Dưới Tên Anh Là Bão!
14
Lần đầu tiên trong suốt hơn một tháng, hắn gọi cho Phi Yến.
-Em nghe anh?-
-Anh cần em giúp chuyện này.-
-Anh cứ nói.-
-Anh cần biết... hôm qua, có ai trong bên truyền thông nội bộ của tập đoàn Trịnh đăng ký tin giả không. Em kiểm tra được không?-
-Được. Nhưng anh... có chuyện gì rồi đúng không? -
-Không sao đâu.-
Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp
-Có điều... anh nghĩ, anh sắp phải làm chuyện mà nếu thất bại, sẽ không có đường quay lại.-
-Anh biết là em đi cùng anh, đúng không?-
-Biết. Nhưng lần này... em phải đứng xa. Anh không để em bị cuốn vào.-
-Anh nói cái kiểu đó, em điên lên á.-
-Anh biết. Nhưng anh chịu đựng được chuyện em giận. Chứ anh không chịu nổi khi em gặp chuyện.-
Cúp máy xong, hắn ngồi lặng gần mười phút, hắn không giận ai, không oán, không đổ lỗi. Nhưng từ sâu trong lòng, hắn biết nếu hắn không đi tới tận cùng lần này, thì sau này sống tiếp cũng như chết.
Trong cái văn phòng luật ấy, có một thứ không khí không ai đặt tên được. Nó không hẳn là im lặng, cũng không phải là căng thẳng, mà là cái kiểu mà người ta ngồi hít thở cũng thấy tim mình khẽ lệch một nhịp, như thể chỉ cần một ánh mắt lệch đi, một cái gõ tay vào bàn nhẹ quá mức cho phép là sẽ phát ra tiếng động chạm vào thứ không nên đụng. Ngô Mạnh Hùng ngồi đó, không nhìn ai, không đụng gì, không nói tiếng nào từ lúc bước vô. Mắt hắn nhìn thẳng ra phía hồ sơ trên bàn, nhưng tâm trí hắn thì không nằm ở đó. Tay đặt chồng lên nhau trước mặt, bất động, không rung gối, không gõ nhịp, mặt không biểu cảm. Nhưng tất cả những người ngồi trong căn phòng này đều biết, cái sự im đó, nguy hiểm hơn bất kỳ tiếng chửi nào. Ai đã từng làm với hắn, thì hiểu một điều: khi hắn quát, khi hắn văng tục, thậm chí khi hắn lật bàn, đó là lúc hắn vẫn còn kiềm chế được. Nhưng khi hắn ngồi yên như tượng, miệng câm như đá thì là lúc não hắn đang quay như cối xay, và cái kết quả hắn sắp đưa ra sẽ không cho ai cơ hội rút lui. Và đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, người bước vào là Quân một trong những tâm phúc ruột, người ít nói, nhưng một khi đã mở miệng thì lời nói ra luôn là thứ “có cân nặng”.
Anh ta đặt một tập hồ sơ lên bàn, khẽ đẩy về phía hắn, rồi nói.
-Sếp… nhà họ Trịnh chưa ra tay.-
Ngô Mạnh Hùng không ngẩng lên, chỉ nghiêng đầu nhẹ, ra hiệu tiếp.
-Cha mẹ sếp… vẫn ổn. Họ đang ở căn nhà bên đường Tân Sơn Nhì, căn mà năm xưa mẹ sếp mua đứng tên bà Nguyệt để né phần chia tài sản, họ trốn ở đó.-
Một cái chớp mắt rất nhẹ, rất nhanh, không ai thấy ngoài Quân, nhưng với Quân, bấy nhiêu là đủ để biết, Hùng đã tiếp thu.
-Họ không bị dọn nhà, không có ai đụng vô họ, mọi thứ là do hai ông bà tự dàn dựng, em nghĩ là để sếp rút lui.-
Lần này thì Hùng ngẩng mặt, mắt hắn không sắc, cũng không đỏ, chỉ là ánh nhìn trống không, kiểu trống của một người từng ăn ngủ với nỗi đau, nên đã quen đến mức chẳng còn thấy lạ.
Quân nói tiếp.
