Dưới Tên Anh Là Bão!
11
Cô gật đầu, nhưng trong bụng thì khóc như mưa. Không phải vì mừng, mà vì cô biết, chuyện sống chết không nằm hết trong tay bác sĩ, cũng không nằm trong tay cô.
Nhưng ít nhất, nếu có thể làm gì đó, cô muốn làm hết, không phải vì trả nợ, không phải vì lương tâm, mà chỉ vì một câu:
-Nếu anh không từ bỏ… em cũng sẽ không buông tay.-
Thật ra thì ban đầu, Phi Yến cũng chẳng nghĩ được bao xa. Cô chỉ thấy, cái thân xác to lớn mà ngày trước cô từng căm ghét đến mức thở không nổi, bây giờ lại nằm im thin thít như vậy, nằm không động đậy, chỉ có cái máy theo dõi nhịp tim nhấp nháy đỏ lập lòe cạnh đầu, mà lòng cô cứ thắt lại, nếu như cô bảo là không có cảm giác gì, thì rõ ràng là nói dối. Ngày nào cô cũng đến, đều đặn, như thể đó là một phần trong lịch làm việc. Không ai bắt ép, không ai khuyên nhủ, mà vẫn đến, chỉ để nhìn hắn ngủ, nhìn hắn mở mắt ra, gọi “em” một tiếng khàn đặc nhưng nghe còn rõ ràng hơn cả ngàn lời tỏ tình. Nhìn hắn nhíu mày vì đau, nắm chặt tay cô lại như thể sợ buông ra thì sẽ lạc mất một điều gì đó, đó là lúc cô hiểu, giữa cô với hắn, bây giờ đã chẳng còn đường quay đầu. Mỗi sáng, cô mua cháo mang vào, không đắt tiền, cũng không cầu kỳ, chỉ là cháo thịt bằm với hành phi, nước tương nhỏ từng giọt. Nhưng Ngô Mạnh Hùng ăn hết, ăn chậm, nhưng ăn sạch. Có hôm hắn nuốt không nổi, vẫn nhai cố, không nói lời cảm ơn, cũng không than vãn, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô lúc đó, còn hơn trăm nghìn lời. Bác sĩ bảo tình hình khả quan, mấy chỗ tụ máu đã tan, vết mổ phục hồi tốt, chỉ cần nghỉ ngơi đúng lộ trình là có thể xuất viện trong vài tuần tới. Nhưng mấy “vài tuần” đó, với Ngô Mạnh Hùng dài lê thê như cả một mùa mưa không thấy nắng. Hắn không giấu nổi vẻ cáu kỉnh mỗi lần nghe y tá bảo cần theo dõi thêm. Hắn cố ngồi dậy, cố tập đi, cố thuyết phục bác sĩ lẫn Phi Yến rằng hắn ổn rồi, rằng hắn còn việc phải làm, rằng hắn không thể nằm chờ như một kẻ vô dụng thêm ngày nào nữa. Mỗi lần như vậy, Phi Yến đều dỗ dành, nhẹ thì khuyên nhủ, nặng thì mắng cho một trận. Hắn cãi, nhưng không bỏ ăn, không giận dỗi, không làm liều, chỉ nằm thở dài nhìn ra cửa sổ, rồi thỉnh thoảng lại buột miệng hỏi:
-Ở ngoài đó… có gì mới không em?-
Cô hiểu cái “ở ngoài đó” ấy là gì, là Trịnh gia, là cái gia đình mà hắn chưa từng thôi căm thù, là đứa con trai của lão Trịnh mà ngày trước Phi Yến từng yêu đến điên dại, bây giờ lại trở thành cái gai không thể nhổ trong lòng Ngô Mạnh Hùng, mỗi lần hỏi, là mỗi lần hắn như đang gặm nhấm nỗi bất lực. Hắn nằm đây, còn “chúng nó” ngoài kia chắc gì đã ngồi yên? Cô biết, hắn không chịu nổi cảm giác bị bỏ lại, bị bất lực, bị giam chân giữa bốn bức tường trắng toát. Hắn sinh ra không phải để nằm chờ, hắn sống là để giành, để đoạt, để trả lại gấp mười những gì từng bị cướp, nên chỉ cần còn thở, hắn sẽ không đầu hàng, chỉ cần còn cô bên cạnh, hắn sẽ không gục ngã, và thật ra, cô cũng đâu còn đường lùi nữa. Chuyện giữa cô và hắn, giờ đã chẳng còn là "tạm bợ", không còn là “vì thương hại”, không còn là “làm phúc.”, không còn là “thay lòng đổi dạ.”, nó là một thứ gì đó, không rõ ràng, nhưng chắc chắn. Nó gắn vào cô từng ngày, từng bữa cháo, từng cái khăn ấm lau mặt cho hắn, từng lần thay áo bệnh nhân mà hắn cứ gồng người lên chịu đựng, không chịu than lấy một tiếng.
