Dưới Tên Anh Là Bão!
15
Phi Yến đứng hình, như người bị rút sạch máu trong một khoảnh khắc.
-Ý em là…-
-Họ không đánh anh Hùng bằng súng, bằng dao, bằng luật, họ dùng… thứ này. -
Quân đẩy nhẹ chai rượu về phía cô.
-Từng giọt ảnh uống là từng nhát đâm vô thần kinh, vô gan, vô tim, không phải để giết liền, mà để mục từ từ.-
Phi Yến chạm tay vào vỏ chai, lạnh ngắt, mắt cô chớp liên tục, như không dám tin.
-Sao… sao lại… sao giờ em mới nói? -
Quân nuốt khan, mắt nhìn thẳng.
-Vì em là người duy nhất… còn có thể làm cho anh Hùng dừng lại, mấy đứa tụi em… không đủ sức chống họ Trịnh. -
-Em chắc không?-
-Rất chắc.-
-Em… có nói với ảnh chưa?-
-Chưa. Em không dám. Em sợ ảnh sẽ tự tay bóp cổ thằng đã giới thiệu rượu cho ảnh, mà kẻ đó… là thằng em họ bên má của anh Hùng. Thằng đó… cũng là người của Dũng.-
Phi Yến không nói gì thêm, cô ngồi xuống, tay vẫn đặt trên vỏ chai rượu, mắt nhìn xuống nhưng đầu thì đang chạy loạn như ngựa đứt cương.
-Em về đây, chị.-
Quân đứng dậy.
-Em có chắc đây là rượu bị nhiễm độc không?-
-Không phải nhiễm, là rượu mục, mỗi chai là một liều thuốc phá gan chậm. Không chết ngay, nhưng đủ để đánh gục tinh thần. Và nếu chị để ý… dạo này ảnh lạ hơn trước đúng không?-
Cô gật, mắt hoe đỏ.
-Ảnh khó ngủ, mắt đỏ, miệng khô, dễ nóng giận, có bữa... chị thấy ảnh ngồi mà tay run, nhưng vẫn cố cười. Chị tưởng… ảnh chỉ mệt.-
Quân không đáp, chỉ đặt tay lên vai cô một cái, rồi đi ra cửa, lặng lẽ như cái cách anh bước vào.
Đêm đó, Phi Yến ngồi lại một mình, không ngủ, không dọn dẹp, không rửa chén. Vỏ chai rượu vẫn nằm đó,như một vật chứng giữa tình yêu và cái chết. Trong đầu cô, lời Quân cứ lặp đi lặp lại. Ánh mắt Hùng mỗi khi uống rượu, giọng anh lúc gắt, lúc cười, lúc buông. Tất cả như một đoạn phim tua chậm, mà mỗi khung hình đều có dính màu đỏ của nguy hiểm. Cô ôm gối, nằm nghiêng một bên, nhưng không chợp mắt được.
Từng tiếng đồng hồ tích tắc, từng tiếng xe chạy ngoài đường, đều đập vào lòng cô như tiếng báo động.
-Anh ơi… anh đừng chết lặng lẽ như vậy.-
-Nếu anh uống để quên em… em chịu.-
-Nhưng nếu anh uống mà chết dần, thì em không chịu được đâu. -
Đêm đó, trong căn biệt thự không ai chạm tay vào đèn ngủ, chỉ có một người đàn bà nằm khóc ướt gối lúc nửa đêm, và một vỏ chai rượu rỗng.
Sáng đó, hắn tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày, không phải vì công việc quá tải, không phải vì đầu óc tỉnh táo hơn, mà vì… hắn thèm rượu. Hắn mở tủ, tay vẫn còn vương mùi thuốc lá từ tối qua. Ngón tay lần vào khay gỗ, móc ra một chai, nhưng khi hắn kéo cánh cửa tủ rượu, định chọn thêm vài chai khác để mang theo đến văn phòng, thì hắn khựng lại. Bên trong tủ chỉ còn lác đác vài cái nắp, còn lại là khoảng trống. Hắn nhíu mày, quay người, đi lại góc bếp quen thuộc. Thùng rác mới thay túi nylon sáng nay, nhưng hắn không cần bới. Vì ngay phía trên là một đống vỏ chai rỗng, xếp ngay ngắn, miệng chai quay cùng một hướng, như thể ai đó đã cố tình để lại một thông điệp… không cần nói thành lời.
Hắn hét.
- Yến! Em làm cái trò gì vậy hả?!-
Phi Yến đang trong phòng thay đồ, cô mở cửa bước ra, không son, không phấn, mặt mộc và giọng thì không còn dịu.
-Anh hỏi em? Vậy em hỏi lại: Anh tính uống tới bao giờ? Tới khi nằm giường cấp cứu à?-
Hắn nheo mắt, gương mặt như nhăn lại không phải vì tức, mà vì… không hiểu.
-Em đụng vô tủ rượu của anh từ khi nào?-
-Tối qua.-
-Ai cho em đụng vô? Em lấy quyền gì?-
-Người ngủ cùng anh. Người nấu cho anh từng bữa cơm. Người lau cho anh từng vết máu cũ trong đầu mà anh không bao giờ chịu cho ai thấy.-
Hắn gằn giọng.
-Anh không cần ai lau vết máu trong đầu anh hết. Anh cần rượu.-
-Rượu đó là độc. Em biết nguồn gốc rồi. Em nói cho anh biết: chúng là hàng tồn, hết hạn, bị đầu độc bằng thứ hóa chất mà người ta gọi là 'men gạo Nhật'. Nhưng thực ra nó đã biến chất thành thuốc làm loạn thần kinh! -
-Ai nói cho em?-
-Quân.-
-Nó không có quyền nói!-
-Còn em thì sao, anh? Em có quyền không?-
Câu đó khiến hắn lặng đi một nhịp, rồi hắn cười, không phải cười vui, mà cười kiểu… người không muốn tin, không muốn bị lay.
-Em lúc nào cũng lo chuyện bao đồng. Em không hiểu, rượu không giết anh. Chính tụi Trịnh mới muốn giết anh.-
- Anh sai rồi. Rượu là dao. Chúng đưa cho anh, anh tự cầm, anh tự đâm. Không ai ép anh uống.-
-Anh không cần em dạy.-
-Không. Em không dạy. Em văn xin.-
Giọng cô chùng xuống, hắn quay lưng, cầm túi hồ sơ, dợm bước ra cửa.
- Anh sẽ mua rượu khác. Em đừng tưởng đổ mấy cái chai là anh bỏ được. Đời anh… đâu có đơn giản như cái thùng rác.-
-Nếu anh bước ra khỏi cửa sáng nay với cái đầu đó… thì anh bước khỏi em luôn.-
Hắn khựng lại, cô đứng im, tay nắm chặt gấu áo, không rơi nước mắt, nhưng mặt tái xanh.
-Em không chịu được cái cảnh nhìn người đàn ông mình thương… ngồi uống độc mỗi ngày mà em không làm được gì.-
-Vậy em tránh đi.-
- Không. Em ở đây để nói cho anh biết: em không để yên.-
Hắn quay ngoắt lại, mắt đỏ rực.
-Anh nói lại. Tránh ra!-
-Anh thử bước nữa coi.-
Cô nói, như hét lên, mắt vẫn không chớp, còn hắn thì sững một giây, rồi hất tay, mở cửa, đóng mạnh đến rung cả khung kính. Phi Yến đứng như hóa đá giữa sảnh nhà, rồi từ từ đi lên lầu, không nói, không chửi, không làm ầm, chỉ đóng cửa phòng, tựa lưng vào cánh cửa, và bắt đầu khóc. Không phải cô khóc vì bị mắng, không phải khóc vì gào thét vô ích, mà vì đã lỡ thương một người... mà mình không cứu được.
Trưa hôm đó, hắn không lái xe thẳng về nhà như mọi ngày, tay quẹo sang đường Tô Hiến Thành.
Hắn tấp xe trước một nhà hàng Trung Hoa cũ, bảng hiệu đã sờn mép, nhưng món ăn thì vẫn đậm vị như xưa cái vị mà hồi mới dọn về sống chung, Phi Yến từng nói.
-Hồi nhỏ em thèm món xíu mại ở đây lắm, mà không bao giờ được ăn no một lần.-
Hắn vào, gọi đầy một túi đồ ăn, xíu mại hấp, đùi vịt tiềm, mì khô trộn gà xé, thêm một phần canh trứng cải ngọt, không thiếu món nào cô thích. Không nhắn tin, không gọi trước, không nói một lời nào, hắn chỉ về, đi thẳng lên phòng ngủ, đặt gọn gàng túi đồ trên bàn trang điểm của cô, rồi đi xuống dưới nhà ngồi xem tivi. Hắn nghĩ cô sẽ hiểu, mà đúng, cô hiểu, chỉ là cô hiểu theo cái cách khiến lòng phụ nữ hoang mang đến phát điên. Cô nhìn thấy túi đồ ăn từ lúc hắn còn đang loay hoay dưới phòng khách, mở ra, từng hộp một, mùi thơm bốc lên, tim cô nhói xuống, nhưng không phải vì cảm động, mà vì đau. Đau vì hắn chọn cách xin lỗi bằng... một túi đồ ăn, trong khi cái cô cần không phải là đồ ăn, mà là sự tỉnh táo của hắn. Cô bước ra ban công, từng hộp từng hộp cô ném thẳng xuống dưới. Mùi vịt tiềm, mùi xíu mại, mùi canh cải… bốc lên lưng chừng không trung, rồi rớt thẳng xuống nền gạch sát ngay cửa ra vào. Hắn ngẩng đầu, mặt đổi sắc, không phải vì tiếc đồ ăn, mà vì hắn biết ai làm.
Hắn chạy lên.
-Yến! Em khùng hả? Em làm cái gì vậy?!-
Cô đang đứng, tay nắm chặt lan can ban công, mắt đỏ hoe.
- Anh nghĩ... anh mua mấy món này rồi em sẽ hết giận à?-
-Không phải hết giận, là anh muốn làm hòa.-
-Làm hòa bằng cách nhét đồ ăn vô phòng em rồi giả bộ như không có chuyện gì xảy ra ấy hả?!-
-Anh… không giỏi nói mấy câu ngon ngọt. Anh làm được gì thì anh làm cái đó.-
- Anh làm được cái đó. Nhưng anh không làm được cái quan trọng nhất: bỏ rượu.-
- Em lôi chuyện đó ra hoài vậy?! Anh đã nói là anh xử lý được! Em làm như anh là con nít không bằng!-
-Con nít nó còn biết sợ đau gan. Còn anh thì càng uống càng lì!-
-Anh uống thì sao? Anh tỉnh, anh làm việc, anh chưa chết! Em làm quá lên chi vậy?-
- Em không làm quá. Em đang… tuyệt vọng.-
Giọng cô lạc hẳn, hắn nín, cô bước lại gần, chỉ tay thẳng vào ngực hắn.
- Em tuyệt vọng vì yêu một người đàn ông... mà em không dám chạm vô gan của ảnh. Em sợ chạm vô là dính máu, mà không chạm thì ảnh chết dần trước mặt em.-
Hắn nhìn cô, lần đầu tiên, mắt hắn cụp xuống.
- Anh biết em thương anh. Nhưng em làm vậy... em làm anh thấy mình như đứa bất lực.-
-Thì anh đang bất lực thiệt mà, anh Hùng à! Anh bất lực với chính anh. Em ở đây là để kéo anh lên. Không phải để làm người đi gom xác.-
Hắn hít sâu, lùi một bước, tay chống vào tường.
-Vậy giờ sao? Em muốn anh làm gì? Bỏ hết? Ngồi đó chờ chết đói à?-
-Không. Em muốn anh… sống, không phải thở, mà là sống.-
Cô gào lên xong, thì gục mặt vào lòng bàn tay. Cô không khóc trước mặt hắn, nhưng cả thân người run lên như sắp gãy. Hắn đứng đó, tay siết chặt thành nắm, mặt không dám nhìn cô nữa.
Một lát sau, cô nói.
- Anh đi làm đi. Đồ ăn em đổ hết rồi. Có muốn mua lại thì em cũng không ăn đâu.-
Hắn quay người, không nói thêm một lời, xuống nhà, lái xe đi. Sau lưng hắn, trong căn nhà vừa trải qua một cơn địa chấn, chỉ còn lại một người đàn bà đang nấc nghẹn, vì thương mà bất lực.
Cuộc chiến của hắn, đến lúc này, cứ như một cái hầm chôn không có bản đồ, càng đào càng rối, càng tiến càng tối. Mọi tính toán, mọi liên minh, mọi cuộc gặp ngầm trong bóng đêm... chẳng cái nào ra cái gì. Nhà họ Trịnh im re, lặng như tờ, không chống, cũng không lùi, giống như thể họ biết rõ: hắn đang mòn. Không khí trong văn phòng luật Mạnh Hùng trở nên đặc quánh, không còn ai còn đủ thảnh thơi để đùa giỡn, cũng không còn ai dám nói dăm ba câu về “ngày xưa tụi mình máu lắm". Mỗi người đều như đang gồng mình đi trên một sợi dây, nhẹ run, nặng thở. Người đầu tiên rạn nứt là Diễm nữ tâm phúc mà hắn từng tin gần như tuyệt đối. Cô ấy có một giấc mơ, viết sách. Không phải để nổi tiếng, không phải để kiếm tiền, mà chỉ vì... cô muốn nói. Muốn giải phóng những gì chật chội trong lòng mình, bao năm lăn lộn với pháp luật, với giấy tờ, với những vụ án mà người khóc cũng có lý, mà kẻ bị bắt đôi khi cũng là nạn nhân. Diễm nuốt quá nhiều thứ mà không thể nôn ra, viết là lối thoát duy nhất mà cô thấy hợp với mình. Tiền thì ít, nhưng Diễm vẫn để dành, mỗi tháng vài trăm, có tháng cắt luôn tiền ăn sáng. Tới khi đủ, cô đem bản thảo đi, chọn tự xuất bản vì không muốn ai cắt gọt chữ nghĩa của mình. Bên dịch vụ xuất bản yêu cầu đặt cọc. Diễm đọc kỹ, cân nhắc, rồi gật đầu, có gì đó trong cô bảo rằng, lần này phải làm cho bằng được. Dù là giấc mơ nhỏ nhoi, nhưng nó là thật, là máu của cô, là thời gian lặng lẽ cô chắt từng dòng chữ trong đêm, sau mỗi buổi tan ca, sau mỗi lần Hùng gọi đi “xử lý ngoài giờ” mà trong lòng vẫn phải vui vẻ gật đầu. Mọi chuyện tưởng chừng đâu vào đấy, nhưng đùng một cái họ gọi lại, giọng căng thẳng, gấp, lạnh. Họ nói rằng có “bên thứ ba” chen vào, không phải nhà nước, không phải cơ quan kiểm duyệt, mà là... một thế lực xã hội đen, đòi gỡ hợp đồng.
-Không xuất bản được đâu. Chúng tôi không chịu trách nhiệm. Tiền cọc coi như mất. -
Câu nói lạnh như nước đá, nhưng thứ lạnh hơn là cảm giác bị chém ngang giấc mơ. Không ai biết, không ai hiểu, Diễm cũng không biết phải kể với ai. Không muốn kể, cô chỉ im lặng, cười gượng, vẫn đến văn phòng, vẫn xử lý công việc, vẫn chào mọi người như không có chuyện gì.
Cho tới hôm ấy, buổi trưa, khi cô vừa rẽ khỏi trạm xe buýt để về văn phòng, năm thằng đàn ông, đầu trọc, mặt bặm, tay áo xăm kín, lù lù chặn đường. Diễm đứng khựng lại, tay cô không run, nhưng tim thì đập thình thịch như thể có ai cầm cái chày mà giã vào ngực mình.
Thằng đứng giữa không đụng vào cô, nó rút ra một tờ giấy, dúi thẳng vào tay cô, giọng nó ồm ồm.
-Đọc đi. Rồi tự biết phải làm gì.-
Cô mở ra, chữ viết nguệch ngoạc, nhưng rõ từng nét.
-Chúng mày khôn hồn thì cút hết khỏi văn phòng của thằng Hùng, bằng không thì chuyện này không chỉ dừng lại ở đây đâu.-
Chỉ một tờ giấy, không một cú đấm, không một tiếng chửi, nhưng cái run bắn trong lòng Diễm còn hơn bất kỳ cú đá nào vào mặt. Bởi nó là cảnh cáo, mà cảnh cáo của giới ngầm, thì nghĩa là, đằng sau là dao. Cô đi như mộng du về tới văn phòng, không nói, không khóc, chỉ bỏ cái giấy lên bàn Hùng. Hắn nhìn, mặt đanh lại, không hỏi cô một câu. Lát sau, hắn cầm tờ giấy bước ra phòng họp, cửa khép lại, nhưng cả đám nhân viên đều thấy ánh mắt hắn đỏ ngầu.
Chưa đầy hai mươi bốn tiếng sau, tin đồn nổ ra như chớp.
-Có người bị xã hội đen nhắm vô.-
-Chúng nó cảnh cáo cả văn phòng.-
-Chuyện này... dính tới ai vậy? Hùng à?-
Rồi có người lẳng lặng nộp đơn xin nghỉ.
Có người không dám ra mặt, chỉ nhắn.
-Cho em xin làm remote một thời gian.-
Có người khác thì bắt đầu lảng tránh Diễm, như thể cô là cái ổ dịch mà bất kỳ ai tới gần cũng có thể dính đòn. Và thế là rạn nứt bắt đầu, không ồn ào, không khua chiêng, nhưng thấm từng chút vào máu thịt của cả cái văn phòng từng là pháo đài vững chắc của Hùng.
Tối hôm đó, hắn gọi Diễm vào phòng, cửa đóng lại, không có ai, không ai biết hai người nói gì, chỉ có một đoạn cuối cửa vừa hé mở tiếng hắn lặng lẽ nhưng gằn từng chữ.
- Anh hứa, anh sẽ xử bọn nó. Nhưng em... đừng bỏ anh.-
Diễm không trả lời, cô bước ra, đầu cúi, không nhìn ai, nhưng tay vẫn nắm chặt. Một tay đã từng viết ra bao nhiêu bản bào chữa, một tay đã từng lau nước mắt cho thân chủ trong phòng xử, một tay từng tin rằng, chính nghĩa có thể đi qua bóng tối, giờ đây, chính tay ấy đang giữ lại một niềm tin cạn đáy.
Ở một diễn biến khác...
Giữa lúc văn phòng luật sư Ngô Mạnh Hùng rối như tơ vò, thì ở một nơi khác, Trịnh Văn Báo đang nâng ly với một vẻ hả hê không thể che giấu. Hắn ngồi chễm chệ trên ghế đầu bàn, vòng bụng phình ra căng như cái nồi hấp đang bốc hơi, miệng liên tục phát ra những tràng cười đặc sệt mùi đắc thắng. Trên bàn, mồi la liệt, rượu nhập khẩu đổ như nước. Gái đẹp ngồi sát rạt, tay rót rượu không ngơi nghỉ, mắt cười giả lả như thể không nghe, không thấy, không biết gì hết nhưng thực chất, tai họ lại mở to hơn bất kỳ ai trong phòng.
Một tên đàn em đầu húi cua, răng khểnh, giọng khào khào vừa nâng ly vừa nói như rót mật vào tai:
-Anh Báo đúng là thầy của mấy nước đi bẩn. Cái vụ sách vở ấy mà, chơi vậy mới chất. Nó tưởng tụi mình ngán luật ư? Luật thì có luật, còn tụi mình... có luật rừng.-
Tiếng cười nổ ra, cả đám đàn em vỗ tay bôm bốp, mặt phê phê, người ngả nghiêng, miệng gọi rượu thêm như thể đang ngồi giữa sòng bạc thắng lớn. Trịnh Thế Phi, ngồi ngay bên cạnh cha mình, cười hùa, nhưng ánh mắt lại lấm lét. Hắn không quá say, nhưng trong đầu thì đang lảo đảo, không phải vì rượu, mà vì lo, lo cái kiểu rất bản năng của một thằng từ nhỏ đã biết dựa hơi cha, biết thở theo nhịp của thế lực nhưng chưa bao giờ dám đối mặt trực diện với hậu quả.
Hắn chạm nhẹ ly vào ly của cha, nhưng cố hạ giọng, nói nhỏ đủ cho cha mình nghe.
-Bố tính kỹ chưa? Thằng Hùng nó không phải dạng vừa. Mình ép tụi nó tới nước đó, nó mà phản đòn thì...-
Trịnh Văn Báo nheo mắt, rồi quay phắt sang, gằn giọng.
-Mày ngán nó à? Tao nói cho mày biết, cái thằng Hùng đó nó giỏi... nhưng nó thiếu máu. Nó chơi luật thì tao đập vào chỗ mà luật không với tới được. Hiểu chưa? Tao đã cho người siết từng mắt xích trong văn phòng nó rồi. Một đứa nữ cái con Diễm gì đó bị dọa cho vỡ mật. Tụi nó giờ chỉ cần hắt hơi là sợ mình rình ngoài cửa. Vậy mà mày còn run?-
Trịnh Thế Phi cười gượng, lắp bắp một câu cho xong chuyện.
- Không... không phải run. Chỉ là... con thấy cái Phi Yến nó... nó cứ lạ lạ.-
-Lạ gì?-
-Nó không nói gì. Mà thằng Hùng cũng không phản ứng. Con sợ... chúng nó giở bài gì đó... mình không đoán được...-
Trịnh Văn Báo nheo mắt, một lúc sau, hắn đẩy ghế lùi lại, đứng lên, phẩy tay ra hiệu ngưng nhạc. Cả đám đàn em im bặt như bị khóa họng. Bọn gái ngồi kế bên co rúm người lại, mắt dán xuống sàn.
Giọng lão vang lên, đục và lạnh.
- Tụi mày có biết, thắng cuộc không phải là đứa giỏi nhất, mà là đứa sống sót cuối cùng không? Muốn sống sót, thì đừng để nó ngóc đầu dậy. Mày nghe rõ chưa, Phi? -
Trịnh Thế Phi gật đầu, nhưng trong đầu hắn, những chữ “ sống sót cuối cùng” cứ vang đi vang lại như tiếng búa gõ vào thùng sắt rỗng. Hắn nhớ lại cảnh Phi Yến nhìn mình mấy hôm trước, lạnh, trắng, và im lặng đến mức nguy hiểm. Cô không la lối, không cãi, không khóc, cũng không còn cái kiểu giả vờ dịu dàng để giữ mặt mũi cho hắn. Cô chỉ nhìn, nhìn hắn như thể đã biết tuốt, nhưng không thèm vạch ra. Và cái im lặng đó đối với một thằng chuyên lươn lẹo như Thế Phi mới là cái gai thật sự chọc vào óc. Đêm ấy, khi tiệc tàn, rượu cạn, đàn bà rút lui, đám đàn em ai về nhà nấy, Trịnh Văn Báo vẫn ngồi lại, tay chống cằm, mắt lim dim, đầu xoay đều như bánh răng đang nghiền nát từng mảnh chiến lược trong đầu.
Lát sau, lão lôi điện thoại ra, bấm số, đầu dây bên kia có tiếng trả lời bằng đúng giọng miền Trung pha hơi khàn, giọng của thằng đàn em từng chuyên xử những chuyện “không giấy tờ”.
-Alo. Chuẩn bị bước hai.-
-Dạ. Bước hai là...?-
-Đánh vô con nhỏ tên Phi Yến, nhưng không làm đau. Chỉ... cho nó mất mặt.-
- Rõ.-
Lão cúp máy, tựa người ra sau, nhắm mắt, mỉm cười.
Chính lão cũng biết, đòn đau không phải là dao, mà là thứ khiến người ta mất sạch tự trọng mà không thể phản kháng được.
Cái gọi là tiệc, đối với cha con nhà họ Trịnh, thực ra không còn mang nghĩa ăn uống hay giao lưu gì hết. Nó giống như một kiểu phô trương địa vị bằng cồn và gái đẹp, nơi mọi sự khốn nạn được bọc bằng khăn lạnh và rượu ngoại, và mọi tội lỗi được thả trôi trong tiếng cười khả ố từ đám đàn em quen ăn nói vô tội vạ. Tiệc kéo dài sang ngày thứ ba, người thì thay, gái thì đổi, mồi thì không lặp, rượu thì vẫn nồng, và cái mùi thắng trận cứ ám lên gương mặt Trịnh Văn Báo như một lớp son độc, càng dày thì càng mất nhân tính. Trịnh Thế Phi từ lúc nhận được điện thoại của một thằng bạn báo tin “con nhỏ hồi xưa thuê đi gài Hùng giờ đang xuất hiện ở đây kìa”, thì bắt đầu lấm lét ngó nghiêng khắp lượt mấy cô gái trong đội hình tiếp rượu. Đầu hắn lúc đó như bị bật công tắc của một cơn nghi hoặc dồn nén. Và rồi... hắn nhận ra, gương mặt đó, cái dáng đó, ánh mắt đó, đúng là cô ta. Người đã từng làm hắn mất mặt trong một lần giở trò với Phi Yến, người đã không hề ngại vung tay đấm thẳng vào mặt hắn một đứa cậu ấm nhà họ Trịnh rồi bỏ đi như thể hắn không đáng có tên trên đời, Bạch Hoa.