Dưới Tên Anh Là Bão!
22
Cô ngước lên, mắt đỏ hoe, không phải vì xúc động, mà là vì trong lòng bỗng dưng có một cái gì đó... vỡ tan nhưng là cái vỡ cần thiết để cởi trói một đoạn tình cảm cũ.
Cô cười nhẹ tênh.
- Cảm ơn anh... sư phụ.-
Hắn đứng dậy, đi ra cửa, trước khi khép cánh cửa lại, hắn còn ngoái đầu dặn một câu.
- Lần sau muốn yêu ai, nhớ gửi hồ sơ cho anh kiểm duyệt trước. Anh duyệt thì mới được thương.-
Cô cười bật ra thành tiếng. Ừ, cái kiểu sư phụ gì đâu mà vừa gắt vừa thương. Nhưng cũng chỉ có Ngô Mạnh Hùng vừa làm luật sư, vừa làm ‘ông nội’ của hết thảy mấy chuyện rối rắm trong đời cô mới có thể nói một câu vừa mượt, vừa thẳng, vừa khiến người ta thấy... được chở che mà không hề bị dắt mũi.
Hôm nay, hắn lại đến thăm “Phụng tiểu thư” của hắn. Hắn đến đúng giờ, cũng chẳng hiểu vì sao hôm nay lại đúng giờ như thế. Có thể vì hắn không bận, cũng có thể vì hắn không dám bận bởi người mời là Nguyễn Ngọc Phụng. Mà Ngọc Phụng đã mở miệng mời, thì không phải chuyện vặt. Với hắn, cô không phải kiểu phụ nữ rảnh rỗi mà mời đàn ông đến nhà chỉ để ăn cơm. Lần trước, hắn trễ mười phút, bị ăn mấy đòn miệng còn đau hơn cả đánh ghen, lần này, hắn không liều. Cánh cổng mở sẵn, không người hầu, không bảo vệ, không ai trong căn biệt thự rộng mấy trăm mét vuông. Tức là cô đã cho tất cả “người dư” đi hết. Hắn bước vô, tay không, đầu trống rỗng, lòng thì biết thừa: lần này không có món chính, chỉ có một nồi cháo hành, đúng kiểu “tình nhân thanh lý hợp đồng ngầm” . Cô đợi sẵn, cũng không lên tiếng chào, cũng không trách móc. Hắn ngồi vào bàn, đối diện. Họ nhìn nhau, một giây, hai giây, rồi cùng cười, không phải kiểu cười yêu thương, mà là cái cười kiểu “tao biết mày biết tao đang biết mày đang diễn".
Cô nói trước, nhẹ như không.
- Lần này tới đúng giờ. Anh không bệnh à? -
Hắn gật đầu, đáp.
- Không bệnh. Nhưng biết nếu tới trễ nữa, chắc bị... cạo đầu. -
Cô không cười, nhưng môi nhếch lên rất nhẹ, kiểu nhếch môi mà đàn ông quen biết nhiều đàn bà cũng không đoán nổi nó là mừng hay khinh.
- Lâu rồi em không nấu ăn cho ai. Hôm nay phá lệ, chắc vì anh là trường hợp đặc biệt: vừa vô tình, vừa cố chấp, vừa đáng đánh... mà lại không nỡ đánh.-
Hắn cười, rót rượu cho cả hai, giọng vẫn đều.
- Anh không biết nên mừng hay sợ khi nghe em nói vậy.-
- Cứ sợ đi, vì hôm nay em mời anh tới... không phải để ăn.-
Cô nói tiếp, rót rượu vào ly hắn mà tay không run, hắn nhìn, không chớp mắt.
- Anh cũng đoán ra. Em mời anh để... mắng.-
- Không.-
Cô lắc đầu.
- Mắng yêu thôi. Vì người khác em đâu có thèm mắng. Với người khác, em chặn số là xong. -
Hắn cười, cạn ly, chưa đến phút thứ ba, đã khui nhau bằng miệng -y như hai tay quyền anh đấu bằng mắt. Cả buổi ăn, họ không nói gì nhiều, chủ yếu là đấu thính không âm lượng, ánh mắt nhìn nhau qua lớp ly rượu, qua từng câu đệm không đầu không đuôi.
Nhưng đến gần cuối bữa, đúng lúc hắn định nói lời về trước, cô bỗng đứng dậy, bước ra ban công, cầm ly rượu, quay lưng lại hắn -rồi nói như người đã bắt đầu “say giả”.
- Anh có biết... đàn bà như em, có bao nhiêu đàn ông sợ không?-
Hắn đáp, không cần suy nghĩ.
- Quá nhiều.-
Cô cười, lắc đầu, rồi quay lại.
- Vậy anh có biết... trong số đó, bao nhiêu người đủ gan để yêu thật?-
Hắn ngả người dựa ghế, trả lời bằng giọng trầm xuống một bậc.
- Không nhiều. Vì em là người mà... yêu rồi, nếu không cưới thì sẽ ân hận cả đời, mà cưới rồi thì... chỉ được yêu một mình em.-
Cô không phản ứng, nhưng từ cái cách siết tay quanh ly rượu, hắn biết... cô đang vỡ ra trong im lặng.
Cô nhấp một ngụm, rồi nói tiếp -lần này thì không còn nửa đùa nửa thật, mà là chửi hẳn.
- Cái đồ đáng ghét. Cái đồ làm em ngồi chờ bốn tháng trời, không nói rõ một câu, không giải thích một chữ. Cái đồ cứ tưởng mình im lặng là người ta sẽ hiểu. Cái đồ... khiến em nghĩ em là một kẻ dỗi hờn vô lý.-
Hắn đứng dậy, không nói gì, bước tới đứng cạnh cô, tay không chạm nhưng ánh mắt đặt trọn trên vai cô, giọng hắn trầm hẳn xuống, lần đầu nghe thấy trong đó có chút... dằn vặt.
- Anh biết em giận. Mà em giận đúng. Nhưng anh... không thể kéo em vô mấy chuyện bẩn thỉu này. Em có cha làm quan, em có lý lịch sạch, còn anh... là thứ đã từng bước một chân vô đáy.-
Cô quay lại, lần đầu nhìn hắn không bằng mắt mà bằng lòng, cô hỏi.
- Anh nói em không sợ hả?-
Hắn không trả lời, vì hắn biết, cô không hề sợ.
Khi hắn ra về, cô tiễn ra tận cửa, trước khi hắn lên xe, cô dúi vào tay hắn một hộp quà nhỏ, nói.
- Về đưa cho tiểu muội của em. Nó giúp anh bao lâu nay, anh còn chưa từng cảm ơn nó đúng cách.-
Hắn nhận, không hỏi gì thêm, không cần hỏi, hắn biết người phụ nữ tên Nguyễn Ngọc Phụng dù có giận, có ghen, có mắng... cũng là người thấu hiểu hắn nhất. Và cách cô giữ hắn... không phải bằng nước mắt, mà là bằng cách đẩy những người bên cạnh hắn về đúng chỗ.
Sáng ấy… trễ như mọi sáng sau mấy hôm bận bịu đối phó với cái trò múa may của nhà họ Trịnh, điện thoại của hắn lại sáng màn hình lúc gần trưa. Hai tiếng “Phụng gọi” cứ lấp loáng chớp nháy như nhắc nhở một thứ gì đó vừa thân quen vừa ngổn ngang. Hắn không bấm trả lời ngay, mắt nhìn thoáng qua tách cà phê đã nguội, miệng nhếch khẽ như thể đang cân đo một nước đi mà thực ra, trong bụng hắn đã biết rõ. Lần này, Phụng tiểu thư của hắn không rảnh tay gọi để thủ thỉ ba điều bốn chuyện vu vơ.
Chừng ba hồi chuông, hắn nhấc máy, giọng trầm đều, không biểu lộ bất kỳ chút căng thẳng nào.
-Anh nghe em.-
Từ đầu dây bên kia, tiếng người phụ nữ vừa lạnh vừa mượt mà vang lên, nhưng không giấu nổi vẻ gấp gáp được nén lại bằng lớp vỏ điềm nhiên của kẻ từng nhiều năm sống giữa những bàn cờ quyền lực.
-Có người gửi đơn tố cáo anh tới văn phòng luật Minh Quân. Họ nói anh lừa tiền, lừa tình con gái nhà lành. Chuyện này nếu để bung ra, chắc chắn báo chí sẽ có dịp xâu xé.-
Hắn khẽ cười, nụ cười ấy không thành tiếng, nhưng cứ như nụ cười ấy đã thấm vào từng chữ hắn sắp nói, khiến cái không khí tưởng như đầy sóng gió kia bỗng chốc hóa thành màn kịch vụng về.
-Anh đoán rồi, con bé đó chỉ là một quân tốt trong bàn cờ thôi, em à.-
Ngọc Phụng im lặng vài giây, rồi giọng nói nhẹ như không nhưng đầy chất thép.
-Anh chắc chứ?-
-Anh không chắc thì đâu còn là anh của em nữa.-
Và rồi, từ đầu dây bên kia, cái thứ im lặng ấy hóa thành một tiếng thở dài. Nhưng không phải thở dài vì chán nản, mà là kiểu thở dài của người phụ nữ từng chịu đủ sóng gió, hiểu rõ cái giá của việc đứng bên cạnh một người đàn ông như hắn. Phụng không hỏi thêm, không phán đoán, không lo sợ, cô chỉ nói, giọng trôi qua loa như đang đọc một bản tin tài chính sáng thứ Hai.
-Văn phòng Minh Quân nhận vụ này. Nhưng nếu anh đã tính rồi… em không can.-
-Em không phải người ngoài. Anh luôn nói rồi -chuyện gì cũng phải qua tay anh mới gọi là sạch nước cản.-
-Vậy anh làm đi.-
Cuộc gọi tưởng như đã xong, nhưng Phụng không cúp máy. Cô không cúp, bởi hình như trong lòng cô còn thứ gì đó chưa cất ra lời. Và thế là, một người đàn ông đang đứng trên miệng vực dư luận, thay vì toan tính phản đòn, lại hạ giọng xuống thấp hẳn.
-Em đang giận à?-
-Không.-
-Em lạnh với anh, anh biết.-
-Anh thừa biết… em không phải là người sẽ giận vì ba cái chuyện linh tinh đó. Em chỉ… mỏi, cứ như đang sống trong giấc mơ mà người ta liên tục giật cho tỉnh, mà tỉnh xong, thì lại không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu, và giấc mơ đó có ý nghĩa gì.-
Hắn im lặng, không nói gì, không cắt lời, không phân bua, chỉ chờ cho cô nói hết.
-Anh là người em chọn, Mạnh Hùng, không phải chọn trong cơn mê, mà là tỉnh táo. Em biết anh là người có thể đẩy em xuống vực, nhưng em cũng biết chỉ có anh mới lôi em ra khỏi tất cả những cái bẫy do chính gia tộc em bày ra.-
-Anh nợ em một lời hứa.-
-Không. Em đâu cần lời hứa. Em cần anh sống thật. Và nếu có một ngày… anh không còn đứng được, cũng đừng ngã theo kiểu những người từng quỳ trước đồng tiền.-
Sau khi cuộc gọi kết thúc, hắn lặng người mấy giây. Bất giác, hắn nhìn ra ô cửa nhỏ nơi ánh sáng trưa muộn đang lọt vào từng mảng. Trong đầu hắn, cái tên nhà họ Trịnh lởn vởn. Hắn biết rõ mục đích của cú đòn lần này: không phải để hạ uy tín của hắn mà để chọc thẳng vào niềm tin của những người bên cạnh hắn, trong đó có Phụng.
Hắn rút điện thoại, gọi cho thằng tâm phúc thân tín nhất.
-Gửi hết bằng chứng vụ con nhỏ đó cho văn phòng Minh Quân, gửi luôn bản scan tin nhắn, email, càng nhanh càng tốt. À mà nói thẳng với tụi nó,tụi mình không nhận đơn kiện, nhưng cũng không giữ im lặng. Ai chơi dơ, anh cho tụi nó biết thế nào là sạch sẽ.-
Đầu dây bên kia xác nhận một tiếng "Rõ!", rồi dập máy. Hắn đứng dậy, đi vài bước trong phòng, rồi bật cười, không lớn, nhưng đủ để chính bản thân hắn cảm nhận được vị ngọt của một đòn phản công nhẹ như lông hồng, nhưng lại khiến đối thủ ê ẩm tận xương. Với hắn, nhà họ Trịnh đang cạn bài, khi đã bắt đầu chơi trò dựng gái gài bẫy thì có nghĩa là họ không còn quân cờ tử tế nào nữa, mà một khi bên kia cạn bài, thì bên này chỉ cần đẩy nhẹ cũng đủ khiến bàn cờ nghiêng hẳn về một phía.
-Ngày tận số của tụi bay… sắp đến rồi.-
Hắn lẩm bẩm, không phải nói với ai, mà như một kiểu cảnh báo, gửi ra gió để gió tự mang đi, phát tán thành tin đồn. Đôi khi, thứ nguy hiểm nhất trong cuộc chiến không phải là nhát dao, mà là một nụ cười không rõ lý do, và hắn chính là kiểu người như vậy.
Hắn vừa dập máy chưa đầy mười phút thì cánh cửa văn phòng bật mở, không gõ, không báo. Người bước vào là cô học trò mà hắn từng dìu dắt từ hồi còn là sinh viên năm cuối, từng dạy cô từ cách đọc hồ sơ đúng mạch cho tới cách im lặng đúng chỗ. Nhưng hôm nay, Bạch Hoa không im lặng, ánh mắt cô như có lửa, lửa của người đã chịu đựng quá lâu.
-Em hỏi thiệt, sư phụ…-
Cô đứng đối diện, giọng nhỏ nhưng không hề dịu.
-Với chị Yến, anh là cái gì? Còn với chị Phụng, anh định là gì?-
Hắn ngồi yên, tay vẫn đặt trên mặt bàn còn vương tàn khói từ ly cà phê vừa uống dở.
Ánh mắt của hắn lúc này không gợn giận, cũng chẳng buồn, chỉ đặc một thứ mệt mỏi của đàn ông phải đi mười nước cờ, mà mới qua nước thứ ba đã bị người trong nhà đánh úp.
-Anh với Yến… không cần phải giải thích. Cô ấy là người hiểu anh nhất.-
-Mà chị đang nằm viện!-
-Bạch Hoa cắt ngang, mắt đỏ hoe, nhưng giọng vẫn rành rọt.-
-Đêm đó, nếu xe của bọn Trịnh chạy nhanh hơn nữa, chị đã thành di ảnh rồi. Còn chị Phụng thì vẫn gọi điện ra lệnh. Em thấy… anh như người đứng giữa hai đầu dây điện, chỉ cần chạm vào một đầu thôi là cháy hết, nhưng có vẻ như, anh không muốn rút tay ra.-
Hắn im, đôi khi, một người đàn ông không im vì cứng họng, mà là vì không muốn thốt ra cái gì cả, nhất là khi biết, mỗi lời thốt ra lúc này đều sẽ làm tổn thương ít nhất một người, mà lần này, lại là cả ba.-
-Em nghe lời chị Phụng. Em hỗ trợ anh, thậm chí giấu hết giấy tờ, xóa lịch sử, làm cả mấy trò chẳng ra gì trong phòng công chứng. Em làm hết… vì em tin anh.-
-Em tin anh…-
Hắn nhắc lại, như nuốt từng chữ.
-Nhưng em không biết… rốt cuộc, anh có tin ai trong hai người họ không?-
Câu đó như cái gậy thọc đúng hông con thú dữ, không đau, nhưng buốt, buốt cái kiểu biết rằng mình sắp không kìm được nữa. Hắn bất ngờ đứng dậy, tay quờ lấy chiếc gạt tàn thủy tinh rồi vung mạnh xuống đất. Tiếng vỡ vang dội, mảnh thủy tinh bắn lên như văng máu, nhưng chẳng ai sợ, cô gái kia vẫn đứng đó, mắt vẫn nhìn thẳng hắn.
-Anh không phải thánh. Anh cũng chẳng có trách nhiệm phải đứng phân xử công bằng giữa những người yêu anh. Anh chỉ biết, lúc đó, Yến là người anh cần cứu. Còn Phụng là người anh cần giữ.-
-Giữ ư? Giữ sao? Như giữ tài khoản ngân hàng à? Hay như giữ một lối thoát dự phòng?-
Hắn nhìn cô, mắt hắn lúc này đã bắt đầu đỏ, nhưng không vì khóc, mà vì nhịn, cái thứ tức không trút được, cái tức bị một đứa em gái mình từng bảo vệ chửi cho một trận ra trò.
-Em đang hỗn.-
-Em đang tỉnh!-
Cô bật lại, không to tiếng, nhưng rắn đến gai người.
-Anh dạy em bản lĩnh, dạy em nhìn vào thực tế. Thực tế là gì? Là anh đang lỡ dở tất cả, và nếu còn tiếp tục kiểu lửng lơ nước đôi như vậy, thì đến lúc anh mất cả hai rồi quay lại hỏi tại sao, sẽ không còn ai bên anh để trả lời nữa.-
Cô nói xong, quay người đi ra, hắn không cản, nhưng không khí trong phòng lúc này dày đặc đến mức, nếu ai vô tình bước vào, chắc cũng ngộp thở vì cái thứ u uất trong tâm can cả hai. Hắn thở dốc một hơi dài, hắn biết Bạch Hoa nói đúng, nhưng hắn cũng biết, trên đời này, không phải cái gì đúng cũng có thể làm theo. Hắn với tay lấy chìa khóa xe, rồi lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng. Quán cà phê quen ở đầu phố, cái quán nhỏ, chẳng biển hiệu gì nổi bật, nhưng là chỗ mà hắn hay ngồi khi cần dừng suy nghĩ, chỉ đơn giản là dừng.
Lúc bưng tách cà phê ra, con nhỏ phục vụ ngập ngừng hỏi.
-Anh Hùng… dạo này chị Yến không tới nữa hả?-
Hắn không trả lời, chỉ gật đầu như một kiểu xác nhận không tên rồi hắn đưa tay, rút điện thoại ra khỏi túi, định gọi cho ai đó… nhưng lại dừng lại. Danh bạ hiện cái tên "Yến của anh" ngay đầu tiên, nhưng ngón tay hắn không chạm vào, mà kéo xuống dưới, dừng ở “Phụng”. Rồi hắn tắt màn hình, nhét điện thoại vào túi, lại rít một hơi cà phê, không đường, không sữa đắng chát như cái cảm giác vừa bị một đứa con gái từng gọi mình là “sư phụ” bóp nát tự trọng trong vòng chưa tới năm phút đồng hồ. Mà cũng lạ… hắn không giận cô nhiều như mọi người nghĩ, chỉ là… hắn bắt đầu sợ. Hắn sợ ngày mà tất cả những người yêu hắn… không còn ai đủ kiên nhẫn nữa.
Hắn không ngồi yên được lâu, ly cà phê chưa uống hết đã nguội tanh. Những lời của Bạch Hoa như găm vào đầu hắn từng chữ, từng hơi thở, không phải là lời nặng, mà là lời đúng, mà thứ đúng đắn nhất, nhiều khi lại là cái khiến người ta phải cúi đầu nhục hơn bất kỳ cái tát nào. Hắn đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi quán, đi một mạch đến tiệm trà sữa đầu hẻm cũ. mua hai ly đúng vị, đúng size, đúng loại mà nhỏ đó mê suốt mấy năm nay, không nhờ ai, không nhắn trước, tự tay bưng về, len qua mấy ngã xe kẹt cứng. Hắn không biết mình làm vậy để làm gì, có thể là chuộc lỗi, có thể là xoa dịu, có thể… là lần đầu tiên trong đời, hắn muốn người khác tha cho mình… mà không cần dùng đến lý lẽ. Văn phòng lúc hắn quay về vẫn im ắng, cửa phòng Bạch Hoa hé mở, hắn đẩy cửa vào. Cô đang ngồi, mặt cúi xuống đống hồ sơ, nhưng không lật được tờ nào, nghe tiếng bước chân, cô không nhìn lên. Hắn bước lại, để ly trà sữa xuống bàn, không nói gì.
Cô liếc nhìn, rồi ngước lên, giọng đều như không -nhưng rõ từng nhát cắt.
-Sư phụ tưởng… ly trà sữa này giải quyết được mọi chuyện ấy hả?-
Hắn im, cái kiểu im lặng mà không hèn, cái im lặng của người biết mình không thể cãi.
-Em không giận đâu.-
Cô tiếp, tay chống cằm, ánh mắt đanh lại.