Đến mức có hôm, cô nhìn hắn thật lâu rồi nói thẳng:
-Anh đừng gồng nữa. Trước mặt em, thì anh yếu cũng được.-
Hắn im, rất lâu sau mới lên tiếng.
-Anh sợ nếu gồng không nổi… thì đổ sụp mất em.-
Câu đó, lúc nghe xong, cô không cười, cũng không khóc, chỉ ngồi xuống bên cạnh, nắm tay hắn không nói gì, mà chính cái không nói gì đó, lại khiến hắn nắm chặt hơn. Ngày qua ngày, cái gọi là chăm sóc,nó không còn là “trách nhiệm.”, nó là một phần trong hai con người đang bấu víu vào nhau giữa cái thế giới không ngừng sụp đổ từng mảng như đất dưới chân lở. Mạnh Hùng vẫn nằm viện, vẫn đau, vẫn bất lực, nhưng ánh mắt hắn đã khác, không còn là thứ ánh mắt của một kẻ thù nuốt hận, mà là ánh mắt của một người đàn ông, đang nhìn người phụ nữ mà mình chưa từng nghĩ sẽ dựa vào,bây giờ lại trở thành chỗ dựa duy nhất còn lại. Còn Phi Yến… cô không nói ra, nhưng lòng cô bây giờ, đã không còn là một cái vali chỉ đủ đựng quá khứ với Trịnh Thế Phi nữa rồi.
Hôm nay, Ngô Mạnh Hùng ngồi tựa lưng vào giường, ánh mắt nhìn nghiêng về phía cửa sổ, cái dáng ngồi coi bộ thong thả, nhưng bàn tay lại cứ khẽ gõ gõ lên đùi, không giấu được sự nôn nóng đang rình rập ở trong lòng. Hắn chẳng nói gì, từ sáng tới giờ, hắn đã im lặng tới mức người ngoài nếu không hiểu thì tưởng hắn đang giận. Nhưng thật ra, hắn đang nghĩ, mà mỗi khi Ngô Mạnh Hùng im lặng để nghĩ, thì tốt nhất đừng ai đụng vô. Phi Yến ngồi ở cái ghế nhựa kê sát bên giường, cúi đầu cẩn thận gọt trái lê, lê hôm nay là loại ngọt, mua ở đầu chợ gần bệnh viện.
Cô gọt chậm rãi, từng đường từng nét như sợ lỡ tay làm hư mất cái gì đó quý giá, mắt thì chăm chú vào trái lê, miệng thì lẩm bẩm.
-Hồi sáng bác sĩ bảo mai được xuất viện, nhưng về nhà rồi thì vẫn phải uống thuốc đều, không có chuyện uống được vài ngày là nghỉ, mà anh phải cam kết với em, là không có giở chứng ngang ngược…-
Cô chưa kịp nói hết câu thì bị hắn ngắt lời.
- Cam kết á? Cam kết bằng miệng, hay em đòi phải viết giấy, ký tên, đóng dấu?-
Phi Yến dừng tay, ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt vừa bực vừa mắc cười, cô khịt mũi-
- Nói chuyện với anh, thiệt không bao giờ nghiêm túc được. Người ta lo thì lo, anh cứ giỡn.-
Ngô Mạnh Hùng quay lại nhìn cô, ánh mắt không còn sắc như dao như thường ngày nữa, mà là thứ ánh nhìn cạn lại, sâu mà không lạnh, kiểu như người ta nheo mắt vì chói nắng, nhưng trong lòng lại thấy ấm, hắn nói chậm rãi, đủ để từng chữ lọt vào tai người đối diện.
