Dưới Tên Anh Là Bão!

2

Cô biết chứ, nhưng cũng lười lật lại mọi thứ, mỗi lần định phản ứng lại thì lại bị hắn chặn ngang bằng một câu gì đó rất đơn giản kiểu như.

-Thôi đi, em không thấy mệt sao? Cứ để tôi lo.-

- Mọi chuyện có tôi rồi, em cứ an tâm!-

Cô đã từng rất mệt, quá nhiều thứ… nên giờ được ai đó muốn lo cho mình, cô chẳng buồn xét nét nữa. Buổi chiều đó, hắn đưa cô đi thử váy cưới, Phi Yến nhìn mình trong gương mà có phần không tin được. Chiếc váy trắng ôm sát eo, phần tà đổ xuống nền, phần cổ khoét sâu nhưng không lộ liễu, người bán hàng nói đó là mẫu “cô dâu trưởng thành”, dành cho những người đã đi qua nhiều biến cố, biết mình muốn gì. Nhưng nhìn vào trong gương, Phi Yến lại thấy một người con gái đang cố mặc chiếc váy đó cho khớp với cái viễn cảnh mà người đàn ông kia dựng sẵn. Một kịch bản hoàn toàn không có chủ kiến của chính bản thân cô. Cô không chắc mình đã muốn lấy chồng, chưa bao giờ cô ngồi xuống để nghĩ kỹ xem, Trịnh Thế Phi là người thế nào. Nhưng lại một lần nữa, lý trí của cô tiếp tục tìm đủ lý do để khiến hắn trở thành một lựa chọn “chấp nhận được”. Từ lúc nào cô bắt đầu đã nghĩ rằng lấy hắn cũng được, từ lúc nào cô thấy hắn hét vào điện thoại cũng là vì quá áp lực, từ lúc nào, hắn nạt cô, cô cũng thấy “đàn ông nào chẳng có lúc mệt mỏi”. Từ lúc nào, mỗi khi hắn bước ra từ phòng tắm, cổ áo còn ướt nước, tóc rối bời, mặt cau có… thì trong lòng cô lại khẽ co thắt, cảm giác lạ lẫm không gọi được thành tên, từ lúc nào?

Hắn chở cô về, lúc dừng lại đèn đỏ, hắn bật nhạc, là giọng Ý Lan, bài cũ mèm: “Yêu một mình”.

Cô ngồi bên cạnh, không nói gì, gió phả từ cửa kính xuống tay, hắn không nhìn cô, chỉ nói một câu:

-Lấy tôi đi. Lần này, tôi nghiêm túc!-

Giọng hắn vẫn kiểu đó,vừa lạnh vừa gọn,nhưng trong câu nói lần này, không hiểu vì sao, lại nghe ra chút gì đó giống như là cầu xin. Phi Yến nhìn thẳng ra đường, cô không đáp, không gật, cũng chẳng lắc đầu, chỉ thấy lòng mình đột nhiên im phăng phắc như khi nghe nhạc dừng đột ngột. Tối đó, cô dọn cơm, hắn đi làm về, ném chìa khoá cái “cạch” lên bàn rồi vào bếp, không khen, không hỏi, chỉ ngồi xuống ăn, ăn được một nửa, hắn nói.

- Ngày mai lên chỗ má tôi ăn bữa cơm. Bả gọi em là dâu từ lâu rồi, giờ ra mắt chính thức luôn đi.-

Phi Yến im lặng một lúc lâu, rồi khẽ đáp.

-Ừ.-

Chỉ một chữ, nhưng sau chữ đó là một nhịp tim không đều. Cô không biết mình vừa đồng ý vì tình cảm, hay chỉ vì cảm giác không muốn phản kháng nữa.

Đêm, hắn nằm bên cạnh, tay vắt lên trán, nói không đầu không đuôi.

-Hồi nhỏ tôi từng nói, sau này tôi chỉ cưới người nào không cần phải cưa, chỉ cần ở bên cạnh đủ lâu, thì người đó phải tự hiểu mà muốn cưới tôi.-

Phi Yến quay mặt vào tường, một giây sau, hắn hỏi tiếp.

-Vậy em là hiểu… hay là muốn?-

Cô không trả lờ, nhưng hắn cũng không cần, bởi vì ngay lúc ấy, hắn đưa tay kéo cô sát vào ngực, và cô không né.

Đêm đó, cô đã không tài nào ngủ được, không phải vì lo lắng chuyện lễ cưới, cũng chẳng phải vì hồi hộp với viễn cảnh làm vợ một người đàn ông có tất cả trong tay, cô chỉ thấy lòng mình dậy sóng một cảm giác kỳ lạ,mơ hồ, bất an, mà chẳng biết vì sao. Phi Yến vẫn nằm trên chiếc giường cũ kỹ nơi căn hộ thuê tạm của mình. Cô không ngủ ở nhà Trịnh Thế Phi, cũng chẳng ở khách sạn năm sao hắn thuê cho trước đám cưới. Cô muốn tự mình ngẫm lại mọi chuyện, một cách chân thực, bình thản, không bị choáng ngợp bởi váy cưới, thiệp mời, hoa tươi hay rượu vang. Đã đi một đoạn đường dài, cô không thể để mình bị lừa thêm lần nữa chỉ vì một chút ấm êm tạm thời. Nhưng cuộc đời này, đâu ai nói trước được điều gì. 

Rạng sáng, chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn từ một số lạ, không lưu tên, nhưng nội dung thì như một nhát dao cắm thẳng vào lòng ngực đang mệt nhoài.

-Thế Phi bị bắt. Tội danh: buôn lậu. Hiện hắn đang bị tạm giữ.-

Đôi mắt Phi Yến sững lại, mắt cô vẫn dán vào màn hình điện thoại, tim cô đập, nhưng không theo nhịp nữa, nó như bị ai bóp nghẹt. Cô không khóc, không hét, chỉ ngồi lặng một hồi lâu, đầu óc quay cuồng với hàng trăm câu hỏi chồng chéo, xô lấn. Bị bắt ấy hả? Vì buôn lậu ư? Hắn,kẻ cả đời chỉ biết hưởng thụ, chỉ giỏi quát tháo, chưa từng động tay vào việc gì tử tế, làm sao lại dính tới buôn lậu. Là hắn làm thật? Hay bị gài? Mà nếu là bị gài... thì ai gài?

Phi Yến run rẩy, nhưng không phải vì sợ, mà là vì một cảm giác... tởm, một kiểu buồn nôn từ tận trong xương sống, là một kiểu ghê sợ khi nhận ra kẻ từng hôn lên trán mình, nắm tay mình giữa phố đông, lại có thể là thứ rác rưởi đến vậy. Cô bật dậy, tự tay mở tủ, lôi ra bộ váy cưới đang treo. Vải váy cưới trắng tinh, lấp lánh, được chọn lựa kỹ càng sau bao lần thử,vậy mà lúc này đây, Phi Yến chỉ muốn xé nát nó. Cô không khóc, nhưng tay run lẩy bẩy.

Khi cô đến thăm hắn, Trịnh Thế Phi nói với cô bằng cái giọng không cao, không thấp, không vội, nhưng nghe sao mà nó khiến lòng người ta nhức nhối như có gai nhọn trong từng chữ. Hắn bảo cô.

- Em đến gặp thằng Hùng đi, cứ bảo là anh nhờ, nhưng nhớ kỹ, đừng có mà lơ là, thằng đó không phải kiểu người dễ đoán đâu.-

Phi Yến đứng im, tay siết chặt quai túi, không phải vì sợ, mà vì lòng cô ngổn ngang những thứ không tên. Trịnh Thế Phi nhờ cô, nói như ra lệnh. Hắn nhờ cô, nhưng lại là chuyện dính tới một người đàn ông mà hắn gọi là bạn thân ,thứ bạn thân biết rõ mười mươi là dơ dáy, thủ đoạn, hiểm độc. Thực ra, cái sự "thân" giữa Thế Phi và Ngô Mạnh Hùng, cô cũng từng nghi ngờ. Thân gì mà mỗi lần nhắc tên, ánh mắt người này lại lộ ra một vết xước, thân gì mà khi bạn gặp nạn, lại không ra tay cứu mà chỉ đứng nhìn rồi ném một cái ơn đầy toan tính? Cô đến văn phòng luật, nơi ấy là lần đầu, và cũng là lần duy nhất cô thấy một người đàn ông ngồi sau bàn làm việc mà không hề giống bất kỳ luật sư nào cô từng xem trong phim hay nghe người ta kể. 

Ngô Mạnh Hùng không hỏi tên cô, không hỏi lý do, không hỏi cả người giới thiệu, chỉ nhìn cô, từ đầu tới chân, rồi nói một câu.

-Tôi biết em đến để nhờ, nhưng em có thứ tôi cần không?-

Phi Yến ngẩng lên, nhìn vào mắt người đàn ông đó, thấy trong đó không phải sự dọa nạt, cũng không phải mỉa mai, chỉ là một khoảng trống lạnh tanh, không tình, không lý, không gì cả.

-Anh cần gì?-

Cô hỏi, giọng không run, nhưng trong ngực, tim như đang bị ai cầm tay bóp chặt. Hắn đứng dậy, đi vòng ra phía trước bàn, tiến lại gần cô, rất chậm. 

Mỗi bước chân của hắn là một lời cảnh báo không lời, không phải về nguy hiểm, mà là về bản chất, con người hắn như thể được tạo ra từ những bí mật đã mục rữa, nhưng chưa kịp vỡ ra.

-Ngủ với tôi một đêm, rồi tôi sẽ giúp.-

Hắn nói, thản nhiên, như nói một cái giá thuê nhà, không một chút dây dưa cảm xúc. 

Cô không gào lên, cũng không bỏ chạy, chỉ là im lặng, đủ lâu để hắn nhướn mày, rồi hắn chầm chậm cười.

-Em nghĩ gì? Thằng Phi là bạn tôi à? Không đâu, tôi và nó chỉ còn là một cái dây thừng, một đầu là tôi-đầu kia là nỗi thù mà tôi nhai đi nhai lại trong đầu mười mấy năm. Em là vị trí trung gian, em không đáng thương đâu. Em chỉ ngu, nhưng tôi thì không ghét người ngu, tôi chỉ không tha người giả vờ không biết.

Phi Yến cảm thấy môi mình khô như giấy, nhưng không vì nhục, mà vì một cảm giác khác,một thứ không có tên, nhưng quặn thắt.

Cô chậm rãi thốt ra, từng chữ như lết ra khỏi cuống họng.

- Anh lấy thân xác tôi đổi lấy điều gì? Sự sỉ nhục của chính anh ấy hả? Hay là một cách để kéo tôi xuống cùng bùn với các người?-

Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô, như thể đang thử xem cô có tan ra hay không, nhưng cô không tan, cô đứng đó, đôi mắt không đỏ hoe, chỉ lạnh.

Hắn bước lại gần hơn, rất gần, đến mức cô ngửi thấy cả mùi khói thuốc vương trên cổ áo hắn, hắn nói:

-Tôi không phải kẻ xấu trong mắt tôi, nhưng em không cần tin, cái tôi cần là em hiểu: không ai giúp ai không công. Tôi đã từng van xin sự giúp đỡ, và tôi đã từng quỳ xuống mà bị cười vào mặt. Tôi không đòi lại được công lý, nên tôi chọn lấy cái gì tôi thấy xứng đáng.-

Cô nuốt nước bọt, mắt không chớp, rồi cô hỏi một câu khiến chính hắn ngừng lại.

-Nếu tôi đồng ý, anh có còn xem tôi như một người cần giúp, hay chỉ là một con đàn bà bán rẻ mình lấy lòng thương hại?-

Hắn cười, lần này, cười thật, nhưng là nụ cười không mang một chút ánh sáng nào.

-Tôi sẽ xem em là một kẻ chấp nhận cuộc chơi, và tôi không coi thường người chơi tốt.-

Phi Yến rời khỏi văn phòng đó khi trời đã sẩm, không biết vì trời tối nhanh, hay vì trong lòng cô, ánh sáng đã tắt đi một ít. Không ai biết đêm đó cô nghĩ gì, cũng chẳng ai biết sáng hôm sau, cô quay lại, với một ánh mắt không còn mơ, không còn sợ, không còn run, mà chỉ còn một sự thừa nhận câm lặng: rằng đời này, ai muốn sống sót, thì phải biết nuốt cả nước mắt để nuôi lại chính mình.

Đêm đó là một khúc gãy, giống như có thứ gì đó đã rạn, âm thầm, không báo trước,rồi một ngày nổ tung. Phi Yến không còn nhớ rõ mình đã bước vào căn biệt thự của Ngô Mạnh Hùng như thế nào. Cô chỉ biết, khi người phụ nữ rơi vào cái ngã ba giữa danh dự và tình yêu, người đó sẽ không còn tỉnh táo để cân đo thiệt hơn. Và lúc ấy, cô đã chọn tình yêu, chọn một lần thôi, yêu đến mức chấp nhận làm điều bản thân từng khinh bỉ.

