Dưới Tên Anh Là Bão!

8

Cô bước xuống nhà, lúc ngang qua phòng khách, hắn cũng chẳng buồn nhìn lên, vẫn giữ điện thoại bên tai, vẫn cái giọng không nhanh, không chậm.

-Con biết rồi. Thôi, vậy nha mẹ. Mẹ nghỉ sớm đi.-

Cô rời khỏi cửa, không nói gì.

Quán rượu ở cuối con hẻm không lớn, bàn ghế ọp ẹp, ánh đèn vàng bẩn như thể lâu lắm không ai lau. Nhưng cô chẳng bận tâm, chỉ cần có chỗ ngồi, có một cái ly, và có một lý do để mình tạm ngồi lại, không phải chạy trốn chính mình nữa. Ngụm đầu tiên vào miệng, cay xé, vậy mà vẫn thấy không đủ. Cô gọi thêm, rồi thêm nữa, đến lúc không đếm nổi.

Có người đàn ông ngồi bàn bên nháy mắt cười cợt. Cô lờ đi, lúc hắn ngả ghế tới gần, cô liếc một cái, rồi rút điện thoại, bấm số quen, không phải gọi ai, chỉ cần cái màn hình sáng lên, để hắn biết: cô không phải dạng dễ động vào. Người kia thấy vậy thì đứng dậy đi. Cô thở dài, một người đàn bà ngồi uống một mình ở cái quán không ra quán này. Nếu là người khác, chắc đã sợ, nhưng cô không sợ, không phải vì cô mạnh mẽ, mà vì... cô chẳng còn gì để mất. Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại một câu: Người đàn ông ấy sẽ cưới vợ, nhưng người hắn cưới, không phải mình. Lẽ ra phải cười., vì chuyện đó... đâu phải chuyện mới. Đàn ông như hắn, đụng đâu chẳng được phụ nữ theo? Nhưng cô không cười nổi, chẳng phải vì ghen, mà là vì đau. Cô nghĩ tới Bạch Hoa, người phụ nữ từng là học trò của hắn, người từng nói với cô, một cách mập mờ: Không phải ai cũng được ngồi cạnh Ngô Mạnh Hùng lâu như vậy đâu.

Lúc đó, cô không hiểu, giờ thì hiểu, đúng là không phải ai cũng có thể ở lại bên hắn lâu, mà dù có ở lại... cũng không có nghĩa là được bước vào lòng hắn. Cô ngồi đó đến khuya, chủ quán nhắc khéo, cô mới đứng dậy. Lúc ra tới đầu ngõ, trời đổ mưa, không to, nhưng đủ để áo dính sát vào người. Cô không chạy, cũng không nép, chỉ đứng đó, như một kẻ không còn điểm đến.

Bỗng có tiếng thắng xe bên đường, hắn bước xuống, cầm theo cái ô.

-Em làm gì ở đây?-

Cô nhìn hắn, cười nhạt.

-Đi uống vài ly.-

- Uống với ai?-

-Một mình. Có ai đâu mà uống với.-

Hắn không nói, chỉ mở ô, rồi giơ lên, cô không bước tới. Hắn đứng chờ, cô vẫn đứng im. Một lúc sau, cô mới lặng lẽ tiến lại, không nói gì, cũng không nhìn hắn, chỉ có tiếng mưa rơi đều đặn, và tiếng giày hai người chạm trên nền đường loang nước. Không ai nói gì thêm, bởi đôi khi, im lặng... là câu trả lời rõ nhất.