- Chứ từ bữa vô đây tới giờ, có ngày nào mà em không lo đâu, anh mà không về sớm, chắc em trụi tóc.-
Phi Yến nghe xong, cắn môi cố nín cười, hắn đùa, nhưng là kiểu đùa của người từng trải, lời thì nhẹ nhưng tình thì nặng. Mấy hôm nay, hắn bắt đầu biết cách nói đùa có duyên hơn, biết thả mấy câu nghe qua tưởng giỡn, mà ngẫm kỹ lại thấy… đau. Trưa đó, bác sĩ vào thăm, nói rõ ngày giờ về, dặn dò thêm mấy điều. Phi Yến nghe từng chữ, gật đầu lia lịa như học sinh thuộc bài. Ngô Mạnh Hùng thì lặng im, tay gác hờ lên đầu gối, không tỏ vẻ hào hứng gì, nhưng khi bác sĩ vừa đi khỏi, hắn liền nghiêng người sang phía cô, hỏi nhỏ.
- Về thiệt hả?-
Câu hỏi nghe như gió thoảng, nhưng không hiểu sao lại khiến Phi Yến thấy lòng nghèn nghẹn, cô gật đầu, giọng khẽ khàng.
- Thiệt, ngày mai, em chuẩn bị hết rồi. Tối nay về nhà lau dọn lại cái phòng, mở cửa sổ cho thoáng khí. À, còn ga giường em cũng thay mới, mà anh về, em tính nấu gì đó ngon ngon, anh thích ăn gì?-
Ngô Mạnh Hùng nhìn cô một hồi lâu, như thể đang ngẫm coi câu hỏi đó có cần phải trả lời hay không, rồi hắn ngả lưng ra sau, tay gác trán, thở nhẹ.
- Cái gì em nấu, anh ăn hết, tính từ hôm anh gặp em tới giờ, có thứ gì em đưa mà anh chê chưa?-
Phi Yến bật cười, cô vừa ngồi gọt nốt phần còn lại của trái lê, vừa nói như than.
- Chê thì không chê, mà cứ hay cà khịa, ai biết được thiệt giả thế nào.-
Cô không để ý, nhưng cái giọng cô lúc nói câu đó nghe nhẹ tênh, mềm như chạm trúng chỗ ngứa trong lòng người ta. Còn Ngô Mạnh Hùng thì im, hắn chẳng nói gì thêm, chỉ nhắm mắt nằm đó, nhưng tay thì vẫn động đậy, lần này không gõ gõ nữa mà siết nhẹ lại, thành nắm tay. Hắn nghe câu nói đó, mà tự dưng tim nó nhúc nhích một cách kỳ cục, có lẽ tại mấy hôm nay, hắn bắt đầu quen với việc thức dậy là thấy cô bên cạnh, quen với tiếng nói rì rầm, quen với cái kiểu cô cằn nhằn, rồi lại tự tay làm hết. Quen với việc không còn phải đề phòng từng người bước vô phòng, quen với một thứ bình yên lạ đời, thứ bình yên không giống như hắn từng biết, mà là thứ… nếu để mất, sẽ tiếc cả đời. Chiều hôm đó, khi Phi Yến về nhà chuẩn bị, hắn nằm một mình, chẳng mở TV, cũng không gọi y tá.
Hắn nằm vậy cho tới tối rồi đột ngột bật dậy, lấy điện thoại, nhắn một tin rất ngắn.
- Mai về, có người chờ, không cần đón.-
Gửi xong, hắn tắt máy, gác tay lên trán, hắn nằm lại, trong đầu vẫn còn vang tiếng của bác sĩ ban chiều.
- Về thì về, nhưng anh vẫn phải kiêng khem đủ thứ, phải có người chăm, nếu có bạn gái, thì nhờ bạn gái, đừng cố tự làm gì…-
Bạn gái, hắn chưa từng nghĩ tới hai chữ đó một cách nghiêm túc. Nhưng lần đầu tiên, hắn thấy… nghe nó cũng không tệ, dù là ai đặt cho, dù là cô nói ra, hay bác sĩ nói đại, chỉ cần người đó là Phi Yến, là người duy nhất không cần hắn phải gồng lên làm Ngô Mạnh Hùng, cái tên mà ai nghe cũng sợ, cái tên gắn với những trận tranh giành, những lần ra đòn mà không tiếc tay, không tiếc thân. Mai về, mà mai về đâu chỉ là về cái nhà, là về với một người,người biết hết cả hai mặt của hắn, mà vẫn… ở lại.
Cuối cùng, hắn cũng được xuất viện, không ồn ào, không ai đi đón ngoài cô. Không có một lời báo trước, cũng không cần ai phải trông mong, chỉ có hắn, một người đàn ông gầy rộc đi sau chuỗi ngày vật vã với thuốc men, và một Phi Yến âm thầm theo sau, tay cầm túi đồ lỉnh kỉnh mà không hề mở miệng than nửa lời. Về lại căn biệt thự, mọi thứ vẫn y nguyên như hôm hắn rời đi, chỉ có điều, người đàn ông từng bước không vững hôm nào, giờ đang cố bước từng bước chậm rãi trong sân, không chịu vịn tay vào bất cứ đâu, cũng không cho cô đỡ. Hắn muốn tự đứng trên đôi chân mình, hắn muốn, ít nhất là trong mắt cô, hắn vẫn là một người đàn ông không gục ngã. Nhưng dẫu có che giấu giỏi đến đâu, thì những cơn đau vẫn khiến hắn khựng lại mỗi lần đổi tư thế. Những đêm nằm nghiêng vẫn phải cắn răng, nuốt xuống cổ họng những tiếng rên rỉ rất thật, mà hắn đâu có kêu than. Hắn vẫn lặng im như thế, chỉ nhíu mày, cắn chặt quai hàm, nhắm mắt lại rồi tự mình vượt qua. Cô nhìn thấy hết, từng lần hắn khập khiễng ra ngoài sân, từng lần cắn răng gập người xuống buộc dây giày, từng lần hắn giấu cái nhăn mặt sau tách trà buổi sáng, từng lần, và từng chút một… cô đều thấy. Cô chẳng nói gì, chỉ nấu cháo loãng dễ tiêu, để sẵn nước ấm, xếp thuốc đúng giờ, giặt lại mấy bộ đồ ngủ cũ đã lâu chưa đụng tới, ngày nào cũng thế, lặng lẽ làm, rồi lặng lẽ dọn, mọi thứ đều quen tay, không cần nhắc.
Có đêm, hắn trằn trọc mãi không ngủ, cô đang nằm ở salon thì nghe tiếng hắn gọi khẽ.
- Em còn thức không?-
- Ừ, còn.-
- Lại đây.-
Cô ngồi dậy, bước vào phòng ngủ, không hỏi lý do. Hắn đang ngồi tựa lưng vào đầu giường, đèn ngủ bật lờ mờ, ánh mắt hắn không hẳn là đau, mà giống như một nỗi gì đó đã cũ nhưng vẫn còn âm ỉ.
- Em … thấy tôi phiền lắm đúng không?-
Cô không trả lời ngay, mắt nhìn quanh căn phòng im ắng, rồi chậm rãi đáp.
- Hồi em bệnh, anh có thấy em phiền không?-
Hắn im, rất lâu sau mới nói nhỏ.
- Không.-
- Vậy giờ em cũng không.-
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, không cười, không hỏi, chỉ nhìn, ánh mắt như vừa nhẹ nhõm, vừa như mắc nợ một điều gì đó. Nhưng cả hai đều hiểu, đây không phải là sự trả ơn. Cô không chăm hắn vì anh từng chăm cô, mà đơn giản, vì giờ đây… giữa họ, không còn là chuyện nợ,trả nữa, mà là đồng hành, là cùng nhau đi tiếp, là nếu đã không thể bỏ nhau giữa đường, thì ráng mà bước tới cho tới cùng. Có ngày, hắn lén ra ngoài ban công hút điếu thuốc đầu tiên sau cả tháng kiêng cữ. Cô bắt gặp, cũng chỉ lặng lẽ đưa tay lấy điếu thuốc trong tay hắn, dụi tắt, không nói gì. Hắn chẳng cãi, chỉ nhìn theo tay cô, rồi cúi đầu ho vài tiếng, khô khốc.
Đêm đó, hắn thừa nhận một điều mà trước giờ chưa từng nói.