Cô đã đứng rất lâu trước cửa căn biệt thự ấy, đã ba lần giơ tay định gõ, ba lần lại rút xuống. Trong đầu cô, giọng của mẹ cứ văng vẳng.

“Không ai cứu được con ngoài chính con. Nhưng đừng bán rẻ mình, có trả giá, cũng đừng để cái giá đó là rẻ mạt.”

Nhưng rốt cuộc, tay cô vẫn chạm vào chuông cửa. Cửa mở, ánh mắt đầu tiên cô bắt gặp là ánh mắt của hắn,Ngô Mạnh Hùng, không nồng ấm, không khinh miệt, không chào đón, chỉ như đang nhìn một người xa lạ bước nhầm nhà. Nhưng cô vẫn bước vào, Mạnh Hùng không nói gì, hắn quay người, để mặc cánh cửa tự khép lại sau lưng cô, như thể đêm nay,tất cả,đều do cô tự chọn. Căn phòng không sáng đèn lớn, chỉ có ánh vàng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường. Không gian không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng bước chân cô, nhẹ và loạng choạng. Cô không say, nhưng đầu óc cứ như bị treo lơ lửng. Mỗi bước tiến về phía giường là một lần lùi lại trong lòng, cô không biết rõ mình sợ gì,hắn, hay chính bản thân. Mạnh Hùng vẫn không nói, hắn chỉ ngồi đó, tựa hờ vào thành giường, điếu thuốc trên tay không hút mà để khói tự rã. Khói cuộn lên, phiêu lãng trong phòng,cũng như cô đang dần tan rã. Cô đứng đó,im lặng ,tay đặt lên cổ áo. Hắn nhìn,cũng im lặng. Cô cởi chiếc cúc đầu tiên, không ai bảo cô làm điều đó. Nhưng trong đầu, hình ảnh mẹ cô đang bệnh, người dì cần tiền, món nợ lãi ngoài đang treo cổ, tất cả quấn lấy cô như lưới thép. Cô cởi đến cúc thứ ba, Mạnh Hùng chợt quay đi, dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn. Một lời cũng không, nhưng Phi Yến hiểu, cô không cần lời nào nữa. Hắn không từ chối, không đẩy cô ra, không ngăn lại. Cô nghĩ, có lẽ thế cũng là một cái gật đầu, một sự cho phép im lặng. Vậy là cô bước tới, lên giường, tự chôn mình vào một đêm mà cô tin sẽ thay đổi đời mình.

Sáng hôm sau, Phi Yến thức dậy trong tấm chăn lạ, thân thể mỏi rã, trí óc vẩn đục. Cô không nhớ rõ mình đã thiếp đi lúc nào, nhưng khi nhìn sang bên cạnh, nơi Mạnh Hùng đang đứng, sơ mi xắn tay, bình thản pha cà phê, thì một cảm giác kỳ lạ tràn lên, không phải hối hận, không phải xấu mà là… chấp nhận. Cô đã làm, và giờ cô phải sống với điều đó. Mạnh Hùng đưa mắt nhìn cô, không tránh né, không trìu mến. 

Hắn nói, lần đầu tiên trong ngày:

 -Cô tỉnh rồi. Có cần đưa về không?-

Chỉ thế thôi, Phi Yến gật đầu, trong đầu cô, mọi thứ dường như đã rõ. Đêm qua, họ đã “ở bên nhau”. Cô đã trao thân, hắn đã nhận lấy, không yêu, không thù, không cam kết, một sự trao đổi không lời, mà giá đã trả thì chẳng thể hoàn lại. Cô tự nhủ.

-Thôi thì, ít ra mình còn được giữ lại phần tình cảm, còn hơn là để mọi thứ tan thành bụi…-

