Dưới Tên Anh Là Bão!
21
Nhưng điều Lâm không lường tới, là hắn giữa tình cảnh tưởng như mất chỗ dựa lại bật cười, lần này là cười thành tiếng, một tiếng cười nhỏ, gọn, nhưng nghe như tiếng lửa cháy trong bếp lạnh.
- Em yên tâm đi.-
Giọng hắn trầm lại, cộc cằn mà chắc như đinh đóng gỗ.
- Không có em bơm tiền, văn phòng của anh vẫn sống. Còn sống tốt nữa là khác. Một mình nó vẫn đủ sức nuôi cả chiến dịch lật cái nhà họ Trịnh. Em không kéo anh xuống được, thì tụi nó cũng đừng mơ.-
Lâm nghẹn họng, không phải vì bất ngờ, mà vì tự dưng thấy xấu hổ, đã nghĩ rằng mình bị vỡ trận là hỏng hết, ai ngờ cái người đàn ông đó sau chừng ấy năm vẫn đứng như tảng đá, mà gió mưa của giang hồ hay của luật đời cũng chỉ làm ướt lớp áo ngoài.
- Anh à…-
Lâm lúng túng, định nói gì đó nữa, nhưng hắn đã cắt ngang.
- Không cần xin lỗi, cũng không cần bù đắp. Em sống sạch được vụ này, là anh yên tâm rồi, còn phần còn lại... để anh lo.-
Cuộc gọi kết thúc bằng một tiếng “tút” dài. Hắn ngồi yên, mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt như đang thấy gì đó xa lắm. Trong đầu hắn không phải là những con số thiệt hại, cũng không phải đơn kiện hay hợp đồng bị cắt, mà là gương mặt của những kẻ ngồi trong nhà họ Trịnh, đang cười lạnh khi tưởng rằng hắn vừa bị đánh gãy một chân.
Hắn lẩm bẩm, gần như là độc thoại với chính mình.
- Đến lượt anh rồi, Trịnh Văn Báo. Tụi bây tưởng anh còn là cái thằng bị dồn vào đường cùng à? Lần này... anh sẽ tự tay bẻ từng móng vuốt của tụi bây.-
Mấy ngày nay, hắn ít nói, không phải vì im lặng là chiến lược, mà vì sự im lặng của Ngô Mạnh Hùng chưa bao giờ là ngẫu nhiên. Hắn biết đang tới giai đoạn mà bên nào động trước sẽ thua thế. Thời điểm nhạy cảm, càng bình tĩnh càng thắng, càng im, càng khiến bên kia không đoán được nước tiếp theo. Rồi đúng trưa hôm ấy, điện thoại bàn trong phòng làm việc reo lên, máy nội bộ, số từ công an, không bất ngờ, chỉ là hơi sớm hơn hắn dự đoán một chút.
Hắn nhấc máy, giọng vẫn y chang mọi khi, trầm, đều, không chừa một khe hở nào để kẻ đối diện bắt thóp tâm lý.
- Luật sư Ngô à? Bên tôi vừa có thêm diễn biến trong chuyên án số 213 về vụ điều chế hàng tiêu dùng giả. Anh còn nhớ chứ?-
Giọng hình cảnh ở đầu dây bên kia là một người trẻ, giọng nói không dấu vết mệt mỏi, nhưng nghe ra cũng không mang vẻ thân thiện gì nhiều.
Ngô Mạnh Hùng trả lời gọn lỏn.
- Nhớ.-
- Có một nghi phạm mới khai. Hắn nói anh chính là người đứng sau chỉ đạo vụ đó. Cụ thể là lô hàng sữa tắm, dầu gội, nước hoa giả... cái vụ mà bắt tại chỗ bọn chúng mấy tháng trước đó.
Hắn nhếch mép, một tay cầm máy, một tay gõ nhịp từng ngón lên mặt bàn, chậm, có tiết tấu, như tiếng đồng hồ đếm ngược cho ai đó sắp sập bẫy.
- Tên nào nói vậy?-
Hắn hỏi lại, không gấp, không vội, không gằn.
