Con Đường Bá Chủ

Chương 3603 BÁ THÀNH HIỂN UY! Mới

#CDBC #hau

CHƯƠNG 3603: BÁ THÀNH HIỂN UY!

“Bổn thần không cam tâm, bổn thần dù tự bạo cũng không để ngươi đạt ý đồ!”

Đông Hải Chiến Thần phát điên gào thét…

Hắn cảm giác được cơ thể mình bị tầng tầng lớp lớp Phong Cấm Xiềng Xích khoá chặt, tám thanh cột trụ khổng lồ đang nghiền ép mình vào trung tâm, muốn phong ấn hoàn toàn.

Tuy rằng chưa đối đầu với Phong Cấm Thần Chủ trong quá khứ, Đông Hải Chiến Thần từng nghe về thủ đoạn của đối phương, một khi bị phong ấn trong Bạch Ấn Điện, nhất định sẽ bị đối phương rút cạn lực lượng, bao gồm cả thủ đoạn chiến đấu của bản thân.

Đông Hải Chiến Thần biết rằng mình đã bại, nhưng hắn thà tự bạo cũng không để tiện nghi cho nữ nhân kia.

Ngay khi sắp tự bạo, có tiếng hừ lạnh vang lên bên tai:

“Ồn ào quá!”

ĐÙNG!

Một đạp cực mạnh vào thẳng đan điền, Đông Hải Chiến Thần thổ huyết, lực lượng vừa ngưng tụ tan vỡ.

Võ Tam Nương thu chân, có chút nhàm chán.

“Ai?” Đông Hải Chiến Thần oán độc quét mắt nhìn qua, suýt chút vãi cả linh hồn.

Trước mặt hắn là năm vị mỹ phụ tuyệt sắc, khí chất cao quý không nói nên lời, mỗi người một vẻ…

Nhưng giờ đây hắn không có chút tâm tình thưởng thức sắc đẹp nào, ngược lại sợ hãi đến tột đỉnh.

Bởi vì tu vi của năm vị mỹ phụ này đều là Bất Hủ Thần, hơn nữa khí thế cực mạnh.

“Từ bao giờ, Chung Cực Giới lại có nhiều nữ Bất Hủ như vậy tụ cùng một chỗ?” Đông Hải Chiến Thần gầm lên.

“Chúng ta là thê tử của Bất Hủ Bá Chủ!” Diễm Nguyệt Kỳ kiêu ngạo nói ra:

“Lão quái vật vô dụng như ngươi, quả thật chỉ là chút phiền toái.”

“Bất Hủ Bá Chủ, lại là kẻ này!” Nội tâm Đông Hải Chiến Thần cuồng loạn:

“Đó là thần thánh phương nào? Hắn rốt cuộc là ai?”

ẦM!

Đáp lại hắn, tám thanh cột trụ nghiền ép toàn thân, phong ấn triệt để.

Ý thức của Đông Hải Chiến Thần dần dần trở nên mơ hồ…

Trước khi hôn mê… hắn mới hiểu mình đã đụng vào kẻ tuyệt đối không thể đụng.

“Chung Cực sau từng ấy năm, xuất hiện nhân vật gì thế này?”

Chúng nữ lười để ý đến con hàng bị thôn phệ này, Tuế Nguyệt tự hào nói:

“Kỳ Nam đã mạnh đến vậy rồi!”

“Khanh khách, còn không xem là nữ nhi của ai?” Diễm Nguyệt Kỳ đắc ý nói:

“Cái Cửu Thiên Huyền Lăng này có ánh mắt đấy!”

“Giữ lại khí linh của nó!” Tứ nữ đều nở nụ cười…

Thiên địa tĩnh lặng, Đông Cực Hải nín thở trước cảnh tượng vừa xảy ra.

Việc Lạc Kỳ Nam chiến thắng không quá bất ngờ, dù sao thì nàng chính là Đại Công Chúa của Bá Việt Tông, từng có những chiến tích kinh người, là nữ cường giả đỉnh cấp hàng thật giá thật.

Nhưng làm mọi người kinh ngạc chính là thái độ của Cửu Thiên Huyền Lăng.

Thần vật cam tâm tình nguyện nhận chủ, chứng minh rằng biểu hiện của Lạc Kỳ Nam trong trận chiến đã chinh phục nó.

Nên biết rằng Bất Hủ Thần Vật có ngạo khí của riêng mình, bình thường sẽ không chấp nhận chung chủ với Thần Vật khác.

Mà Lạc Kỳ Nam đã làm nó buông bỏ ngạo khí, cam tâm tình nguyện theo nàng… đây mới là thứ làm chúng sinh bái phục.

Đông Hải Chiến Thần muốn lợi dụng nó đối phó nàng, cuối cùng tự làm tự chịu.