-Em nghĩ... đây là lúc mình có thể đánh. Nhà họ Trịnh dùng chiêu lùi để phòng thân, tức là nội bộ đang có gì đó. Họ chơi đòn tâm lý trước là vì họ bất ổn, chứ không phải tự tin.-
Hùng không nói, hắn đưa tay mở ngăn kéo, lôi ra một tờ giấy trắng, không ai hiểu hắn định làm gì.
Hắn rút bút, viết lên đó một dòng chữ bằng tay trái, nét viết mạnh, nhưng không ngoằn ngoèo, rất gọn, rất rõ.
-Hỏa tiễn hừng hực khẽ cọ nhẹ nơi cửa trái tim.-
Viết xong, hắn gấp tờ giấy làm ba, bỏ vào một chiếc bìa cứng, rồi cất thẳng vào ngăn tủ hồ sơ có khóa riêng của mình, tủ này, chỉ hắn có chìa. Cả phòng nhìn theo, không ai lên tiếng hỏi. Họ không cần biết vì họ hiểu với Hùng, có những thứ không cần giải thích, chỉ cần chờ ngày được khai hỏa. Hắn đứng dậy, lặng lẽ đeo đồng hồ, rồi đi về phía cửa.
Trước khi mở cửa, hắn chỉ quay đầu lại nhìn Quân, mắt như hỏi một nửa, tin một nửa.
-Chắc không?-
Quân gật đầu, chắc như đá. Hắn không nói thêm lời nào, mở cửa, đi ra. Lúc ấy, trong phòng vẫn còn mùi mực bút. Mấy người khác bắt đầu thì thào, nhỏ xíu, như kiểu nói chuyện trong nhà có tang. Nhưng chỉ có một người tên Hải ngồi phía trong góc, lặng lẽ mở điện thoại đã chụp câu thơ hắn viết, ghi lại dòng chữ đó. Không phải bằng máy, mà bằng tay, viết lại y hệt, cùng dòng chữ, cùng chữ nghiêng chữ đứng. Không ai biết vì sao Hải làm vậy, không ai thấy hắn làm, chỉ có bản thân Hải hiểu, rằng câu chữ đó nghe như thơ, nhưng trong đầu hắn, đó là mật mã, một loại tín hiệu, có thể là mật hiệu hành động, cũng có thể là lời trăn trối sớm. Hải biết nếu có chuyện gì xảy ra tờ giấy đó, sẽ không được mất. Cùng lúc đó, Hùng bước ra thẳng ngoài đường, không mang gì ngoài chìa khóa xe và điện thoại.
Phi Yến nhắn.
-Anh đang ở đâu?-
Hắn chỉ trả lời.
-Đang trên đường. Anh không sao.-
Rồi nhắn tiếp.
-Nếu mai anh không về, em nhớ coi cái tủ hồ sơ ở văn phòng, ngăn thứ ba, ô bên trái.-
Yến gọi lại ngay, giọng bực.
-Anh nói vậy là sao?-
-Không sao thiệt, nhưng anh muốn đề phòng.-
-Anh đừng có giỡn nữa, anh làm gì vậy?-
-Anh không giỡn. Anh chỉ sợ, lỡ lần này không thắng được, thì không còn cơ hội nhắn em lần sau.-
Im lặng vài giây, rồi hắn nhắn thêm một dòng nữa.
-Anh yêu em. Còn nếu lỡ anh có làm gì dại… đừng từ bỏ anh.-
Ở phía cuối tin nhắn đó, điện thoại rung lên một cái. Nhưng Hùng không nhìn lại, hắn đã khởi động xe, trong đầu hắn lúc này không còn gợn một chút phân vân nào nữa, không giận cha mẹ, cũng không giận chính mình vì đã mềm lòng lúc viết ra cái câu nghe như chơi chữ kia. Chỉ có một điều hắn chắc chắn, lần tới sẽ không phải là một chiêu đánh, mà là cả một cuộc chơi.