-Em chỉ thất vọng. Vì em nghĩ… anh sẽ chọn được. Nhưng hóa ra, đến bây giờ, anh còn chưa biết mình thật sự yêu ai.-
-Anh biết chứ.-
-Vậy… giữa chị Phụng và chị Yến, ai là người anh muốn cưới?-
Câu hỏi này, không to nhưng nặng, nặng đến mức hắn không ngẩng nổi mặt. Đó không phải câu hỏi tình cảm, đó là câu hỏi trách nhiệm, là cái án treo lơ lửng giữa hai người phụ nữ -một bên là vợ chưa cưới, một bên là người đã từng được hắn quỳ xuống cầu hôn bằng cả cái thân phận từng chạm đáy xã hội của mình.
-Anh cưới ai...-
Hắn nói khẽ, mắt nhìn xuống.
-Anh cũng không biết nữa, Hoa à.-
-Nhưng người anh yêu... là ai?-
Lần này, hắn không trả lời ngay, vì thật ra, hắn đã hỏi chính mình câu đó hàng trăm lần, trong hàng trăm đêm trắng nằm cạnh Phi Yến, trong hàng chục bữa cơm im lặng với Phụng, mỗi người một kiểu thương, một kiểu gắn bó, một kiểu nợ.
-Anh yêu Yến. Anh từng quỳ xuống cầu hôn em ấy. Anh chưa từng làm chuyện đó với ai. Em biết không?-
-Em biết.-
Bạch Hoa gật đầu, giọng không chút ghen tỵ.
-Nhưng chị Phụng là người đầu tư cuộc đời vào anh từ trước cả khi chị Yến xuất hiện.-
Hắn nhắm mắt lại, cái cảm giác không thở nổi, nhưng không phải vì tức, mà vì... hổ thẹn.
-Anh nợ Phụng. Nhưng anh yêu Yến.-
-Vậy thì đừng để người anh yêu bị bỏ rơi, và người anh nợ phải chờ đợi.
Hắn ngẩng lên, mắt nhìn cô gái đang đối diện cô học trò nhỏ, cô đàn em từng chịu đủ mọi lạnh lùng của hắn, người vừa tự tay đặt vào tay hắn một lựa chọn mà không cần đến tiếng quát tháo.
-Nhận trà sữa đi, em, đừng hành sư phụ kiểu này nữa. Anh mệt lắm rồi.-
-Vậy sư phụ hứa… sẽ không làm khổ hai người đó nữa?-
-Anh không hứa. Nhưng anh sẽ cố để ít nhất một người không đau.-
Cô cười nhẹ cầm lấy ly trà sữa lắc đều, rồi nhấp một ngụm.-
-Em tin sư phụ. Nhưng lần sau… em sẽ không nhắc nữa. Vì em hiểu, khi một người đàn ông còn phải bị ép để chọn, thì người đàn ông đó... chưa sẵn sàng làm chồng ai cả.-
Hắn nghe mà thắt bụng, nhưng không phản ứng, vì từng chữ cô nói... đều như lột hết da hắn ra mà không để lại máu. Đêm hôm đó, hắn ngồi một mình, không uống rượu, không gọi điện, không làm gì cả, chỉ ngồi. Trong đầu hắn là hai cái tên, là hai con người đã đi cùng hắn đến tận đáy cuộc đời, mỗi người theo một kiểu, mỗi người gắn với một ký ức. Phi Yến người đàn bà đầu tiên mà hắn thấy... mình cần làm đàn ông, người từng vặn tay hắn trong viện khi hắn bỏ chạy khỏi bệnh án, người từng ngủ bên hắn không cần cưới hỏi, nhưng lại làm hắn thấy... được tha thứ. Ngọc Phụng người phụ nữ từng gọi hắn là “người đàn ông em chọn”. Người duy nhất nhìn thấy hắn trước cả khi hắn đứng lên khỏi vũng bùn, người sẵn sàng cầm dao đi dọn đường cho hắn, không đòi danh phận, không đòi một lời yêu. Nếu cuộc đời là một phiên tòa, thì hắn là bị cáo, còn hai người phụ nữ ấy là hai nhân chứng cuối cùng. Một người chứng minh hắn từng biết yêu, một người chứng minh hắn xứng đáng được sống tiếp. Và lúc này, hắn chỉ sợ một điều: Nếu cả hai đều rời đi… thì liệu hắn còn là con người nữa không?