Dưới Tên Anh Là Bão!

16

Nhưng điều đáng sợ hơn không phải là sự xuất hiện của cô, mà là bây giờ, cô lại đang rót rượu cho đám người như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Không ai để ý, chỉ có Thế Phi giật mình. Nhưng hắn nén lại, chờ, hắn muốn nhìn cho kỹ, muốn biết chắc. Mắt hắn lia qua từng chi tiết, nhưng chính lúc ấy, Bạch Hoa bằng một động tác nhẹ tênh nghiêng người rót rượu cho Trịnh Văn Báo. 

Lão ngẩng đầu lên, mắt vô thức lướt qua gương mặt cô gái, và chỉ một khắc thôi, lão hơi khựng lại, nhưng rồi lão quay sang con trai mình, nói đủ nhỏ để chỉ Thế Phi nghe.

-Nó, là người phe Hùng. Mày nhận ra chưa?-

Thế Phi nuốt nước bọt, hắn không biết cha mình tinh đến vậy, hay đã để ý từ trước, nhưng hắn không dám nói, chỉ gật.

Lão Báo nhếch mép, rất nhẹ, rất hiểm.

-Để nó đi vào được tới đây, là tao cho phép. Cái đám bên Hùng... cứ tưởng mình khôn.-

Rồi lão búng tay, một tiếng tách vang lên như hiệu lệnh hành quyết. Hai gã đàn em loại chỉ dùng tay, không dùng não ngay lập tức lặng lẽ bước ra phía sau. Bạch Hoa biết, cô không quay lại, cũng không nhìn, nhưng sống lưng cô thẳng đơ như một thanh gỗ chịu lực, cô biết đã bị bại lộ. Cô lùi đúng ba bước, rồi quay người, không nhanh, nhưng dứt khoát. Lúc đó, đám khách đang cười hả hê không ai để ý, chỉ có hai tên đàn em từ sau bước vội theo rất nhanh, và rất thô bạo. Bạch Hoa chạy, không nhìn lại, không gọi ai, không nói gì. Một mình cô, trong cái không gian ngập rượu và quyền lực, chỉ có tiếng bước chân của cô vang lên dứt khoát như nhịp của một trái tim quyết không rơi vào tay kẻ thù. Nhưng cô không thoát kịp, hai tên đàn em đuổi kịp ở bậc cầu thang. Một cú đánh vào bả vai, một cú quật ra phía sau, thêm một cú thúc vào hông. Bạch Hoa ngã nhào, lưng đập mạnh vào thành gỗ. Cô nghiến răng, không rên, không kêu.

Chỉ một câu vang lên trong đầu.

-Thầy Hùng phải biết chuyện này. Phi Yến phải biết chuyện này.-

Máu rịn nơi khoé môi, bả vai sưng tím, nhưng cô gượng dậy, vẫn chạy.

Phía trong, tiệc rượu vẫn tiếp tục, Trịnh Văn Báo rót thêm một ly, đặt trước mặt con trai mình.

-Uống đi. Tụi nó... dẹp xong rồi.- 

Thế Phi vẫn còn hơi run, nhưng hắn ráng gượng cười. Hắn không dám để lộ rằng trong lòng mình đang dâng lên một nỗi bất an nhói rát như gai dứa đâm vào cổ họng. Bạch Hoa con nhỏ đó không đơn giản là tay chân bên Hùng. Hắn đã từng thấy ánh mắt của cô ta nhìn hắn như thể hắn là rác. Và loại người đó... nếu còn sống... sẽ không bao giờ để hắn yên.

Mưa, không ai biết cơn mưa bắt đầu từ khi nào, chỉ biết rằng khi Bạch Hoa vừa chạy ra khỏi cổng sau biệt thự, thì nước từ trời đã đổ thẳng xuống người cô như thể trả nợ giùm cho một tội trạng nào đó chưa từng được xưng danh. Từng giây trôi qua là một trận vật lộn giữa ý chí và thể xác. Vai cô tê rần, cú đánh từ gã đàn em khi nãy như còn in hình lên từng khớp xương. Một bên hông ê ẩm, hai bàn chân tứa máu. Nước mưa hòa với máu trên người, dính bết vào từng đường gân, từng thớ thịt, lạnh buốt. Nhưng cô vẫn chạy, không biết về đâu, không cần tính toán, chỉ biết là phải thoát. Tiếng chân đuổi sát phía sau, không một tiếng chửi, không một lời dọa, nhưng chính cái im lặng đó mới khiến cô cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết mình đang bị săn. Một thân một mình giữa một ván bài lớn, không ai gọi, không ai tới, chỉ có chính mình, và... trời, trời đang vùi cô xuống. 