Phi Yến say rượu. Say đến nỗi không còn phân biệt được tay trái với tay phải, huống chi là đúng sai trong một mối quan hệ. Cô chỉ nhớ mang máng, lúc mình còn đang ngồi vắt vẻo ở quán rượu, cổ họng khô khốc như sắp rát lên từng cơn, thì hắn – Ngô Mạnh Hùng xuất hiện, như một cái bóng đã theo đuổi cô từ những ngày còn ngây thơ cho đến lúc trái tim cô không còn đủ vô tư để tin ai vô điều kiện nữa. Cô không nhớ hắn nói gì, chỉ nhớ hắn đứng đó, tay cầm cái ô như thể đang chờ đợi một người tỉnh táo hơn. Nhưng cô không tỉnh táo, và cũng không muốn tỉnh táo. Cô mắng hắn, cô thét lên, cô trút tất cả những gì uất ức nhất, chồng chất nhất, nhức nhối nhất ra, như thể hắn là nguyên nhân cho tất cả. Cô gọi tên người khác, nhưng ánh mắt lại dính lấy khuôn mặt hắn, cái khuôn mặt lúc nào cũng nửa sáng nửa tối, vừa như thương hại vừa như khinh thường, mà cô không sao giải mã nổi suốt bao nhiêu tháng ngày qua. Căn phòng không quá hẹp, nhưng với cô lúc này, nó như một cái vỏ bọc đủ lớn để giấu đi hết tất cả những nỗi tủi thân từ trong đáy lòng. Chiếc áo khoác hắn cởi ra đắp lên người cô đã trượt xuống sàn lúc nào không rõ. Người cô ướt lướt thướt, đầu tóc rối bời. Hắn ngồi đó, tay chống lên gối, dáng vẻ lười nhác nhưng ánh mắt thì không hề lơ đễnh. Hắn im lặng ,một kiểu im lặng khiến người đối diện phải khó chịu vì không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Phi Yến chống tay ngồi dậy, cả người như vừa được vớt lên từ một cái hồ đầy cảm xúc đặc sệt, dính chặt, không rửa sạch được. 

Cô nhìn hắn, ánh nhìn vừa đờ đẫn vừa có gì đó như đang gào thét bên trong.

-Anh nghĩ anh là ai?- 

Giọng cô khàn đặc.

 -Anh nghĩ… tôi cần anh chắc?-

Hắn không trả lời.

-Anh lừa tôi. Anh đến gần tôi cũng chỉ vì… tôi là con mồi dễ dụ… hay là… để trả thù? Làm nhục một đứa tin vào mấy thứ rác rưởi như yêu thương ấy hả?Một nhịp thở trầm xuống, rồi hắn đứng dậy, không vội vã, nhưng dứt khoát. Hắn tiến lại gần, ánh mắt vẫn giữ nguyên một chất giễu cợt lạnh lùng, nhưng lại không chối bỏ được một thoáng gì đó mềm ra, như là thương cảm, như là đau lòng, hay như là... cả hai.-

Hắn nói, giọng trầm.

-Em muốn tôi cút thì tôi cút. Nhưng nếu em nghĩ tôi ở đây vì em dễ dụ, thì em sai rồi.-

- Vậy thì anh ở đây làm gì?-

Cô ngẩng đầu, cười nửa miệng.

-Anh ở đây để tỏ vẻ tốt bụng ư? Hay anh muốn cứu vớt cái gì đó từ tôi để thấy mình không tệ như cái quá khứ thối tha mà anh giấu dưới cái mác luật sư kia?-

Hắn không đáp, nhưng cái cách hắn nhìn cô,lâu hơn thường lệ, sâu hơn cần thiết, khiến cô chột dạ. Bởi người ta chỉ nhìn lâu khi người ta không thể quay đi, hoặc là không nỡ, hoặc là... đang đấu tranh.

Một lúc sau, hắn ngồi xuống bên mép giường, không chạm vào cô, chỉ thở khẽ một tiếng như thể buông xuôi tất cả những lớp vỏ bọc đã dựng suốt bao lâu.

- Em say rồi. Đừng nói nữa.-

-Anh tưởng tôi say là tôi không biết gì chắc?-

-Em say... nhưng em nói thật.-

Hắn dằn từng chữ, như thể đang đối thoại với cả quá khứ của mình.

Phi Yến bật cười, nhưng tiếng cười không mang ý vui, mà giống tiếng khóc bị nghẹn, bật ra thành những âm thanh méo mó, không ra hình thù, rồi không hiểu từ lúc nào, đôi tay cô chống vào ngực hắn, không xô đẩy, không mơn trớn, chỉ là một động tác bản năng của người đang cần một điểm tựa.

-Anh biết không…-

Cô thì thào, giọng như gió thoảng qua một vùng kí ức cũ kỹ.

-Tôi ghét anh. Tôi ghét cái cách anh luôn xuất hiện đúng lúc tôi không còn sức để ghét ai nữa.-

-Em nên nghỉ đi.-

-Anh đừng nói nữa. Hôm nay, cho tôi ích kỷ một lần.-

Và cô kéo hắn xuống, không phải bằng lực của tay, mà bằng một cái gì đó giữa hai người đã bị giằng co, kéo dãn, cào cấu, rách rưới… suốt bao lâu nay. Không còn lý trí, không còn ranh giới, không còn câu hỏi đúng sai, chỉ còn hai người từng tổn thương quá nhiều, tìm thấy nhau trong một khoảnh khắc quá mong manh để gọi tên, quá thực để chối bỏ. Đêm ấy, không có lời hứa, không có những thì tương lai lấp lánh, cũng không có những thì quá khứ u uất cần đào xới, chỉ có tiếng thở của hai người, đứt quãng, gấp gáp, rồi dịu lại trong một khoảng không nơi lòng người im bặt. Không ai nói yêu ai, nhưng hai thân thể dường như đã nói hết tất cả. Và trong bóng tối ấy, hắn đặt tay lên lưng cô là lần đầu tiên, không phải để giữ, để kìm, để chế ngự, mà là để thừa nhận. Hắn không biết mình có thực sự yêu cô không, nhưng hắn biết, khi cô gối đầu lên tay hắn mà ngủ, hắn không muốn đổi chỗ cho bất kỳ ai khác. Mọi chuyện có thể không bắt đầu bằng yê, nhưng đôi khi, không có điểm bắt đầu cũng là một cách để giữ cho điều gì đó sống lâu hơn.

Sáng sớm hôm ấy, ánh mắt Phi Yến mở ra trong một quãng trống không lặng thinh. Tay cô lần về phía bên cạnh, khoảng trống ấy lạnh tanh, không có hơi người, không có lấy một mảnh chăn còn dúm lại theo thói quen của người ngủ bên cạnh. Cô nhìn lên trần nhà, lòng chùng xuống, cảm giác như mình vừa tỉnh dậy trong một giấc mơ ướt mèm, vừa đẹp vừa ê chề, không rõ là do rượu, do bản năng, hay do trái tim đã cạn đáy lý trí. Cô không khóc ngay, mắt vẫn ráo hoảnh, nhưng ngực nặng trĩu như đè cục đá. Cô nhìn trân trân lên trần nhà, không phải để suy nghĩ, mà là để tránh suy nghĩ, chỉ khi tiếng nói từ ngoài hành lang vọng vào, như xé đôi cái im lặng đang kìm chặt lấy lòng cô, nước mắt cô mới bắt đầu trào ra, từng giọt không hẹn mà rơi. Giọng hắn, rõ mồn một, mạch lạc, dứt khoát nhưng lại khác hẳn cái kiểu lạnh lùng thường thấy khi hắn nói chuyện với người dưng. 

Cái giọng ấy, đang nói với ai đó thân thuộc, nghe kỹ hơn, cô nhận ra hai chữ.

“ Mẹ ơi…”

Và rồi, từng câu, từng chữ tiếp theo, cứ như bát nước mắm đổ thẳng vào tim người nghe mặn, rát, thấm từ ngoài vào trong.

- Con có rồi, mẹ ạ. Có người phụ nữ của mình rồi.-

-Không phải để chơi cho vui. -

- Là người con thương. Là người con muốn giữ.-

Phi Yến ngồi bật dậy, hai chân run rẩy đặt xuống đất như thể mới bước ra khỏi một giấc mộng không dễ gì giải thích. Lúc cô đứng được dậy, là lúc tiếng cuộc gọi bên ngoài vừa cúp. Tiếng bước chân đang quay lại, cô chưa kịp lau nước mắt. Ngô Mạnh Hùng vừa bước vào phòng đã khựng lại, mắt dán chặt vào gương mặt cô, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi dính chặt bởi nước, tóc xõa ra không theo nếp nào, áo vẫn là áo hắn mặc cho cô đêm qua, rộng, xộc xệch, như thể tình cảm giữa họ vẫn đang treo lơ lửng ở đó. Hắn lúng túng, mà cái kiểu lúng túng của hắn thì hiếm thấy, như con trai lần đầu làm sai mà bị mẹ bắt quả tang. Không biết nói gì, đứng thẳng, tay buông thõng, cổ họng giật giật mấy lần hắn mới rặn ra được câu:

- Anh… anh gọi về nhà. Báo với mẹ là… anh có người rồi. Có em rồi.-

Phi Yến không nói gì, chỉ nhìn hắn, mà cái nhìn của cô mới thực sự là thứ khiến hắn mất kiểm soát, không phải vì trách móc, không phải vì giận hờn, mà là cái kiểu nhìn như thể đã biết tỏng con người hắn đang run lên bên trong mà không cần hỏi.

Một lát sau, cô khẽ lên tiếng, giọng không cao, nhưng rõ ràng, dứt khoát.

-Anh tính sao với tôi?-

Hắn thở ra, tròn mắt, ngơ ra như thể bị hỏi một câu khó hơn cả luật thương mại quốc tế.

-Anh… anh chịu trách nhiệm. Anh không có thói lăng nhăng rồi phủi.-

Cô gật nhẹ, nhưng ánh mắt không mềm đi.

-Chịu trách nhiệm kiểu gì?-

Hắn bối rối thật sự, miệng hé ra mấy lần nhưng không ra lời. 

Đến lúc cô đứng lên, đi chậm rãi về phía hắn, đối diện hắn, hai tay khoanh lại trước ngực, mặt không cảm xúc gì rõ ràng, hắn mới lí nhí:

-Anh sẽ ở bên em.- 

-Còn em? Em là gì của anh?-

-Là người của anh. Là người phụ nữ của anh.-

-Chứng minh đi.-

Hắn tròn mắt như không hiểu.

-Quỳ xuống.-

Cô nói xong câu đó là đứng im, không chớp mắt, như ra một bản án đã định, không cần tranh tụng, không cần biện hộ.

Hắn vẫn đứng đó, ngơ ra ba giây.

-Em… em giỡn hả?-

-Không. Tôi nói thật. Nếu anh không làm được, thì đừng mở miệng nói thương tôi.-

Không ai nói thêm gì nữa, ba giây sau, Ngô Mạnh Hùng – người từng đứng trước tòa xử đại án thị trường, từng bị công an gí hồ sơ vào mặt mà vẫn cứng họng cãi lý. Giờ đây, quỳ một gối xuống trước mặt một người phụ nữ, không vì danh dự, không vì sĩ diện, mà vì một thứ mơ hồ hơn, cảm giác cần giữ người đó lại, bằng mọi giá.

Cô nhìn xuống hắn, môi cong lên, ánh mắt rạng rỡ như kẻ vừa cầm dao thắng cuộc.

-Vậy từ nay về sau, tôi chính là người phụ nữ của anh. Đừng có đổi ý.-

Hắn nhìn lên, lúng búng.

-Không dám.-

Và như thế, kèo được chốt, không cần hợp đồng, không cần nhân chứng, chỉ bằng một lời nói, một cái quỳ, và một giọt nước mắt chưa kịp khô. Sau đó, họ không nói nhiều nữa, mà thật ra cũng chẳng cần. Mối quan hệ của hai người, từ hôm ấy, không còn mơ hồ như trước, cũng chưa hẳn rõ ràng như một cặp vợ chồng, nhưng đủ để không ai muốn quay đầu. Và bình yên, dẫu chỉ là một quãng ngắn, cũng kịp len vào giữa những ngày tháng vốn đầy rẫy xô bồ, nghi hoặc. Phi Yến không phải dạng phụ nữ thông minh sắc sảo khiến người khác nể trọng, nhưng cô thừa đủ khôn ngoan để biết: có những người đàn ông, nếu không bắt họ quỳ, họ sẽ chẳng bao giờ biết cúi mình vì yêu.

Và thế là thời gian yên bình của họ bắt đầu... thế nhưng... 

Người như Trịnh Thế Phi, không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện là khiến tất cả những gì gọi là “bình yên” phải rung chuyển như động đất, mà hắn thì chưa bao giờ là người biết gõ cửa trước khi vào đời người khác.

Sáng đó, khi Phi Yến đang ngồi gỡ tóc, hắn bước vào nhà Ngô Mạnh Hùng, ung dung như thể cái mác “bạn thân cũ” đủ để hắn dẫm qua mọi ranh giới. Cái kiểu bước đi của hắn không mang theo ác ý bộc phát, mà lại ẩn dưới một vẻ điềm tĩnh quá mức, càng khiến người khác cảnh giác. Loại người như hắn, nguy hiểm nhất là lúc cười nói nhẹ nhàng.

Mạnh Hùng không có phản ứng gì quá khích. Hắn chỉ ngước mắt lên từ điếu thuốc, khẽ nhếch môi như đang tiếp một đối thủ cũ quen bài, biết thừa đường đi nước bước. Hắn không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu hỏi.

- Sao? Bây giờ mới nhớ ra là mình có bạn à?-

Trịnh Thế Phi cười, ánh mắt không chạm vào Mạnh Hùng, mà hướng thẳng về phía người đàn bà đang đứng sau lưng bạn mình- Phi Yến.

-Không. Tao nhớ ra là bạn cũ vẫn còn nợ tao một lời xin lỗi.-

Mạnh Hùng không đáp, cười khẩy một tiếng, như thể không có hứng trả nợ đời ai bằng lời nói. Hắn chỉ nhả khói, ánh mắt mờ mờ như che đi cái tâm đang lên men.

-Xin lỗi á? Mày xin lỗi tao thì có. Vì dám đem vợ chưa cưới của mình ra làm đồ chơi. Mày nhớ chuyện đó không?-

Trịnh Thế Phi không chớp mắt, hắn vẫn cười, nhưng nụ cười giờ đã mặn chát. Hắn chậm rãi bước thêm một bước, tới gần hơn với người phụ nữ hắn từng xem là “của mình", mà thực chất, chưa một lần thật sự giữ được.

-Cô tưởng hắn tốt hơn tôi? Lầm rồi!-

Giọng hắn ném thẳng về phía Phi Yến như cú tát.

-Cô nghĩ hắn sẽ cưới cô? Hay nghĩ cô đã ngủ với hắn thì đời mình lên hương?-

Phi Yến siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn đến rát, nhưng giọng cô không run.

-Tôi ngủ với ai là chuyện của tôi. Còn chuyện anh định làm gì với tôi, hồi xưa tôi ngu tôi mới không nhìn rõ. -

Trịnh Thế Phi cười, lần này là tiếng cười thật, dài, trầm, và đầy mỉa mai.

-Cô không hiểu đời rồi. Hắn bây giờ chịu chơi với tôi là vì có chuyện cần, mà tôi chơi với hắn cũng vậy. Nhưng cô ấy mà… cô chỉ là vết mực giữa hai thằng đàn ông muốn đấu nhau. Cô nghĩ mình là gì?-

Phi Yến không đáp, cô không cần phải đáp, Ngô Mạnh Hùng đứng dậy.

-Mày xong chưa?-

-Chưa.-

Hắn nhướng mắt, giọng đều đều.

-Tao chưa cảnh báo con nhỏ đó.-

Rồi hắn nhìn thẳng vào Phi Yến, ánh mắt không còn nhả khói bông đùa mà sắc như lưỡi dao mài kỹ.

-Cô nên rời khỏi hắn đi, bây giờ thì còn nhẹ, sau này, cô sống không nổi đâu.-

Câu đó không phải hù dọa, mà là thật, loại thật đến lạnh sống lưng. Phi Yến vẫn không run, nhưng có một nhịp thở của cô bị lệch, tim hụt đi nửa nhịp, mà điều đó chỉ có chính cô nghe thấy, Mạnh Hùng thì không. Nhưng hắn cảm nhận được bằng trực giác, bằng cái bản năng đàn ông từng sống trong ranh giới mỏng manh giữa sống – chết – phản – giữ – mất – còn. Hắn không cãi lại Thế Phi, không nói rằng mình sẽ bảo vệ cô, không hứa hẹn gì cả, nhưng hắn tiến về phía cô, chậm rãi, đưa tay nắm lấy cổ tay Phi Yến, siết chặt.

Không phải để kéo cô đi, mà là để bảo với đối phương.

-Tao không cần mày đồng ý, nhưng tao sẽ giữ Phi Yến của tao.- 

Trịnh Thế Phi gật gù, thụt lùi hai bước, ngửa cổ cười như thể nghe được một trò hề mới.

- Tự tin quá nhỉ. Coi chừng đứt tay vì dao cùn. Tới lúc đó, cô này không chết vì tình đâu, mà chết vì ngu.-

Rồi hắn quay lưng bước đi, không quên để lại một câu cuối, rõ ràng đến từng chữ:

-Anh Mạnh Hùng à, chơi với tao thì đừng tiếc mạng.-

Cánh cửa khép lại sau hắn như một dấu chấm giữa một bản án chưa tuyên. Phi Yến siết tay Mạnh Hùng, môi không run nhưng mắt vẫn ươn ướt.

-Anh có biết là chơi với người như hắn không dễ đâu.- 

Mạnh Hùng nhìn cô, lần đầu tiên, giọng hắn nhỏ lại như người vừa thừa nhận một điều không tự hào.

-Anh biết. Nhưng anh còn chưa rút chân ra khỏi máu.-

-Vậy còn em?-

-Em đừng tự buông tay là được.-

Cô cười, lần đầu trong sáng nay.

-Đừng để em phải hối hận, anh Hùng.-

-Anh cũng sợ chứ, nhưng nếu lần này em bỏ anh trước… thì anh sẽ không đuổi theo nữa.-

Từ hôm Trịnh Thế Phi rời đi, Phi Yến cứ có cảm giác như đang sống trên nền đất mềm, bước tới đâu lún tới đó. Mạnh Hùng vẫn ôm cô ngủ mỗi đêm, nhưng đôi khi đang giữa chừng đêm, tay hắn lại rời khỏi người cô, gác ra mép giường, đầu xoay hướng khác. Hơi thở hắn lúc ấy, dài, đều, và lạnh như của người sắp đi đâu rất xa. Rồi một buổi chiều, khi cô đi chợ về, cửa nhà mở toang, bên trong không một bóng người. Điện thoại của hắn để trên bàn, cà vạt vắt hờ trên lưng ghế. Nước ấm pha sẵn trong phích vẫn còn nguyên, như thể hắn vừa đi ra ngoài mua thuốc, nhưng rồi không bao giờ quay lại. Hôm đó là thứ Ba, thứ Tư, cô đi tìm, hỏi từng người quen, từng chỗ hắn hay ghé qua. Ai cũng lắc đầu, như thể Mạnh Hùng chưa từng tồn tại, như thể cô đang đi tìm một ảo giác được tạo ra bởi cơn say tháng trước. Thứ Năm, Thứ Sáu, rồi đến Chủ Nhật, điện thoại vẫn im lìm, những con số cô gọi chỉ đổ chuông vô vọng, đến lúc cô suýt bật khóc thì lại thấy một tin nhắn đến từ số lạ:

-Đừng báo công an. Nếu em thương anh, thì nên ngậm miệng. -

Số không lưu, nhưng cách gọi “em “ đó, cô nghe ra liền, là hắn.

Hôm Thứ Hai, cô nhận được tin, không phải tin từ Mạnh Hùng, mà là từ một người cô không bao giờ muốn nhận lại tin nữa- Trịnh Thế Phi.

Hắn đến, không gõ cửa, vẫn cái kiểu cười nửa miệng như thể vừa đá một ván cờ thắng lớn.

-Tôi đã bảo rồi, mà cô không chịu nghe. -

-Anh muốn gì? -

-Không gì cả. Tôi chỉ nhắn cô một câu. Đừng có làm ồn lên. Chuyện này… lớn hơn cô nghĩ. -

- Anh đã làm gì Mạnh Hùng? -

-Câu đó nên để sau. Câu bây giờ là: cô chọn phe nào?-

Cô nhìn hắn như nhìn một vũng bùn mà mình từng lỡ chân dẫm vào, giờ đang ngập tới cổ.

-Tôi chọn anh ấy. Dù anh có giấu xác anh ấy dưới cái vỏ bạn bè gì đi nữa.- 

Trịnh Thế Phi nhún vai, tay lướt nhẹ lên mép bàn, ngón trỏ gõ nhịp chậm như đếm từng nhịp thở của con mồi.

- Vậy thì đừng có trách.-

Một tuần sau, Mạnh Hùng trở về, giữa đêm.

Tiếng mở cửa rất nhẹ, nhưng Phi Yến ngồi bật dậy liền. Người cô chạy ra như bản năng, không kịp mang dép. Hắn đứng đó, áo sơ mi cũ, tóc rối, mặt không có một vết thương nhưng ánh mắt lại đục ngầu, mệt mỏi, trầy xước như người vừa đi xuyên qua một bầy sói rồi chui khỏi bụi rậm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận