Dưới Tên Anh Là Bão!
24
Chúng đứng bên ngoài giả vờ hút thuốc, một thằng lẩm bẩm.
-Bao giờ lão Hùng ra?-
-Sắp. Giờ này ngày nào cũng đi uống cà phê.-
-Chắc chưa?-
-Chắc, bên trong có người báo rồi.-
Nhưng chúng không biết rằng, hắn vừa đi khỏi quán chưa đầy mười phút, đi kiểu không phải trốn, mà là kiểu của thằng biết trước "đòn này quá cùn để mất thời gian phản đòn”.
Tối hôm đó, điện thoại Bạch Hoa đổ chuông một cái duy nhất.
-Em, Sư Phụ đây, mấy thằng đứng ngoài quán cà phê tan hết chưa?-
-Dạ rồi, lúc trời vừa sập tối là tụi nó bỏ đi hết. Có thằng còn nhổ bãi nước miếng rồi chửi... “mất công canh thằng chó đẻ.” -
Bạch Hoa kể lại.
-Ờ. Còn con hồ ly...-
-Dạ?-
-Em nhắn giùm anh: Nhắn thế là đủ, nhắn thêm là mất hay.-
-Dạ. Em hiểu.-
Tối khuya, khi Trịnh Thế Phi ngồi nhậu với ba thằng bạn thân, vừa cụng ly vừa cười ngạo nghễ kể chuyện.
-Tao bữa nay cho tụi nó đứng rình lão Hùng, vừa ra cửa là úp sọt luôn.-
-Úp chưa?-
-Mẹ nó... chưa thấy ra!-
-Ra gì nữa, ông ấy đi từ chiều rồi mà.-
-Ủa? Không lẽ đi cửa sau?-
-Cửa sau có ba cổng phụ, chọn đi, có mà tìm mỏi mắt.-
Hắn đứng hình ba giây, lặng im mười giây, rồi đập bàn.
-Mẹ! Bị lộ rồi!-
Nhưng lần này, không ai trong đám bạn cười theo, cả bốn thằng đều nhìn nhau, đứa gãi đầu, đứa bặm môi, đứa thở dài. Vì cái kiểu “bị lộ” lần này... không phải do sơ suất, mà là do đối phương biết trước kịch bản của mình, và cho mình đóng vai hề cho đủ vở.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, nắng sáng nay vẫn chưa gắt, nhưng lòng người thì đã tới hồi nung đỏ. Từ khi trời còn chưa rõ mặt, Phi Yến đã rời khỏi nhà họ Trịnh một mình, tay ôm chặt túi tài liệu giấy, lưng đeo laptop nặng trĩu, không phải vì trọng lượng của mớ thông tin kia mà vì nó chất chứa cả năm tháng bị chèn ép, bị tổn thương, bị phản bội.
Phi Yến về thẳng văn phòng luật của Ngô Mạnh Hùng, cánh cửa kính còn mờ hơi sương, người bảo vệ chưa kịp uống xong ly cà phê đầu ngày, nhưng khi thấy dáng người quen thuộc của “chị dâu”, ông ta giật mình đứng bật dậy, không cần hỏi, không cần nói, chỉ gật đầu chào bằng tất cả sự kính nể. Lúc cô bước vào, cả văn phòng dường như ngừng thở, không phải vì cô đẹp mà vì họ biết sau bao bầm dập, hôm nay, cô đã chọn đứng về phía “người của mình”.
Ngô Mạnh Hùng vừa bước ra từ phòng họp, mắt hắn còn hằn vết thiếu ngủ, nhưng vừa trông thấy cô, cái nhíu mày thường trực biến mất.
-Em về rồi hả?-
Phi Yến không nói, cô chỉ mở túi, đặt từng xấp tài liệu lên bàn, rồi đặt chiếc laptop xuống sau cùng.
-Đây là tất cả, cả bản giấy lẫn bản mềm. Em lấy được từ phòng riêng của Trịnh Văn Báo. Có cái này nữa…-
Cô lôi từ túi xách ra một chiếc USB, đặt nhẹ lên mặt bàn gỗ.
-Đây là đoạn ghi âm hôm 7 tháng trước. Hắn và Thế Phi nói chuyện trong phòng làm việc, em dùng điện thoại cũ gài được. Hắn thừa nhận chuyện rửa tiền thông qua 3 công ty vỏ bọc.-
Ngô Mạnh Hùng không nói gì, chỉ kéo ghế cho cô ngồi, rồi nhẹ nhàng rót ly nước lọc, từng động tác bình thản đến dị thường, nhưng ánh mắt lại như có lửa đang âm ỉ cháy. Hắn không hỏi vì sao cô có, hắn chỉ biết -đến lúc rồi.
Chưa đầy hai giờ sau, toàn bộ hồ sơ được gửi thẳng đến trụ sở công an thành phố, một bản khác chuyển sang cơ quan điều tra độc lập, và một bản… gửi cho cánh phóng viên thân cận.
Ngô Mạnh Hùng tự mình gọi từng người, giọng nói trầm, dứt khoát, không vòng vo.
-Anh cần tối đa ba tiếng để có bài lên trang nhất. Tiêu đề không cần khéo, chỉ cần đúng.
Hắn ngồi thẳng người, cầm điện thoại, gọi tiếp một cuộc cuối cùng.
-Anh Tư, cho em xin cái hẹn với lãnh đạo bên nội bộ. Đừng để đứa “tay trong” của Trịnh Văn Báo kịp đánh hơi mà tẩu tán giấy tờ.-
Phi Yến lặng im chứng kiến mọi thứ, không xen vào, cũng không hỏi han, nhưng trong lòng cô có một dòng chảy không ồn ào, mà mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên sau bao năm cô thấy rõ: người đàn ông ngồi trước mặt mình không chỉ là một luật sư giỏi, hắn còn là một chiến binh. Một chiến binh đã từng mang đầy vết chém, từng suýt bước vào ngục tối, nhưng vẫn đứng dậy chỉ để chờ ngày này. Chín giờ sáng, cái tên “Trịnh Văn Báo” leo lên toàn bộ tiêu đề của các trang báo điện tử lớn. “Trùm cuối” đứng sau chuỗi công ty rửa tiền xuyên quốc gia bị tố cáo”. “Con trai và cha cùng bị điều tra.Đại gia họ Trịnh điêu đứng” Mười một giờ rưỡi, lệnh khám xét toàn bộ trụ sở công ty nhà họ Trịnh được ký. Hai giờ chiều, Trịnh Văn Báo bị còng tay đưa ra khỏi biệt thự, báo chí bủa vây, người dân vỗ tay, cả con hẻm phía sau cổng nhà ông ta, nơi từng bị chèn ép bởi những hợp đồng giải tỏa vô lý, giờ chen kín người đứng xem. Phi Yến không đến đó, cô có mặt ở tòa án, nơi diễn ra phiên xét xử sơ bộ. Giữa phiên xử, sau hơn ba tiếng đọc cáo trạng, luật sư, công tố và bên bị cáo tranh luận, cánh cửa phòng xử vang tiếng mở mạnh. Trịnh Thế Phi lao vào, khuôn mặt trắng bệch, cả người như bị rút hết sinh khí. Hắn không còn bộ dạng một cậu ấm ngạo mạn, không còn cái khí thế “tao muốn gì cũng được”.
Hắn không nhìn ai ngoài cô.
-Phi Yến… Em nói với Ngô Mạnh Hùng tha cho ba anh… Ông ấy đã già rồi…-
-Anh hứa… Anh xin lỗi… Anh sai rồi…-
Cô đứng dậy, bước ra trước vành móng ngựa, không đợi chủ tọa cho phép, cô không cần lời mời.
Cô nhìn hắn, ánh mắt không giận, không thù, chỉ lạnh đến rợn người.
-Anh xin tôi ấy hả? Bây giờ à? Trước đây anh có bao giờ coi tôi là người không? Hay chỉ là món đồ? Tha cho ba anh? Tha ư? Để rồi ông ta lại ra ngoài, lại chà đạp những người khác như tôi?-
Rồi cô cười khẽ, một cái cười không vui.
-Anh không cần xin, vì giờ tôi không còn là con bé Phi Yến của năm xưa nữa. Người anh nên xin… là chính lương tâm của anh.-
Trịnh Thế Phi sững người. Cả phòng xử vỡ oà -không bằng tiếng vỗ tay, mà bằng tiếng thở dài đầy thỏa mãn. Ai nấy đều nhìn nhau, gật đầu, có người lau nước mắt, có người thì thở hắt một hơi thật sâu -như trút được một món nợ từ đời nào.
Nhà họ Trịnh… chính thức sụp đổ. Sau phiên tòa, khi tất cả dần lắng lại, Ngô Mạnh Hùng đưa Phi Yến ra bãi đậu xe phía sau tòa án.
Không nói nhiều, hắn chỉ mở cửa xe cho cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai, nhìn vào mắt cô, chậm rãi.
-Em làm tốt lắm… Từ nay, có chuyện gì cũng sẽ có anh bên em, em không phải một mình nữa.-
Phi Yến cúi đầu, không nói, nhưng đôi môi run khẽ, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô để mình khóc không vì đau, mà vì đã đến ngày… được thở.
Thắng trận rồi, nhưng để giữ được nhau thì đâu phải cứ thương là đủ. Ngô Mạnh Hùng hiểu điều đó rõ như lòng bàn tay. Lửa chiến thắng còn chưa nguội hẳn, thì sóng ngầm trong chính ngôi nhà của mình đã bắt đầu rục rịch. Cha mẹ hắn người miền Bắc gốc gác, khắt khe, nặng chữ danh giá, nặng nợ cũ. Bọn họ không ghét Phi Yến, nhưng càng không thể chấp nhận cô là dâu nhà họ Ngô. Trong mắt họ, Nguyễn Ngọc Phụng mới là “của để dành” một cô gái tài sắc, lại có gia thế, lại biết điều.
Phi Yến biết, cô không dại, nhưng cô thương, và thương quá nhiều, thì người ta lại tự dặn mình nhún nhường, mấy lần cô rút về sau, ngỏ ý sẽ rời đi nếu cần, mỗi lần như thế, hắn đều kéo cô lại, siết chặt vai cô, nói một câu rõ ràng.
-Em ở đây là ở bên anh, không đi đâu cả.-
Hắn quen ép người, hắn ít khi cầu xin ai bao giờ, vậy nên, lần này cũng vậy.
Trưa hôm ấy, cơm chưa dọn, hắn đã kéo cha mẹ vào phòng khách, đóng cửa, nghiêm mặt nói thẳng:
-Con với Yến sẽ cưới, cưới sớm, tụi con có con rồi, hai tháng rồi.-
Bà mẹ hắn giật mình, còn ông già thì sặc luôn chén trà. Hắn không chớp mắt, không run.
-Bên ngoài chờ cười chực nhà mình, để yên như thế này, chỉ có hai người bị nói. Còn nếu cưới, thì thiên hạ câm miệng, cứ bảo là vì trách nhiệm cũng được. Nhưng đó là vợ con, là con dâu của bố mẹ.-
Hắn nói như thể thật, đến chính hắn cũng thấy ngứa cổ họng vì cái lời nói dối trơn tru, nhưng hắn biết -muốn giữ được người, đôi khi phải dám liều.
Phi Yến không biết chuyện này cho đến tối hôm đó, khi hắn về nhà, vứt chìa khoá lên bàn, rồi ngồi bệt xuống ghế như trút được gánh nặng.
Cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp lau tóc, thì nghe hắn nói.
-Anh nói với bố mẹ là em có bầu.-
-Cái gì?-
-Giả bộ một chút thôi, cưới xong rồi mình tính.-
Cô đứng yên, hơi thở nghẹn lại.
Một lúc sau, cô ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn trân trân xuống nền gạch.
-Anh… đừng làm vậy. Ba má anh là người có ăn có học, mình mà giấu chuyện này, cưới xong lỡ lộ ra, thì…-
Hắn quay sang nhìn cô, giọng trầm hẳn.-
-Em sợ sao?-
-Em không muốn bị khinh.-
-Em không có gì để bị khinh.-
-Nhưng em vẫn thấy sai.-
Cô quay sang, ánh mắt chực khóc.
-Mai em qua gặp ba má… Em nói thật. Nếu họ không chấp nhận, thì thôi… mình chia tay đi. Em chịu được, em không muốn anh khó xử, em không muốn làm gánh nặng.-
Sáng hôm sau, Phi Yến tới nhà bố mẹ Mạnh Hùng, không đeo trang sức, không phấn son, tóc cột gọn gàng, hai bàn tay đan vào nhau đến mức trắng bệch.
Bà mẹ hắn nhìn cô, giọng còn nghiêm.
-Có chuyện gì mà qua sớm vậy con?-
Cô nhìn thẳng, không tránh né, không lí nhí.
-Dạ… con xin lỗi. Con với anh Mạnh Hùng chưa có con. Tụi con định nói vậy cho ba má yên tâm, nhưng con không chịu được. Con thấy mình phải nói thật,, con không muốn bắt đầu cuộc sống vợ chồng bằng một lời nói dối.-
Căn phòng im lặng đến mức nghe được tiếng muỗi bay. Ông bố lật nhẹ trang báo, không nói, còn bà mẹ thì nhìn cô, ánh mắt thay đổi rõ rệt.
Một lúc sau, bà khẽ gật đầu, quay sang ông chồng.
-Có đứa con dâu biết nói thật vậy là được rồi.-
Vậy là hôn lễ vẫn diễn ra, không rình rang, nhưng đủ đầy, không rượu ngoại, không xe sang, không khách khứa đại gia, nhưng người nào tới cũng thật lòng chúc phúc. Hôm ấy, Phi Yến mặc áo dài trắng, không đội khăn voan, không giày cao gót. Hùng nắm tay cô, dắt lên sân khấu, mắt không rời khỏi cô lấy một giây. Người ta bảo hôm đó hắn cười suốt, cười thật, không phải cái cười mỉa hay cười khinh đời mà người ta hay thấy ở hắn -mà là cái cười của một thằng đàn ông đã giữ được người mình cần giữ.
Nhưng, đời mà… chưa cưới xong đã có người muốn phá. Trịnh Thế Phi mất tích suốt một tuần, đến đúng ngày cưới thì bất ngờ xuất hiện. Hắn bước vào tiệc cưới như một kẻ điên -trong tay là khẩu súng lăm lăm, miệng gào thét.
-Con nhỏ này chết thì mày mới biết thế nào là mất! Tao không giành lại được nó, thì tao cho nổ banh tiệc này luôn!-
Người dự đám cưới hoảng loạn, nhưng… đó lại là cái bẫy của Mạnh Hùng.
Tất cả khách mời thân thiết đều đã được chuẩn bị áo chống đạn, hắn đứng giữa sảnh cưới, tay dang ra chắn trước mặt vợ, giọng bình tĩnh.
-Anh chỉ nói một lần, bỏ súng xuống.-
-Tao bắn!-
-Bắn đi. Đạn không xuyên nổi đâu, nhưng anh em bên công an thì đang đứng sau lưng mày rồi.-
Chưa kịp để hắn phản ứng, hai người mặc thường phục lao tới, siết tay Thế Phi quật xuống đất. Khẩu súng bị đá văng, cổ tay hắn bị bẻ ngoặt. Hắn gào thét, chửi rủa, nhưng vô ích.