Rồi... một ánh đèn xe vụt ngang, tếng máy nổ lẹt xẹt, một giọng đàn ông chừng tuổi năm mươi văng ra, không phải là sự tò mò, cũng chẳng hẳn là sợ hãi, mà là cái giọng của một người đã từng gặp quá nhiều chuyện đời đến mức thấy gì cũng giống nhau hết.

-Gì vậy cô? Cô bị sao vậy?-

Bạch Hoa ngước lên, mắt cô dính nước, nhưng miệng vẫn cố mấp máy, gần như không thành lời.

-Chú... chở con... tới... văn phòng luật... Ngô Mạnh Hùng... -

Giọng cô khàn đặc, không ra hơi, mà người thì run như lá. Người đàn ông xuống xe, nhìn quanh, rồi đỡ cô lên yên, không hỏi nữa, không lằng nhằng, không đắn đo, không màng gì đến hai bóng người vừa thoáng lướt qua đầu hẻm.

Ông chỉ nói nhỏ.

-Ngồi cho chắc. Đừng té. Tôi chạy liền.-

Và rồi... chiếc xe gằn ga lao đi. Không ai đuổi theo nữa, bọn kia có lẽ đã bị chặn lại bằng một cuộc gọi nào đó từ phía trên cũng có thể... chúng đã thấy máu. Máu ở gót chân cô, máu hòa trong nước mưa, loang ra thành một vệt màu bầm. Trên yên sau chiếc xe cà tàng, Bạch Hoa ngồi không vững, lưng cô nghiêng về một bên, mắt nửa khép nửa mở, nhưng miệng vẫn thì thào một cái tên trong đầu: Ngô Mạnh Hùng. Không phải là người cô yêu nữa, cũng không còn là người cô mơ mộng hay viết nhật ký về, mà là ngọn cờ cô tự hứa sẽ theo đến cùng, không vì thầy, mà vì “nữ chủ nhân”, người mà chính cô chọn, người mà cô quyết tâm phục vụ. Và nếu lần này cô chết dọc đường, thì chí ít... cô cũng chết khi đang đi đúng hướng. Tiếng xe lọc xọc, mưa không dứt, cơn sốt bắt đầu len vào tai cô như một dòng điện rỉ rả, nhưng cô vẫn cắn răng, không gục, không ngủ, không ngất. Phải tới được văn phòng, phải nói cho họ biết, phải đưa tin ra ngoài, phải làm cho cái tên Trịnh Văn Báo rơi vào cái bẫy chính lão đào. Phía trước, chú xe ôm nhìn vào kính chiếu hậu, ông không biết cô là ai, cũng không cần biết. Nhưng khi ông thấy trên tay cô có đeo một sợi dây thun cũ, mòn, với vài chữ nhỏ in mờ: “ Luật - Công Lý -Niềm Tin “, thì ông bỗng nhiên hiểu. Không hẳn là hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng hiểu rằng... cô là người đang chạy vì một điều gì đó đáng để được giúp.

Cuối cùng thì cô cũng đến được văn phòng luật của Ngô Mạnh Hùng. Xe chưa kịp dừng hẳn, thì chính Mạnh Hùng đã từ trong chạy ra. Hắn không cần ai báo, cũng không đợi chuông, chỉ là... tim hắn cứ có cái linh cảm gì đó cào vào ngực suốt từ chiều, từ cái lúc mưa bắt đầu đổ xuống từng hồi như cảnh báo. Và rồi... cô gái trên yên sau chiếc xe cà tàng ấy ngã vật xuống, mềm nhũn như một túi vải ướt. Chú xe ôm chưa kịp mở miệng thì Mạnh Hùng đã cúi xuống đỡ lấy thân hình đầy máu bầm của Bạch Hoa. 

Cô không còn tỉnh táo, mắt mở hé, môi tím ngắt, nhưng vẫn ráng bật ra vài từ rời rạc, từng chữ nghe như dính chặt vào lưỡi.

