịnh, đặc biệt là trong con mắt ươn ướt háo sắc của Trịnh Thế Phi, cô bây giờ giống như một liều ma túy liều cao càng dùng càng phê, càng gần càng khó rút chân. 

Cô không cần làm gì quá tay, không cần phô phang, chỉ cần vài lần nửa nằm nửa ngồi đọc sách ngay salon giữa phòng khách nhà họ Trịnh, vắt chân chéo đầy tự tại, chỉ cần một cái liếc mắt từ góc nghiêng mỗi khi cô cúi người rót trà cho Trịnh Văn Báo, chỉ cần một lần duy nhất, cô gọi Trịnh Thế Phi bằng cái giọng nhẹ như khói mà ngắn như lưỡi dao.

-Anh Phi, em nhức vai quá…-

Là y như rằng, hắn như mất trí, mỗi lần bị từ chối, mặt hắn chỉ nhăn vài phút, rồi cười hề hề như thể cô đang chơi trò “đuổi bắt tình yêu” với hắn. Hắn tưởng cô đang thử thách hắn. Hắn nghĩ đơn giản như mọi lần: Phụ nữ đẹp, càng khó với, càng muốn sở hữu. Và cái ngu của hắn cũng bắt đầu từ đó, vì lần này… đối phương không phải là phụ nữ muốn được giữ, mà là người phụ nữ đang muốn phá hoại. Mỗi lần cô được phép bước vào những khu vực “riêng tư” của nhà họ Trịnh, Trịnh Văn Báo đều nghĩ rằng mình đang ban đặc ân cho một “con dâu tương lai vừa xinh vừa ngoan”. Khi cô cười, ông ta không biết rằng phía sau nụ cười đó là một trí óc đang ghi nhớ như máy: chỗ nào giấu hồ sơ tài chính, phòng nào lắp camera giả, két nào là két thật két nào là mồi nhử. Tối về, sau khi tất cả bọn họ ngủ vùi vì rượu, vì thuốc, vì gái, cô ngồi bên mép giường, bật laptop, đăng nhập một email duy nhất, gửi một tập tài liệu ngắn với nội dung khô khốc nhưng chặt chẽ dưới bí danh: Cẩm Mao Hồ Ly. Không một dòng mở đầu, không một chữ ký cuối thư, không một lời yêu, nhưng bên kia màn hình, ở một căn phòng cách đó hàng cây số, có một người đàn ông mỗi đêm đều mở máy đúng giờ. Hắn mở mail, đọc xong, copy hết ra ổ bảo mật, xóa sạch dấu vết, rồi hắn lưu lại từng tài liệu đó vào một folder riêng biệt, có tên… bé hồ ly lông tím. Không ai biết cái tên đó nghĩa gì, không ai biết là cái tên ấy mỗi lần hắn đọc lên trong đầu là mỗi lần hắn phải nghiến răng để không gửi lại cho cô một dòng cảm ơn, hoặc một câu xin lỗi, hoặc một lời… xin được ôm em lần nữa.

Còn Trịnh Thế Phi, hắn vẫn ngủ ngon, vẫn tưởng mình đang nuôi một con mèo hoang khó thuần, và sắp sửa “thuần hóa” thành công.

-Em… hôm nay ngủ với anh được không?-

Hắn ngả người trên sofa, mắt lờ đờ, giọng lè nhè.

Cô bước lại gần, cúi xuống sát hắn, tay đặt lên trán hắn, miệng sát tai.

-Anh Phi… em từng là của người khác, anh không sợ sao?-

-Anh chỉ sợ em không phải là của anh.-

-Em sẽ mãi không là của ai hết.-

Câu đó vừa như một lời khẳng định, vừa như một cái tát, hắn ngây ra một lát, rồi cười, rồi lại bám lấy tay cô.

-Em là con hồ ly thiệt luôn đó…-

-Cảm ơn anh khen. Hồ ly thường thông minh, nhưng rất khó nắm bắt.-

Tối đó, cô gửi đi tài liệu tiếp theo, trong đó có một mục duy nhất làm Ngô Mạnh Hùng phải cau mày.

“Tài liệu về chuỗi công ty sân sau chuyển tiền qua Singapore -ngụy trang dưới tên dự án đầu tư nông nghiệp sạch.”

Hắn đọc ba lần, mỗi lần đọc là một lần hắn nhíu trán sâu hơn, đó là mắt xích cuối cùng hắn từng nghi ngờ nhưng chưa có bằng chứng. Và chính cô cái người mới mấy ngày trước thôi còn rời đi trong thất vọng, hôm nay lại đưa hắn một lưỡi dao sắc bén đến mức... hắn vừa sợ vừa biết ơn. Hắn không biết cô đang nghĩ gì, cũng không rõ cô làm vậy vì anh, vì thù, hay vì một lý do nào khác, chỉ biết, mỗi dòng chữ cô gửi tới là một bước ép buộc hắn phải mạnh lên, phải hoàn thành cái trận đánh này, cho xong, dù sau đó… có còn nhau hay không.

