Dưới Tên Anh Là Bão!
1
Hôm đó, trời không mưa, nhưng Phi Yến vẫn ước chi trời đổ một cơn giông. Ước chi tiếng sấm có thể che bớt tiếng đập cửa, ước chi cơn mưa có thể cuốn phăng đi cái tình huống quá trần trụi mà chính cô cũng không bao giờ tưởng tượng được mình sẽ rơi vào. Bởi vì, vào cái khoảnh khắc ấy,chính khoảnh khắc đó, mọi thứ trong đời cô bắt đầu tuột khỏi đường ray, không có cảnh báo, không có dấu hiệu, không một tiếng còi hú, mà là tiếng rầm, cánh cửa gỗ ọp ẹp của dãy trọ xập vào tường. Cô giật mình, chưa kịp đặt tay vào chiếc quần lót, thì một người đàn ông lạ mặt, áo sơ mi xộc xệch, mồ hôi đầy trán, đôi mắt như bị thiêu đốt bởi một cơn hoảng loạn nào đó,lao vào. Anh ta đứng khựng lại, mắt mở to như sắp rách mí. Phi Yến cứng người, cô không hét, cũng chẳng thốt nổi câu nào, chỉ biết với vội tấm khăn trải giường chụp lấy thân thể mình. Cô run, không phải vì lạnh, mà vì nỗi nhục nhã chưa kịp định hình. Anh ta thì ngược lại, không buột miệng xin lỗi, không quay lưng bước ra, cũng chẳng hốt hoảng như cái cách người có lương tâm nên làm khi thấy một người phụ nữ không mảnh vải che thân. Anh ta đóng cửa lại, nhẹ như thể sợ gây tiếng động. Cái tiếng “khóa cạch” khô khốc ấy, Phi Yến nghe rõ hơn bất kỳ âm thanh nào trong đời mình, nó như tiếng đóng nắp hòm, cho cuộc sống từng ngày chắt chiu bình yên của cô, rồi... hắn quay lại nhìn cô, không một lời nói, nhưng ánh mắt ấy nói đủ. Nó không chứa sự trơ tráo, cũng không hẳn là ham muốn, nó là một sự tính toán, một cơn quét nhanh, tựa như ai đó đang xem xét giá trị của một món đồ trên sạp chợ, xem có đáng để lấy không.
Cô rít lên, khản giọng.
-Anh là ai?-
Hắn không trả lời, chỉ giơ tay lên ra hiệu im lặng, rồi lùi vào một góc khuất sau cánh cửa. Bên ngoài, tiếng chân rầm rập, tiếng chửi rủa, tiếng lóc cóc của giày cứng giẫm lên nền xi măng dãy trọ. Cô không biết làm gì, cô ngồi trên giường, tay siết chặt tấm khăn, lòng như bị kéo dãn ra bởi hàng trăm móc câu. Cô không tin, không hiểu, không lý giải nổi vì sao mình lại thành vai nữ chính trong một vở kịch nhảm như thế này.
Một lúc sau, khi tiếng chân ngoài kia biến mất, cùng cả sự căng cứng trong cơ thể, Phi Yến mới dám rón rén lên tiếng lần nữa.
-Anh vào đây làm gì?-
Lần này hắn trả lời nhẹ tênh, mà như cào một vết sẹo mới trên đời cô:
-Chạy trốn.-
Chỉ hai chữ, nhưng đủ sức làm cả người cô lặng đi. Gã đàn ông trốn chạy lại chọn đúng căn phòng trọ chật chội nơi cô đang trần truồng sau giờ tắm, không phải một căn phòng khác, không phải một dãy trọ khác, mà là phòng cô, đúng lúc cô đang ở trạng thái dễ tổn thương nhất: đó là điềm.
Hắn giới thiệu tên: Trịnh Thế Phi. Vừa nghe tên, Phi Yến chỉ khẽ nhíu mày. Cô chưa từng nghe tới, nhưng cách hắn rút điện thoại ra, gọi một cuộc ngắn gọn, ra lệnh cho ai đó “giải quyết đám bên ngoài cho gọn gàng”,khiến cô hiểu rằng: đây không phải loại đàn ông bình thường. Hắn là kiểu người mà thế giới gọi là “được sinh ra đã ở vạch đích”. Và cuộc đời cô ,vốn đã quen sống dưới đáy của đáy ,chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình tiếp xúc với dạng người ấy, chứ đừng nói là ngồi cùng trong một phòng, lại trong tình cảnh mà nếu kể ra, có lẽ người nghe sẽ tưởng cô bịa chuyện để gạ tiền.