Thế là cuộc chiến bắt đầu sau một đêm không có báo hiệu gì rõ ràng, không có kế hoạch phát động, cũng không có tiếng súng hiệu lệnh. Mọi thứ diễn ra âm thầm nhưng rát lạnh. Mỗi người trong văn phòng luật đều biết rõ vai trò của mình, và ai cũng hiểu rằng giờ không còn chỗ cho sơ suất. Nếu hụt tay lần này, không phải chỉ có mình họ gãy, mà cả Hùng, người luôn cầm lái cũng có thể chìm sâu một lần không ngóc đầu dậy được nữa. Họ cày lại hồ sơ từ đầu, từng dòng, từng mục, từng câu chữ. Họ đào bới dữ liệu như thợ mỏ làm việc trong đêm tối, kiên trì, chậm rãi, mà tuyệt đối không được nhầm tay. Những gì từng tưởng là bằng chứng đã chuẩn bị đủ, nay bị bác hết, có cái bị cho là thiếu tính pháp lý. Có cái bị gỡ bỏ khỏi hồ sơ vì “vi phạm quy trình thu thập chứng cứ", thậm chí, có vài bản ghi âm mà đích thân Hùng từng chắt mót được trong các buổi nhậu kín, cũng bị dán nhãn "mất tính xác thực”. Bên trong văn phòng, người ta bắt đầu nhìn nhau với ánh mắt bức bối. Không ai nói gì ra, nhưng ai cũng ngầm hiểu: mấy ông quan đầu ngành đã ăn đủ, và nhà họ Trịnh không chỉ biết dùng tiền, mà còn biết dùng đúng người, đúng lúc. Ngô Mạnh Hùng không ngủ, không nghỉ, không rời văn phòng ba ngày liên tiếp. Hắn ăn mì ly, hút thuốc lá không đầu lọc, và uống rượu như một thằng thua cuộc cố bám lấy cơn mê. Có hôm, hắn ngồi lặng tới tận khuya, mắt đỏ lên, tay nắm chặt bản cáo trạng gốc đã bị trả lại, không ai dám tới gần.
Phi Yến bước vào, đặt một túi cơm hộp bên bàn, nhẹ giọng.
-Anh ăn đi. Em không nấu, mua ngoài, nguội rồi.-
Hắn ngẩng lên, cười nhạt.
-Cơm nguội ăn được, chỉ sợ công lý nguội thì hết đường.-
-Anh đừng nói kiểu đó nữa. Anh nói riết… em nghe riết, em sợ anh đang lạc vô cái hố không đáy của chính mình.-
-Không sao đâu, em. Anh ngồi đáy hố quen rồi, giờ chỉ học cách nhìn sao qua khe kẽ thôi.-
-Anh cứ uống kiểu này, đến lúc có công lý thật thì anh cũng nằm một chỗ không nhúc nhích nổi.-
Hắn im, đặt ly rượu xuống, rót tiếp.
-Rượu làm anh nhớ rằng mình còn máu, còn say được, tức là còn biết đau, mà còn đau thì chưa chết.-
Quân bước vào, không chà, không đợi, đặt tập hồ sơ mới lên bàn.
-Họ Trịnh cài người trong viện kiểm sát rồi. Tụi em lần ra được một người anh họ bên vợ của một Phó viện trưởng, dính lợi ích tài sản liên quan đến dự án giả.-
-Có bằng chứng không?-
-Tụi em đang thu thập lại, nhưng khó, rất khó, người cung cấp thông tin sợ quá, rút rồi.-
-Vậy giờ còn gì để bám?-
-Chỉ còn một hướng… là lật người cung cấp tài liệu tài chính nội bộ.-
-Tụi kế toán hả ?-
-Không, tụi đầu tư, đám ngồi xếp tiền ảo.-
-Có ai móc được tụi nó chưa?-
-Một đứa, là gái cũ của thằng con nhà họ Trịnh.-
Hùng chống tay lên trán, mắt hắn nhắm, như thể đang bóp nát từng đoạn dây thần kinh trong đầu để tìm ra một mạch nối nào đó còn sống.
Rồi hắn mở mắt, nói chậm.
-Hẹn con nhỏ đó, gặp mặt, không qua trung gian, phải chắc là nó cần tiền hơn cần danh.-
-Em hẹn rồi, nhưng nó ra điều kiện… phải gặp riêng, và phải… không có em đi cùng.-
-Nó biết em là ai à?-
-Không. Nhưng nó bảo… nếu là người tên Hùng, thì chắc chắn sẽ đến một mình.-
Hắn không hỏi thêm, cười nhẹ, cái kiểu cười của người đang rơi nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để đếm nhịp rơi.
-Được. Anh đi.-
Tối hôm đó, Phi Yến lại gọi.