- Nguyễn Văn Tuấn. Là một trong mấy tay lâu la có mặt tại hiện trường hôm đó, không có tiền án, nhưng bị bắt quả tang đang điều chế trực tiếp trong khu vực chế xuất. Theo quy trình, hiện hắn chưa tiếp xúc với người bên ngoài. Bên tôi đang làm rõ tại sao lại khai như vậy.-
Ngô Mạnh Hùng lặng một nhịp, rồi bật cười, một tiếng cười nhỏ, thấp, nhưng nghe kỹ thì thấy giống tiếng người vừa nghe ai đó kể một câu chuyện ngớ ngẩn mà vẫn phải giữ lịch sự, rồi hắn nói.
- Chắc là hắn sợ Báo đến nỗi đái ra quần rồi. Khai đại để đẩy họng súng đi hướng khác. Còn chuyện tôi ‘đứng sau’? Nói để anh rõ: chính tôi là người phối hợp với tổ 8 bên các anh để tóm tụi nó. Tôi không có dư hơi làm hai vai.-
Giọng bên công an hơi khựng lại, nhưng không phản bác. Có lẽ hồ sơ của hắn đã được lật kỹ, còn chuyện phối hợp điều tra với tổ 8 -cũng có công văn, có chữ ký, có ngày giờ, không phải thứ có thể bịa.
- Chúng tôi cũng nghiêng về hướng đó. Tuấn bị cô lập hoàn toàn. Không được gặp người nhà, không gọi ra ngoài. Khả năng cao là hắn tự suy diễn rồi sợ quá mà bịa ra tên anh.-
Giọng hình cảnh không còn căng, hơi hạ tông xuống, nhưng vẫn giữ khoảng cách đúng kiểu làm việc với dân “có tiền án suýt thành tiền sự” .
Hắn nói thêm, vẫn đều đặn.
- Bên anh hỏi hắn một câu giùm tôi. Hỏi xem cái lúc hắn bị bắt, ai là người gọi báo công an, được thì in băng ghi âm cuộc gọi hôm đó, giao cho Viện. Tôi nghĩ... sẽ có vài đứa phải cắn lưỡi mà im.-
- Anh nói là…? -
Người bên kia hỏi lại.
- Chính Tám ‘lé’ gọi báo công an. Bấm số xong rồi trốn về quê, cắt liên lạc, không nghe máy Báo nữa. Tụi nó biết chuyện. Nhưng không dám nói. Vì nếu khai ra Báo thì tự tay giết mình. Nếu nói thật tên tôi thì phải đưa bằng chứng. Mà tôi không để tụi nó có bằng chứng được.-
Đầu dây bên kia im một lúc. Ngô Mạnh Hùng nhắm mắt, như thể đã quá quen với cái kiểu “đấu lý qua điện thoại” này. Bao nhiêu năm trong nghề, hắn đã quá hiểu từng ánh mắt, từng câu hỏi, từng nước đi được tính toán cả bên trong lẫn bên ngoài pháp luật, lúc nào nên thủ, lúc nào nên phóng, lúc nào để im cho địch tự thắt cổ hắn đều thuộc như cháo lòng.
Cuối cùng, người hình cảnh chỉ nói ngắn gọn.
- Chúng tôi sẽ kiểm tra lại. Nếu cần mời anh lên làm việc, mong anh hợp tác như mọi khi.-
Hắn gật đầu, dứt khoát.
- Anh cứ gọi, tôi không né đâu.-
Cuộc gọi kết thúc, hắn bỏ điện thoại xuống, không thở dài, không lắc đầu, không bực bội. Vì hắn biết chuyện này là tất yếu, một khi hắn đã dám xắn tay đụng vào tụi làm hàng giả của Báo, thì thể nào cũng có thằng chĩa ngược lại hắn, dù bằng lời nói hay súng thật. Hắn ngồi trầm ngâm, trong đầu bắt đầu xâu chuỗi lại từng chi tiết. Dù tên Tuấn chỉ khai vu vơ, nhưng vụ này sẽ khiến công an chú ý thêm tới mối quan hệ giữa hắn và đám đàn em của Trịnh Văn Báo, mà hắn... không thích bị theo dõi.
Nhưng rồi, hắn nở nụ cười cái kiểu cười không ai nghe được, nhưng ai nhìn cũng lạnh sống lưng.
- Tụi bây muốn chơi, anh sẽ cho tụi bây chơi tới luôn.-
Những ngày gần đây, văn phòng im đến lạ, không phải kiểu im của bão ngầm chuẩn bị nổ ra, cũng không phải im vì mệt mỏi, mà là thứ im ắng của mấy người trưởng thành đang cố nuốt một cục nghẹn không biết phải nôn ra hay ráng nuốt xuống. Bạch Hoa cũng vậy, vẫn đi làm đúng giờ, vẫn báo cáo bài vở gọn ghẽ, vẫn dạ vâng với mấy vụ hồ sơ như thói quen đã ăn sâu vào da thịt nhưng hắn nhìn qua là biết, con bé có chuyện. Hắn không hỏi, hắn để đó. Vì mấy chuyện kiểu này, ép thì vỡ, mà để yên thì biết đâu tự khắc sẽ rớt ra.
Mãi cho đến sáng hôm đó, thằng Hải -đứa tâm phúc theo dõi luồng tin ngầm ghé qua phòng hắn, ném một câu ngắn gọn.
- Anh Hùng. Con nhỏ Bạch Hoa bị tụi trên mạng nó xé xác rồi.-
Hắn chau mày không hiểu, Hải nói tiếp.
- Cuốn tiểu thuyết tự xuất bản mấy năm trước của nó bị lôi lại. Có mấy thằng 'anh hùng bàn phím' đào bới, chửi lên chửi xuống. Kêu văn nó dở, nội dung như hạch, nhân vật nửa mùa. Mới đầu là bình luận, sau là bài viết, giờ thì tới cả livestream bóc phốt luôn rồi.-
Hắn im, nghe tới đó thì tự hiểu, đâu cần đoán, là tụi nhà họ Trịnh chứ còn ai. Hắn cười khẩy, rút bao thuốc chưa mở ra khỏi ngăn bàn, nhưng rồi lại nhét lại vô chỗ cũ. Từ ngày quen Phi Yến, hắn bỏ thuốc, nhưng những lúc như này, tay vẫn có thói quen tìm về điếu thuốc như một phản xạ.
Hắn gõ gõ mấy ngón tay lên bàn, mắt nhìn trần nhà như đang tính đường, rồi thở ra một tiếng.
- Mà còn cái này mới đau, anh... -
Hải tiếp
- Có mấy nhà xuất bản từng liên hệ mua lại bản quyền cuốn truyện đó để in lại, giờ tự dưng rút lui hết. Lý do không nói, nhưng nghe đồn có người gửi 'thư riêng' tới họ, khuyên đừng dây vào hàng ‘mì tôm’. Ý là truyện của con bé là hàng không đủ chuẩn xuất bản, chỉ là bọt nổi...-
Hắn nghe đến đó thì không cười nữa, mặt lặng như nước đọng trong chậu không ai thèm dùng.
Hắn nhấc điện thoại, gọi một cú.
- Pizza khuyến mãi cỡ nào vậy em?-
Giọng hắn hạ tông xuống mức dịu nhất, hiếm thấy. Người bên kia chưa kịp trả lời, hắn đã nói tiếp.
- Làm cho anh hai cái size lớn. Một xúc xích, một phô mai tràn viền. À, thêm hộp gà viên nữa. Không cần coca, mang thẳng tới văn phòng luật sư Ngô Mạnh Hùng, tên cũ, địa chỉ cũ, giao giờ trưa là được.-
Cúp máy xong, hắn mới nhắn cho Bạch Hoa một dòng.
- Ra phòng anh, trưa nay có đồ ăn ngon. Không tính tiền, cũng không nhận từ chối.-
Bạch Hoa bước vô không lâu sau đó, không trang điểm, mắt hơi trũng, không đến mức tàn tạ, nhưng rõ là có uất nghẹn trong lòng, vừa thấy hắn, cô cười nhạt, kiểu người đang cố làm ra vẻ ổn.
- Em đâu có cần an ủi bằng pizza đâu sư phụ…-
Hắn không trả lời ngay. Hắn đưa cho cô một miếng, rồi mới từ tốn cất giọng kiểu giọng chỉ riêng Ngô Mạnh Hùng mới có khô, lạnh, nhưng lại khiến người ta thấy ấm trong lòng.
- Anh biết em không cần pizza. Nhưng anh cũng biết có những lúc em chỉ cần được ai đó nhớ đến, dù chỉ là nhớ rằng em thích ăn gì.-
Cô cúi mặt, gỡ miếng phô mai đang dính trên hộp, mắt vẫn không nhìn thẳng vào hắn.
- Em viết có dở đâu sư phụ… -
Giọng nhỏ như gió qua khe cửa.
- Nhưng tụi nó chửi như em là thứ rác rưởi. Có người còn kêu em nên đi học lại lớp 1 rồi mới được viết tiếp…
Hắn bật cười, nhưng không phải cười nhạo, là cái cười của kẻ biết quá rõ sự đời, cười cái kiểu “đời là vậy, em ạ” .
- Nghe cho kỹ, Bạch Hoa. Viết dở hay hay, chưa tới lượt mấy đứa chưa từng viết nổi ba trang mà phán. Mà nếu em dở thiệt thì tụi xuất bản đã không ngó tới. Còn tụi rút lui bây giờ á? Đơn giản là sợ bị chơi dơ.-
Cô ngước lên, mắt có tia sáng. Hắn nhìn thấy và nói tiếp, giọng trầm lại, ngắn gọn nhưng từng chữ như gõ thẳng vào lòng cô:
- Nhà họ Trịnh mà phải dùng tới chiêu chơi mạng xã hội... là tụi nó yếu rồi. Anh mà tới mức phải bôi xấu con bé thực tập của mình để thắng một trận, chắc anh nghỉ làm luật luôn cho đỡ nhục.-
Cô cười -lần này thật sự là cười, dù mắt vẫn còn đỏ.
- Em chỉ buồn vì... em nghĩ em không đáng bị chửi tới vậy, sư phụ à.-
Hắn nghiêng đầu, chậm rãi nói, từng chữ nặng như gánh nước ở quê khi mà đòn gánh gãy.
- Không phải ai cũng có gan viết cả quyển truyện rồi đem bán bằng tiền túi. Đứa dám làm vậy, đối với anh, là đứa sống thiệt, mà người sống thiệt... không cần sợ mấy thằng chết não.-
Tối nay, cô gọi vào giờ lẽ ra không ai dám gọi, tám giờ tối, khoảng thời gian mà Ngô Mạnh Hùng từ chối tiếp khách, tắt máy phụ, khóa máy chính, thậm chí dặn cả trợ lý không được đưa bất kỳ hồ sơ nào vô phòng. Nhưng số của cô thì khác, từ hồi chưa chính thức là hôn phu, số của Nguyễn Ngọc Phụng đã nằm trong danh sách “ngoại lệ” , còn từ khi hai nhà đặt vấn đề hôn sự, thì khỏi nói máy hắn vừa rung là hắn đã biết ai gọi.
Chưa để hắn lên tiếng, cô đã đi thẳng vô chuyện, cái kiểu của cô -không chào hỏi, không vòng vo -như một bản lĩnh có thâm niên rèn luyện trong những môi trường đầy đàn ông, đầy quyền lực, và đầy mùi thuốc súng.
- Anh có đọc tin không?-
Giọng cô lạnh, nhưng không xa cách, lạnh kiểu sương khuya, nhưng là sương trong lòng người quen, không ai sợ.
- Tin gì?-
Hắn hỏi lại, giọng chậm, vừa nhấc ly nước lọc lên môi, hắn không cần đoán, hắn chỉ cần xác nhận.
- Có mấy bài đăng... nói anh lừa tình, lừa tiền mấy cô nhỏ, kèm ảnh, có video giả, có cả hóa đơn chuyển tiền dựng lên.-
Giọng cô đều đều, nhưng không che được nỗi bực trong từng nhịp thở.
- Nhà họ Trịnh chơi tới nước đó rồi đó anh.-
Hắn cười, một tiếng cười nhỏ đến mức gần như thở ra chứ không phải phát ra từ cổ họng, rồi hắn đáp gọn.-
- Anh tưởng tụi nó định tung ra vụ này sớm hơn, giờ mới làm à, chậm chạp quá.-
Ngọc Phụng không nói gì thêm mấy giây. Hắn biết cô đang nén gì đó không phải tức, mà là cái kiểu người quá thông minh, biết rõ chuyện đang diễn ra nhưng vẫn phải nuốt ực cái cảm giác không cam vào trong lòng. Hắn không cắt ngang, hắn chờ, vì hắn hiểu người như Ngọc Phụng, đã gọi là sẽ không cúp máy nếu chưa nói hết.
Và đúng như hắn đoán, cô nói tiếp -lần này là bằng một tông giọng hoàn toàn khác.
- Anh nói thiệt cho em biết. Trước giờ, có cô nào đưa tiền cho anh rồi... không nhận lại được không?-
Hắn nheo mắt, hắn biết câu này không phải ghen, cũng không phải chất vấn, là đang thử lòng nhau, là đang dò ranh giới, là đang phân định trắng đen.
Hắn gác ly nước xuống, ngả nhẹ lưng ra sau ghế, giọng trầm, hơi kéo dài từng chữ.
- Có, nhưng là chuyển nhầm. Anh chuyển lại ngay, đủ từng đồng, có ghi biên nhận, có quay video, nếu em cần, anh cho em xem.-
Ngọc Phụng khẽ thở ra -như thả một sợi dây cột từ tim ra tới cổ họng.
- Còn ‘lừa tình’? Chưa từng, vì anh chưa bao giờ hứa yêu ai, với mấy đứa lấp lửng, anh cắt từ lúc tụi nó có dấu hiệu mơ mộng.-
- Ừm...-
Cô đáp một tiếng, nhỏ như gió lùa qua tán cây, nhưng rồi, thay vì im, cô bất ngờ nói tiếp bằng chất giọng ngọt hơn hẳn cái ngọt pha chiêu, pha chiêu đến mức hắn nghe mà tưởng mình đang bị trêu.
- Vậy... với em thì sao? Anh có hứa không?-
Hắn cười, một tay chống cằm, một tay cầm điện thoại, mắt nhắm hờ, giọng hắn đanh lại, nhưng nghe không cộc, lúc này, nó giống một câu đáp của một kẻ vốn không quen thua, đang bị buộc phải... thừa nhận.
- Với em... thì không cần hứa, vì anh đã sống như thể em là người duy nhất rồi.-
Cô im, rồi bật cười cười nhẹ, kiểu nữ nhân cao cơ đã đạt đỉnh tâm lý. Giọng cười không khoe khoang, cũng không điệu đà, là tiếng cười của một người đàn bà biết mình vừa thắng -không bằng quyền, không bằng chiêu, mà bằng chính sự tồn tại của mình trong đời hắn.
- Vậy thôi nha... em chỉ gọi kiểm tra độ chung tình của anh thôi.-
Cô dịu giọng, mềm như lụa quấn cổ.
Hắn trề môi không để cô nghe thấy rồi nói:
- Em kiểm tra mà em là người rút trước?-
- Thì em nhường anh thắng đó, đừng kiêu nha.-
- Anh không kiêu. Anh đang thấy em thả độc xong bỏ chạy đó.-
- Độc gì đâu. Em chỉ... hỏi chơi thôi. Mà nếu có độc thì... cũng là tình độc. Được không anh?-
Hắn đứng hình một nhịp, không phải vì không đoán ra, mà vì không nghĩ một người như cô Nguyễn Ngọc Phụng, kẻ từng từ chối sáu đám hỏi, từng đá thẳng mặt hai thằng thiếu gia -lại sẵn sàng dùng lời lẽ như vậy để giữ hắn bên mình.
- Được chứ, nhưng anh nói trước: trúng độc của em, anh không giải đâu. Anh ôm tới già.-
Bên kia cười, cười lần cuối rồi tắt máy. Hắn đặt điện thoại xuống bàn, khoanh tay sau đầu, ngửa người ra sau ghế. Tim hắn không đập mạnh, nhưng lại thấy... âm ấm. Cái âm ấm mà hắn không gặp lâu lắm rồi, cái kiểu mà giữa trăm trận đấu, ngàn nước đi, vẫn có một người gọi tới, không để hỏi han mà để nhắc nhở hắn rằng ngoài chiến tranh, còn có một nơi gọi là... tình.
Mấy hôm nay, hắn để ý thấy con bé Bạch Hoa nói chuyện ít hơn, không phải kiểu buồn u uất, cũng không phải giận ai, mà là cái kiểu của mấy đứa đang bận suy nghĩ chuyện gì đó nghiêm túc, không tiện chia sẻ, không muốn bị hỏi han, càng không muốn bị thương hại. Hắn không hỏi, cũng không vạch mặt, chỉ lặng lẽ ngồi nghe tụi tâm phúc báo về.
- Sếp... con nhỏ này hình như đăng ký kết đôi ở đâu đó rồi.-
Thằng Tài, đứa lính gác văn phòng, nói như nhét cục đá vô bụng hắn.
- Kết đôi ư?-
- Dạ. Trung tâm mai mối, đợt này nó miễn phí, con nhỏ nói với chị Mai là... cũng lớn tuổi rồi, cứ thử cho biết.-
Nghe tới đây, hắn nửa muốn cười, nửa thấy khó nuốt. Hắn gật đầu, bảo Tài lui ra, rồi ngồi một mình, gác chân lên bàn, rút điện thoại ra bấm mấy dòng.
Một lúc sau, thằng Nghĩa người chuyên lo “phần chìm” của văn phòng gửi về tin nhắn gọn lỏn.
- Trung tâm đó nằm ngay khu nhà họ Trịnh kiểm soát. Hàng tháng nộp bảo kê đều, suất miễn phí này là mồi nhử.-
Hắn búng ngón tay cái “tách” một cái, nhíu mày cười khẩy. Chiêu này quá cùn, cái kiểu “cài bẫy bằng mấy vụ tình cảm rẻ tiền” đúng là chỉ có đám bên Trịnh Văn Báo mới nghĩ ra được, chơi kiểu này là biết chúng sắp ngáp ngáp rồi. Nhưng... hắn lại không vui, không phải vì sợ cô bé dính bẫy, mà là vì... hóa ra Bạch Hoa thật sự đã buông tay. Con bé này, hắn hiểu nó rõ như lòng bàn tay mình, không phải loại mộng mơ, càng không phải kiểu dễ xiêu lòng vì một tấm hình đại diện đẹp trai. Nó từng thương hắn, hắn biết, nhưng thương theo kiểu câm lặng, đúng mực, không quấy phá. Giờ nó quyết định đi tìm hạnh phúc riêng, hắn không cản, nhưng hắn sẽ không để nó... đi sai đường. Hắn đứng dậy, không gọi ai, không sai ai, đích thân xuống bếp, tự tay pha một ly cà phê sữa tươi bạc hà, đúng kiểu con bé thích, không quá ngọt, không nhiều đá, có lớp kem mỏng phía trên, làm kỹ tới mức tưởng như hắn đang pha cho người yêu.
Một lúc sau, hắn gõ cửa phòng Bạch Hoa, không đợi cô trả lời, hắn đẩy cửa bước vô, tay đưa ly cà phê tới trước mặt cô, giọng đều đều.
- Cho em nợ một cuộc trò chuyện. Uống trước đã.-
Cô hơi sững người, nhưng rồi vẫn nhận lấy, hai tay khum quanh ly như ôm lấy thứ gì đó ấm áp hơn cả lớp bạc hà.
Hắn kéo ghế, ngồi xuống đối diện, không vòng vo.
- Anh nghe nói em tính đi coi mắt?-
Cô chớp mắt, gật đầu, không né tránh, không phủ nhận.
- Dạ. Trung tâm đó miễn phí đợt này. Em tính thử thôi, cũng không mất gì.-
Hắn nhìn cô, không cau mày, không tỏ thái độ, nhưng giọng hắn chậm hẳn lại, nghe ra rõ từng tiếng.-
- Em muốn đi, anh không cấm, nhưng chỗ đó không sạch, nó nằm trong vùng tụi Trịnh kiểm soát. Mỗi tháng nó nộp bảo kê cho tụi đó, em được miễn phí không phải vì em có duyên, mà vì tụi nó có mưu.-
Cô cứng người, đôi mắt cụp xuống.
- Em không biết chuyện đó...-
- Biết thì không sao. Không biết... mới nguy.-
Hắn ngừng một chút, rồi tiếp.
- Anh không nói em đừng tìm người mới. Chuyện em với anh, anh biết là em đã buông rồi, mà anh cũng không giữ. Nhưng đi đâu, làm gì... cũng phải để ý cái cổ mình, đừng để nó có sợi dây nào khác tròng vô.-
Cô siết ly cà phê, giọng nhỏ xíu.
- Em nghĩ... chắc em bị tụi nó xem là mắt xích yếu nhất nên mới dùng em để đánh anh...-
Hắn gật đầu.
- Đúng. Tụi nó biết em từng thương anh. Tụi nó nghĩ em sẽ khiến anh phân tâm. Nhưng tụi nó quên mất một điều. -
- Điều gì ạ?-
- Là anh chưa bao giờ xem em yếu, mà anh cũng chưa bao giờ cho phép ai chạm tay vô học trò của anh.-