Hắn đứng dậy, phủi tay, nhìn cô bằng ánh mắt không mảy may áy náy.
-Tôi phiền cô một chút, nhưng cô không sao chứ?-
Phi Yến cười khẩy, cái cười không phát ra tiếng, chỉ là nhếch môi lạnh buốt. Cô đã biết cái ngày đó là dấu mốc, dù cả hai chưa từng chạm tay, nhưng hắn, bằng cái cách lầm lì, vô cảm và đầy toan tính, đã giẫm lên đời cô, không một lời xin lỗi. Từ hôm đó, Phi Yến mất ngủ, không phải vì sợ, mà vì ghê tởm, ghê cái sự trớ trêu đến vô lý, ghê cái ánh mắt của hắn,nhìn cô không như con người, mà như một “sự cố bất tiện”, ghê chính bản thân mình,đã để một kẻ lạ đặt dấu ấn đầu tiên trong căn phòng vốn dĩ là chốn trú ngụ cuối cùng sau những ngày mệt mỏi.
Nhưng điều khiến cô mất ngủ nhất là vì gã đó quay lại. Ba ngày sau, giữa trưa, mang theo hộp cơm nóng và nụ cười nhàn nhạt, bước vào nơi đây như thể nơi này là của hắn, như thể ba ngày trước, giữa họ không có một khoảng trống quái đản nào đã từng tồn tại.
Phi Yến cầm chổi định đuổi hắn đi.
Hắn đưa tay chắn lại, mắt nhìn cô bằng ánh nhìn rất chậm, rất chắc, và... rất dịu dàng.
-Tôi đến cảm ơn cô.-
Cô bật cười.
-Cảm ơn vì đã phá hoại buổi chiều tắm của tôi ư?-
Hắn im lặng, rồi buông một câu mà cô không bao giờ quên, dù là hai năm sau, hay cả khi tình yêu, lòng thù hận, lẫn những ảo vọng trong đời đã mục nát.
-Có thể hôm đó tôi là sai lầm trong đời cô. Nhưng đôi khi... sai lầm là thứ khiến anh thấy em đẹp như vậy.
Đời có những thứ, mới đầu nhìn vô thì tưởng là tai nạn. Như việc một thằng đàn ông lạ hoắc lạ huơ tự dưng đâm sầm vô phòng khi người ta không mảnh vải trên người. Nhưng sau đó, càng nghĩ, càng sống thêm vài hôm, Phi Yến mới bắt đầu hiểu: nó là bước khởi đầu của một chuỗi tai họa, mà tai họa nào gõ cửa thì cũng đều ăn vận giống một cơ hội, nhìn kỹ mới biết, toàn là cái bẫy có rắc đường.
Trưa hôm đó, sau câu nói “sai lầm là thứ khiến anh thấy em đẹp như vậy”, Trịnh Thế Phi ngồi xuống,như thể cái ghế nhựa ọp ẹp đó sinh ra là để hứng mông hắn. Hắn mở nắp hộp cơm, hơi nóng tỏa ra, mùi cá kho dậy lên, mặn, thơm, quê mùa đến mức làm cô khó chịu.
-Cô ăn chưa?-
-Tôi có tay có chân, đói tự nấu.-
-Không giống người biết nấu.-
-Còn anh không giống người biết xấu hổ.-
Hắn cười, mà nụ cười ấy không hề mất mặt, trái lại, còn như thể đang ngồi trong biệt thự uống vang, thay vì chen chúc trong căn phòng thuê mười mét vuông vừa ẩm vừa bí.
-Tôi bị người ta đuổi chém vì vài chuyện nhỏ, giờ không tiện về nhà nên ở đây mấy hôm.-
Phi Yến đứng phắt dậy.
-Nơi này không phải chùa! Ở đây thì trả tiền!-
Hắn không chậm một giây, rút bóp ra, lôi tờ tiền năm trăm, đặt lên bàn, rồi nói.
-Một tuần, nếu cô thấy thiếu, cứ nói.-
Giọng hắn phẳng lì, không có van xin, không có cả ngập ngừng, giống kiểu người quen bỏ tiền ra để ép người ta chịu đựng sự có mặt của mình. Phi Yến nhìn hắn, không trả lời, bởi cô biết, có những thứ dù mình không đồng ý, nó vẫn xảy ra.