Và thế là... cái kết cuối cùng của nhà họ Trịnh, không còn ai ngẩng đầu nổi nữa.
Chuyện tưởng đã hết, nhưng không lâu sau đó… Phi Yến mang thai thật, hai tháng, không nói ra, chỉ đi khám một mình, rồi lặng lẽ đưa cho Hùng coi tờ giấy siêu âm.
-Em không nói để dọa nữa hả?-
-Không. Em nói thiệt. Em còn sốc hơn anh.-
Hắn không cười, không nói, chỉ đặt tờ giấy xuống bàn, rồi vòng tay ôm lấy cô, ghì thật chặt.
-Anh cảm ơn… Em tin anh tới mức sinh con cho anh.-
Cô không nói, chỉ mỉm cười, vì từ nay trở đi, cô sẽ không phải sợ gì nữa. Cuộc sống của họ không còn thù hận, không còn âm mưu, chỉ còn lại… hạnh phúc phía trước. Chính là một cuộc sống có hắn, có cô, và có tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng. Tất nhiên là có cả câu thơ ngắn mà cô tự ý thêm vào, để hoàn thiện bài thơ đó. Khi Gải, người tâm phúc của hắn, đưa cho cô câu thơ mà hắn đã viết, anh ta đã nói hết sự tình với cô, để cô quyết định làm nội gián giúp hắn lật nhà họ Trịnh. Và giờ đây, cặp vợ chồng này đã có hai câu thơ hoàn chỉnh. “Hỏa tiễn hừng hực khẽ cọ nhẹ nơi cửa trái tim/ Hẹn thề đêm đông lại gặp nhau dưới trăng sáng.”
Tám tháng sau, con trai chào đời, vào đúng ngày cô xuất viện, khi vừa ôm con vào lòng, y tá đem vào một phong bì. Không có tên người gửi, chỉ ghi: “Gửi vợ chồng Ngô Mạnh Hùng -Phi Yến”.
Hắn mở ra, bên trong là một lá thư, viết tay, giọng chữ quen thuộc, cẩn thận, sắc sảo đúng là của Nguyễn Ngọc Phụng.
“Em biết, anh đã chọn. Và em cũng biết, không ai được quyền chen vào khi anh đã quyết. Nhưng thằng bé ấy là giọt máu đầu tiên của anh, là sinh linh anh có trách nhiệm. Nếu em không thể là mẹ nó, thì xin cho em được làm mẹ đỡ đầu. Em không muốn gì hết, chỉ muốn có một góc nào đó trong đời anh để em được anh gọi là ‘người thân’, không hơn.”
Hắn đọc xong, không nói, chỉ gấp thư lại, cất vào ví, không phải vì còn thương, mà vì hắn hiểu có người, không sinh con cho mình, nhưng vẫn âm thầm thương con mình suốt đời.
Bạch Hoa thì vẫn ở lại văn phòng luật, vẫn là người pha cà phê đúng gu sư phụ nhất, không đi đâu, không xin nghỉ, mỗi sáng, vẫn cúi đầu nhẹ nhàng.
-Em chào sư phụ. Hôm nay có nhiều vụ kiện cần xử lý đó.-
Cô biết... có tình yêu không được đáp lại, thì người ta chọn giữ ở lại dưới dạng trung thành. Và như thế… một chương đời khép lại, không rực rỡ, nhưng đúng người, đúng nghĩa. Một người đàn ông từng mang danh giang hồ, giờ học cách giữ bình yên. Một người đàn bà từng bị phụ tình, giờ làm mẹ. Một cô gái từng yêu đơn phương, giờ yên phận bên vai người mình kính trọng. Và một người phụ nữ lý trí lạnh lùng, đã chọn rút lui mà không buông bỏ yêu thương.
Hết