-Nhà họ Trịnh... âm mưu... phòng tuyến... chi viện cuối cùng... máy in...- 

Ngô Mạnh Hùng không hỏi, không hoảng, cũng không gào lên như những người thường, hắn gật đầu nhẹ rồi quay sang một nhân viên.

-Gọi ngay cho bác sĩ Tạ. Nói tôi cần ông ấy bây giờ. Không phải lát nữa mà là ngay bây giờ.-

Bạch Hoa không còn sức để nghe, nhưng tay cô vẫn cố nắm hờ lấy ống tay áo của Mạnh Hùng, như thể chỉ cần buông ra, là cả thông điệp đang mắc cạn trong cổ họng kia sẽ trôi đi mãi mãi. Mạnh Hùng siết tay cô lại, giữ đúng lực, không mạnh, nhưng cũng không buông. Chú xe ôm đứng lặng, mặt ông ướt mưa , áo ông dính bết, nhưng mắt thì vẫn nhìn như dõi theo một điều gì đó... không thuộc về ông, nhưng lại khiến ông phải để tâm. Ngô Mạnh Hùng quay người, lấy trong túi một xấp tiền mệnh giá cao, không phải kiểu ném cho có, cũng chẳng phải để phô trương.

Hắn đưa bằng cả hai tay, mắt nhìn thẳng.

-Chú nhận cho tôi yên tâm. Ở đời... có ơn là phải có nghĩa.-

Nhưng người đàn ông chỉ khẽ lắc đầu, giọng ông không to, nhưng đủ nặng.

-Tôi không làm ơn. Tôi thấy chuyện nên làm thì làm, không ai nợ ai.-

Nói rồi, ông quay người phóng xe đi, không vội, nhưng rất dứt, giống như cách ông đã sống cả một đời không phô trương, không giải thích, chỉ biết làm điều đúng rồi biến khỏi nơi ồn ào. 

Bên trong văn phòng, Diễm là người đầu tiên lên tiếng, mắt cô vẫn dán vào Bạch Hoa đang nằm mê man trên ghế dài, nhưng giọng thì chao đảo, dứt khoát, như thể lý trí đang cưỡng lại nỗi sợ vừa trỗi dậy trong lòng.

-Anh Hùng... ý cô ấy là gì? Máy in gì? Phòng tuyến chi viện... ở đâu?-

-Không lẽ bên họ Trịnh đang in gì đó? Giấy tờ ư? Hay hồ sơ? Hay... tài liệu bẩn? Có ký tên giả không? Hay giả mạo giấy tờ?- 

Một nhân viên khác chen vào, giọng gay gắt, nhưng lại rất thật.

-Không khéo tụi nó đang in lệnh ủy quyền giả để thâu tóm bất động sản, chúng từng làm rồi.- 

-Cũng có thể là giấy vay nợ. Ép ai đó ký khi bất tỉnh, để rồi biến người ta thành con nợ trong một đêm.-

Mạnh Hùng không nói gì, hắn chỉ ngồi xuống, ngón tay đặt nhẹ lên trán Bạch Hoa, như muốn truy tìm từ những giọt mồ hôi cuối cùng còn đọng lại trên mặt cô ấy, điều mà chính cô không kịp nói rõ.

Hắn không nhìn ai, nhưng giọng thì dội ra như đá nặng rơi vào lòng nước.

-Cô ấy không nói máy in gì. Cô ấy nói ba thứ: âm mưu, phòng tuyến chi viện cuối cùng, rồi mới tới máy in.-

-Vậy tức là máy in không phải gốc, máy in là... hệ quả. Gốc nằm ở ‘phòng tuyến chi viện cuối cùng’.-

Mọi người lặng đi.

Diễm nuốt nước bọt, hơi thở ngắn lại.

-Vậy... là sao anh? Là cái gì?-

Mạnh Hùng đứng dậy, ánh mắt bỗng trở nên rắn lại như kính cường lực vừa hạ xuống che mặt.

-Là phe mình có người bị lộ.-

-Là phòng tuyến cuối cùng đang bị chúng nó đánh vào bằng cách ngấm ngầm, không phải bằng vũ lực, mà bằng văn bản con dấu chữ ký và luật ngầm.-

Ngoài trời, mưa chưa ngớt, và sẽ không ngớt, ít nhất là trong đêm nay. Bên trong, một trận cờ âm thầm đã chính thức bắt đầu, nơi không có người bắn súng, nhưng tiếng va chạm giữa mưu đồ và lòng tin thì vẫn đủ khiến tim người nghe vang vọng từng tiếng một.