Có được dải lụa toả ra huyền quang vây quanh, hai đầu dải lụa quấn lấy hai ống tay áo, phần trên của dải lụa tự do tung bay trên đỉnh đầu… khiến dung mạo, khí chất của Lạc Kỳ Nam đều tăng thêm một bậc.

Toàn trường nhìn thấy mà thất thần, ngay cả nữ nhân cũng không ức chế được tim đập thình thịch.

Vẫn là Đông Hải Long Tổ định lực tốt nhất, nhanh chóng khôi phục tinh thần, vuốt râu cười haha:

“Sảng khoái, thần vật tự chọn chủ, xem ra lễ vật của chúng ta chuẩn bị thật sự cùng Đại Công Chúa có duyên.”

Cảm thụ được sự dễ chịu do Cửu Thiên Huyền Lăng mang lại, Lạc Kỳ Nam hài lòng gật đầu, trong trẻo lên tiếng:

“Lễ vật của Đông Cực Hải, ta rất hài lòng… còn có thu hoạch ngoài ý muốn!”

Lạc Kỳ Nam điểm tay, Phong Cấm Quy Tắc khoá lấy Chiến Thần Tháp cùng Hải Thiên Nộ Phủ, thu tạm chúng nó vào Bạch Ấn Điện.

“Loan Loan, ta sẽ dùng Hải Thiên Nộ Phủ thăng cấp tỷ!” Lạc Kỳ Nam thầm nghĩ.

Liên kết Huyết Thống ẩn đi, Bá Chủ Tử Giới tan biến… nàng thu liễm khí tức, ung dung hạ người rơi xuống Thăng Long Đài.

“Oa, đây chính là hình mẫu lý tưởng của ta!” Long Hoàng My nhìn đến ngây người, hai mắt toả sáng rực rỡ.

“Tham kiến Bá Việt Đại Công Chúa!” Đông Hải Long Tổ cao giọng hô vang.

Toàn trường lấy lại tinh thần, cuồng nhiệt gầm thét:

“Hoan nghênh Đại Công Chúa giáng lâm Đông Cực Hải!”

Lạc Kỳ Nam cong môi, trận chiến vừa rồi đã khẳng định vị thế của Bá Việt Tông, bằng không Đông Cực Hải không thể toàn tâm toàn ý nhiệt tình như vậy.

“Mời tỷ tỷ ngồi!” Long Hoàng My đến bên cạnh kéo tay nàng.

“Ừm, mọi người long trọng quá rồi, ta rất cảm kích.” Lạc Kỳ Nam mỉm cười, ngồi xuống chủ vị.

Không ai dám ý kiến gì, tám vị cường giả phân ra ngồi hai bên.

“Lễ vật ta đã nhận, thành ý của các vị cũng đã cảm nhận được.” Lạc Kỳ Nam đi vào vấn đề chính:

“Nói ra mong muốn của các vị!”

Tất cả im ắng, hầu hết vẫn chưa biết lý do chính mà Lạc Kỳ Nam xuất hiện ở đây, các nhân vật đứng đầu còn phải chuẩn bị lễ vật chưa từng có.

Đông Hải Long Tổ hít sâu một hơi, đại diện cho các Bất Hủ Thần mở miệng:

“Đông Cực Hải hy vọng được tiếp quản vùng đại khu Đông Bắc, nguyện ý thần phục dưới trướng của Bá Việt Tông… tài nguyên thu được từ Đông Bắc sẽ phân chia bảy - ba.”

“Bảy phần về Bá Việt Tông, chúng ta chỉ cần ba phần.”

“Hít!” Bát phương chấn kinh, nội tâm run rẩy.

Rốt cuộc đã hiểu vì sao Đông Hải Long Tổ nói đây là đại sự quyết định vận mệnh của Đông Cực Hải…

Có thêm một đại khu, đồng nghĩa có thêm địa bàn gấp đôi để phát triển, vô số cơ duyên, tài nguyên tiềm tàng và hàng triệu, hàng tỷ thế lực từ lớn đến nhỏ quy phục.

So với tiềm lực và tương lai như vậy, một kiện Bất Hủ Thần Vật đáng giá vô cùng.

“Phân chia năm - năm đi!” Lạc Kỳ Nam thoải mái nói:

“Các vị một nửa, tông môn một nửa.”

“Cái gì?” Các vị Bất Hủ đồng loạt chấn kinh.

Mỗi phần tài nguyên của một phương đại khu chính là số lượng khổng lồ, Đông Cực Hải tiếp quản và nhận ba phần đã là rất khá rồi, Đại Công Chúa còn nguyện ý chia cho bọn họ năm phần mười?

“Như vậy sao được chứ?” Đông Hải Long Tổ vừa mừng vừa sợ.