Ba ngày sau đó, hắn không nói nhiều, sáng đi, tối về, cơm nước mang sẵn, có khi là mì gói với xúc xích hộp, có khi là cơm tấm mua đại ở quán lề đường, lần nào hắn cũng phần cô, đặt ngay ngắn, không mời, không ép, cũng không hỏi “ăn chưa”. Phi Yến ăn, không phải vì động lòng, mà vì nghèo đói chưa bao giờ hỏi ý kiến lòng tự trọng. Đêm, hắn nằm ở góc xa của giường,cái giường duy nhất trong phòng. Dù sao thì cũng là người, mà đàn ông là đàn bà ở cùng phòng, dù có không làm gì, không đụng gì, thì nó vẫn là một loại áp lực, một kiểu căng như dây đàn, cứ trực chờ đứt. Có đêm, hắn trở mình, tay văng trúng chân cô, cô đá trả, mạnh, không nói lời nào. Hắn cũng không nói gì, chỉ nhấc chân ra, lần sau nằm xa hơn chút. Và rồi, cô bắt đầu để ý, hắn chưa từng nhìn trộm cô tắm, chưa từng gạ gẫm, chưa từng có bất kỳ hành vi nào giống đàn ông “có máu dê” như trong phim hay ngoài đời, chính cái “không làm gì” của hắn, lại khiến cô để ý.
Đến ngày thứ mười, cô hỏi.
-Anh có phải pê-đê không?-
Hắn đang ăn, suýt sặc.
-Không.-
-Vậy mười ngày rồi, ngủ chung giường, tôi là đàn bà, mà anh không nhúc nhích, là sao?-
Hắn gác đũa, nhìn cô chằm chằm.
-Cô muốn tôi nhúc nhích ư?-
-Không. Tui chỉ thấy kỳ lạ.-
-Tôi có đầu óc, biết phân biệt đúng sai.-
-Ờ ha. Con nhà giàu mà, trên đầu đội đạo đức, dưới chân đạp nguyên tắc.-
Lần đầu tiên hắn gằn giọng.
-Cô không biết gì hết, đừng mở miệng phán xét.-
Phi Yến không phản ứng, nhưng cái câu đó, như một cục đá ném vô mặt cô, lúc này cô mới nhận ra, hắn là kiểu người chỉ nhịn khi thấy còn cần mặt mũi, còn khi bị chạm vô vết thương, là sẵn sàng bật lại, dù đối phương có là đàn bà hay chó mèo. Đêm đó, hai người quay lưng nằm, không ai đụng ai, nhưng Phi Yến biết, giữa họ đã có một cái gì đó bắt đầu rạn, không phải tình cảm, không phải tin tưởng, mà là đường giới hạn, và khi một người đặt tay lên ranh giới đó trước, mọi thứ sẽ trượt nhanh như xe mất thắng.
Có những mối quan hệ, không hẳn là yêu, mà cũng không thể gọi là lạ, không phải gắn bó, mà lại chẳng thể tách rời, giống như cái áo cũ mặc hoài, cũ tới mức không còn cảm giác mới mẻ, nhưng vứt đi thì tiếc, mà mặc tiếp thì… quen. Mười lăm ngày, đủ để một người lạ thành người quen, nhưng với Phi Yến, Trịnh Thế Phi không phải “người quen” theo kiểu dễ chịu. Hắn như vết bầm trên tay, không đụng thì thôi, chạm vào là đau, mà đau rồi cũng không biết phải mắng ai.
Một chiều mưa, cô về sớm hơn mọi hôm, bụng đau âm ỉ từ sáng nhưng vẫn ráng đi làm vì không muốn mất buổi tăng ca. Cuối cùng cô cũng phải gục, về tới phòng, mở cửa ra, thấy hắn đang đứng trước gương, cạo râu, tay cầm dao lam cũ mèm.
Cô bước vào, đóng cửa, ngồi phịch xuống giường.
-Cạo râu bằng cái đó hả? Không sợ đứt cổ chết luôn à?-
-Không sợ. Chết thì nhẹ nợ.-
-Nghe thảm dữ?-
-Không, thiệt, sống kiểu này, cũng như không sống.-
Cô nhìn hắn trong gương, râu mép lún phún, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ hay thiếu tiền,không rõ, mái tóc dài qua tai, như thể từ lúc chạy đến đây tới giờ chưa từng soi lại mình trong gương.