Điện thoại của Phi Yến đổ chuông đúng lúc cô vừa gấp xong chiếc áo sơ mi cuối cùng mà Mạnh Hùng gửi ra tiệm giặt. Trên màn hình, cái tên Trịnh Thế Phi hiện lên rõ mồn một cái tên mà cô từng lưu dưới hàng chữ ngắn gọn: người sắp lấy mình. Cô do dự, nhưng vẫn bấm nghe. Vì không nghe... thì trong đầu cô sẽ vẫn cứ nghe, mà nghe rồi, biết đâu... kết thúc được cái gì đó.

Đầu dây bên kia, giọng hắn dịu như bông gòn, không gắt, không ồn, chỉ đều đều... như một kẻ hiểu rõ cách đẩy từng mũi kim nhỏ xuyên qua da người khác mà không để máu chảy.

-Yến hả... em đang ở đâu vậy? Anh định chạy qua tìm em chút.-

Cô nín thinh, một giây, hai giây.

-Em đang ở nhà Hùng.-

-Ừ, anh đoán vậy mà, mà thôi, anh cũng không dám cản, chỉ là... có chuyện này, không nói thì anh thấy áy náy.-

Lại im lặng, cô không nói gì.

-Anh nghe nói... Bạch Hoa... ở bên Hùng dạo này sát cánh dữ lắm ha. Cô ấy là học trò cũ, anh biết. Nhưng mà thân... thân quá cũng hơi khó coi.-

Phi Yến vẫn nín, tim cô chậm lại, nhưng lồng ngực thì nóng lên, cảm giác vừa tức, vừa ngờ, vừa tự thấy mình ngu.

-Anh thì anh nghĩ tốt cho Hùng thôi. Dù sao... cũng là bạn anh. Nhưng anh nghĩ em nên hỏi lại anh ta. Một người đàn bà, tự dưng lại chấp nhận làm đủ chuyện vì một người đàn ông không phải chồng mình... thì cũng... khó nói.-

-Anh... anh chỉ sợ em bị tổn thương.-

Cô cúp máy, không đợi thêm lời nào nữa, nhưng câu cuối đó... cắm vào đầu cô như một cái đinh tán âm thầm. Cô thấy mình ngứa ngáy trong lòng như thể vừa nghe được một nửa sự thật mà phần còn lại thì đang giấu đâu đó trong mắt Hùng, trong im lặng của Bạch Hoa, trong những cơn mưa dai dẳng như tấm màn lót cho một màn kịch dở dang. Không nghĩ nữa, cô khoác áo mưa, đội nón, lên xe chạy, không chần chừ, không đợi gọi cửa, không nhắn trước, vì giận là phải tới liền, chứ không ngồi đoán. Còn ở văn phòng luật của Mạnh Hùng, mọi chuyện vẫn đang căng như dây đàn. Bạch Hoa nằm thiêm thiếp, mắt cô chớp khẽ, nhưng người vẫn còn mơ màng. 

Bác sĩ Tạ vừa tới, gương mặt lạnh như người thợ cắt đá, mỗi câu ông nói ra đều như dằn xuống, chắc và thẳng.

-Cô ấy bị nhiễm lạnh nặng, lại mất máu nhiều, cú đánh ở sườn trái làm tổn thương phần mềm. Tôi truyền nước, nhưng mạch vẫn yếu.-

Ngô Mạnh Hùng đứng im, không nói gì. Hắn đứng gần cửa sổ nghe tiếng mưa rơi xuống mái tôn phía sau, nghe như tiếng đếm nhịp cho sự hoang mang trong đầu hắn.

Câu nói của Bạch Hoa vẫn vang lên một dòng đứt quãng.

-Nhà họ Trịnh... âm mưu... phòng tuyến chi viện cuối cùng... máy in...-

Hắn lặp lại câu đó trong đầu không dưới mười lần, đủ để hiểu rằng cái hắn vừa nói với Diễm lúc nãy cái phân tích nghe như chắc như đinh – không phải là chân lý, chỉ là một dự đoán trong mớ hỗn độn. Và cái cảm giác bất lực ấy... cái cảm giác ngay cả một câu nói của người gần chết mà mình cũng không chắc hiểu đúng hay sai... mới thật sự khiến Hùng mệt hơn tất cả. Tiếng xe thắng gấp ngoài cổng làm Diễm giật mình. 