-Anh về chưa?-
-Chưa. Anh còn việc.-
-Anh uống nữa đúng không?-
-Anh có uống.-
-Vậy để em qua. Em không ngủ được.-
-Em ngủ đi. Anh không sao.-
-Anh nói không sao từ ba tháng nay rồi, nhưng cái ‘không sao’ đó… càng lúc càng nghe giống tiếng rạn từ xa.-
Lần này, hắn im thật lâu, rồi hắn nói, chậm, rất chậm.
-Nếu anh ngã, em đứng yên. Anh không cần em đỡ. Anh chỉ cần em nhìn.-
-Anh nghĩ em nhìn anh ngã mà yên được hả?-
-Nếu em đỡ… anh sẽ không dậy nổi. Nhưng nếu em đứng yên… anh sẽ bò dậy, bằng được.-
Rồi hắn tắt máy, rót rượu, lại uống.
Ly thứ sáu trong đêm, nhưng ánh mắt hắn không mờ, tay vẫn còn vững, não vẫn đang quay, bởi vì trong đầu hắn, thù chưa nguôi, mà còn thù, là còn sức, còn lý do, còn máu để uống rượu, và còn rượu... thì hắn chưa bỏ cuộc.
Một tuần qua đi, rồi lại thêm một tuần nữa, đám nhân chứng từng xưng hùng xưng bá trong mấy buổi họp kín, đứa nào cũng từng vỗ ngực bảo “tao không sợ”, “một là trắng án, hai là đồng quy", rốt cuộc đứa thì lặn mất tăm không một lời từ biệt, đứa thì xin nghỉ về quê vì má bệnh, có đứa thậm chí còn gửi lại bản ghi âm nặc danh với một dòng chữ nguệch ngoạc: “Xin lỗi, tôi còn vợ con” Còn cái gì cay hơn chuyện người từng kề vai sát cánh tự nhiên biến thành cái bóng? Còn cái gì chát hơn việc vừa nắm được mấu xương lại thấy nó tan rã trong tay như muối gặp nước? Ngô Mạnh Hùng ngồi yên, không rượt đuổi, không nguyền rủa, không trách móc, hắn chỉ lặng lẽ uống, và lặng lẽ làm tiếp. Cái bàn làm việc vốn gọn gàng đến từng chiếc bấm giấy, giờ nằm ngổn ngang giữa sổ cái, đơn khiếu nại, và cả một đống giấy note viết tay bị gạch nát như mớ dây điện chập mạch. Nhưng thứ nổi bật nhất, lại là đống vỏ chai rượu chồng chất dưới chân bàn.
Mỗi ngày, nhân viên trực phòng thay túi rác đều phải lẩm bẩm.
-Chắc sếp em dùng rượu thay nước.-
Mà đúng vậy thật, hắn không ăn nhiều, không ngủ nhiều, không nói nhiều, chỉ uống,đều đều, lặng lẽ, như người đang truyền máu vào linh hồn, không phải để vui, mà để giữ cho nó khỏi tan.
Có ngày, Quân bước vào giữa lúc hắn đang cầm ly, không gõ cửa.
-Sếp... tụi nhân chứng trốn hết rồi.-
Hắn không ngẩng lên, tay vẫn cầm ly.
-Anh biết.-
-Tụi nó bị nhà họ Trịnh đè, có đứa bị đánh, có đứa bị dọa, có đứa được cho tiền... mà số tiền lớn.-
-Ừ, vậy là đúng hướng rồi đó. -
Quân nhíu mày.
-Hả?-
Ngô Mạnh Hùng đặt ly xuống, rót thêm, mắt nhìn thẳng vào mặt Quân.
-Cái gì càng bị bọc kỹ, thì càng chứng tỏ nó là điểm yếu, tụi Trịnh ra tay gấp vậy là vì tụi nó sợ.-
-Nhưng giờ nhân chứng đâu còn? -
-Thì mình làm lại.-
Quân ngồi xuống, đưa ra vài tập giấy đã in, còn hắn, lặng lẽ kéo tờ nháp viết tay lại gần ghi gì đó rồi đốt. Không ai biết hắn viết gì, nhưng Quân biết rõ một điều, mỗi lần hắn đốt giấy là mỗi lần hắn tiễn một phần mềm yếu trong người ra khỏi cơ thể.
Tối hôm đó, Phi Yến tới, không báo trước, cô đứng dựa vô cửa, mắt nhìn sàn.
