Dưới Tên Anh Là Bão!

13

Năm anh hai mươi hai tuổi, anh quyết định khui lại chuyện cũ. Anh điều tra, lục lại hồ sơ, gõ cửa mấy người bạn cũ của ba anh. Anh không đủ sức, anh bị vùi dập. Anh bị đánh, bị dọa, bị bôi nhọ, bị ném khỏi công việc anh đang làm. Em biết không, lúc đó anh đang làm trợ lý pháp lý ở một văn phòng nhỏ, mỗi tháng chỉ kiếm đủ để thuê nhà và ăn cơm hộp. Nhưng anh nghĩ ít nhất mình vẫn đang sống sạch. Vậy mà, chính cái quyết định quay lại với sự thật, khiến anh không còn giữ nổi cái sạch đó nữa. 

Hắn ngừng một chút, nhắm mắt lại như đang nghe chính bản thân mình thở rồi mở ra, kể tiếp, lần này giọng chậm hơn, nặng hơn.

-Anh trượt, không phải trượt kiểu mất việc, mà là mất phương hướng. Anh hút thuốc liên tục, nhậu nhẹt suốt tuần, hết tiền thì đi vay, vay không được thì cờ bạc. Anh bắt đầu chơi với đủ hạng người, dính dáng đến mấy vụ phạm pháp vặt, có lần, suýt chút nữa bị bắt vì mua bán mỹ kim phi pháp, mà có khi bị bắt còn đỡ, lúc đó, anh không muốn sống nữa. -

Phi Yến không nhúc nhích, cô nghe, như thể chỉ còn cái tai là còn cử động, còn cơ thể thì bị đông cứng vì cái hiện thực quá sức tưởng tượng đang được vén màn từng chút một.

-Rồi anh gặp Nguyễn Ngọc Phụng.-

Ngô Mạnh Hùng ngừng lại, hắn biết, đây là khúc mà nếu không nói cẩn thận, sẽ khiến mọi thứ lộn xộn hơn bao giờ hết, nhưng hắn vẫn nói, không vòng vo.

-Lúc đó, cô ta định tự tử. Anh thấy, anh lao xuống kéo lên. Cô ta khóc, còn anh thì... chẳng biết sao mình lại làm vậy. Nhưng rồi anh biết nhà cô ta thế nào, quyền lực, tiền bạc, không thiếu thứ gì. Anh tính toán, anh đồng ý cưới. Hôn ước là một cuộc trao đổi, cô ta được người hùng, còn anh thì được chiếc vé trở lại cuộc chơi.-

Hắn châm thêm điếu thuốc nữa, lần này không hút vội. Hắn để khói bay lên chậm rãi, tan vào không khí như thể những chuyện đã qua cũng đang tự bốc hơi mà rời khỏi lòng hắn.

-Dưới sự giúp đỡ của nhà họ Nguyễn, anh trở thành công an, nhưng rồi anh nhận ra, công việc đó không đủ để đào sâu vào chuyện cũ. Anh nghỉ, mất hai năm học lại, rồi thi vào ngành luật. Anh ra làm luật sư, anh không kiếm nhiều tiền, nhưng anh có thời gian, có cách, và có thứ mà ngày xưa anh thiếu nhất, kiên nhẫn.

Ngô Mạnh Hùng nhấn mạnh chữ cuối. Giọng hắn khàn đi, không phải vì xúc động, mà vì mỏi, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi vì mang theo một câu chuyện nặng trĩu trong lòng suốt ngần ấy năm.

-Hôm nay, anh gặp lại ông ta ở công viên lúc hoàng hôn, không phải tình cờ. Anh nhìn ổng cười, rồi anh cười lại, nhưng trong lòng, anh không còn sợ nữa. Anh đã chờ ngày này gần ba mươi năm, giờ là lúc anh đối đầu, không còn giấu nữa. Anh sẽ kéo nhà họ Trịnh xuống. Anh sẽ cho họ thấy, Ngô Mạnh Hùng này không phải thằng bù nhìn mà họ từng tạo ra. 

Phi Yến vẫn không lên tiếng, cô không biết mình nên nói gì, vì những gì cô vừa nghe, không chỉ là câu chuyện về một người đàn ông bị tổn thương, mà còn là một bản án đời có thật, khốc liệt, và chưa từng được tuyên đọc chính thức.

Hôm nay, Trịnh Văn Báo ngồi trầm ngâm trong xe hơn hai mươi phút, không phải vì lưỡng lự, mà vì đang đoán trước mọi nhịp phản ứng có thể xảy ra từ hai con người ông sắp gặp. Cánh cửa phía cuối hẻm sâu ấy, bên trong đó, là ba dượng và mẹ ruột của Ngô Mạnh Hùng, hai người già, sống tằn tiện như nhánh cỏ sau vách bếp, nhưng lại là chốt khóa cuối cùng, chặn đường con trai họ đang đi thẳng về phía hủy hoại. Ông bước ra khỏi xe, đóng cửa lại nhẹ như thể sợ động đến một thứ gì đó đã mục ruỗng từ lâu. Trịnh Văn Báo không gõ cửa. Ông chỉ đứng chờ, và rồi, như ông tính toán, một tiếng ho khan vang lên, cánh cửa mở ra hẹp hắt.

Người đàn ông già gầy, nhưng mắt vẫn sáng nhìn ông bằng cái nhìn của một người thừa hiểu rằng kẻ trước mặt không đến để thăm hỏi gì tử tế.

-Ông Báo!-

Người dượng nói, giọng đều như mặt nước trong thau nhôm buổi sáng. 

 -Ông muốn gì?-

Trịnh Văn Báo nở nụ cười, không hẳn là cười, là cái kiểu cong môi nhẹ, vừa như thân thiện, vừa như cảnh báo.

-Tôi không đến xin gì, ông à. Tôi đến để nói chuyện, với cả ông, và bà Ngô.-

Người đàn ông già nhìn ông thêm mấy giây nữa, rồi quay lưng, để cánh cửa khép hờ như một lời mời có điều kiện. Bên trong, người phụ nữ đang ngồi xếp rau, nghe giọng ông Báo thì ngẩng đầu lên, mắt bà sâu hoắm, đục đục, nhưng mỗi câu nói ra đều như đá tảng.

-Ông có chuyện gì thì nói thẳng. Nhà tôi không mời nước, cũng không nghe mấy lời giả nhân giả nghĩa.- 

Bà không cần biết ông là ai, nhưng bà biết giọng, biết kiểu người, cái cách ông Báo bước vào không hẳn là lấn, nhưng cũng chẳng hề xin phép đủ để bà đoán được, không đến vì tử tế.

Trịnh Văn Báo không ngồi xuống, ông đứng, thẳng lưng, tay sau lưng, nhìn hai con người già cỗi trước mặt như một giám thị nhìn hai thí sinh từng phạm lỗi, nhưng giọng ông mềm.

-Tôi đến để nói chuyện về thằng Hùng. -

Bà Ngô nhíu mày, nhưng không cắt lời.

-Tôi biết, nó là con bà. Tôi cũng biết, nó ghét tôi, ghét cả con tôi, nhưng cái ghét đó, nếu tiếp tục kéo dài, thì đứa con trai bà sẽ không còn đường về đâu, bà hiểu không? -

Giọng ông đều đều, như thể từng chữ là viên sỏi, đặt từng hòn một lên cán cân tâm lý người đối diện.

-Chuyện con bà, nó muốn đào bới, muốn đưa ra ánh sáng, tôi không cản, nhưng có những thứ, không nên khơi ra, không phải vì tôi sợ, mà vì… con bà sẽ không chịu nổi.-

Không gian trong căn nhà nhỏ như đặc quánh lại, người dượng khẽ quay đầu về phía vợ mình, nhưng không nói. 

Trịnh Văn Báo nhìn thấy cái liếc mắt ấy, và ông biết, câu tiếp theo là quyết định.

-Tôi biết hết, cả chuyện năm đó bà lén gửi thằng Hùng đi học nghề, sau lưng chồng cũ. Biết luôn chuyện ông dượng đây từng làm mấy vụ đụng chạm nhà nước mà không ai biết. Tôi không khai ra, nhưng nếu muốn chơi tới, tôi cũng không ngại.-

Lúc này thì bà Ngô đứng dậy, tay bà vẫn nắm chặt bó rau chưa nhặt xong, nhưng giọng không còn mệt mỏi như lúc đầu nữa.

-Ông đang hăm dọa ư? Ông tưởng chúng tôi sợ sao? -

-Tôi không hăm dọa.-

Trịnh Văn Báo nói chậm rãi. 

 -Tôi nhắc, và tôi đề nghị.-

-Đề nghị gì? -

-Khuyên con trai bà, đừng tiếp tục nữa, chuyện của nó với con tôi, nếu để nó tiếp tục, không ai thắng cả. Và tôi không muốn thấy người già như bà, sống nốt mấy năm còn lại trong dây dưa, mệt mỏi.- 

Người dượng đặt tay lên bàn, khẽ đẩy chiếc ghế, tạo ra một âm thanh khô khốc, rồi ông lên tiếng.

-Ông Báo, tôi không học cao, nhưng tôi biết, có những thứ, khi đã gieo, thì phải gặt, dù là con tôi, tôi cũng không dạy nó cúi đầu trước người như ông. -

-Tôi không cần nó cúi đầu.-

Ông Báo đáp. 

-Tôi chỉ cần nó sống yên.- 

Không khí lặng đi, như có ai đó tắt nhạc trong một căn phòng đang có tiệc, cả ba người đều hiểu, từ “sống yên” kia, không đơn thuần là sống sót.

Lúc ấy, bà Ngô mới ngồi xuống, mắt không còn nhìn ông Báo nữa, mà nhìn xuống nền xi măng.

-Tôi không thể ngăn nó.-

Bà nói, nhỏ giọng nhưng rắn rỏi. 

-Nó là máu tôi, nhưng nó sống theo cách của nó. Từ nhỏ nó đã vậy, không biết thỏa hiệp.-

Trịnh Văn Báo gật đầu, không tức giận, cũng không thất vọng. Bởi ông vốn biết, người già không dễ lay, và càng không dễ xoay chuyển nếu họ đã yêu thương một ai đó hết lòng.

-Vậy thì tôi báo trước, từ giờ, nếu nó còn bước thêm bước nào, tôi sẽ không nhắc nữa, tôi sẽ làm.-

Ông quay người, không đợi thêm câu nào, cánh cửa sau lưng ông khép lại chậm rãi, như một sự đoạn tuyệt, không oán, không thù, nhưng là chấm dứt. Và ngoài sân, tiếng ve tháng Ba vẫn kêu đều như lời cảnh báo giữa trưa hè, rằng mọi chuyện vừa mới bắt đầu, không phải kết thúc.

Cái buổi chiều sau khi Trịnh Văn Báo rời khỏi, ông bà Ngô ngồi im bên nhau rất lâu, không ai nói, cũng không ai nhìn ai. Như thể mỗi người đều có một trận chiến riêng bên trong mình, nhưng vì đã sống với nhau quá nửa đời người, họ hiểu,có những chuyện không cần nói ra, chỉ cần biết là cả hai đang cùng đau. Ông Ngô lặng lẽ đứng dậy, rót nước cho vợ. Bà Ngô cầm ly, tay run một chút, không phải vì sợ, mà vì quá nhiều thứ chồng chất. Bao nhiêu năm trốn tránh, bao nhiêu năm nghĩ rằng con mình chỉ cần sống ngay thẳng thì sẽ không gặp tai họa… rốt cuộc, sự ngay thẳng ấy, cũng chính là thứ khiến nó lâm nguy.

-Tôi nói rồi.-

Ông Ngô khẽ lên tiếng, mắt nhìn thẳng ra cửa 

-Hùng nó không thắng được tụi nó đâu.-

-Nó không chịu nghe.

Bà Ngô lắc đầu, giọng thở ra như đã nghẹn từ sáng tới giờ

-Nó nói... đời nó, có hai thứ nó phải làm cho xong: báo đáp tôi, và hạ gục họ Trịnh.-

Ông Ngô không gật đầu, cũng không phản bác, chỉ nhếch môi, như cười khẽ một cách cay đắng.

-Nó tưởng... mình là ai?-

Câu hỏi buông ra lửng lơ, không cần câu trả lời, ông hiểu, bà hiểu, và nếu Ngô Mạnh Hùng có mặt ở đó, có lẽ hắn cũng hiểu, nhưng hắn vẫn làm.

Bởi có những người không sống để thắng, mà sống để không thua trước mặt bản thân mình. Ngô Mạnh Hùng không đến thăm nhà. Suốt gần một tháng, hắn chỉ nhắn đúng ba tin, một lần chuyển tiền viện phí cho người quen của mẹ, một lần hỏi xem dượng có cần sửa lại cái quạt trần, và lần gần nhất,cũng là lần cuối cùng,chỉ vỏn vẹn hai chữ.

“Mẹ giữ sức.”

Tin nhắn ấy gửi đi lúc 2 giờ sáng. Sau một buổi tối hắn vừa uống rượu vừa dọn lại hồ sơ của Trịnh Thế Tri,con trai Trịnh Văn Báo, và cười một mình trong bóng tối, một nụ cười không có men, không có hơi người, không có cả hy vọng. Buổi tối hôm ấy, khi bà Ngô gọi được cho hắn, là lúc bà đã ngồi nhắn tin gần nửa tiếng rồi xóa, rồi gõ lại, cuối cùng, bà không viết gì cả, mà bấm gọi.

Hắn bắt máy, giọng ngắn gọn.

-Mẹ gọi con chi giờ này?-

Bà ngập ngừng, mấy giây sau mới nói.

-Con có thể… bỏ qua chuyện này được không?-

Không khí lặng đi, hắn không trả lời, một phút, hai phút, rồi ba phút sau mới có tiếng thở khàn khàn từ đầu dây bên kia.

-Không được đâu, mẹ.-

Bà biết câu trả lời là vậy, nhưng bà vẫn hỏi, vì đó là điều cuối cùng bà có thể làm.

-Con làm vậy rồi… ai gánh?-

-Không ai gánh hết mẹ.-

Giọng hắn đột nhiên nhỏ đi, rồi chậm rãi nói tiếp

-Nếu có gánh, thì là con gánh. Con sống một đời rồi mẹ. Con biết… tới đâu thì dừng. Nhưng chuyện này, con dừng không được.-

-Người ta là ai con biết không? Là cái kiểu mà... mình nhúc nhích một cái, nó bóp mình lại ngay tức khắc đó con.-

-Con biết, nhưng con cũng không phải hạng dễ bóp.-

-Nhưng mẹ thì dễ.-

Giọng bà lạc đi

-Ba dượng con cũng dễ, nhà này dễ để bị bóp.-

Bên kia đầu dây, tiếng xe lao qua, kèn bóp, có ai đó hét gì đó ngoài đường, nhưng trong giọng hắn, lại là một sự trầm tĩnh đến đáng sợ.

-Con đã tính hết rồi. Nếu có chuyện, con đi, không lôi ai theo.-

-Hùng... con là con của mẹ. Mẹ đẻ con ra… mẹ đâu có đẻ con để con sống kiểu này...-

-Mẹ đẻ con ra… là để con sống đúng với cái đầu con có. Cái tim con có, con sống vậy, con không thẹn. Chừng nào con còn sống, con lo được cho mẹ, còn nếu con chết, thì mẹ cũng đừng khóc.-

Bà Ngô khóc, khóc nhưng không nói gì nữa, vì bà biết, thằng con trai bà đã nói ra kiểu đó rồi, là hết đường. Nó thà chết, chứ không chịu gập lưng. Sáng hôm sau, ông Ngô ngồi gọt mía. Bà ngồi kế bên, không cắt rau, không làm gì hết, chỉ nhìn chồng, rồi khẽ nói.

-Ông… mình có lỗi không?-

Ông Ngô ngẩng lên, ngừng tay, rồi chậm rãi nói.

-Tui không có lỗi, bà cũng không có lỗi, thằng Hùng, nó không chọn sống kiểu người ta mong, là vì nó thấy chuyện không đúng.-

-Ừ… mà tui chỉ sợ… tới hồi nó thấy, thì không còn ai bên nó nữa.-

-Chuyện đó.-

Ông Ngô nói, rồi dừng lại, nhìn bà một lúc

-Thì nếu tới ngày đó, mình làm cha làm mẹ… ráng còn sống mà tiễn nó.-

Bà không khóc nữa, chỉ cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo, mím môi, không nói, nhưng trong lòng bà, câu "tiễn nó” như khúc xương nghẹn mãi không trôi. Ngô Mạnh Hùng tối hôm đó gọi cho Phi Yến. 

Hắn không hỏi chuyện công việc, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói đúng một câu, sau một hồi im lặng rất dài.

-Em… đừng tới gần vụ này nữa. Anh không muốn em dính vô.-

Giọng Phi Yến hơi gắt.

-Anh đừng có nói kiểu đó. Anh nghĩ em là ai?-

Hắn thở một cái thật sâu, nhưng không trả lời ngay, rồi khẽ khàng, có phần mệt mỏi.

-Anh không có gì trong tay hết, Yến. Tiền thì bị bóp, quan hệ thì bị bẻ, luật thì bị lách, chỉ còn đúng hai thứ: não và gan, mà nếu lỡ gan nó đứt, thì em đừng khóc.-

-Anh câm miệng lại! Em không muốn nghe mấy thứ đó. Em chỉ muốn hỏi anh,có cần em ở bên không?-

Lần này, hắn không trả lời nữa, chỉ nghe tiếng hít thở sâu, rất dài, rồi nói ra một chữ.

-Có.-

Chuyện không thay đổi, không ai lay chuyển được hắn. Ông bà Ngô biết, con mình không thắng được tụi nó, nhưng họ vẫn lặng im, không giúp, không cản, chỉ đứng bên lề, như cái bóng bên đời con mình, dài tới đâu thì theo tới đó. Vì họ biết, dù là đứa con ngu ngốc cứng đầu tới đâu đi nữa… thì khi máu đã nóng, thì người đời có cười, có khuyên, có nguyền rủa… nó vẫn đi. Chừng nào chưa gục, là nó vẫn bước, mà nếu có gục, thì thôi, cũng đừng ai cản nó đứng dậy.

Vài tuần sau, Ngô Mạnh Hùng về nhà lúc trời đã nhá nhem. Trong lòng hắn lúc đó không yên, không hẳn linh cảm, cũng không vì chuyện gì cụ thể, nhưng kiểu bất an ấy không xa lạ. Nó giống cảm giác ngày xưa khi một phi vụ sắp đổ bể: không có bằng chứng gì rõ ràng, chỉ là trong đầu dấy lên một cảm giác ngứa ngáy như thể có thứ gì đó không nằm đúng chỗ. Hắn dừng xe, lấy chìa khóa ra, bước tới cửa, tay vừa đưa lên, lưỡi chìa vừa mới tra vào ổ thì lập tức khựng lại, không lọt. Hắn xoay qua, xoay lại, vẫn không lọt, hắn biết chắc: ổ khóa đã bị thay. Đôi mắt hắn không chớp, tay vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng ý thức đã chạy nhanh hơn mọi thứ khác. Mấy giây sau, hắn gỡ tay khỏi nắm cửa, đảo mắt về phía hai bên hẻm, có một khoảng im ắng kéo dài hơn mức bình thường. Và rồi hắn thấy, phía nhà đối diện, cạnh cột điện xiêu vẹo, có một cái bóng. Một người phụ nữ đứng tựa vào tường, tay khoanh trước ngực, không rõ đã đứng đó từ khi nào, nhìn kỹ lại thì hóa ra là bà Vân – hàng xóm gần hai mươi năm, nổi tiếng cái miệng hay xoi, nhưng lòng dạ không đến nỗi tệ. Hắn bước lại, không nói lời nào, cũng không gặng hỏi gì ngay, hắn chỉ đứng đó, chờ.

Và đúng như hắn nghĩ, bà Vân mở miệng trước, giọng chậm rãi, mắt vẫn dán vào ổ khóa.

-Cửa nhà giờ... không còn cho con mở nữa rồi, Hùng à.-

-Ai thay ổ khóa?-

Giọng hắn cộc, không giận, cũng không mềm, như một cái gõ cửa thẳng vào tim người nghe.

-Tui không biết.-

-Bà biết.-

Hắn đáp ngay, không cần đắn đo.

-Tui không biết thiệt, mà có biết cũng không dám nói.-

Một cái chớp mắt ngắn của hắn, rồi ánh nhìn dời sang bàn tay bà đang khẽ run.

-Họ đâu rồi?-

-Tui không biết. Tui chỉ thấy... có người tới, có người đi, rồi sáng nay, nghe đồn là dọn đi, mà đi vội, không mang gì nhiều, như kiểu... bị ép.-

Mắt hắn nhíu lại, không vì giận, mà vì lằn ranh giữa giả và thật trong lời bà ta, hắn không phân biệt được. 

Hắn nhìn thẳng vào mắt bà, và nói khẽ.

-Bà không sợ tôi hỏi lại lần nữa à?-

-Sợ chớ.-

Bà đáp rất nhanh, rồi nói tiếp, chậm từng chữ.-

-Tui cũng sợ cho ba mẹ cậu nữa, Hùng à.-

Hắn im lặng, hơi thở gấp khẽ một nhịp, không vì lời bà nói, mà vì chính cái cảm giác đang lớn lên trong lòng hắn.

-Bà biết gì thì nói đại đi.-

-Tui biết... một chút thôi, nghe đâu... là tụi nhà Trịnh dọn nhà bà ấy. Nhưng không phải theo kiểu xã hội đen, mà theo kiểu... 'làm màu' cho con bà tưởng là có chuyện.-

-Họ bị bắt cóc giả ư?-

Hắn gằn giọng, mắt hắn nheo lại, trong đầu đã hiện lên ngàn kịch bản.

-Không ai dám nói chữ ‘bắt cóc’ đâu, nhưng cũng không ai dám bảo là an toàn, có điều, tui nói con nghe nè...-

Bà ngừng lại một lát, rồi lùi một bước, như thể không muốn tiếp xúc quá gần, rồi nói.

-Con cần phải biết con nặng bao nhiêu cân.-

Hắn nhíu mày.

-Ý bà là gì?- 

-Ở đời... nhiều khi, hạnh phúc không phải là cái mình cướp được, mà là cái mình giữ được. Mắt đền mắt... thì thiên hạ đui hết, còn hận thù, nó là thuốc độc, và con biết không? Báo thù không phải là thuốc giải.-

Ngô Mạnh Hùng đứng sững lại, không phải vì ông trời đánh trúng tim, mà vì những lời đó... giống hệt một câu nói năm xưa mẹ hắn từng nói lúc hắn vừa ra tù tạm giam. Lúc đó, hắn cười khẩy, nghĩ là mấy lời thánh hiền, giờ thì khác, hắn không cười được nữa. Hắn im lặng thêm một lúc, rồi quay đi, không chào, không nói thêm gì. Nhưng trong lòng đã bắt đầu lật một cái gì đó, rất mảnh, rất nhỏ, nhưng lại sắc lẹm như một sợi dây thép,vừa rạch một đường rất ngọt. Mười phút sau, hắn bước vào văn phòng luật của mình. Cửa đóng mạnh, đám người bên trong biết hắn đang có chuyện, nên không ai hỏi gì. 

Nhưng khi hắn ngồi xuống bàn, ánh mắt hắn đã rõ: đây không còn là chuyện bình thường nữa.

-Tất cả ngồi xuống, không ai được ra khỏi đây cho tới khi tôi nói xong.-

Bảy người, gồm ba luật sư, hai điều tra viên, một người chuyên lo việc ‘bôi trơn’, và một tay chuyên phụ trách công nghệ, lập tức ngồi xuống không thở mạnh.

-Ai biết chuyện ba mẹ tôi ‘mất tích’? Báo chí có tin gì chưa?-

-Chưa, anh.-

Một cô gái nói nhỏ

 -Em đã rà, không có gì rò rỉ, nhưng nghe đồn là có người của tập đoàn Trịnh đi qua hẻm nhà anh.-

-Đứa nào xác minh được tin đó, thì làm liền. Còn mấy đứa kia... kiểm tra tất cả camera gần nhà tôi, hai ngày gần nhất, kể cả camera quán nước, trạm xăng, chợ.-

-Còn em thì sao, anh Hùng?-

Một gã xăm kín hai tay hỏi.

Hắn nhìn gã.

-Đi gặp người của bên quản lý đất đai, hỏi thử ai đứng tên mảnh đất đó, nếu có thay đổi... tôi muốn biết ai ép cha mẹ tôi.-

-Tụi mình làm vậy... có động quá không, anh?-

Một người e dè hỏi.

-Chưa đủ động đâu.-

Hắn nói, mắt tối sầm lại

-Tụi nó vừa chạm vô nhà tao. Tao chưa động lại, là còn vì đang kìm.-

Trong đầu hắn lúc đó, chỉ có hai chữ: kịch bản. Hắn biết rõ tính cha mình, biết rõ luôn cái kiểu của nhà họ Trịnh, và hắn cũng hiểu, cha mẹ hắn... không phải là người dễ gì để bị bắt cóc thật, mà nếu họ “ biến mất” mà không la toáng lên, thì chỉ có thể là tự biến. Tự biến... để làm gì? Chỉ có một khả năng, ép hắn, bắt hắn dừng lại. Bằng cách làm hắn sợ, bằng cách lấy chính cái mà hắn đau đáu giữ gìn nhất,là gia đình, để buộc hắn phải lùi. Nhưng có một điều mà những người đó chưa tính tới, hắn không lùi. Nếu hắn lùi vì sợ, thì đời hắn đã không dám ra tay trong vụ lật sàn giao dịch mỹ kim năm xưa. Nếu hắn lùi vì mất mát, thì ngày mẹ hắn ngất xỉu trước mặt hắn lúc hắn bị công an dẫn đi, hắn đã không trở lại với bộ vest chỉnh tề và cái thẻ luật sư chính quy.






Bạn cần đăng nhập để bình luận