Các Bất Hủ Thần khác cũng vội vàng lắc đầu, cho rằng nàng đang thử lòng bọn hắn.

“Đối với người của mình, tông môn chưa từng keo kiệt.” Lạc Kỳ Nam thản nhiên nói:

“Nếu phụ thân của ta ở đây, ngài ấy cũng sẽ quyết định như vậy.”

“Quả nhiên là Bá Chủ Chi Nữ, phong thái và long dạ này khiến chúng ta bội phục!” Tám vị Bất Hủ Thần cảm thán chắp tay:

“Chúng ta sẽ quán xuyến Đông Bắc thật tốt, không để Bá Chủ và Bá Việt Tông thất vọng.”

“Yên tâm, tông môn gửi đến một số Bất Hủ Thần Thi hỗ trợ các vị.” Lạc Kỳ Nam nói thêm:

“Có thể ký khế ước!”

“Đừng vội, trước tiên yến tiệc, để chúng ta tiếp đãi công chúa thật chu đáo.” Mấy vị Bất Hủ vui vẻ đề nghị.

Tin đồn quả nhiên không sai, Bá Việt Tông chưa từng để người dưới trướng thiệt thòi.

Bọn họ từng thèm chảy nước miếng, ghen ghét với Tây Cực đạt được chỗ tốt… cuối cùng đã mãn nguyện rồi.

“Yến tiệc sao?” Lạc Kỳ Nam quét mắt nhìn, quả nhiên đã thấy Đông Long Cung chuẩn bị chu toàn mọi thứ, nhẹ gật đầu:

“Ta chỉ dùng yến một chút rồi rời đi… có chính sự cần làm!”

Nàng còn muốn đuổi đến trận chiến đó.

Cấm Khu.

“Bất Hủ Bá Chủ, ngươi nghĩ rằng chỉ cần có nhiều Bất Hủ Thần trong tay, là có thể khiêu khích uy nghiêm của Cấm Khu phải không?” Tiếu Lệ Phó Cấm lạnh lẽo lên tiếng:

“Nếu ngươi cho rằng Cấm Khu dễ xúc phạm như vậy, chính là sai lầm lớn nhất!”

“Thật vậy sao?” Lạc Nam hứng thú nói:

“Phó Cấm Chủ để bổn toạ mở mang tầm mắt xem nào!”

“Đã như vậy… ta sẽ khiến ngươi biết khó mà lui!” Tiếu Lệ Phó Cấm Chủ chậm rãi bước về phía trước.

Hắn đứng giữa đương trường, trong ánh nhìn chăm chú của đám người, hai tay nâng lên cao, uy nghiêm nói:

“Xuất hiện đi!”

ẦM!

Thiên địa chấn động…

Từng khoảng không gian từ trời và đất bỗng nhiên bị ngưng thành từng ô vuông gắn kết với nhau.

Nếu nhìn thật kỹ, đây là một bàn cờ tướng khổng lồ có bán kính lên đến ngàn vạn dặm.

Bàn cờ như ẩn như hiện, dung hợp cùng càn khôn…

Nửa bên bàn cờ là bên phía Cấm Khu, nửa bàn cờ còn lại hướng về phía Lạc Nam và chúng nữ.

Khoảnh khắc đó, toàn bộ nhân vật đang có mặt ở hiện trường đều như quân cờ bên trên bàn cờ.

Người đánh cờ duy nhất chỉ có Tiếu Lệ Phó Cấm, hắn điểm đầu ngón tay…

Khí thế, thực lực của cường giả Cấm Khu đồng loạt tăng lên…

Ngược lại… quy tắc, sức mạnh của Lạc Nam và chúng nữ đều bị áp chế, cảm giác không thể phát huy được một nửa chiến lực.

Không thể tưởng tượng, một bàn cờ lại có thể tác động cùng lúc đến hơn trăm vị Bất Hủ Thần.

“Các ngươi đã rơi vào Càn Khôn Kỳ Bàn của ta!” Tiếu Lệ Phó Cấm ngạo nghễ nói:

“Trong Càn Khôn Kỳ Bàn, những kẻ đối nghịch với ta chỉ là quân cờ mặc cho ta áp chế, bất kể là quy tắc, lực lượng hay thủ đoạn của các ngươi đều có thể bị ta rút ra, truyền cho quân cờ đứng về phía ta.”

“Hé hé hé, Tiếu Lệ đại nhân quá lợi hại.” Vô Ưu cười the thé, ánh mắt oán độc nhìn về phía Lạc Nam:

“Mong đại nhân lấy lại công bằng cho nô gia, kẻ đó dám đoạt mất Hoặc Thiên Mị Nhãn của ta!”

“Câm miệng!” Tiếu Lệ Phó Cấm nộ mắng:

“Bỏ cái giọng điệu ẻo lả đó cho ta!”