-Anh không về nhà ba hôm rồi.-
-Anh biết.-
-Em kêu cơm để sẵn, lạnh hết rồi.-
-Không sao, anh ăn nguội quen rồi.-
-Không phải chuyện cơm, là chuyện... anh biến mất. Anh sống kiểu này em mệt lắm.-
Hắn đứng dậy, cầm ly, uống một ngụm, mắt vẫn không rời khỏi mớ hồ sơ.
-Anh còn đường nào đâu, Yến? Nhân chứng rút, giấy tờ rớt, lỗ hổng càng lấp càng rộng. Cái tụi mình đang làm, nếu so với tụi nó… là mình vứt xẻng đi đào đất bằng tay không,, mà đào để làm gì? Để tìm sự thật.-
-Vậy còn em? Em đứng đây để làm gì? -
Hắn quay lại, lần đầu tiên trong đêm, hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
-Em đứng đây là để nhắc anh... anh còn có em.-
Giọng cô không run, nhưng mắt đã long lanh, hắn không nói, không ôm, cũng không lau nước mắt, hắn chỉ nói chậm rãi, từng chữ một.
-Nếu anh thua... em phải sống tiếp. -
-Anh đừng nói cái kiểu chia tay sống chết đó nữa. Em nghe riết em muốn chửi.-
-Anh không chia tay. Anh chỉ nói... lỡ dở.-
Sau cuộc nói chuyện đó, hắn uống thêm hai ly nữa rồi viết, không phải đơn kiện, không phải hợp đồng, mà là mấy dòng vắn tắt, tên của từng người một từng tham gia cung cấp tin, giờ đã bỏ đi, cùng lý do rút lui mà họ từng nói. Hắn viết không để tìm họ lại, mà để ghi nhớ. Ghi nhớ rằng, niềm tin không nằm ở số người đi theo mình, mà nằm ở việc mình còn muốn đi tới hay không. Rượu không làm hắn say, nhưng nó giúp hắn giữ nhịp, và chính cái nhịp đều đặn của đau đớn, buồn bã, bế tắc... lại khiến hắn chưa bỏ cuộc. Vì hắn còn sống, mà sống là còn chống.
Từng ngày trôi qua, Ngô Mạnh Hùng uống rượu không phải để quên đời, hắn uống vì hắn cần một thứ gì đó đốt cháy những thứ vẫn còn sót lại trong lòng mà chưa kịp hóa tro.
Từng lần đưa ly lên miệng, hắn không ngửa cổ như một kẻ say, mà là ngậm rượu như ngậm một câu hỏi cũ.
-Tao sống kiểu này… là đúng hay sai?-
Câu trả lời, chưa bao giờ có, nhưng rượu vẫn còn đó.
Một buổi trưa oi ả, giữa lúc cả văn phòng như ngưng thở vì mệt mỏi, Quân, người thân tín nhất, bước vào phòng làm việc của Hùng. Hắn vẫn như mọi khi, đầu cúi vào mớ giấy tờ, bên cạnh là chai rượu quen thuộc không dán nhãn, cái loại rượu mà hắn từng khoe mẽ.
-Rượu nội địa Nhật, mua online, giá rẻ mà hương đậm, không cồn công nghiệp, chai này dân sành mới biết uống.-
Ngày hắn nói câu đó, ánh mắt sáng như người vừa đào được kho báu dưới lòng đất. Giờ thì chai rượu ấy nằm lăn lóc dưới đất, đã rỗng, vỏ méo mó, miệng chai còn dính chút rượu sánh lại như máu khô trên vết thương chưa rửa sạch. Quân nhặt lên, mắt lướt qua dòng in mờ dưới đáy, hạn sử dụng: 03.2021, bây giờ là gần cuối 2025. Anh ta không nói gì, không dám, chỉ lặng lẽ mở điện thoại, tra mã lô hàng. Nó dẫn về một công ty phân phối rượu lậu đã bị công an kinh tế khui cách đây sáu tháng. Chủ công ty ,cái tên quen thuộc đến lạnh người,là Lưu Thành Dũng. Dũng “mắt cười” kẻ từng là tay chân thân tín bên cánh Trịnh Văn Báo. Trên giấy, Dũng không liên quan gì đến nhà họ Trịnh, nhưng trong giới, ai cũng biết Dũng là người giữ vai “làm xấu cho người tốt” . Chỗ nào cần bẩn, Dũng nhúng tay, chỗ nào cần mờ, Dũng đứng tên, chỗ nào cần rót rượu cho kẻ đang rối lòng, Dũng sẽ cho rượu… kèm thuốc độc. Và lần này, người uống… chính là Hùng. Quân nhìn quanh phòng, hắn không có mặt, chắc đang họp hay lục hồ sơ ở phòng kế bên. Anh ta không nói gì với ai, cũng không vội vàng thông báo, chỉ cầm vỏ chai rượu, gói trong một lớp giấy báo, cẩn thận nhét vào túi áo khoác. Trước khi bước ra, anh ta quay lại nhìn cái bàn làm việc của Hùng một lần, cái bàn cũ, tróc sơn, có vết cháy thuốc lá, trên mặt bàn, còn ly rượu dở dang, nước trong ly sẫm như bầu máu đang khô lại giữa tim người.
