Dưới Tên Anh Là Bão!

12

Cô từng không tin sẽ có ngày như hôm nay, một ngày cô có thể nhìn hắn bình yên thở ngay bên cạnh mình, có thể cãi vã về chuyện muối mặn hay nhạt, có thể chạm tay vào trán hắn mà không bị hắn hất ra. Vậy nên, cô sẽ không hỏi gì cả, không nói gì về nhà họ Trịnh, không nhắc gì đến thù oán, chỉ ở bên, lặng lẽ, từng chút một, chờ hắn chọn. Và khi hắn chọn xong, nếu như hắn không thể dừng lại, thì ít nhất,cô cũng đã ở bên hắn trọn vẹn được một khoảng trời bình yên như thế này, chỉ vậy thôi, cũng đủ để sống mà không ân hận nữa rồi.

Thời gian dưỡng bệnh của Ngô Mạnh Hùng trôi qua một cách chậm rãi mà lặng lẽ, không ồn ào, không phô trương. Hắn không nói gì, nhưng ai nhìn vào cũng thấy được trong ánh mắt hắn, cái thứ ánh mắt vừa lầm lì vừa sâu hút, có một điều gì đó như thể đang tích tụ, dồn nén, chờ đúng thời cơ sẽ bùng phát. Hắn không phải kiểu người nằm giường bệnh mà buông xuôi hết thảy. Ngược lại, càng yên tĩnh, hắn càng nguy hiểm, cái kiểu im lặng của hắn, nhiều khi còn khiến người ta bất an hơn là những kẻ suốt ngày gào thét. Hắn hồi phục gần như hoàn toàn vào một buổi chiều trời không nắng, không ai nói ra, nhưng chính Phi Yến là người nhận ra đầu tiên. Hắn đi đứng không còn lê chân, sắc mặt hồng hào trở lại, thậm chí còn lặng lẽ dậy sớm nấu mì, pha trà, những việc mà trước đây, đến cô cũng chẳng ngờ hắn từng biết làm. Tối hôm đó, thay vì để cô loay hoay với bếp núc, hắn đột ngột bảo cô cứ nghỉ đi. Hắn tự tay đi mua đồ ăn,  mà không phải mua linh tinh qua loa cho có, mà là cất công đến tận nhà hàng Nhật ở tận bên quận khác, chỉ để mua đúng những món cô thích. Cái cách hắn chọn món, rồi bày biện ra bàn, không khác gì một người đàn ông gia đình thực thụ, mà khổ nỗi, đàn ông như hắn, vừa giang hồ, vừa luật sư,  lại làm mấy việc “giống chồng” như vậy, thì chỉ khiến người đối diện khó xử chứ chẳng dễ chịu gì hơn. Phi Yến vừa ăn, vừa nhìn hắn, nửa buồn cười nửa bối rối, không hiểu hắn đang định bày trò gì. Nhưng cũng không tiện hỏi, cô không muốn phá hỏng cái không khí yên lành hiếm hoi giữa hai người. Họ vừa ăn vừa nói chuyện vặt, chuyện không đầu không cuối, từ chuyện xăng tăng giá cho tới chuyện con nhỏ bạn cô mới đẻ đứa thứ hai, chồng nó lại có bồ, mấy chuyện nghe rất “phụ nữ”, nhưng hắn ngồi nghe gật gù, như thể hiểu lắm. 

Cơm nước xong xuôi, hắn châm điếu thuốc, cái thói quen mà tưởng như hắn đã bỏ được trong thời gian nằm viện, nhưng rồi... khi ngồi dựa lưng vào ghế, nhả khói ra một cách thờ ơ, hắn mở miệng:

-Em à...-

-Gì?-

Phi Yến ngước mắt nhìn hắn, tay còn đang gắp miếng sushi cuối cùng.

-Anh nghĩ rồi, không thể để cái đám đó sống nhởn nhơ mãi được, đã đến lúc nhà họ Trịnh phải trả giá.-

Cô khựng lại một chút, không rõ là vì lời hắn, hay là vì ánh mắt hắn lúc đó, một ánh mắt lạnh lùng, kiên định, và có gì đó như một con dao găm giấu trong túi áo, không vung lên, nhưng biết chắc sẽ có ngày dùng tới.

-Anh nói cái gì mà... ghê vậy?- 

Cô giả vờ nhăn mặt, cố tình nhại giọng. 

-Giống mấy phim hành động ấy, luật sư mà nói chuyện như xã hội đen không hà...-

Hắn cười nhạt, dụi tàn thuốc vào cái gạt tàn, rồi không nói gì thêm. Cô cố gắng đổi chủ đề, nói sang chuyện khác, thậm chí còn lôi cả mấy chuyện tào lao cô hay tám với bà chủ tiệm tóc để khiến không khí nhẹ đi. Hắn không ngắt lời, nhưng ánh mắt thì vẫn ở đó, không rời khỏi những điều vừa nói ra. Cô biết hắn không đùa, những gì hắn đang ấp ủ, nó không đơn thuần là ý định tức thời, mà là kế hoạch. Một kế hoạch có tính toán, có chuẩn bị, có sự lặng lẽ và âm thầm của một con cáo già, và... có cả sự hung hiểm của một kẻ đã không còn gì để mất. Cô không lên tiếng phản đối, nhưng cô cũng không đồng tình, cô chỉ lặng lẽ ngồi đó, rồi vờ như không nghe thấy gì. Vì... cô hiểu, một người như hắn, nếu đã quyết, thì không ai ngăn được. Cô có nói gì, hắn cũng vẫn sẽ làm, có điều... nếu có thể, cô chỉ mong hắn đừng để bản thân rơi xuống thêm một vực thẳm nào nữa. Cô không nói ra, nhưng lòng cô rối bời, vừa thương, vừa giận, vừa lo, vừa sợ. Chỉ là... trong cái phút giây ngắn ngủi ấy, khi hắn đứng dậy đi rửa tay, rồi quay lại, đưa cho cô chai nước lọc lạnh, cô lại thấy trong mắt hắn, dù đã chai sạn, dù đã đầy rẫy toan tính, vẫn còn đó một chút gì đó... dịu dàng, mà chỉ dành cho cô. Không cần hắn nói ra, cô cũng biết, hắn tin rằng cô sẽ đồng hành cùng hắn, đến tận cùng, dù là ở chân trời, hay là... nơi tận đáy cuộc đời.

Chiều hôm đó, một buổi chiều như mọi buổi chiều khác, cũng chẳng có gì báo trước hay nhắn nhủ. Ấy vậy mà Ngô Mạnh Hùng lại rời nhà, bước ra khỏi cái khu phố mà hắn vốn đã quá quen với tiếng còi xe và những gương mặt mà hắn chẳng buồn nhớ tên. Hắn đi bộ, chậm rãi, không vội, bước chân thì nhẹ, nhưng đầu óc thì nặng như đá đeo cổ. Dạo gần đây, giấc ngủ của hắn chẳng còn yên, mắt mở trừng giữa đêm, không vì ác mộng, cũng chẳng vì trăn trở, mà chỉ đơn giản là... trong lòng có thứ gì đó âm ỉ, lặng lẽ đốt lên từng đốm ngờ vực. Công viên chiều hôm đó không đông, cũng không vắng, chỉ là cái kiểu lưa thưa của vài người già đẩy xe, vài đứa nhỏ la hét, và vài kẻ ngồi đó, chẳng vì lý do gì, cũng giống như hắn. Hắn đang tính rẽ sang lối khác thì bỗng thấy một bóng người đứng cạnh ghế đá đầu dãy, bộ đồ tươm tất, dáng điệu đĩnh đạc, gương mặt thì... quen đến khó chịu, Trịnh Văn Báo. Lão già đó như thể đã hẹn trước với ông Trời mà xuất hiện đúng lúc chẳng ai mong. 

Hắn thấy lão từ xa, nhưng lão lại thấy hắn trước, lão mỉm cười, như thể bao năm nay hai người là chỗ thân tình lắm.

-Kìa, cháu đi dạo một mình à? Lâu quá không gặp, bác nhớ cháu ghê!-

Giọng lão ngọt như mía lùi, nhưng cái đuôi mắt thì chẳng giấu nổi sự ranh mãnh. 

Mạnh Hùng cười nhẹ, dằn cái cảm giác muốn quay gót mà đi chỗ khác, hắn tiến lại gần, đáp lời như người tử tế vẫn làm.

-Dạ, cháu rảnh thì ra hít thở chút không khí, bác cũng khỏe chứ ạ?-

Lão Báo ngồi xuống ghế, vỗ vỗ bên cạnh. Hắn không ngồi ngay, nhưng cũng chẳng từ chối, chậm rãi, ung dung, như thể đang bước vào một ván cờ, mà kẻ ngồi đối diện là thằng cha từng nhúng tay vào máu người khác rồi lau khô bằng khăn lụa.

-Thế tình hình dạo này sao rồi? Công việc của cháu... vẫn ngon lành chứ? Nghe nói có vụ gì bên phía ngân hàng gì đó, có phải cháu cũng dính tí không?-

Giọng lão như vô tình, mà câu nào cũng như mũi kim chích vào chỗ đang bầm tím. 

Hắn cười khẩy trong lòng, thử hỏi, có ai ngồi đó mà không biết mục đích thật sự của lão là gì?

-Cháu làm luật sư mà bác, mấy vụ ngân hàng có dính cũng không sao, dính là có tiền, không dính cũng là có tiếng.-

Lão gật gù, đôi mắt chợt ánh lên một tia hài lòng kỳ quái.

-Cháu nhanh nhẹn lắm, cái này thì... hệt như cha cháu ngày xưa. Nhưng bác nói thật nha, đừng ham quá, không là vỡ nồi.-

Hắn nhìn lão một lúc, rồi gật đầu.

-Dạ, cháu biết chứ, nhưng mà... cũng như bác thôi. Người ta nói già rồi thì nên về vườn, ấy vậy mà bác vẫn còn ra gió. Vậy chắc gió cũng... chưa đủ lớn để bác sợ.-

Câu nói thản nhiên như không, nhưng lão già kia chợt nheo mắt, lão không nói ngay, chỉ hít sâu một hơi, ngó nghiêng xung quanh rồi lại cười nhẹ.

-Thằng này... vẫn cái kiểu nói nhát dao bọc đường nhỉ. Hồi nhỏ mà được bác dạy từ sớm, chắc giờ cũng ngon lành hơn nhiều.-

-Cảm ơn bác đã tiếc.-

Hắn nhấn mạnh chữ tiếc vừa đủ để ai nghe cũng hiểu, lão Báo ngồi im vài giây, rồi bất ngờ cười to hơn.

-Cháu thông minh, nhưng thông minh quá dễ thành ngạo. Bác không thích kiểu ngạo khi chưa nắm chắc phần thắng.-

Mạnh Hùng không phản ứng ngay, hắn khoanh tay, mắt không rời khuôn mặt đang cố che giấu sự giảo hoạt đằng sau từng nếp nhăn.

-Cháu đâu ngạo, cháu chỉ là... chắc chắn rằng, sớm muộn gì nhà họ Trịnh cũng phải tính sổ với cháu, mà cháu thì là người rất công bằng, ai nợ gì, cháu đòi đủ.-

Câu này vừa buông ra, gió cũng lặng, lão già không cười nữa.

Hắn đứng dậy, phủi nhẹ tay quần, rồi cúi đầu chào như một đứa cháu ngoan.

-Bác nghỉ ngơi cho khỏe nha. Gặp bác cháu vui lắm. Biết đâu, lần sau gặp lại, cháu đã lên chức.-

Lão ngồi đó, gương mặt đơ lại vài giây. 

Khi hắn quay lưng bước đi, tai hắn vẫn nghe được câu nói cuối cùng vọng lại sau lưng.

-Mày không biết mày đang đùa với lửa đâu, Mạnh Hùng ạ.-

Nhưng hắn không quay lại, không phải vì sợ, mà là vì... chẳng cần thiết. Trời ngả về chiều, hắn bước chậm trên đường, chẳng buồn nghĩ ngợi nữa, gió thổi nhẹ, mà trong lòng lại chẳng nhẹ nổi. Còn lão Báo,khi đứng dậy về nhà, mặt mày cũng không giữ được vẻ điềm tĩnh ban đầu, mỗi người mang theo một thứ trong lòng: hắn mang theo quyết tâm, còn lão thì chắc là... nỗi lo.

Về đến nhà, Trịnh Văn Báo không vào thẳng phòng làm việc như mọi hôm. Lão đi một vòng quanh nhà, tay vẫn cầm cái áo chưa cởi ra, bước chân nặng trịch, đầu óc quay cuồng như người bị trúng gió. Mọi ngày, giờ này là lúc lão thảnh thơi xem thời sự, uống trà nóng hoặc mở hồ sơ dự án đang chờ phê duyệt ra để đọc lại cho yên tâm. Nhưng hôm nay thì khác, từ lúc rời công viên tới giờ, cái hình ảnh thằng nhãi ranh Ngô Mạnh Hùng cứ bám riết trong đầu lão. Không phải sợ nó tài giỏi gì cho cam, nhưng cái kiểu lì lợm, không biết sợ, lại không có gì để mất, mới là thứ khiến lão thấy… rờn rợn. Lão ngồi vào bàn ăn mà thấy lưng lạnh, đĩa cá kho được làm đúng vị lão thích, canh cải còn bốc khói, cơm trắng cũng dẻo vừa tới… nhưng miệng đắng ngắt. Lão múc một muỗng canh, chưa kịp đưa lên miệng thì ở trên lầu vọng xuống tiếng đập cửa, tiếng chửi thề, rồi tiếng dép quăng loảng xoảng như nhà có thằng điên, không ai khác, là thằng quý tử cưng của lão: Trịnh Thế Phi. Nó từ nhỏ đã như vậy, càng lớn càng hỗn, mà càng hỗn thì càng được mẹ nó bênh, càng được ông bà nội chiều, càng tự tung tự tác, lúc nhỏ thì quậy trường, lớn lên thì phá bạn, phá gái, phá tiền, cứ mỗi lần bị nhắc nhở là hất mặt lên thách thức. Hồi cấp ba, lão từng hy vọng con trai mình chỉ đang “tuổi mới lớn “, rồi sẽ khác, nhưng đến giờ… lão tự nhủ, nếu đổi được đứa con khác, lão không ngần ngại. 

Tối hôm đó, cha con họ gây lộn to, chuyện bắt đầu chỉ vì một câu hỏi của lão: 

- Con lo tính sao với Phi Yến đây?-

Vừa nghe tới tên Phi Yến là nó nổi đoá, nó chửi đổng, nó nói lão suốt ngày xen vào chuyện riêng của nó, nó đập cái ly lên bàn, nạt lớn.

- Cổ không về nữa thì thôi! Con lấy nhỏ khác, nhà mình thiếu gì gái theo!-

Câu đó như cái tát vào mặt lão, mà lão thì không nhịn được, lần đầu tiên sau mấy chục năm làm cha, lão vung tay… cho nó một cái tát như trời giáng. Nó ôm má, trợn mắt, rồi chạy lên lầu, cánh cửa phòng đóng sầm lại như muốn sập khung. Nhà rộng, mà trống hoác, người giúp việc không dám hó hé, còn bà vợ lão thì đi chùa chưa về. Một mình lão ngồi lại giữa bàn ăn, trước mặt vẫn là mâm cơm còn nguyên, mà bụng thì cồn cào như chưa ăn gì suốt cả ngày. Lão ngồi đó thêm một lúc rồi đứng dậy. Lão vào bếp, tự tay pha một ly cà phê, lần này không giống mọi lần. Lão lấy hai gói cà phê loại đậm nhất, pha vào nước nóng, khuấy mạnh tay như muốn trút giận, không đường, không sữa, đen ngòm như lòng lão đêm nay. Lão bưng ly cà phê ra bàn làm việc, không mở đèn, lão chỉ ngồi, tay ôm trán, rồi dần dần mở laptop, bắt đầu gõ vài dòng vào file ghi chú, những ý tưởng mơ hồ, nhưng mang đầy âm mưu. Lão biết, đánh thẳng vào Ngô Mạnh Hùng là dại, nhưng nếu… mượn tay người khác? Hoặc đẩy hắn vào thế không còn đường rút? Hoặc khiến cho những mối quan hệ xung quanh hắn rối loạn, chia rẽ, rồi tự hắn sụp đổ? Lão ngồi như thế đến khuya, ngoài trời bắt đầu có gió, mùi ẩm mốc lùa vào khe cửa. Lão không để ý, trong đầu lão lúc này, chỉ còn đúng một thứ, bằng mọi giá, phải “chơi” được thằng ranh đó. Không cần phải hạ nó ngay, chỉ cần khiến nó không sống yên, cứ để nó ngoi ngóp, rồi từ từ bóp nghẹt, mà muốn vậy… phải tính kỹ, đi từng bước, cẩn thận, kín kẽ, không để ai lần ra dấu vết. Lão nhấp một ngụm cà phê, đắng nghét, nhưng lão gật đầu, thứ đắng đó, mới là thứ giúp con người ta tỉnh táo.

Còn về hắn... về tới nhà, Ngô Mạnh Hùng không nói không rằng, cũng chẳng buồn liếc nhìn ai, chỉ cởi giày một cách hờ hững rồi đi thẳng lên lầu. Bữa cơm tối Phi Yến dọn sẵn trên bàn, vẫn còn nghi ngút hơi nóng, nhưng hắn không hề động tới. Cô có gọi một câu, không lớn, cũng không nhỏ, nhưng hắn phớt lờ như không nghe thấy. Hắn đi thẳng vào phòng ngủ, khép cửa lại,không khóa,nhưng cũng không hé một khe hở nào. Chuyện này, với hắn, là một kiểu im lặng rất khác. Trước giờ, dù có mệt, có bực, có cáu, cũng chưa bao giờ hắn đóng cửa kín như vậy, nhất là khi trong nhà có mặt Phi Yến. Lúc đầu, cô còn nghĩ chắc hắn chỉ mệt, nhưng rồi ngồi ăn một mình mà cứ ngó lên lầu, lòng cô không yên. Cơm nuốt không trôi, nước cũng chẳng muốn uống. Cô chợt nghĩ, dù gì cũng là người ở chung một mái nhà, đằng nào thì cô cũng không phải loại vô tâm. Cô lặng lẽ vào bếp, cắt vài lát cam, vắt một ly nước. Tự cô biết, hắn không thích uống đồ chua lúc tâm trạng không tốt, nhưng nước cam là thứ duy nhất có thể khiến hắn dễ nuốt hơn, nếu cô không muốn làm phiền bằng một dĩa cơm hay một câu hỏi thăm rườm rà. Lên đến lầu, cô gõ cửa một cái, không có tiếng trả lời. Cô đẩy nhẹ, cửa không khóa, như cô đã biết. Bước vào phòng, hơi lạnh phả ra, cô nhìn thấy máy lạnh bị vặn xuống số thấp hơn mức bình thường. Hắn nằm đó, trên giường, hai tay gác trán, mắt không nhắm, cũng chẳng nhìn ai. Cái kiểu nằm bất động mà vẫn toát lên sự căng thẳng, nhìn vào là biết, hắn đang mang trong mình một trận chiến, không phải loại đánh nhau bằng tay chân, mà là loại mà người trong cuộc, dù chưa mở miệng, cũng khiến người ngoài không dám thở mạnh. Cô đứng đó, hai tay cầm ly nước cam, không lên tiếng, không hỏi gì, không thở dài. Cô chỉ bước lại, để cái ly xuống bàn cạnh giường, nhẹ nhàng như thể đặt xuống một món gì dễ vỡ. Hắn không liếc nhìn, cũng không nhúc nhích. 

Cô vẫn không lên tiếng, một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi, nhỏ nhẹ,không phải năn nỉ, không phải dỗ dành, mà như thể đang phân công việc.

- Dậy đi tắm đi. Nước em chuẩn bị rồi đó. Tắm xong thì uống ly nước cam cho dễ ngủ.-

Giọng cô nhẹ, đều, và gần như không biểu cảm, nhưng ở đó, lại có cái gì đó khiến người khác khó từ chối, không phải ra lệnh, cũng chẳng phải van xin, chỉ là, nói ra một điều mà cô chắc chắn hắn nên làm, và cô cũng chắc chắn,cô sẽ đợi đến khi hắn làm xong rồi mới nói tiếp. Ngô Mạnh Hùng vẫn không nói một câu nào, nhưng lát sau, hắn cũng ngồi dậy, vào phòng tắm, cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước chảy rì rào vang ra. Phi Yến ngồi xuống mép giường, cô nhìn vào khoảng không, không chớp mắt, có vẻ như cô đang suy nghĩ điều gì đó rất lâu, rất kỹ, nhưng cũng có thể, cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ là ngồi đó, chờ, chờ một cuộc kể lại, chờ một đoạn tâm sự, chờ một thứ mà người như hắn, không phải lúc nào cũng sẵn sàng thốt ra, nhưng nếu đã thốt, thì nhất định sẽ là thật. Và lúc này, cô biết, cô không được nóng vội, hắn vừa trải qua một chuyện gì đó rất lớn, đủ lớn để khiến một người như hắn, vốn chưa bao giờ cho thấy mình yếu đuối, phải đóng kín cửa, nằm bất động, bật máy lạnh xuống tới mức này, và không buồn ăn uống hay nói chuyện. Cô sẽ không hỏi gì vào lúc này, cô hiểu, đàn ông cũng có giới hạn, cũng có lúc chẳng cần một người phụ nữ hỏi han hay đưa ra ý kiến, mà chỉ cần có một người ngồi yên, lặng lẽ chờ họ sẵn sàng mở lời. Nên cô không hỏi, không gặng, không ép, cô ngồi yên đó, tay vẫn đặt trên đùi, lòng bàn tay khẽ siết vào nhau, như thể tự mình giữ lại cảm xúc. Phòng vẫn lạnh, nhưng trong căn phòng ấy, không khí không hề lạnh lẽo.

Bước ra khỏi nhà tắm, Ngô Mạnh Hùng thay đồ xong, châm điếu thuốc, rít một hơi dài, sau đó dụi tắt nhanh trong cái gạt tàn đặt bên kệ tủ. Hắn không nhìn Phi Yến, mắt hắn nhìn ra khoảng trống nào đó, ở một nơi chẳng ai biết, chỉ riêng hắn mới hiểu. Nhưng giọng nói phát ra lại rất rõ, đều đều, chậm rãi, không phải kiểu kể để người khác nghe, mà như đang nói cho chính hắn, cái phiên bản bị lôi từ quá khứ dậy, hiểu rằng, đã đến lúc phải chấp nhận hết thảy.

- Năm đó, anh mới bảy tuổi…- 

Giọng hắn lặng lẽ nhưng từng chữ như xé vào tai. Phi Yến không chen vào, cô ngồi im, hai bàn tay đặt trên đùi, không đan lại, cũng không buông lỏng, giống như ngồi trong một phiên toà -mà người trước mặt cô, chính là nhân chứng quan trọng nhất của vụ án mà cô chưa bao giờ nghĩ đời mình lại dính đến.

- Khi đó, ba ruột anh, ông Quyền, làm ăn chung với Trịnh Văn Báo. Dự án lớn lắm, cái loại dự án mà một là làm xong đổi đời, hai là chết không kịp trăn trối, mà rõ ràng, ông Báo chọn cách đổi đời. Ông ta cướp trắng tay ba anh, không những thế, còn giết luôn để bịt miệng.-

Ngô Mạnh Hùng hất hàm lên một chút, như muốn ném cái đoạn ký ức thối tha ấy ra khỏi trí óc, nhưng rõ ràng, nó đã găm chặt từ lâu, lâu đến nỗi từng tế bào trong người hắn cũng đã chai lì đi vì oán hận.

- Anh thấy hết, lúc đó, anh trốn trong cái tủ hồ sơ. Anh thấy cái cách ông ta cầm ly rượu mời ba anh, rồi thẳng tay đâm một phát chí mạng. Mắt anh dính vào cái cảnh đó, mùi máu còn chưa tan thì ông ta đã bước lại gần, bế anh ra khỏi chỗ trốn như chưa có chuyện gì xảy ra, mà em biết không, ổng còn xoa đầu anh, còn kêu là: ‘Đừng sợ, bác ở đây mà.’-

Hắn cười, cái kiểu cười mà người bình thường không biết nên gọi là buồn hay điên. Nụ cười của một thằng trẻ con mất cha nhưng không được quyền khóc, vì kẻ giết cha nó, cũng chính là người đỡ đầu cho cuộc đời nó sau này.

- Ổng nuôi anh, dạy anh cách nói chuyện, cách đi đứng, cách tồn tại trong một thế giới mà người ta dùng tiền và quyền để đè người khác xuống. Còn con ổng, thằng Trịnh Thế Phi, thì chơi bời phá phách, hút sách cờ bạc từ hồi lớp tám. Ổng biết hết, nhưng ổng không nói gì, vì con ruột thì luôn được tha thứ, còn anh, phải giỏi, phải hơn nó, phải có ích cho ông ta.

Ngô Mạnh Hùng quay sang nhìn Phi Yến, lần đầu tiên từ lúc bắt đầu câu chuyện, nhưng ánh nhìn ấy không chứa tình cảm, chỉ có một điều gì đó gần giống như khẳng định, rằng những gì hắn sắp nói ra sẽ thay đổi hoàn toàn cái cách mà Phi Yến nhìn hắn.





Bạn cần đăng nhập để bình luận