Dưới Tên Anh Là Bão!

19

-Anh hùng giang hồ kiểu gì mà lại không hiểu lời Bạch Hoa hở anh?-

Hắn không đáp, chỉ ngửa mặt ra sau, nhắm mắt, ngữ điệu của cô ta chẳng khác gì một cô hồ ly được huấn luyện bài bản, mỗi tiếng cười là một cú rạch trên mặt nạ của đối thủ.

- Cô ấy gọi cho em lúc anh đang đấm giường đấy. Em nghe tiếng gỗ kêu cục một cái rất vang.-

Phụng nhấn giọng ở từ vang”, nghe như đang thưởng thức một bản giao hưởng sai nhịp của thằng đàn ông thua cuộc.

- Anh còn nhớ cái tay Lâm hồi trước anh cưu mang không? Hồi đó mở công ty in, nhờ anh mới có vốn lận lưng. Thằng đó dạo gần đây tự tin lắm, nhập một lô máy in giá bèo mà không biết là bọn Trịnh tuồn ra để bẫy nó.-

Hùng mở mắt, bàn tay đang đặt trên bụng co lại, móng tay ghim vào da thịt, từng đốt ngón tay hắn như muốn vỡ tung.

- Giờ bọn chúng khởi tố nó, bắt nó vu cho anh là chủ mưu tiêu thụ hàng lậu. Anh thấy chưa, đỡ cho thằng khác đứng lên, tới hồi nó ngã là nó kéo anh xuống theo.-

Cô ngừng một chút, rồi tiếp tục, nhẹ nhàng hơn, gần như thì thầm.

- Người anh cử đi cầu viện ấy, em giữ nó lại rồi. Đang ở nhà em, chờ anh đến thăm em thì em thả.-

Giọng nói đó, cái cách cô nhấn vào từng chữ “thăm em” , giống như đang đọc đơn yêu cầu tử hình nhưng viết bằng son môi.

Hùng vẫn không nói gì, chỉ cảm thấy tim đập hơi chậm lại, như thể có ai vừa đặt một viên đá lạnh lên ngực. Anh biết cô này mà đã “giữ” ai, thì không phải để làm phước, là để gài, là để đẩy, là để chiếu tướng.

- À. Ba em mới dằn mặt Trịnh Văn Báo, mạnh tay lắm. Dữ liệu máy chủ khôi phục rồi. Còn về đêm nay… đủ rồi, ngủ đi. Mai tới viện thăm Phi Yến đi, em ấy nhập viện. Tai nạn, tụi Trịnh chơi cú đêm, ghê chưa?- 

Không gian trong phòng dường như nghẹt lại. Câu cuối của Phụng khiến mọi thứ trong đầu Hùng đông cứng trong nháy mắt.

- Em ấy bị tông xe. Giờ trong viện rồi. Em nghĩ không chết đâu, nhưng đau, mà đàn bà mà đau thì nguy, nhất là với người đàn ông mà họ thương.-

Phụng cúp máy, đơn giản, lạnh lùng, không cần chào.

Sáng hôm sau.

Bệnh viện không ồn, nhưng cái không khí lại nghẹn. Ngô Mạnh Hùng đứng ở cửa, không dám bước vào. Người đàn ông từng đối đầu với cả đám “cáo già” thương trường, từng quỳ xuống máu đầy áo trong một phiên điều trần không ai dám nhận, lại không dám bước qua cánh cửa kính mỏng manh này. Anh thấy cô, nhỏ bé trong tấm chăn trắng. Gương mặt không còn cái sắc lạnh thường ngày chỉ là một cô gái đã không còn sức gồng. 

Yến mở mắt.

- Anh.-

Tiếng gọi như mảnh vải mỏng bị xé nhẹ, không đủ lớn, nhưng đủ để mọi dây thần kinh trong người anh căng như dây đàn trước phút trình diễn.

Anh bước vào, không nói, chỉ siết tay cô.

Yến nắm lại, rất chặt.

- Em không sao.-

- Anh biết.-

Yến gật nhẹ, một cái gật đầu mỏi mệt nhưng đầy sự đồng lòng. Giữa hai người lúc này, không có tình yêu đẫm lệ, chỉ có một điều gì đó giống như tình thân mà đã là thân thì không buông.

- Lần sau anh mà bỏ em giữa đường… em không tha đâu.-

- Anh không bỏ, chỉ là anh chưa biết cách giữ.-

- Học đi.-

- Ừ. Học.-

Ngô Mạnh Hùng, con cáo già, gã giang hồ có thẻ hành nghề luật, lần đầu tiên thấy sợ, không phải vì đối thủ, không phải vì tòa án, mà là sợ mất một người giữa một đêm đầy cạm bẫy. Nhưng người còn lại, cũng giữa cái đêm đầy cạm bẫy đó... người mà hắn chưa từng buông tay... chưa từng hết thương... tất nhiên... hắn cũng rất sợ mất cô, mất vị tiểu thư đó.

Vài ngày sau... ở cái kho bỏ hoang ấy, mùi hóa chất trộn với mùi nhựa tái chế, ngấm đẫm từng vạt áo cũ kỹ trên người mấy tay thợ. Đám này không biết gì nhiều ngoài việc khuấy, đổ, dán nhãn, rồi lại đóng nắp theo lệnh. Mỗi người một góc, ai nấy cắm đầu làm cho xong phần của mình, không ai dám hó hé. Tụi nó biết đây không phải thứ hàng tử tế, nhưng cái bụng đói và món nợ chồng chất ngoài kia không cho phép từ chối, chỉ có một thằng tên Tám “lé” là khác. Nó không phải đứa phản trắc, càng không phải anh hùng nghĩa hiệp, nhưng mà… nó bị nắm thóp, không phải bởi công an, mà bởi một người gã luật sư từng suýt lãnh án thao túng thị trường mỹ kim, nhưng giờ lại biết hết mọi thứ về cái lần nó trộm đồ từ chính kho của Trịnh Văn Báo đem bán riêng mấy năm trước.

Gã ấy Ngô Mạnh Hùng đã nói nhỏ vào tai nó chỉ đúng một câu.

- Mày không phản thì mày chết, phản thì tụi nó chết, mày chọn đi.-

Tám "lé” biết chọn gì, nó đâu còn gì để mất, cái mạng này từng bị vứt lại một lần, bây giờ có cơ hội rút êm nó rút. Tối hôm đó, lúc mọi thứ còn đang bốc mùi trong thùng pha chế, công an ập vào không báo trước, không còi hụ, không rầm rộ, mà như một trận bão không có gió nhưng cuốn phăng mọi thứ. Mấy tay thợ chẳng kịp chạy, bị tóm gọn ngay trong kho. Nhiều tên còn chưa kịp cởi găng tay. Hàng hóa bị thu giữ chất đống, nhãn hiệu nước hoa xịt thơm được in ẩu, keo dán còn chưa khô, trôi loang lổ. Trong số đó, chẳng ai biết thằng Tám “lé” đã dùng một lối mòn phía sau khu kho con đường ít ai biết cắm đầu mà chuồn về quê. Về một nơi không ai buồn hỏi đến lý lịch, ở đó, nó sẽ sống kiểu người bình thường, cạo sạch quá khứ. Còn chuyện của Trịnh Văn Báo? 

Nó khóa cửa lại, tự nhủ.

- Dính tới nó nữa là chết.-

Tin báo về biệt thự nhà họ Trịnh lúc ông Báo đang ngồi với mấy cô tiếp viên do người quen “tặng” tới tận nhà. Chai rượu nặng mở từ chiều, ly thứ ba vừa đầy thì điện thoại đổ chuông. Người đàn ông cầm máy nghe xong, im lặng đúng mười giây. Sau đó, tay hắn co lại, nắm chặt ly như thể đang bóp cổ chính kẻ vừa báo tin. Hắn không đập ly, không gào, không giận dữ theo kiểu thường thấy. Hắn chỉ ngồi yên, mặt đanh lại như thể sắp có ai đó phải trả nợ máu, rượu vẫn còn trong ly, nhưng mùi rượu đã trở nên vô nghĩa. 

Một con nhỏ trong đám “tiếp viên tới tận nhà” cười nhẹ, dúi ly khác vô tay hắn, giọng tán tỉnh.

- Anh sao vậy? Có chuyện gì à? Đang vui mà...-

Trịnh Văn Báo nghiêng đầu liếc nó, cái liếc không hẳn là khinh thường, mà là kiểu người ta nhìn con muỗi bay ngang mắt lúc mình đang tính chuyện giết người.

- Vui gì.-

Hắn nói nhẹ như gió, nhưng cổ họng như nhai đá. 

Hắn đặt ly xuống bàn, chậm rãi rồi đưa tay vỗ vỗ vào lòng, chừng ba cái.

- Hùng à… cháu còn non lắm.-

Câu nói đó – không phải để dằn mặt, mà là lời tự nhắc kiểu của một kẻ không để mất mặt trong cuộc chơi, dù có thua cũng phải ngẩng đầu mà gỡ. Trịnh Văn Báo ngồi yên một lúc, rồi ra hiệu cho đám con gái rút. Không cần phải nói nhiều, chỉ cần nhấc tay, là cả bọn hiểu mà rút lui như mấy con cá nhỏ thấy cá mập động đuôi. Một mình giữa căn phòng, hắn ngồi lại, nghĩ mấy người tưởng hắn chỉ biết chơi trò bẩn? Sai rồi, hắn là người bày trò bẩn cho tụi khác chơi. Một đám lâu la bị bắt, không đáng gì, nhưng cái cách bị bắt đó mới là vấn đề. Chỉ có người bên trong mới báo được, chỉ có người từng nếm đòn của Hùng mới sợ Hùng hơn sợ Báo. Trịnh Văn Báo không ngu, hắn hiểu chuyện này không dừng ở đây. Và Ngô Mạnh Hùng thằng cháu “còn non” kia đang từng bước, từng bước rút máu hắn mà không để lộ dao. Hắn tự rót một ly mới, không cụng với ai, không mời ai, chỉ là rượu độc uống một mình cho dễ tỉnh.

Cuộc chiến vẫn cứ thế tiếp diễn, nhưng... chiếc xe vẫn cứ chạy, trên vô-lăng là đôi tay chắc nịch, không run, không lắc, cũng không bóp chặt. Nhưng lòng bàn tay Ngô Mạnh Hùng lại đang âm ấm không phải vì thời tiết, mà là cái thứ linh cảm nhói lên âm ỉ, báo cho hắn biết có gì đó “bốc mùi” . Mà không phải mùi hôi thối bình thường, là cái mùi “giả thơm” kiểu nước hoa pha cồn rẻ tiền, bề ngoài thơm phức, bên trong dễ gây rát mũi. Điện thoại rung, hắn nhận cuộc gọi khi xe vừa qua khỏi ngã ba. 

Cái tên hiện lên màn hình làm hắn thở nhẹ một hơi, không phải vì bất ngờ, mà là vì đã đoán được trước: Bạch Hoa.

- Alo, anh nghe đây. -

Giọng hắn trầm, lặng, nhưng không lạnh, chất giọng đó không lẫn đi đâu được giọng của một người đàn ông biết rõ ai đang gọi, và tại sao gọi.

Bên kia đầu dây, giọng cô gái vang lên không đanh đá, không cợt nhả, mà ngọt như thể từng từ được lọc qua lớp mật ong hoa cà rốt.

- Sư phụ à… em mới về tới văn phòng, có một thùng hàng gửi tới, ghi tên anh, địa chỉ cũng là phòng luật của mình luôn đó.-

Hắn nheo mắt, không ngạc nhiên, chỉ có một loại người mới dám giỡn kiểu đó với hắn kẻ rảnh mà có tiền, hoặc kẻ có thù mà biết đánh vào danh tiếng.

- Gửi hàng kiểu gì?-

Hắn hỏi, chậm rãi, nhưng ánh mắt đã liếc gương chiếu hậu, kiểm tra có đuôi theo sau không.

- Lớn lắm, sư phụ ơi, mở ra toàn là quà cho… bạn gái ấy. Có gấu bông Baby There, rồi dây chuyền mặt hồ ly bằng ngọc xanh, rồi ngọc bội hình phượng hoàng nhìn kỹ, toàn hàng xịn.

- Còn gì nữa không, em?-

- Dạ có một tờ giấy., Em không dám mở, nhưng thấy trên là mấy dòng chữ viết tay… Em thấy rồi, sư phụ đừng la em nha. Em đọc nè: ‘Anh sẽ không bỏ ai. Anh cùng ba người phụ nữ các em sẽ đi cùng nhau đến tận cùng trời cuối đất’.-

Giọng Bạch Hoa khi đọc câu đó bỗng chậm lại, cô không giấu được cái tiếng thở nhẹ kiểu thở không rõ là tức, là buồn cười hay là tủi thân.

- Sư phụ, em biết trò này là trò cũ. Nhưng sao nó lại giống anh đến vậy… Cái cách viết, cái kiểu dằn lòng mấy cô gái ngây thơ… Nghe buồn cười quá trời.-

Ngô Mạnh Hùng im lặng vài giây, rồi khẽ cười, một tiếng cười không có âm sắc, nhưng đủ để Bạch Hoa bên kia cảm thấy như vừa bị người ta phủi vai một cái.

- Anh chưa bao giờ viết mấy câu kiểu đó đâu, em à.-

- Em biết. Sư phụ không sến như người ta. Sư phụ chỉ có độc một kiểu: làm là làm, không làm là im re. -

- Vậy em yên tâm, đừng nghĩ ngợi gì, cái đơn hàng đó... em cứ giao cho người bên anh xử lý.- 

- Vậy… sư phụ không ghé qua nhìn thử à?-

- Không cần. Anh biết thứ gì không thuộc về mình. Anh cũng biết cái trò đuổi ruồi này do ai dựng nên.-

Giọng hắn lúc đó bỗng trầm xuống, nhưng không còn dửng dưng mà là một thứ nặng nề được kìm giữ cẩn thận, giống như một con thú dữ nằm yên dưới đất, không cào, nhưng ánh mắt đã gờn gợn nước.

- Tụi Trịnh, đúng không anh?-

- Ừ. Đoán đúng rồi đó, em. Bọn nó giỏi cái trò xài đàn bà để đập đàn ông.-

- Vậy... còn ba người phụ nữ trong lời nhắn?-

- Đó là điều tụi nó mong. Nhưng anh không phải thằng đàn ông dễ bị sắp chỗ ngồi đâu, em à.-

Bạch Hoa cười nhẹ, cười một cách biết điều của một người đàn bà từng mộng mị, từng khờ dại, nhưng giờ hiểu rõ vị trí của mình trong trái tim người đàn ông cô từng gọi là thầy.

- Sư phụ nè…-

- Sao em?-

- Dù sư phụ chọn ai, hay chọn cả ba người, em cũng không giận, miễn sao sư phụ còn là người em tin.- 

- Anh chưa từng để em thất vọng. Và cũng sẽ không như vậy.-

- Em biết mà. Vậy... em tắt máy nha. Anh đi đường cẩn thận.-

- Ừ. Em ngoan.-

Cuộc gọi kết thúc, nhưng không khí trong xe bỗng như đặc lại. Hắn không động vào điều hòa, cũng không chỉnh âm nhạc. Tay vẫn trên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước,nhưng trong đầu hắn đã dọn sẵn một khoảng để xếp mảnh vụn từ mấy âm mưu nhỏ lẻ đang rải rác khắp nơi. Cái “màn quà cáp” kia xét ra, là trò trẻ con. Nhưng hắn biết rõ sự nguy hiểm của những trò trẻ con được dựng lên bởi người lớn có đầu. Chúng không đánh để giết, chúng đánh để tạo lỗ hổng và chờ ai đó trong ba người đàn bà kia lọt vào hố ngờ vực.

Phi Yến thì im, Phụng thì chưa gặp, còn Bạch Hoa vẫn gọi anh là "sư phụ” , vẫn ngọt ngào, nhưng trong ánh cười đã có bóng của một người chấp nhận rút lui, nhưng không quên từng bước chân đã đi.

Ngô Mạnh Hùng nhếch môi, một nụ cười nửa miệng, không phải cho ai mà là cho chính mình.

- Các em đừng để ai viết kịch bản thay mình. Còn phần của anh… thì anh tự viết.-

Hắn không tăng ga, cũng không lùi, chỉ để xe lướt tiếp chậm mà chắc, như cách hắn chọn sống giữa một cái xã hội mà niềm tin còn rẻ hơn lời xin lỗi trên mạng.

Thêm lần nữa... điện thoại vừa reo là Ngô Mạnh Hùng đã biết ai gọi. Số của Phụng, hắn lưu không tên, chỉ đánh dấu bằng một biểu tượng hình giọt máu – chẳng phải vì u ám, mà vì trong lòng hắn, người đàn bà này không bao giờ chỉ là chữ nghĩa hay danh xưng.

- Anh nghe đây, em.-

Hắn bật máy, giọng mềm như thả hơi qua khe môi cái cách mà đàn ông từng bước qua giông tố sẽ dùng để gọi người đàn bà mình nợ cả ân tình lẫn tin tưởng.

Phía đầu dây kia, giọng Nguyễn Ngọc Phụng vang lên đều đều, rõ ràng, nhưng trong đó có cái gì đó… hơi rút lại, như một lớp lụa mỏng vừa phủ qua lưỡi dao sắc.

- Anh à… em vừa nhận được một cuộc gọi của Thế Phi, nó kể hết rồi.-

Hùng không nói gì, hắn siết nhẹ tay lái, rồi nghiêng đầu một chút kiểu một gã đàn ông đang tính trong đầu hơn thiệt, nhưng vẫn muốn để cho người kia nói hết.

- Nó bảo, cái hộp quà kia… không đơn giản. Nó nói, mấy món đó là thứ mà bất kỳ cô gái nào cũng mừng đến phát khóc nếu được nhận. Và đặc biệt là cái câu chữ trong giấy… anh ghi tay.-

Phụng ngừng một nhịp, rồi đọc chậm rãi, như muốn khắc từng chữ vào não hắn.

- Anh sẽ không bỏ ai. Anh cùng ba người phụ nữ các em sẽ đi cùng nhau đến tận cùng trời cuối đất.-

Hắn hít vào một hơi sâu, không phải vì căng, mà là để nén lại cái cảm giác mình vừa bị chơi một vố cực khôn cực đểu cực bài bản, không phải vì món quà, mà vì cái câu chữ đó. 

Một nhát đâm trúng đúng chỗ mà cả đời hắn né tránh: trái tim đàn bà.

- Phụng à… nghe anh nói.-

- Em đang nghe đây, anh.-

- Câu đó không phải của anh. Món quà đó không phải anh gửi. Và cái trò ‘ba người phụ nữ các em’ gì đó là bẫy. Không phải thật, không phải anh. Anh thề với em, thề bằng tất cả những gì anh còn giữ được trong người đàn ông này.-

Hắn nói rành rọt từng chữ, không gào, không văng tục, cũng không “gân cổ", chỉ nói bằng cái giọng cam đoan mà đàn ông thường dùng trong ba tình huống: khi mượn tiền, khi hứa bảo vệ người thương, hoặc khi sắp bị người ta rời bỏ. 

Phụng không đáp ngay, có tiếng gì đó như xoay nhẫn trong tay, rồi tiếng cô vang lên, nhỏ hơn, nhưng ngọt đến kỳ lạ như rượu nếp ủ lâu, uống vô thì say, mà nuốt xuống thì cháy họng.

- Anh à… em biết anh không viết câu đó.-

- Ừ, anh cảm ơn em. Tin anh vậy là anh đủ rồi.-

- Nhưng… anh cũng phải biết một điều.-

- Em nói đi.-

- Một khi người đàn bà nghe được người khác kể về người đàn ông của mình mà người đó lại là ‘bạn thân’ của chính anh… thì cái tin tưởng ban đầu sẽ chao đảo, dù chỉ là trong một giây. Một giây thôi cũng đủ để em tưởng tượng ra cái cảnh anh đứng giữa ba người đàn bà, rồi cười, rồi bảo: ‘Anh không bỏ ai.’Hắn nghe, mà trong lòng hắn như có ai đang rút từng sợi gân ra khỏi tay chậm rãi, đau vừa đủ.

- Phụng à…-

- Dạ?- 

- Anh… không có ba người đàn bà.-

- Dạ.- 

- Anh có… ba người phụ nữ từng vì anh mà tổn thương. Nhưng… chỉ một người khiến anh không dám tổn thương lại.-

- Là ai, anh?-

- Là em.-

Phía đầu dây bên kia, Hùng nghe rõ tiếng Phụng thở ra, không phải thở dài, mà là cái kiểu thở nhẹ khi một cơn đau vừa rút lui, để lại một khoảng trống âm ấm, dai dẳng.

- Anh nè…-

- Anh nghe đây, em. -

- Em thương anh, em tin anh, nhưng em cũng là đàn bà, và đàn bà… có ghen, có giận, có nghi… đều vì thương.- 

- Anh biết mà, em. Anh có ngu đâu.-

- Dạ, anh không ngu. Nhưng anh lười giải thích, mà với đàn bà thì im lặng… lại là tội nặng nhất.-

- Vậy anh hứa, từ giờ nếu có gì cần anh nói. Anh không im nữa.

- Vậy giờ… anh nói thử coi, cái người làm ra vụ này là ai?

- Trịnh Thế Phi.- 

- Vậy… còn Thế Phi gọi cho em, là vì cái gì?-

Hắn cười, nụ cười khẽ, mà nghe ra được chút khinh thường.

- Nó không gọi để bảo vệ em khỏi anh đâu, em. Nó gọi để thử xem em có nghi ngờ anh không.- 

- Vậy anh nghĩ… em là kiểu người dễ nghi ngờ vậy à?-

- Không. Nhưng tụi nó nghĩ vậy, chúng nó tưởng đàn bà yêu một thằng như anh sẽ yếu lòng… rồi rút lui. Nhưng anh biết, em không phải kiểu người đó. 

Phụng cười nhẹ, tiếng cười như tiếng chuông gió, nhẹ mà sâu.

- Anh à, em không rút lui. Nhưng em sẽ không đứng sau lưng để đợi anh đâu.-

- Anh đâu muốn em đứng sau.-

- Vậy anh muốn em đứng ở đâu?-

- Bên cạnh.-

- Tốt.-

Cuộc gọi kết thúc bằng tiếng “tút tút” ngắn, nhưng với Hùng, đó là hồi chuông rõ ràng nhất cho một điều: trận này, hắn chưa thua, Nhưng cũng không còn chỗ để sai. Vì một khi đàn bà đã hỏi “Anh muốn em đứng ở đâu?” thì đó là lúc họ đòi quyền ngang hàng trong cuộc đời của người đàn ông họ chọn. Không là bóng lưng, cũng không là bóng mờ, mà là người đi cùng sánh vai nắm tay không giấu.

Xe vẫn lăn đều trên mặt đường, tiếng động cơ rì nhẹ như đang cố nén lại một hơi thở dài chưa dứt. Ngô Mạnh Hùng vẫn im lặng sau cuộc gọi với Ngọc Phụng. Bên tai anh, lời “anh muốn em đứng ở đâu?” của cô vẫn còn đọng lại, như cái chốt bật ra từ bên trong một cánh cửa đã lâu không mở.

Nhưng Hùng chưa kịp ngẫm cho tới cùng, thì điện thoại lại rung lần nữa. Số này không có trong danh bạ, nhưng không lạ, là một người anh đã giao phó nhiệm vụ giữ Phi Yến ở bệnh viện Lâm Cường, người đã theo anh suốt từ hồi còn nằm vùng ở các khu đất vàng bị giải tỏa.

- Alo, Cường à.-

Giọng Hùng vẫn ấm, vẫn đều, vẫn cái kiểu “anh-em” rất đời, rất tình thứ giọng mà mấy người đàn ông một khi đã tin nhau rồi thì chỉ cần một tiếng “anh” là đủ đứng về cùng một chiến tuyến.

Cường không vòng vo.

- Anh… em nghĩ lần này có gì đó không ổn.-

Hùng nhíu mày.

- Phi Yến sao?-

Cường hạ thấp giọng như đang sợ bên kia có ai nghe trộm.

- Chị ấy lạ lắm, anh, mấy tuần nay, cứ đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình sến súa gì đấy không phải một hai cuốn, mà là cả thùng, gần hai chục quyển.-

- Ai gửi? -

- Mới đầu tụi em tưởng là người quen. Nhưng kiểm tra kỹ thì… không ai trong danh bạ của chị ấy cả, mà anh biết chuyện kỳ quặc nhất là gì không?-




Bạn cần đăng nhập để bình luận