Anh ta khựng lại, tay nắm vào nắm cửa, không mở ra liền, không phải lưỡng lự, mà là vì một điều duy nhất.
-Nếu mình nói ra, sếp sẽ tỉnh. Nhưng tỉnh rồi… liệu sếp còn đủ máu để đi tiếp không?-
Cuối cùng, Quân không nói gì, anh ta mở cửa, đi ra ngoài như một cái bóng vừa lướt qua đời người khác. Không ai hay biết, không ai nhìn thấy, không ai hỏi han. Anh ta cầm theo vỏ chai rượu rỗng – không vì nó có giá trị, mà vì nó là bằng chứng của một sự thật đau lòng: kẻ thù không chỉ giết người bằng súng hay luật, mà còn biết rót say bằng thứ tưởng chừng là “giải khuây “ . Còn Ngô Mạnh Hùng? Vẫn uống, vẫn đọc hồ sơ, vẫn sống như một ngọn lửa đang rực rỡ cháy... mà không hề hay biết mình đang cháy bằng thứ rượu bị tẩm độc.
Tối hôm đó, căn biệt thự vắng một người, mà im như vắng cả tiếng tim đập. Ngô Mạnh Hùng không về, không báo trước, không nhắn tin, không gọi. Phi Yến ngồi trước bàn ăn, đồ ăn nguội từ khi nào không rõ, còn lòng cô thì nguội hơn bát canh thừa để quên trên bếp. Cô không ăn, không dọn, không bật tivi, cũng không mở nhạc như mọi khi, chỉ ngồi, cầm điện thoại, lướt lên rồi lướt xuống, hết lần này tới lần khác – như một người mất kiểm soát đang cố tìm chút ấm trong ánh sáng của màn hình. Tiếng chuông cửa vang lên bất ngờ, làm cô khựng người, lòng cô nảy lên một tia hy vọng là anh về. Nhưng khi mở cửa, người đứng trước mặt lại là Quân.
Ánh mắt Quân khác mọi lần không còn cái vẻ rắn rỏi quen thuộc, mà pha chút chần chừ, dè dặt, nhưng vẫn không che giấu được nét lo toan.
-Em… tới trễ sao chị?-
Phi Yến ngạc nhiên, hơi bối rối.
-Có chuyện gì không? Anh Hùng không sao chứ?-
Quân không đáp ngay, anh ta nhìn quanh, rồi gật nhẹ, ý bảo cô cho vào nhà. Vào tới phòng khách, chưa kịp ngồi, Quân lấy trong túi ra một vỏ chai rượu, không nhãn, nhòe mực.
Anh đặt nó lên bàn trước mặt Phi Yến bằng hai tay, như thể đó không phải vỏ chai, mà là di vật của một người sắp không còn.
-Chị coi kỹ cái chai này đi.-
Phi Yến chưa hiểu, tay run khẽ.
-Rượu… của anh Hùng ư? -
-Ừ. Chai này ảnh uống suốt mấy tuần nay.-
-Anh nói… hàng Nhật, đặt online… -
-Không phải đâu chị.-
Quân nói, giọng đều, không rút ngắn, không hạ thấp như đang ép chính mình giữ bình tĩnh.
-Chai này quá hạn từ lâu, hàng tồn kho, xuất từ một công ty rượu… từng bị bắt vì bán rượu giả, chủ công ty là Lưu Thành Dũng, tay chân cũ của Trịnh Văn Báo.-