-Có chuyện gì vậy?-
-Không có.-
-Tôi biết là có, nhưng thôi, đừng nói, tôi cũng không dư thời gian mà quan tâm.-
Hắn cười, lần này không phải kiểu nửa mỉa mai nửa kiêu căng như mọi lần, là cười nhẹ như người sắp bật khóc nhưng cố nuốt lại.
-Tôi mới đi thăm má, má tôi bị tai biến, nằm nhà dưỡng lão, mà tui không dám nói với ai.-
-Bộ mắc cỡ sao?-
-Không phải mắc cỡ, là ngượng, với người từng quen tôi, với đám bạn học, với tụi trên mạng. Cả đời mình khoe nhà cao cửa rộng, giờ má nằm phòng tập thể, bạn già chung giường ba người, ai coi được?-
Phi Yến ngồi im, cô không thấy thương, nhưng thấy chùng, không gian trong phòng lúc ấy như bị dìm xuống, không có gì thê lương, chỉ là… trống.
-Anh còn tiền không?-
-Còn chút ít, nhưng cũng phải tính đường.-
-Vậy… mai tôi nấu cơm, anh đừng mua nữa, đỡ được bữa nào hay bữa đó.-
Câu nói ấy, vừa dứt ra, cô muốn cắn lưỡi, Phi Yến chưa bao giờ là kiểu người sống vì người khác. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra: khi sống chung đủ lâu, người ta sẽ bắt đầu hành xử như thể có trách nhiệm, dù chẳng ai yêu cầu.
Từ hôm đó, mỗi chiều về, cô bắt đầu ghé qua chợ nhỏ gần phòng mua vài cọng rau, mớ cá vụn, ít mắm muối. Thức ăn rẻ tiền, nhưng sạch sẽ, nấu vừa ăn, cô không nói lý do, hắn cũng không hỏi.
Đêm nọ, khi đang rửa chén, hắn bước tới sau lưng cô, đứng yên, không đụng vào, chỉ đứng đó.
- Cô sống một mình bao lâu rồi?-
-Ba năm.-
-Không thấy cô đơn ư?-
-Quen rồi, lúc mới chia tay cũng thấy buồn, giờ thì, thấy một mình là nhẹ thân.-
-Tôi cũng từng nghĩ vậy.-
- Giờ thì sao?-
-Giờ tôi thấy… có người nấu cơm cho ăn, cũng là một kiểu hạnh phúc.-
Phi Yến không nói gì, nước trong thau đã đục, tay cô đang rửa cái chén, thì khựng lại một nhịp. Lần đầu tiên kể từ khi gặp hắn, cô nghe mình muốn khóc,không phải vì tủi thân, mà vì thấy mình đang yếu, mà yếu là thứ xa lạ với người như cô.
Đêm hôm đó, cô trằn trọc mãi không ngủ được, quay lưng về phía hắn, nhưng vẫn cảm được hơi thở đều đặn phía sau lưng mình.
Khi ánh đèn đường ngoài cửa sổ nhòe đi vì sương mù, Phi Yến khẽ thốt ra trong lòng.
“Thế Phi à, anh đang ở lại trong đời tôi… theo kiểu gì vậy?”
Có những thói quen hình thành không do ai bắt ép, chúng đơn giản chỉ là… lặp lại, rồi trở thành phần không thể thiếu của mỗi ngày.
Phi Yến không bao giờ nghĩ mình sẽ quen với việc có người đàn ông sống chung phòng. Vậy mà sáng nay, khi thức dậy không nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, không thấy hơi ấm trên phần nệm bên cạnh,lòng cô bỗng trống hoác, giống như cái ly quen đặt bên tay trái mỗi sáng tự dưng biến mất, không ảnh, không báo trước, chỉ là mất thôi.
Trịnh Thế Phi đi sớm, để lại trên bàn một tô cháo nguội, kèm theo mẫu giấy nhỏ, chữ viết như gà bới:
"Nay đi xin việc, cháo nguội rồi, ráng hâm lại, ăn vô, đừng nhịn."
Không có lời cảm ơn, không có dấu chấm câu, cũng chẳng có gì tình cảm. Nhưng tự nhiên Phi Yến đọc đi đọc lại mấy lần, đoạn sau, cô đem giấy nhét vô ngăn kéo, không hiểu sao không nỡ quăng.