- Anh mệt, nhưng không gục đâu. Anh còn chưa xong chuyện với tụi nhà họ Trịnh.-
Cô im lặng, không hỏi thêm, không khuyên gì, chỉ nhìn hắn rồi khẽ gật đầu, như thể hiểu rằng... lời hắn nói hôm nay, không phải để đe doạ ai, không phải để thị uy, càng không phải để chứng tỏ bản lĩnh, mà chỉ là một lời nhắc nhở, cho chính hắn. Hắn biết, cuộc chiến sắp tới sẽ không đơn giản, nhưng lúc này, hắn cần một hơi thở sâu, một khoảng lặng để dưỡng sức, một chút yên bình trước khi trở lại làm kẻ thù của cả thế giới. Cô cũng biết, cô không ngây thơ đến mức tin rằng hắn đã quên mối thù với cha con nhà họ Trịnh. Nhưng cô không ngăn, không trách, cũng không khuyên hắn dừng lại. Vì cô hiểu, với người đàn ông này, nếu không thể trả lại những gì đã vậy, thì sống cũng chỉ là tồn tại vật vờ mà thôi. Họ không nói ra, nhưng cả hai đều thầm biết: Sắp tới sẽ là giông bão, nhưng dẫu có ra sao, cũng sẽ không buông nhau ra nữa, dù có phải cùng rơi xuống, cũng sẽ không để nhau rơi một mình.
Không ai nói ra, nhưng cả hắn lẫn cô đều ngầm hiểu -những ngày tháng yên ả này, chẳng qua chỉ là một đoạn lặng tạm thời giữa bản nhạc đời lắm khúc trắc trở. Người ngoài nhìn vào, có khi còn tưởng cuộc sống của hai người đã trôi hẳn sang một chương khác,chương có tiếng cười, có cơm nhà, có những sáng thức dậy thấy nhau vẫn còn nằm đấy, thở nhè nhẹ như chưa từng biết mùi đời là thứ gì khốc liệt. Nhưng Phi Yến biết, và cô không dối lòng mình: bình yên này, nếu không giữ khéo, cũng chỉ như một tấm mền cũ đắp tạm lên một hố lửa đang âm ỉ cháy bên dưới. Từ cái ngày cô đưa hắn trở về căn biệt thự này để tiện chăm sóc, ngày nào cũng như nhau, cũng chậm rãi, cũng đều đặn như thể thời gian không còn vội vã nữa. Hắn thì chỉ cần yên lặng nằm đó, hết đọc báo lại ngủ, lâu lâu nghe nhạc, lâu lâu bực dọc vì bác sĩ tới trễ. Còn cô, thì tất bật,từ chuyện thuốc men tới chuyện ăn uống, rồi giặt giũ, dọn dẹp, làm hết, không một lời than. Nhưng cái cách hắn nhìn cô mỗi lúc cô xoay người, mỗi lúc cô đứng trước cửa phòng cầm ly nước, mỗi lần cô loay hoay quên cái gì đó rồi tự mắng mình, cái nhìn đó, nó không bình thường. Nó là cái nhìn của một người đàn ông chưa hề quên bất cứ điều gì. Hắn không nhắc tới nhà họ Trịnh. Từ lúc được đưa về đây tới nay, một chữ cũng không, không hỏi, không bàn, không đá động gì. Nhưng cô thừa hiểu, Mạnh Hùng mà, làm sao quên được? Hắn mà quên thì thiên hạ không còn luật sư nào nhớ được luật nữa, mà đâu phải chỉ là “chuyện cũ”, cái gọi là “thù mới - hận cũ” của hắn, chưa bao giờ chỉ nằm trong trí nhớ. Nó như một vết khắc sắt vào tim, chỉ chờ cơ hội là đau nhói, có điều, dạo này, hắn thấy cô vui vẻ hơn. Cô không còn đổ bệnh vì những cú sốc liên tiếp, không còn hay mơ giữa đêm mà gọi sai tên người. Cô bắt đầu biết cười lại, cười thật lòng. Thế nên hắn mới im, không phải vì tha, càng không phải vì bỏ qua, chỉ đơn giản là, hắn chọn để đó, chờ lúc khác. Cô thì không nói, nhưng đôi khi đang gọt trái cây, bàn tay bỗng dưng khựng lại, mắt trôi về một nơi vô định. Một ý nghĩ thoáng qua, nếu một ngày nào đó, Mạnh Hùng thực sự đứng lên đi tìm lại mối hận kia, thì mình phải làm gì? Ngăn à? Bằng cách nào? Bằng tình yêu ư? Cô từng yêu một người đàn ông khác bằng tất cả con tim, kết quả là ra sao? Cô từng căm hận Mạnh Hùng bằng tất cả sự tổn thương, rồi cũng phải nuốt lại. Thứ duy nhất còn lại trong cô bây giờ, là niềm tin mỏi mòn, nếu hắn đã vì cô mà nín lặng tới hôm nay, thì ít nhất...ít nhất hắn cũng sẽ nghĩ đến cô một chút, khi thời điểm quyết định đến.