Cô liếc nhìn ra rồi vội vã chạy vào báo.

-Anh Hùng! Phi Yến tới!-

Hắn ngước lên, nhưng chỉ kịp thấy bóng cô lao vào. Áo mưa ướt đẫm, mắt đỏ hoe, tay siết chặt quai nón bảo hiểm, mặt không còn gì gọi là bình tĩnh.

Cô bước thẳng tới trước mặt hắn, dừng lại nửa giây, rồi nói ngay, không chờ ai hỏi, không để ai ngắt.

-Anh nói thật cho em biết, Bạch Hoa với anh... là gì?-

Không một người nào trong phòng dám lên tiếng, ngay cả bác sĩ Tạ người từng phẫu thuật gãy xương trong cơn bão cũng liếc nhìn rồi lùi lại.

Mạnh Hùng quay sang nhìn Phi Yến, mắt hắn nheo nhẹ, không tức, cũng không né tránh, giọng trầm xuống, chậm từng chữ, mà nặng từng đoạn thở.

-Là học trò cũ, là người vì anh mà suýt chết.-

Phi Yến nhìn hắn, mắt không chớp, nhưng giọng bắt đầu rung lên:

-Em thấy anh ôm cô ấy.-

-Vì cô ấy đang hấp hối.-

-Nhưng anh đâu có ôm em kiểu đó...-

Hắn thở, không dài, nhưng đủ để biết trong lòng đang gằn lại một thứ gì đó không dễ nói thành lời.

-Anh không ôm em... kiểu đó... vì anh không muốn em trở thành người yếu ớt. -

Cô rớt nước mắt, không phải vì giận, mà vì tim mình tự rạn ra một góc nhỏ, rất nhỏ, nhưng đau đến mức không thở nổi.

Rồi cô chỉ nói một câu một câu đủ để găm vào đầu cả những người ngoài cuộc đang đứng nhìn từ xa.

-Vậy ra... cái gọi là thương... không dành cho em.-

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Phi Yến và Ngô Mạnh Hùng tưởng chừng đã dừng lại. Nhưng không, nó không kết thúc, nó chỉ... đổi hình từ âm trầm sang sóng ngầm, từ câu hỏi sang kết luận, từ lòng tin sang vết rạn. Và cái vết rạn ấy... không cần ai đập mạnh, tự nó cũng nứt toác ra.

Phi Yến lùi nửa bước, mắt cô không còn ánh buồn mà là ánh giận, giận cả bản thân vì đã tin quá nhiều, giận hắn vì đã im quá lâu.

-Anh nghĩ em đến đây là để làm phiền hả?-

Mạnh Hùng gằn giọng, nhưng vẫn giữ cái nét không lớn tiếng.

-Anh đâu có nói vậy.-

-Không nói, nhưng nghĩ, cái kiểu anh nhìn em từ lúc em bước vô tới giờ... là kiểu người thấy phiền. -

-Em đang suy diễn.- 

-Ừ, em là đàn bà, mà đàn bà khi thấy người đàn ông mình yêu ôm một cô khác thì có quyền suy diễn. Phải không? -

Lúc này, không chỉ hắn, mà nguyên đám tâm phúc đang đứng quanh cũng bắt đầu xao động. 

Diễm nhíu mày, một đứa khác thì lắc đầu liên tục như muốn nói.

 -Ủa trời... nói gì kỳ vậy?-

Hùng liếc qua, ra hiệu bằng mắt là đừng chen vô, đây là chuyện giữa hắn với cô ấy.

Nhưng Phi Yến lại ngẩng mặt, nhìn quanh.

-Các người bênh ảnh đúng không? Rồi, đứng về phía ảnh đi. Tui đâu có quyền gì trong cái văn phòng này.-

Một thanh niên tên Bằng nhảy lên trước tiên, giọng to như pháo.

-Chị đang xúc phạm anh Hùng đó. Ảnh là người thế nào tụi em biết. Ảnh sống sao, tụi em chứng kiến. Còn chị á, chị đang biến cảm xúc của chị thành dao, mà cái dao đó, chém không chỉ ảnh, mà còn bọn em.- 

-Thôi đi. Tình yêu mà phải bảo vệ bằng dàn đồng ca như vầy, thì không phải tình yêu, mà là đảng phái.- 

Mạnh Hùng bước lại, mắt hắn đỏ, nhưng vẫn giữ giọng đều.

-Em nói đủ chưa?-

-Chưa. Em còn một chuyện.-

Cô đi tới, dừng ngay trước mặt hắn, tay cô run, không vì lạnh, mà vì cái giới hạn của nỗi thất vọng đã chạm nóc tim.

-Anh có dám thề là từ lúc Bạch Hoa quay lại, anh không rung động gì không? Hắn không trả lời ngay.-

Cô nhìn sâu vào mắt hắn, đếm từng khắc hắn im lặng rồi... cô tát, một cú tát không nặng, nhưng dằn cả một trời cảm xúc không biết trút vào đâu.

-Đánh lại đi.-

-Không.- 

-Đánh lại đi, nếu anh còn có tự trọng.-

-Anh không đánh phụ nữ.-

-Vậy anh không phải đàn ông.-

Câu cuối ấy... không chỉ rạch ngang tim Hùng, mà còn khiến đám tâm phúc đồng loạt bước lên, mặt người nào người nấy phừng phừng.

-Chị quá đáng rồi.-

-Chị không hiểu gì hết.- 

-Chị có yêu ảnh thật không đó?-

Phi Yến quay lưng, không nói, không phản bác, không nhìn lại ai hết. Cô đi ra cầm nón, lên xe phóng đi. Không một ai cản nổi, ngay cả Hùng, cũng chỉ biết nắm chặt tay, không gọi, không đuổi, không một lời níu kéo, chỉ có... ánh mắt, ánh mắt nhìn theo người đàn bà vừa chửi hắn không tiếc lời. Nhưng là người duy nhất hắn sợ sẽ biến mất. Mưa vẫn rơi như chưa từng ngớt, tiếng xe máy của cô xé gió lao ra đầu hẻm. Không ai biết cô đi đâu, cô cũng không biết. Cô chỉ biết mình không thể ở lại nơi mà mình yêu quá nhiều mà lại cảm thấy lạc lõng nhiều hơn cả người ngoài. Cô cứ chạy, trên môi còn hơi ướt, không biết là nước mưa hay nước mắt, chỉ có trong lòng là khô, khô đến nứt, đau đến mức cảm giác như nếu bây giờ có va vào đâu đó cũng không đáng gì.

Gần một giờ sau khi Phi Yến bỏ đi, Ngô Mạnh Hùng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, tay trái bóp chặt quai ghế đến mức nó in hằn vết cong. Tâm phúc trong phòng không ai dám lên tiếng. Bạch Hoa vẫn mê man. 

Diễm chỉ nói được một câu.

-Đừng để đầu anh loạn thêm nữa.-

Rồi cô tự rút lui, khép cửa nhẹ nhàng. Rất nhanh, điện thoại rung, một dãy số quen thuộc hiện lên. Hắn nhìn thấy là hiểu ngay, nhưng lần này, trước khi bấm nút nhận, hắn gạt chế độ ghi âm sang ON, tay làm, mắt lạnh, lòng thì đã đoán trước.

Vừa mở máy, đầu dây bên kia đã cười.

-A lô… anh Hùng hả? Anh Hùng còn giữ được bình tĩnh mà bắt máy là tui nể đó.-

Hắn không phản ứng.

-Nghe đâu... bạn gái anh phóng xe như điên trong mưa hả? Nghe hơi thở gấp gáp lắm đó, mà mưa kiểu này... xe hay trượt bánh lắm nha.-

Hắn ngồi thẳng người, không thở dài, không chen lời.

-Mà công nhận, anh hay thiệt. Làm luật sư, giữ được giọng bình tĩnh thế này, ai mà tin được là người đàn bà duy nhất chịu anh đã bỏ đi ngay trong đêm.-

Hắn mím môi, giọng nhỏ lại.

-Mày gọi chỉ để xát muối, hay còn trò gì nữa?-

Tiếng cười lớn hơn, rồi ngừng hẳn, Trịnh Thế Phi đổi tông, đều đều như rót mật.

-Không... tao chỉ nghĩ, bạn bè mà, có chút tình xưa nghĩa cũ. Tao thấy tội, nên nhắc anh vậy thô, chứ tui đâu có làm gì. Tai nạn thì ai biết trước được, ha?-






Bạn cần đăng nhập để bình luận