Đêm hôm đó, hắn về trễ, áo ướt đẫm, giày sũng nước. Gió lùa qua cửa sổ, mang theo mùi mưa nồng và khét, Phi Yến vừa định mở miệng mắng thì hắn cười, chìa ra một bọc cá khô:
-Bữa cô kêu thèm, nhớ không? Nay đi ngang chợ cũ, thấy có, mua đại.-
Cô không trả lời, cầm lấy bịch cá, quay lưng đi thẳng, nhưng mắt cay.
Cô không nhớ mình bắt đầu nghĩ khác về hắn từ lúc nào. Có thể là khi hắn lén giặt quần áo dù nước chỉ còn đủ một xô. Có thể là lúc cô bệnh, hắn luộc trứng mang lên, nhưng lỡ tay luộc thành... trứng nổ. Hay chỉ đơn giản là tối nọ, hắn lỡ chân đạp trúng móc áo, chửi thề một câu,rồi vội vàng nhìn cô, như sợ bị mắng. Trịnh Thế Phi của cô ngày xưa, kiêu căng, thô lỗ, bất cần, Trịnh Thế Phi đang sống cùng cô lúc này,không nói gì nhiều, nhưng mỗi hành động đều khiến người khác khó mà rời mắt.
Cô không mộng mơ, cô không ngốc. Cô thậm chí đã từng cười khẩy trước chuyện “ghét hóa thương”, vậy mà giờ đây, mỗi khi nghe tiếng chìa khóa xoay ngoài cửa, lòng cô lại chùng xuống, không phải vì lo, cũng không phải vì nhớ, mà chỉ là… nếu hôm đó hắn không về, cô sẽ bối rối chẳng biết làm gì với khoảng trống đang chực chờ trong tim.
Tối nay, hắn nằm nghiêng người, tay gác lên trán, nói nhỏ.
-Ở nhà cô... lạ lắm, không sạch sẽ gì mấy, cũng không gọn gàng, mà lại thấy dễ chịu.-
Cô đang lật cá trong chảo, không quay đầu.
-Chắc tại anh bừa ngang tôi, nên mới thấy hợp.-
Hắn bật cười, cười rồi ho khẽ.
-Vậy mà hợp thiệt.-
Cô nấu xong, dọn ra, ăn chung, không ai nói thêm lời nào, nhưng tay hắn khi gắp miếng cá, có dừng một nhịp, như đợi cô gắp trước, mà cô… cũng không lên tiếng, nhưng lại xới thêm một muỗng cơm đầy hơn mọi hôm, nghiêng về phía phần hắn ngồi. Không ai thấy gì đặc biệt, không ai biết, đó là cách người ta bắt đầu thương — không bằng lời, mà bằng thói quen.
Phi Yến chưa bao giờ nghĩ mình là kiểu đàn bà dễ xiêu lòng. Cô từng trải qua yêu, từng bị phản bội, từng đau đến bật máu tim… nên cô ngỡ, mình học được cách đề phòng. Nhưng cô quên mất một điều — lý trí không chết ngay trong đau khổ, nó chỉ lặng lẽ hoại dần trong những điều nhỏ nhặt. Trong vài hơi ấm lặp đi lặp lại, trong mấy lần im lặng không rời đi. Trịnh Thế Phi hút thuốc ngay ngoài cửa sổ. Hắn không hút trong phòng nữa, không vì bị nhắc, mà vì một lần thấy Phi Yến ho sặc. Chuyện nhỏ, vậy mà sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, phát hiện gạt tàn đã dời ra ngoài, mùi khói trong phòng không còn. Hắn không giải thích, không kể công. Cô cũng không hỏi, nhưng đêm đó, cô pha thêm ly cà phê đen để phần hắn, dù hắn không yêu cầu. Hắn xài nước xả vải loại rẻ tiền, mùi ngái và đậm như thuốc tẩy. Nhưng cô bắt đầu thấy mùi ấy quen mũi, đến mức khi đi qua người đàn ông nào đó trên đường mà mặc áo thơm quá, cô lại khẽ nhíu mày. Có hôm, hắn quát lớn trong điện thoại, câu chữ thô như mảnh gạch vỡ. Phi Yến đang ăn cơm, cô dừng lạ, không sợ, không khó chịu, chỉ đơn giản… cô nhìn hắn lâu hơn một chút. Trong mắt cô, đó không phải là sự nóng giận, mà là áp lực, không phải là thô lỗ, mà là đàn ông đang gồng.
Cô bắt đầu lý giải cho mọi hành động của hắn, cô tự mình viết kịch bản cho những cử chỉ cộc cằn, cô tự mình dựng nên lý do cho mọi điều không tử tế.
-Ủa, sao cô không gọi tôi là “anh"? Cái kiểu “hắn – tôi”, này nghe cứ như đang ghét nhau vậy?-
Hắn hỏi, vừa cười vừa lột vỏ trứng.
Phi Yến cũng cười.
-Gọi “anh” quen miệng rồi người ta tưởng thân.-
-Giờ còn chưa thân hả?-
Cô không đáp, chỉ cúi mặt, gắp thêm đồ ăn vào chén hắn. Mỗi tối, hắn đều mở nhạc nhỏ trước khi ngủ toàn là nhạc xưa, “Giọt lệ sầu” . “Xin còn gọi tên nhau”, giọng Tuấn Ngọc nghe cứ như đang tự tình trong đêm. Cô nằm quay mặt vào tường, mắt mở thao láo, tự hỏi tại sao hắn, người từng sống trong biệt thự, từng quen toàn gái đẹp, từng hờ hững với cả yêu thương lẫn đạo đức, giờ lại ngủ trong căn trọ ẩm mốc, mở những bài ca bạc màu, rồi khẽ ngáy như một người đàn ông chẳng còn gì trong tay, và tại sao… cô thấy thương cái tiếng ngáy ấy đến vậy.
Lý trí không phải là kẻ phản bội, nó chỉ là một con thú hoang bị nuôi quá lâu trong cái lồng quen thuộc, đến khi lồng mở, nó lại không chịu bước ra. Phi Yến vẫn nghĩ mình tỉnh táo, cô vẫn tin mình chỉ đang sống tử tế với một người tử tế hơn vẻ ngoài. Cô tin rằng những gì cô làm, chỉ là nhân quả, không dính dáng gì đến cảm xúc.
Cô không rung động, cô không yêu, cô chỉ đang thấu hiểu, nhưng nếu ai đó chạm vào hắn, nói xấu hắn, nghi ngờ hắn, cô sẽ là người đứng ra đầu tiên, nói dõng dạc.
-Anh Phi không phải người như vậy.-
Chỉ có điều… đã bao giờ cô chắc chắn được “anh Phi là người như thế nào"? Cô đâu biết rằng, tình yêu đôi khi không phải là trái tim đập nhanh hơn, mà là đầu óc nghĩ giúp người kia mọi lý do để đáng được thương. Và không ai ngờ hai người như Phi Yến và Trịnh Thế Phi lại có thể ngồi xuống bàn cưới. Càng không ngờ… người quyết liệt muốn đám cưới diễn ra nhất, không phải là cô, mà lại là hắn. Từ lúc Phi Yến bắt đầu mềm lòng, Trịnh Thế Phi như đánh hơi được. Hắn không cần vồ vập, chỉ đều đặn làm từng việc một, đúng kiểu một người đàn ông đang điềm tĩnh chuẩn bị làm chồng. Nhưng lạ là, hắn không hề hỏi cô có muốn không. Hắn chỉ đặt mọi thứ vào tay cô như thể chuyện kết hôn là việc dĩ nhiên, như thể hai người họ đã là vợ chồng từ lâu rồi,chỉ còn thiếu cái ngày mặc đồ cưới cho đúng lệ. Cô không phản đối, không đồng ý, cũng không nói một lời gì rõ ràng. Nhưng từ ngày hắn mua được miếng đất nhỏ ngoài ngoại ô, gọi đó là “chốn về của hai đứa”, rồi ép cô nghỉ việc ở nhà hàng vì “sợ vợ mình phải phục vụ người ta”, rồi lặng lẽ in tên cô lên sổ đỏ… thì dường như cái đám cưới này, chẳng cần cô gật đầu gì cả , vẫn cứ từ từ xảy ra. Hắn có kiểu áp đặt mà không khiến người ta giận, lúc thì đưa lý do là “muốn tốt cho cô”, lúc thì nói thẳng ra “ghen”, lúc thì giả vờ hỏi ý kiến cô, nhưng câu hỏi lúc nào cũng được sắp xếp để dù cô chọn gì cũng phải là chọn theo ý hắn. "Thật nực cười!"