Hắn cũng chẳng phải kiểu đàn ông biết thỏ thẻ những lời dễ nghe, mỗi lần mở miệng là nói ngang, nói dằn, nói kiểu muốn cãi, nhưng vẫn cứ lôi cô lại gần, vẫn không buông tay, vẫn gắt.
-Em ra gió nữa là anh gọi xe chở thẳng vào viện đấy.-
-Anh tưởng em yếu dữ lắm hay gì? Coi thường em hả?-
-Không. Nhưng anh không tin mấy lời em cứng miệng, chân em còn đứng không vững kìa.-
Nói vậy, rồi lát sau lại là hắn tự tay đắp chăn cho cô, tự tay pha thuốc cảm, đợi nguội rồi mang vào phòng, đặt lên bàn, rồi lại đi ra như chưa từng bước vào. Cô biết, cô thấy hết, nhưng cô không nói gì. Bởi lẽ, tình yêu thật sự không nằm ở cái miệng, mà nằm ở chỗ người ta có chịu dừng tay lại, chỉ vì thấy người kia đang ngủ yên. Những đêm hắn khó ngủ, hắn hay ra ban công ngồi, không thuốc, không rượu, chỉ ngồi đó, im lặng. Cô cũng không ngủ, cô nằm yên, không nhúc nhích, chỉ thở thật nhẹ để hắn tưởng cô đã say giấc, nhưng không đêm nào cô ngủ được trọn. Mỗi lần hắn bước ra khỏi phòng, lòng cô như bị bóp nghẹt. Cô sợ, sợ hắn đang tính gì đó, sợ trong đầu hắn đang hiện ra những kế hoạch trả thù, mà một khi hắn đã nghĩ thì không có chuyện dừng lại giữa chừng. Hắn là người như thế, dù là khi còn trai trẻ từng đứng giữa phố mà ra tay như một kẻ không sợ luật, hay là khi đã trở thành luật sư có tiếng, bước vào tòa án nói từng câu rõ mồn một, hắn vẫn luôn là người “đã nghĩ là làm tới cùng”. Cô biết điều đó, biết rõ hơn ai hết, nhưng cũng chính vì biết, nên mới thấy sợ, vì lần này, nếu hắn đi, chắc chắn sẽ không phải là một “cuộc chơi” nữa. Vậy nên, mỗi khi hắn quay về giường, nằm xuống bên cạnh, rồi đưa tay ôm ngang eo cô, thở khẽ một tiếng, là cô thấy như mình được sống thêm một ngày. Một ngày có hắn, nguyên vẹn, trong lành, không máu, không tiếng súng, không gào thét, không thù hằn. Nhưng cô biết, đừng mong giữ mãi được những ngày như thế. Rồi sẽ tới lúc, hắn không còn nằm yên như vậy nữa, rồi sẽ tới lúc, hắn chọn bước đi, và lần này, là đi không quay đầu. Nhưng hiện tại, hắn vẫn còn đây, cô vẫn còn đây.
Họ vẫn còn gọi nhau là “anh - em” một cách tự nhiên, không dè chừng, không ngượng ngập, cô vẫn gọi:
-Anh ăn thêm chút cháo đi, em nấu loãng hơn đợt trước.-
Hắn vẫn nhăn mặt.
-Em định nuôi anh sống tới một trăm tuổi bằng cháo đấy hả?-
-Thì anh ăn rồi đó thôi, còn cằn nhằn làm gì?-
Mỗi lần cãi nhau kiểu đó, là một lần họ còn thương nhau, mỗi lần hắn giả bộ khó tính, còn cô thì cố ý giả ngây, là một lần cô còn được ở bên hắn, với cái thân phận rõ ràng là người yêu, không phải một cô gái bị hắn hiểu lầm, không phải một người từng gọi nhầm tên người khác trong cơn mê. Cuộc đời này, dài lắm, nhưng cũng có khi ngắn ngủi vô cùng.