Chiều hôm đó, trời không nổi gió, không có dấu hiệu bất thường, nhưng phe Ngô Mạnh Hùng vừa đánh trúng một cú mạnh như búa tạ vào yết hầu của nhà họ Trịnh. Chỉ vài tiếng trước, trong một góc phòng riêng căn phòng vẫn luôn được khóa kỹ như kho chứa hồ sơ tuyệt mật của riêng hắn Ngô Mạnh Hùng ngồi lặng, nhìn vào màn hình laptop. 

File ghi âm dài hơn mười hai phút, giọng người nói không cần phải kiểm định giọng, không cần phân tích âm sắc -vì đó chính là giọng của Trịnh Văn Báo, rõ từng chữ một.

-…Tụi nó ngu thôi, chứ làm nước hoa với dầu gội có gì đâu mà bị bắt? Tám ‘lé’ mà giữ mồm thì đâu có ra nông nỗi. Cái thằng Tuấn, nó là thằng nhát, nhưng được cái hiểu ý tao, biết tao không cần nói mà vẫn biết phải làm gì.-

Câu đó, đủ nặng để kéo cả cái “đế chế sạch sẽ giả tạo” của nhà họ Trịnh xuống hố. Hắn gửi file cho bên công an, đúng người, đúng bộ phận, đúng quy trình, mọi thứ chỉn chu đến từng cú click chuột. Không ai trong văn phòng hắn biết, trừ Hải kẻ vẫn luôn là cái bóng thứ hai bên cạnh Ngô Mạnh Hùng, nhưng luôn biết lúc nào nên lùi về đứng sau bóng đèn. Nhưng không ai lường được, trong nội bộ bên đó, vẫn còn một con chuột nhỏ nấp kỹ. Tên chuột đó hành động y như cách nhà họ Trịnh vẫn quen dùng từ xưa: lặng lẽ, tàn nhẫn, và đủ thông minh để biết khi nào cần xóa dấu vết. Ngay khi nhận được mail, trước khi ai kịp lưu lại file, hắn đã mở ra và lẳng lặng xóa, không chỉ xóa trong thư mục nhận, mà còn xóa luôn trong bộ nhớ tạm, không một ai phát hiện, không một ai nghi ngờ. 

Và trong vòng chưa đầy một giờ sau, Trịnh Văn Báo đã nhận được tin báo.

-Có nội gián trong nhà. Bằng chứng đã bị gửi đi, nhưng tôi đã xử lý xong.-

Báo như con thú trúng tên ,lồng lộn, rít từng câu chửi, đập tan cả bình trà Long Tỉnh mấy chục triệu mà lão vẫn khoe như vàng ngọc của giới “doanh nhân văn minh” .

-Tụi bây… tụi bây có đứa phản tao! Tao thề, đứa nào phản tao, tao nhai sống! Tao nuốt từng cọng xương nó!-

Hắn gọi từng đứa lại tra hỏi, kẻ thì né tránh, kẻ thì nơm nớp, kẻ thì chối bai bải.

Cuối cùng, tới lượt Phi Yến, cô bước vô, bình tĩnh, mắt không run, môi không nhợt.

-Mày có gửi cái gì ra ngoài không?-

Giọng Báo gằn, mắt tóe tia máu.

-Gửi gì là sao chú?-

Cô đáp bằng giọng đều đều.

-File ghi âm! Ai vô phòng tao ghi âm?! Ai đưa ra ngoài?-

-Chú nghi cháu sao?-

-Tao nghi tất cả!-

Vừa lúc đó, Trịnh Thế Phi lao tới, chưa kịp thở, đã quỳ xuống trước mặt cha mình. 

Hắn quỳ bất ngờ tới mức cả nhà họ Trịnh sững người.

-Cha! Cha làm gì vợ con vậy? Con xin cha, nếu cha không tin ai thì tra hết đi, đừng tra vợ con! Vợ con ngoan, cha cũng thấy mà!-

Một màn diễn xuất, không ai ngờ là có sự phối hợp ngầm của cả hai phía.

Lão Báo nhìn con trai, gã không ngờ cái thằng sống buông thả bao năm, chuyên đi “húp gái” , lại có ngày quỳ xuống xin cha vì một đứa đàn bà. Lão nhìn Phi Yến, mắt lão nheo lại. Lão ngờ, nhưng không nắm được gì, đành lườm dài, rồi phất tay, ra hiệu cho cả đám lui.

Tối hôm đó, Phi Yến dìu Thế Phi về phòng. Hắn còn lảo đảo, đầu óc chưa tỉnh hẳn vì thuốc bổ, rượu ngoại và cái màn quỳ bất thình lình vừa rồi.

Cô dìu hắn, lau mồ hôi, rót nước, rồi ngồi xuống giường, nhìn thẳng vào mặt hắn.

-Sao anh lại qùy?-

-Vì em.- 

Giọng hắn vẫn còn mệt -Cha anh mà đánh em, anh sống sao được?

-Nhưng cha anh đâu phải người chỉ biết đánh người. Ông ta còn biết… nuốt người nữa, nhất là… khi thấy người đó yếu.-

-Em đừng nói vậy. Cha anh là người ơn anh.-

-Vậy từ bao giờ… ơn nghĩa lại nặng hơn lương tâm?-

Câu nói đó như kim châm vào não thằng con vốn sống bằng bản năng, hắn im.

-Anh nên nhớ…-

Cô cúi sát 

-Người giết mình, thường không đến từ bên ngoài, mà là người nhà.-

Nói rồi cô đứng lên, rời khỏi phòng, để lại sau lưng một Trịnh Thế Phi ngồi như bị đóng đinh vào nệm. Đêm hôm đó, cô gửi tiếp tài liệu mới, một folder, có tên: "nước hoa đầu độc theo kiểu doanh nhân tử tế.” Bên kia màn hình, Ngô Mạnh Hùng ngồi trong ánh sáng lạnh của màn hình máy tính. Đọc xong, không thở dài, không cười, hắn chỉ nhấn “lưu” rồi đặt tên file: bé hồ ly lông tím - phần 7.

Hôm đó, Ngô Mạnh Hùng có cái cảm giác mà dân từng ngồi tù hụt như hắn hay gọi là “ngứa gan không rõ lý do” , là cái kiểu ngứa không phải vì gan bệnh, mà là gan mách: có chuyện. Hắn đứng lên khỏi ghế sau khi coi lại sổ sách, lướt qua một lượt email, tin nhắn, chẳng thấy gì bất thường nhưng vẫn cầm áo khoác ra khỏi văn phòng như cái kiểu đàn ông hay đi đổ xăng lúc chiều xế, không phải để đi đâu, mà là để quan sát thiên hạ đang làm gì. Hắn ghé một quán cà phê quen, không phải quán sang, cũng không phải quán có cà phê ngon, chỉ là cái chỗ vừa đủ yên để một gã như hắn ngồi chép tay lại vài đoạn thơ nhảm nhí, giả vờ thư giãn, nhưng thực ra là để ngẫm xem trong đám bạn thù, ai đang lén lút làm gì sau lưng. Cốc cà phê chưa kịp nguội, máy trong túi rung lên một nhịp. 

Hắn lấy ra, không phải từ số Phi Yến, cũng không phải từ tâm phúc Hải, là từ… số điện thoại lạ, nhưng cách báo hiệu làm hắn nhíu mày ngay từ ký tự đầu tiên.

-Em của anh đây. Bé hồ ly lông tím, gấp, nguy hiểm.-

Bên dưới là vỏn vẹn ba dòng tin.

-Có người canh anh ra khỏi văn phòng rồi mới ra tay. Em nghe chính miệng Thế Phi dặn đàn em, coi chừng, Không phải giỡn, họ theo dõi anh từ sáng, đổi hướng, tránh mặt cho xong.-

Trong văn phòng, Bạch Hoa đang ngồi tra tài liệu, thì điện thoại bàn reo. Cô nhấc máy, bên kia là giọng nữ nhẹ như bấc, nhưng chất giọng lại chứa cái gì đó rất... đã từng.

-Em giúp anh Hùng bảo chị nhắn gấp: Tránh đường ra cổng chính, có đám đang phục sẵn, cứ nói là bé hồ ly nhắn anh sẽ hiểu.-

Chỉ vậy, rồi cúp máy, Bạch Hoa lập tức gọi ngay cho Hùng, gọi bằng máy bàn, không để lại dấu tích, cô chỉ nói đúng bốn chữ.

-Sư phụ, cẩn thận.-

-Ai báo?-

-Bé hồ ly.-

Im lặng một chút, hắn không hỏi thêm, chỉ cười một cái nhẹ như rút chốt.

-Anh biết rồi. Cảm ơn em.-

Ba phút sau, cà phê vẫn còn ấm, nhưng cái ghế hắn ngồi đã trống. Hắn không đi qua cửa chính, cũng không để lại dấu vết, cùng lúc đó, một chiếc xe bán tải dừng ngoài quán cà phê. Bốn gã đàn ông bước xuống, mặt không bịt khẩu trang, nhưng nhìn ai cũng có nét “lạnh gáy’ của dân từng cầm mã tấu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận