Con Đường Bá Chủ

Chương 3633 THẬT ĐÁNG! Mới

Lạc Nam không mấy quan tâm phe nào sẽ thắng, hắn chỉ muốn biết mình có thể nhân cơ hội này đạt được chỗ tốt gì hay không…

“Chọn ngẫu nhiên? Ngẫu nhiên bằng cách nào đây?” Cấm Chủ nhếch mép nói:

“Chi bằng đánh ba trận do ba người đứng đầu chúng ta, bổn toạ cùng Minh Chủ và Bá Chủ chiến với ba kẻ mạnh nhất Âm Gian các ngươi.”

“Nói rất hay!” Minh Chủ gật đầu tán thành:

“Chọn ngẫu nhiên không có ý nghĩa lắm, chi bằng chọn ra ba người mạnh nhất.”

“Muốn ta tham chiến cũng được, nhưng phải có cái giá tương xứng.” Lạc Nam cười xấu xa.

“Hừ, không cần đến ngươi… ta và Minh Chủ thắng hai trận là đủ!” Cấm Chủ lạnh lùng nói.

“Thế nào? Vị Minh Chủ này lợi hại đến vậy sao?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi, đánh giá Minh Chủ một phen.

“Ngươi thì hiểu cái gì?” Một vị Bất Hủ của Trấn Cực Liên Minh lập tức phản bác:

“Quyền năng của Minh Chủ không phải ngươi có thể lý giải.”

“Thật hèn nhát.” Một tên cường giả của Âm Gian mở miệng khinh thường:

“Chúng ta tiến vào Dương Thế, vốn đã bị quy tắc và lực lượng ở nơi này áp chế, không thể phát huy sức mạnh toàn diện…”

“Các ngươi vậy mà không dám ngẫu nhiên chọn người đối chiến.”

Tuế Nguyệt ánh mắt lấp loé, truyền âm cho Lạc Nam: “Phu quân, Âm Gian luôn muốn chọn ngẫu nhiên cường giả chiến đấu, chứng tỏ bọn hắn rất tự tin vào thực lực của từng cá nhân.”

“Có lẽ ở trong 18 tầng địa ngục kia, đều là Bất Hủ Thần được tuyển chọn kỹ lưỡng.”

“Ừm.” Lạc Nam gật gù:

“Mượn tay Âm Gian, xem thử thực lực của Trấn Cực Liên Minh cũng tốt.”

Song phương tranh luận một hồi, rốt cuộc quyết định chuyển từ lựa chọn ngẫu nhiên sang chỉ điểm đích danh người tham chiến.

Trận thứ nhất, sinh tử chiến giữa người chỉ sở hữu một kiện Bất Hủ Thần Vật.

Trận thứ hai, sinh tử chiến giữa người sở hữu hai kiện Bất Hủ Thần Vật.

Trận thứ ba, sinh tử chiến giữa người sở hữu ba kiện Bất Hủ Thần Vật.

Ở trước mặt những cường giả đỉnh cấp, căn bản không thể gian lận.

“Baba, ta muốn chiến trận thứ hai.” Tiểu Thiên Ý nũng nịu ôm chân Lạc Nam.

“Ta cũng muốn chiến trận thứ ba.” Lạc Kỳ Nam kéo lấy tay hắn.

Lạc Nam vuốt cằm suy nghĩ, Thiên Ý vừa vặn có hai kiện Bất Hủ Thần Vật là Đấu Trường Tuyên Cổ và Thập Bát Long Sơn. Kỳ Nam thì có ba kiện là Bạch Ấn Điện, Cửu Thiên Huyền Lăng và Hỗn Nguyên Loan Vũ Phiến, quả thật có thể đánh hai trận.

Nhưng e rằng Cấm Khu và Trấn Cực Liên Minh sẽ không giao hết cơ hội cho mình.

Quả nhiên, chỉ thấy Cấm Chủ nhìn Vô Ưu nói:

“Lên chiến trận đầu, cơ hội cho ngươi lấy công chuộc tội!”

Lạc Nam gật gù, hiểu nguyên nhân Cấm Chủ chọn Vô Ưu.

Tên ghê tởm này sau khi mất Lưỡng Cực Thạch và Hoặc Thiên Mị Nhãn, vẫn còn lại Âm Dương Tu La Trượng.

Âm Dương Tu La Trượng tuy chỉ là một kiện Thần Vật, nhưng thật ra nó là hai kiện hợp thành một, uy lực chắc chắn lợi hại hơn hầu hết Thần Vật bình thường, khả năng thắng trận rất cao.

Hơn nữa Cấm Chủ có lẽ cũng chướng mắt con hàng Vô Ưu lâm trận bỏ trốn này, quyết tâm để hắn đấu sinh tử, thà chết cũng không cho chạy nữa.

Nghe lệnh của Cấm Chủ, Vô Ưu khóc không ra nước mắt.

Muốn lão chiến với cường giả thần bí của Âm Gian, đây quả thật là một ván cờ sinh tử.

Đối với kẻ sợ chết, ưu tiên giữ mạng như Vô Ưu mà nói… nếu được lựa chọn, chắc chắn sẽ không tham gia.

Nhưng ở cục diện này, nếu lão từ chối không dám tham chiến, e rằng toàn bộ thiên hạ đều khinh bỉ, sẽ không còn chốn dung thân.

Dù là Cấm Khu, cũng sẽ truy sát lão đến cùng trời cuối đất.

“Tuân lệnh!” Vô Ưu cắn răng lĩnh mệnh.

“Nếu Cấm Khu đã đánh trận đầu, vậy Trấn Cực Liên Minh đánh trận hai.” Minh Chủ bình thản nhìn sang Lạc Nam:

“Ý của Bá Chủ thế nào?”

“Nếu đã như vậy, trận ba giao cho Bá Việt Tông ta.” Lạc Nam nhún nhún vai.

Quyết định để Lạc Kỳ Nam tham chiến, tin tưởng vào thực lực của nàng.

Về phần cái gọi là nhất chiến định sinh tử, hắn lại không xem ra gì.

Nếu nữ nhi của mình thật sự gặp nguy hiểm đến mức tử vong, dù có lật tung trời… hắn cũng phải xuất thủ.

Quy tắc, cuộc chơi hay ván cược gì đó do mấy tên này lập ra, hắn không thèm bận tâm.

“Hừ, ta không được đánh!” Tiểu Thiên Ý phụng phịu.

“Xem tỷ tỷ thay ngươi ra trận!” Lạc Kỳ Nam sủng ái véo má nàng:

“Thu Bất Hủ Thần Vật của đối thủ đem về cho ngươi chơi, thấy thế nào?”

“Hì hì, tỷ tỷ tốt nhất.” Tiểu Thiên Ý tươi cười ngọt ngào.

Trước ánh nhìn chăm chú của toàn trường, Vô Ưu đại diện cho Dương Thế bước ra.

Mà bên phía Âm Gian cũng đã sớm tuyển xong…

Từ trong địa ngục, một thân ảnh như quỷ mị xuất hiện, đối mặt với Vô Ưu, cất giọng khàn khàn:

“Ta là Xoa Linh, kẻ sẽ lấy mạng ngươi!”

“Thật xúi quẩy!”

Chứng kiến diện mạo của đối phương, Vô Ưu âm thầm mắng một tiếng.

Bởi vì kẻ tên Xoa Linh này vô cùng kỳ quái, cả người trắng bệch không khác gì cương thi, hai mắt trắng dã như u hồn, trên thân lại khoác một kiện áo bào rách nát cũ kỹ.

“Chiến đấu có thể bắt đầu!” Xoa Linh lên tiếng.

Vô Ưu cố gắng đè nén cảm giác kinh tởm, hướng về phía Xoa Linh nháy mắt, lè lưỡi đen liếm liếm viền môi, the thé nói:

“Đạo hữu thật suất khí, có muốn gác lại ân oán, làm đạo lữ song tu với mỗ, song túc song phi?”

“Oẹ!” Toàn trường suýt chút nôn ra.

Sắc mặt chúng thần Cấm Khu tối sầm, cử ra con hàng này quá mức mất mặt rồi.

Đôi mắt trắng của Xoa Linh cũng co rụt lại, thật sự nhịn không được.

“Cơ hội đến!” Vô Ưu chỉ chờ có thế, thân ảnh lập tức biến mất.

Nửa hơi thở, lão đã xuất hiện phía sau Xoa Linh, vung lên Âm Dương Tu La Trượng thô bạo vồ xuống:

“Toái Cái Khôn!”

Đầu trượng hoá thành trảo ấn âm dương che phủ bầu trời, hấp thụ nguyên khí cùng quy tắc tự nhiên, thế công càng thêm cường đại.

Vừa ra tay, Vô Ưu đã không giữ lại chút thực lực nào, Sát Thế hoá thành thực chất.

Đúng lúc này, cái đầu trên cổ của Xoa Linh đột ngột xoay tròn 180 độ, há to miệng.

Từ trong miệng hắn, vô số cái răng nanh như lưỡi đao đâm ra.

KENG…

Như kim loại va đập, ma sát điên cuồng…

Hàm răng sắc nhọn của Xoa Linh gặm lấy Bất Hủ Thần Binh mà không hề yếu thế.

“Làm sao có thể?” Vô Ưu giật mình trong lòng.

Nên biết rằng Âm Dương Tu La Trượng của lão chính là dung hợp từ hai kiện Thần Vật, sao lại bị hàm răng của Xoa Linh ngăn chặn?

Răng của tên này, rốt cuộc đúc bằng thứ gì?

Không để Vô Ưu phản ứng, cái lưỡi của Xoa Linh đột ngột bắn ra như một con đại xà.

Lưỡi vừa dài, vừa linh hoạt, vừa bao trùm vô vàn kịch độc, quấn chặt lấy thân thể Vô Ưu.

“Moá, tên này còn đáng khinh hơn cả mỗ!” Vô Ưu nội tâm cuồng mắng.

Lão cấp tốc thi triển độn pháp, thân hoá thành hai luồng âm và dương né tránh chiếc lưỡi.

Rút lại Âm Dương Tu La Trượng từ hàm răng của Xoa Linh, chuyển sang Âm Dương Tu La Trảo vồ thẳng vào lồng ngực hắn.

XOẸT…

Âm Dương Tu La Trảo xuyên thủng cơ thể Xoa Linh, không ít cường giả Dương Thế kinh hỉ nói:

“Thành công?!”

Tuy rằng thủ đoạn của Vô Ưu hơi đê tiện, nhưng chỉ cần thắng… ai quan tâm quá trình?

Chỉ là khoảnh khắc tiếp theo khiến tất cả rùng mình.

Bởi vì mặc dù Âm Dương Tu La Trảo xuyên thủng thân thể, Xoa Linh vẫn không chút hề hấn nào, ngay cả trên mặt cũng chẳng cảm giác được một chút đau đớn.

Thậm chí, cơ thể trắng bệch của hắn lại như một cái miệng, trên da thịt mọc ra vô số chiếc răng, xoắn lấy Âm Dương Tu La Trảo, muốn nuốt chửng luôn cả Thần Vật.

“Kẻ này không phải sinh mệnh bình thường!” Diệp Đài Trang nhíu mày nói.

Cấm Kỵ Bá Nhãn lấp loé, Lạc Nam gật đầu:

“Ý định của Cấm Chủ xem như bất thành rồi, Xoa Linh đó vốn không phải sinh mệnh.”

“Không phải sinh mệnh? ý phu quân là sao?” Mấy nữ ngẩn người.

“Xoa Linh có lẽ là một lão tổ của Dạ Xoa Tộc, nhưng hắn đã hiến tế bản thân cho một kiện Bất Hủ Thần Vật đầy quỷ dị.” Lạc Nam nói:

“Vô Ưu đang chiến đấu với Bất Hủ Thần Vật có được sự sống của sinh linh, trừ phi có đủ sức mạnh cuồng bạo huỷ diệt nó, bằng không chắc chắn sẽ bại.”

“Thủ đoạn này, cũng quá mức cực đoan.” Thần Huyền Huân hít sâu một hơi:

“Bình thường đều là tu sĩ thu phục Bất Hủ Thần Vật để sử dụng, còn kiện Thần Vật này lại đảo khách thành chủ, cắn nuốt và trở thành chủ nhân của nó.”

“Hơn nữa kiện Thần Vật này không hề đơn giản, nó đã có thể cắn nuốt chủ nhân, vậy thì ngay cả Thần Vật khác cũng có thể cắn nuốt.” Vân Tiêu nhíu mày.

“Như vậy cũng tốt, để tên Vô Ưu bị ăn theo nghĩa đen, mới là kết cục đáng sợ nhất của hắn.” Lạc Nam nhếch miệng:

“Giết hắn chỉ làm bẩn tay chúng ta.”

Cấm Chủ giờ đây cũng đã nhận ra cục diện bất lợi, nhưng cũng không mấy bận tâm.

Bởi vì hắn hiểu Vô Ưu hơn mấy người Lạc Nam, biết rằng cái tên biến thái này khi bị dồn vào chỗ chết, sẽ bạo phát điên cuồng chỉ cần một cơ hội sống.

“Khốn kiếp, làm sao lại như vậy.” Vô Ưu nội tâm phẫn hận.

Lão đã thi triển mọi loại thủ đoạn, nhưng cái tên Xoa Linh này giống như bất tử.

Bất kể là đánh vào như thế nào, cơ thể của Xoa Linh vẫn mọc ra những cái miệng, những hàm răng, gặm lấy tất cả.

Thậm chí khi Vô Ưu thi triển Bất Hủ Thần Kỹ mạnh nhất của mình, Xoa Linh cả người biến thành một cái miệng rộng, nuốt chửng vụ nổ.

“Trận này, xem ra chúng ta nắm chắc phần thắng.” Không ít nhân vật phía Âm Gian nở nụ cười.

Lạc Nam nhìn nhận không sai, Xoa Linh vốn là Bất Hủ Thần Vật - Phệ Thần Nha Khẩu, có hình dạng là một cái miệng như miệng quái vật, có thể cắn nuốt và biến thành những thứ mà nó từng cắn nuốt.

Phệ Thần Nha Khẩu nhận lão tổ của Dạ Xoa Tộc làm chủ, cắn nuốt luôn cả Dạ Xoa Lão Tổ, tiếp nhận tu vi và sinh mệnh, trở thành một thực thể độc nhất vô nhị.

Trong cùng cấp, nó có thể nuốt chửng tất cả.

Trừ phi đối thủ có khả năng một lần nghiền nát Phệ Thần Nha Khẩu, bằng không nó sẽ liên tục nuốt, không ngừng đề thăng sức mạnh.

Đó là lý do vì sao một hàm răng lại chặn được Âm Dương Tu La Trượng, bởi vì hàm răng đó không thuộc về cơ thể của Bất Hủ Thần, mà là một phần của Bất Hủ Thần Vật.

Lúc này, Xoa Linh đã cắn nuốt tất cả, ngay cả Âm Dương Thần Lực, Quy Tắc và Thần Kỹ của Vô Ưu đều đang bị nó nhai…

Vô vàn cái miệng đang ngấu nghiến, cảnh tượng ghê tởm vô cùng.

Chẳng trách nó mặc y phục rách nát, bởi vì mỗi lần gặm cắn là hàng loạt cái miệng mọc ra khắp cơ thể, không cắn nuốt sạch sẽ vải vóc là may rồi.

“Chết tiệt!” Vô Ưu đổ mồ hôi lạnh.

Âm Dương Tu La Trượng có năng lực thao túng một vùng càn khôn và phá vỡ Trận Tâm của Trận Pháp.

Nhưng đối mặt với tên quỷ dị như Xoa Linh, lão không có chút ưu thế nào cả.

Xoa Linh không dùng trận pháp, còn có thể nuốt chửng mọi thứ trong phạm vi càn khôn mà Vô Ưu thao túng.

Mắt thấy mỗi lần nó va chạm cùng Âm Dương Tu La Trượng của mình, khiến Âm Dương Tu La Trượng suy yếu một chút vì bị cắn nuốt lực lượng.

Vô Ưu hiểu nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, người chết nhất định sẽ là mình.

Ánh mắt lão trở nên điên cuồng, lại thi triển thân pháp biến mất.

Một lần nữa xuất hiện, lão đã ở trên đỉnh đầu Xoa Linh, Âm Dương Tu La Trượng thô bạo đập xuống.

“Đã nói là vô ích!” Xoa Linh khinh miệt nói.

Trên đỉnh đầu của hắn, trực tiếp mở ra một cái miệng như vực sâu thăm thẳm, răng nanh như máy nghiền xoay tròn dữ dội.

Ọt…

Âm Dương Tu La Trượng cắm thẳng vào, bị cái miệng này tham lam cắn lấy, muốn nghiền nát.

Vô Ưu dùng hết sức thúc đẩy, đè Âm Dương Tu La Trượng thật sâu vào trong miệng Xoa Linh, quyết tuyệt gầm thét:

“Bạo đi!”

Tự bạo Bất Hủ Thần Vật!

Lão thà rằng trở thành Siêu Thần, thậm chí chỉ còn lại tàn hồn, cũng phải sống tiếp.

“Không được!” Đồng tử trong mắt toàn trường co lại mãnh liệt.

Chủ nào tớ nấy, Âm Dương Tu La Trượng liều chết vì chủ nhân, táo bạo đến cực hạn, ầm ầm kích nổ.

BÙM! BÙM!

Một lần tự bạo này chính là hai kiện Bất Hủ Thần Vật dung hợp mà thành.

“Làm sao ngươi dám?” Nội tâm Xoa Linh cuồng rống, cảm giác sợ hãi dâng lên tột đỉnh.

Đáng tiếc, đã quá muộn rồi, nó đã chọc vào một tên điên.

OÀNH!

Cơ thể của nó chính thức băng liệt, vô số cái miệng bị nghiền nát, răng nanh vỡ tan.

Cần một lần tấn công để huỷ diệt triệt để Xoa Linh.

Có đòn tấn công nào sánh bằng hai kiện Bất Hủ Thần Vật tự bạo cơ chứ?

Bắc Huyền ném ra mai rùa… vô số mảnh vỏ rùa bắn ra, phong toả chiến trường như những tấm khiên cực đại bảo hộ chúng sinh.

Tiếu Lệ Phó Cấm cũng điều động Càn Khôn Kỳ Bàn tạo thành kết giới, bảo hộ tu sĩ Cấm Khu.

Lạc Nam phất tay, dịch chuyển người thân vào trong Bá Chủ Chi Thành lánh nạn.

Các phương Bất Hủ cũng thi triển thủ đoạn chặn đứng uy lực của vụ tự bạo.

Giữa tình cảnh hỗn loạn, Cấm Kỵ Bá Nhãn của Lạc Nam bỗng nhiên phát hiện ba tia khí tức trong suốt từ vụ tự bạo, đang lấy tốc độ cực nhanh bắn đi.

Có hai luồng bắn đến thiên không, có một luồng bắn về phía địa ngục.

“Tiểu Nam!” Hà Mộng Tâm lên tiếng nhắc nhở.

Vẫn luôn kích hoạt Cấm Kỵ Bá Nhãn nên mới có thể phát hiện…

Người khác không cảm ứng được, cũng không biết ba khí tức này là gì…

Nhưng thân là người phát minh ra cách thăng cấp Bất Hủ Thần Binh đầu tiên như hắn, làm sao có thể nhìn không ra?

Đó là ba luồng ý chí của thế giới…

Hai luồng thuộc về Âm Dương Tu La Trượng, một luồng vốn là của Phệ Thần Nha Khẩu kia.

Hiển nhiên ba kiện Bất Hủ Thần Vật đã đồng quy vu tận, chỉ còn lại ý chí…

“Hiểm Thâu Bí Thủ!”

Không chút do dự, Lạc Nam duỗi ra hai tay cùng lúc túm lấy.

Không để ý chí của thế giới chạy trốn, dễ dàng thần không biết, quỷ không hay đoạt vào lòng bàn tay.

Tim đập thình thịch.

“Ở lại náo nhiệt, thật đáng!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Độc giả có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

AgriBank: 1809205083252 - TechcomBank: 8822261998

Momo: 0942.973.261 - Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail. com

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio:

https://www.youtube.com/@Truyen

Bạn cần đăng nhập để bình luận