Nhưng cô không biết rằng,sự thật còn tàn nhẫn hơn. Rồi cái gì đến cũng phải đến, Ngô Mạnh Hùng không nói gì suốt buổi sáng hôm ấy. Hắn chỉ hút thuốc, rít từng hơi dài như đang nuốt từng cục uất nghẹn, lần đầu tiên sau gần hai mươi năm, hắn thấy mình bất lực, mà không phải kiểu bất lực vì không biết làm gì, mà là biết rất rõ, nhưng vẫn không làm được gì. Trịnh Thế Phi dính án năm năm tù, hết đường vớt. Luật là luật, án là án, tình riêng không chống được móng vuốt của công lý, dù hắn có cố đến đâu. Hắn đã từng lật cả sàn chứng khoán như trở bàn tay, đã từng làm cho những tập đoàn khổng lồ rụng rời bằng một cuộc chơi truyền thông, đã từng khiến một kẻ máu mặt trên thương trường ngã ngựa chỉ bằng một bản fax gửi lúc nửa đêm. Vậy mà giờ... hắn lại thua, thua trong một trận mà hắn tưởng nắm chắc phần thắng, mà đúng hơn là... hắn không ngờ mình lại muốn thắng làm gì nữa. Thắng, để làm gì? Người đáng bị nhốt không phải Trịnh Thế Phi, mà là cha Thế Phi, là cái hệ thống thối nát mà từ ngày còn mặc quần soóc chạy rong ngoài xóm, Mạnh Hùng đã được mẹ nhắc “Đừng bao giờ chơi với tụi nhà ông Trịnh. Họ coi thường mình.” Vậy mà bây giờ, hắn lại đứng giữa phòng xử, cãi cho đứa con của kẻ từng đá văng mẹ con hắn ra khỏi căn nhà tập thể chật chội ngày xưa, và thất bại. 

Phi Yến không đến, suốt những ngày xử án, cô không xuất hiện một lần nào. Nhưng Mạnh Hùng biết, cô vẫn dõi theo, bằng cách của cô: lặng lẽ, kín đáo, nhưng không rời mắt, giống như cái cách cô từng nhìn hắn hôm ở cầu thang bệnh viện, ánh mắt ấy, không còn sợ, không còn ghét, mà cũng không còn yêu, chỉ có một thứ, lặng im. Lặng im đến mức hắn nghe được cả tiếng tim mình thắt lại. 

Căn phòng ngủ tại biệt thự nhà hắn khá rộng rãi, đèn vàng hắt lên mặt bàn gỗ, Mạnh Hùng ngồi đó, một mình, chai rượu đổ được phân nửa.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm hắn giật mình.

-Alo?-

-Anh... vẫn ổn chứ?-

Giọng Phi Yến, hơi khàn, nghe như có lớp sương muối mỏng bám trên mép đáy ly cà phê nguội.

-Ổn... Theo kiểu... còn sống.-

-Tôi... không biết nói gì khác. Nhưng... cảm ơn.-

Rồi giọng cô tiếp, gấp gáp hơn, như sợ không kịp nói hết.

-Tôi biết... anh đã làm nhiều hơn một luật sư cần làm. Và tôi biết... Trịnh Thế Phi không đáng được tha. Nhưng... tôi nợ anh một lời xin lỗi.-

Mạnh Hùng bật cười, không lớn, không mỉa, chỉ khô.

-Em không nợ tôi gì cả, là tôi chọn, là tôi cố, là tôi thất bại.-

- Nhưng tôi... từng nghĩ anh tồi, từng ghét anh, từng... trách lầm anh.-

-Cũng đúng thôi, tôi đáng bị ghét, chứ yêu, tôi đâu có quen.-

Giọng hắn trầm xuống, rồi chậm rãi nói tiếp.

-Nhưng có một điều tôi muốn biết...-

-Gì?-

-Giờ này, em còn nghĩ đến hắn không? Trịnh Thế Phi ấy?-

Cô nghe đến đây thì cúp máy.

Trong cái ngày u ám đó, lúc Trịnh Thế Phi dứt câu, Phi Yến vẫn chưa kịp hiểu mình vừa nghe cái gì, có tiếng gì đó như vỡ bên trong, không phải vỡ cái ly hay cái tô, mà vỡ cái thứ đã dày công chắp vá trong lòng từ bấy lâu nay.

-Cô tìm người khác đi, tôi nói rồi, chuyện của mình… tới đây thôi.-

Không có nước mắt, không có gào thét, chỉ có cái lặng ngắt như xe chết máy giữa đường đông.

Anh ta nói cái câu đó như thể đang nói về cái điện thoại cũ.

-Cái này hư rồi, đổi cái khác đi.-

Mà đúng, đối với Trịnh Thế Phi, cô chưa từng là người yêu, càng không phải người vợ. Cô là người chờ, người hy vọng, người trả giá, còn anh ta là người buông tay dễ như tháo sợi chỉ trên áo.

Cô đứng đó, hai tay ôm lấy cặp hồ sơ dày cộp là hóa đơn, nợ nần, giấy tờ ngân hàng, bản sao hợp đồng cũ của anh ta với bên bất động sản, mọi thứ đều đứng tên cô, bởi vì năm đó, anh ta năn nỉ:

-Yến à, đứng tên em đi, anh đang bị ba quản, sợ ông biết rồi cắt vốn. Mình làm cái này ổn là cưới liền.-

Cưới liền ư? Năm đó là ba năm trước, giờ đây là nợ ngân hàng, là chủ nợ gõ cửa, là mẹ cô ở quê ho một tiếng cũng không dám nói vì sợ con gái lo, là căn phòng trọ mười mấy mét vuông ẩm mốc, là những đêm bật khóc không dám bật đèn vì sợ thấy chính mình trong gương.

Anh ta nói thêm một câu, như thò tay vô tim cô mà chọc cho máu phun ra lần nữa.

-Tôi không gánh nổi đâu, mấy thứ đó là cô tự nguyện.-

Tự nguyện sao? Ừ, tự nguyện yêu, tự nguyện tin, tự nguyện chịu đựng, tự nguyện sống như cái bóng sau lưng một thằng đàn ông không thương mình. Cô ngồi bệt xuống bậc thềm khi anh ta bỏ đi, mà đúng hơn là bỏ chạy. Hắn chạy khỏi đống hậu quả mà hắn gây ra bằng miệng lưỡi mật ngọt, chạy khỏi đôi mắt cô, đôi mắt từng nhìn hắn như nhìn cả tương lai. Bên tai, tiếng của đời thường, còn trong đầu cô, chỉ có tiếng nặng như đeo đá: nợ, và chờ.

Cô không chịu đi tìm người mới, có lẽ không phải vì còn thương Trịnh Thế Phi, mà vì cái lòng tin của cô đã bị vặt sạch như bó rau ngoài chợ bị người ta nhổ trụi rễ, không còn lòng tin, thì cô phải tìm ai? Tin ai? Dựa vào ai?

Cô không ngốc nữa, nhưng cô vẫn chưa giỏi, vì cô còn mắc kẹt với cái suy nghĩ ngu dại:

 - Biết đâu một ngày nào đó, anh ta nghĩ lại, và quay về.-

Mỗi lần nghĩ tới, chính cô cũng muốn tát vào mặt mình, Phi Yến nhủ thầm trong tâm trí-

-Lúc dọn về căn phòng trọ bé tẹo, tôi tự nhủ.

‘Không sao đâu. Qua được hết.’

Mỗi tối ôm đống hồ sơ đi vay, tôi tự nhủ.

 'Mình làm được.'

Khi chủ nợ gọi điện chửi như tát nước, tôi chỉ biết nói.

‘Cho em xin thêm hai tuần.’

Tôi chưa từng ăn vạ, cũng chưa từng oán trách số phận. Nhưng có những đêm, tôi ước mình chưa từng gặp Trịnh Thế Phi.

Hôm đó, Trịnh Thế Phi giở cái giọng sở khanh.

-Tôi nói rồi, cô tìm người khác đi, tôi không muốn dính líu nữa.-

- Đống nợ đó… là cô tự nguyện đứng tên. Giờ cô gánh thì ráng chịu.-

-Cứ coi như... tôi chưa từng tồn tại.-

Phi Yến.

- Ờ. Vậy anh cũng đừng mong thấy tôi gọi thêm lần nào nữa.-

-Tôi từng vì anh mà chịu hết, giờ tôi vì tôi mà chịu tiếp, không cần anh xót.-

-Anh chạy được, nhưng anh không rửa nổi tay đâu, đời này, nghiệp là thứ không phải chỉ cần nước lã là trôi.-

Và đêm đó, cô nằm thẳng lưng trên chiếc nệm mỏng, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà xám đục, không khóc, không còn nước mắt, cô bắt đầu tính từng đồng, cô lấy sổ, gạch từng cột nợ. Cô biết, nếu mình không đứng dậy, sẽ chẳng có ai thương mình đủ để kéo mình ra khỏi cái hố mà chính cô đã bị xô xuống. Phi Yến từ một cô gái sống bằng cảm xúc, đến giờ ,sống bằng nợ, và nợ,dạy người ta tỉnh táo nhanh hơn cả cú tát vào mặt.

 


Bạn cần đăng nhập để bình luận