“Người ta…” Vô Ưu uỷ khuất rụt đầu trở lại, không dám tiếp tục ồn ào.

“Càn Khôn Kỳ Bàn này không tệ.” Lạc Nam gật gù đánh giá:

“Tuy nhiên để tác động cùng lúc từng ấy Bất Hủ Thần, ngươi cũng phải trả giá không nhỏ nhỉ?”

Hắn không tin Tiếu Lệ Phó Cấm có thể thống ngự cả bàn cờ theo ý mình mà không bỏ ra bất cứ thứ gì…

Nếu thật sự có thể làm vậy, Cấm Khu dù không có Cấm Chủ cũng đã sớm vô địch trong mọi trận chiến.

“Ánh mắt rất khá, Càn Khôn Kỳ Bàn chỉ có thể chuyền lực lượng của quân cờ sang quân cờ, người đánh cờ như ta sẽ tiêu hao!” Tiếu Lệ Phó Cấm sảng khoái thừa nhận:

“Nhưng dù là vậy, các ngươi cũng ăn không tiêu!”

Cấm Chủ không có ở Cấm Khu, Tiếu Lệ Phó Cấm không muốn khai chiến tổng lực với Bá Việt Tông vào lúc này…

Bởi hắn hiểu rằng dù có thắng, cũng chỉ là thắng thảm…

Tiếu Lệ Phó Cấm là người lý trí, hắn chưa từng xem nhẹ Bá Việt Tông, ngược lại từ lâu đã công nhận là đại địch.

Ngoại trừ Bất Hủ Bá Chủ, bên cạnh còn có Thái Cổ Viện Trưởng, Vạn Đạo Thần Chủ, Đôn Hoàng Lâu Chủ, Nghịch Thế Thần Chủ…

Tất cả đều là nhân vật không dễ trêu.

Khai chiến tổng lực đối với đôi bên vào lúc này là một điều rất bất lợi.

Hắn phơi bày ra nội tình và Càn Khôn Kỳ Bàn, chỉ hy vọng Bá Việt Tông biết khó mà rút lui.

“Có ưu thế của Càn Khôn Kỳ Bàn, ta sẽ đơn đấu với Lạc Nam!” Quan Phó Cấm tự tin nói:

“Các ngươi giải quyết những nữ nhân còn lại là được!”

So với Tiếu Lệ Phó Cấm, Quan Phó Cấm nóng nảy và táo bạo hơn.

Bá Việt Tông đã đánh đến tận cửa, ít nhất phải diệt một vài nữ nhân để kinh sợ thiên hạ.

Không thể để bất cứ ai cũng vọng tưởng khiêu khích Cấm Khu!

Nhưng mà lời tiếp theo của đối phương, lại khiến Quan Phó Cấm biến sắc.

“Các ngươi đánh giá hơi cao cái bàn cờ dởm này rồi đấy!” Lạc Nam cười tà:

“Lãnh Địa của bổn Bá Chủ, mở ra đi!”

Bá Chủ Chi Thành nhận lệnh, một cổ Bá Uy không cách nào hình dung bùng phát.

KENG! KENG! KENG! KENG! KENG!

Chiến kỳ ngân vang, hàng trăm thanh Bá Chủ Chiến Kỳ từ trên tường thành bắn lên thiên không, sau đó như trường thương thẳng tắp, cắm xuống thiên địa, xuyên thẳng vào mặt bàn cờ.

Lấy Bá Chủ Chi Thành làm trung tâm, thông qua từng thanh Bá Chủ Chiến Kỳ, Bá Chủ Lãnh Địa phô thiên cái địa giáng xuống…

RĂNG RẮC…

Khoảnh khắc đó, thanh âm rạn nứt của không gian vang lên, bàn cờ càn khôn trở nên vặn vẹo, quy tắc có dấu hiệu vỡ tan.

Sự áp chế đối với Lạc Nam và chúng nữ hoàn toàn biến mất, ngược lại chiến lực của Bá Chủ, Bá Hậu, Bá Phi và Công Chúa đều cuồn cuộn đề thăng.

“Hự…” Tiếu Lệ Phó Cấm rên lên một tiếng, Càn Khôn Kỳ Bàn của mình vậy mà bị toà thành kia áp đảo toàn diện, chiếm lại quyền làm chủ không gian.

Trong lúc nhất thời, Cấm Khu lặng ngắt…

Mời cả nhà tham gia event “Cấm Chiến” trên web để sôi động ạ.

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Độc giả có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

AgriBank: 1809205083252 - TechcomBank: 8822261998

Momo: 0942.973.261 - Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail. com

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio:

https://www.youtube.com/@Truyen

Bạn cần đăng nhập để bình luận