Con Đường Bá Chủ

Chương 3471: HUYẾT NGỌC CHU SA! New

#CDBC #hau

CHƯƠNG 3471: HUYẾT NGỌC CHU SA!

Đối với lão đầu mà nói, gia tộc bị diệt, tâm nguyện các đời gia chủ chưa hoàn thành… lão chỉ sống để hoàn thành hai lý tưởng, một là báo thù, hai là tìm ra nguyên nhân cái chết của tổ tiên.

Mà hiện tại, Lạc Nam đã hoàn thành một tâm nguyện, sau đó sẽ tiếp tục giúp lão báo thù.

Hữu Văn làm sao có thể không cảm kích?

Nếu dùng phần đời còn lại để báo đáp, cống hiến và phát triển cho tông môn của hắn, đào tạo ra thế hệ hậu bối có tiềm năng, xem như chính là kết cục viên mãn.

“Đứng lên đi! Tông môn chúng ta không có nhiều quy cũ, gặp tông chủ không cần quỳ.”Lạc Nam nói.

Chuyến đi Đông Cực Hải lần này mang đến nhiều thu hoạch, còn nạp thêm được ba vị đệ tử và một vị Bá Lão cho Bá Việt Tông, thật sự khiến hắn hài lòng.

Phất tay đem năm vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm ném vào trong Bạch Ấn Điện, dặn dò nói:

“Hấp thụ và hồi phục trạng thái toàn thịnh đi! Còn giúp nữ nhi của ta đột phá Bất Hủ!”

“Hì hì, Bá Chủ thật hào phóng…”Tiểu nha đầu khí linh nịnh nọt híp mắt cười, nhưng lại cắn cắn môi, hai tay xoa xoa vào nhau:

“Nhưng mà năm vạn sợ rằng chưa đủ nha.”

Lạc Nam xụ mặt, nghĩ lại thì Bạch Ấn Điện thương tổn quá nghiêm trọng, lại còn bị đập nát mấy chiếc cột trụ ở tầng thứ nhất, yếu đến mức không thể tự thân rời khỏi đáy biển.

“Thôi được, cầm thêm năm vạn, thiếu thì nói với ta.”Hắn cắn răng, lại móc túi đầu tư.

Vì tiền đồ của đại công chúa, không thể keo kiệt.

“Đa tạ Bá Chủ đại nhân, ta sẽ cố gắng phục hồi thật tốt.”Tiểu khí linh vui vẻ.

ONG ONG ONG…

Bạch Ấn Điện ở trong đan điền hắn, bắt đầu hấp thụ Nguyên Khí trị thương.

“Vẫn còn một bí cảnh chưa thăm dò.”Lạc Nam vuốt cằm.

Trước đó bầy Xích Nha Hắc Ám dò được hai nơi bí mật, một nơi là Sát Phù Lung mà Hữu Văn ẩn thân hồi phục, còn một nơi khác hắn chưa tìm đến, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Nghĩ đến đây, hắn xách lấy Hữu Văn, mở ra màn nước không gian giữa lòng biển, trực tiếp bước vào.

Gợn sóng lăn tăn, hai người đã xuất hiện trước một tàn trận mục nát.

“Ồ? Ở đây vậy mà có di tích?”Hữu Văn giật mình.

Nơi này là một di tích bỏ hoang chìm dưới đáy biển, được bao phủ bởi một toà trận pháp không còn nguyên vẹn.

Lạc Nam đánh giá, có thể nhận ra cái tàn trận này trước đây là một toà Sát Trận, hơn nữa còn là Sát Trận cấp Bất Hủ.

Bởi vì chỉ có Sát Trận cao cấp như thế mới tồn tại được đến ngày hôm nay, trước áp lực đè nặng của đại dương vô tận.

Đổi lại là Siêu Thần Trận Pháp, những trận văn yếu ớt này từ lâu đã sớm bị ép đến vỡ tan, hoà cùng dòng nước cả rồi.

Có thể suy đoán, di tích này từng thuộc về một nội tình Bất Hủ, không biết vì nguyên nhân gì mà lâm vào huỷ diệt, chìm vào Đông Cực Hải… giờ đây chỉ còn sót lại những tàn trận và kiến trúc hoang tàn.

“Vào thôi!”Hắn phất tay, cùng với Hữu Văn bước qua một lỗ hổng trận pháp, xâm nhập vào bên trong.

Bên ngoài nhìn qua thì giống di tích, tiến vào trong mới phát hiện đây là cả một hòn đảo lớn, không có dấu hiệu của sự sống.

Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn mở ra, Bất Hủ Thần Hồn soi rọi không gian, thấu thị mọi ngõ ngách.

“Ồ, nơi này đã từng là một hòn đảo chuyên luyện Huyết!”Lạc Nam mỉm cười.

Hữu Văn nghe vậy cẩn thận quan sát một hồi, âm thầm thán phục ánh mắt của một vị Bất Hủ.

Khắp hòn đảo này không có lưu lại dù chỉ là một đốt xương, nhưng lại còn vài tia máu rất nhỏ dính trên những kiến trúc.

Nếu chỉ là máu huyết của tu sĩ bình thường, chắc chắn đã sớm bị vết tích thời gian và hoàn cảnh nơi này xoá đi.

Nhưng những tia máu này lại ẩn chứa lực lượng nồng đậm và độ tinh khiết vượt mức bình thường, chứng tỏ người ở đây đã từng chủ tu Huyết Đạo.

Trước đó Hữu Văn không hề lưu tâm, nhờ Lạc Nam đề cập mới có thể nghĩ đến điểm này.

“Đáng tiếc, có vẻ chẳng còn thứ gì hấp dẫn.”Hắn nhún nhún vai.

“Chưa chắc chủ nhân, ta ngửi thấy mùi thú vị!”Kim Thần Nhi chợt truyền âm.

“Xú nha đầu, còn không mau nói?”Lạc Nam hừ một tiếng.

Đồ vật có thể khiến Kim Thần Nhi cảm thấy thú vị, chắc chắn là không tầm thường.

“Bổ đôi hòn đảo này ra, che giấu rất tốt nhưng chưa qua được cảm ứng của ta.”Kim Thần Nhi nhếch môi.

Lạc Nam nghe vậy, đơn giản động ý niệm.

NGAO!

Bất Hủ Bá Long hiện ra, kích thước khổng lồ bao trùm cả hòn đảo, đôi Bất Hủ Long Trảo thô bạo chụp lấy hai ngách của đảo như chụp một khối bánh, thô bạo xé toạc.

ROẸT!

Cả hòn đảo trong nháy mắt bị xé làm đôi, di tích chính thức tiêu tùng, khói bụi mù mịt.

Mà ở giữa đống hỗn độn, có thứ lọt vào tầm quan sát của Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn.

Đó là một mảnh vụn như huyết pha lê, kích thước chỉ lớn bằng vài ngón tay chụm lại.

Rất nhỏ…

ONG!

Nhưng sự xuất hiện của nó lại khiến Huyết Đỉnh trong đan điền của Lạc Nam rung lên.

“Không lẽ là…”Nhịp tim của hắn đập lên thình thịch, vội vàng nắm lấy mảnh vụn pha lê đỏ vào tay.

Mảnh pha lê như cảm thụ được sự sống, phần ngạnh sắc lẹm của nó lập tức cắm vào lòng bàn tay của hắn.

KENG!

Nào ngờ gặp phải Bất Hủ Thần Khu, pha lê căn bản không thể làm Lạc Nam bị thương, màu sắc liền trở nên ảm đạm.

Lạc Nam nhếch mép: “Ngươi muốn máu à?”

Pha lê nhẹ lắc lư, có vẻ phản ứng với lời nói của hắn.

Điều động Bất Hủ Tinh Huyết, nhỏ một giọt vào mảnh pha lê.

Như gặp được tài nguyên trân quý nhất thế gian, mảnh pha lê tham lam hấp thụ lấy, luyện hoá một giọt Bất Hủ Tinh Huyết.

Khoảnh khắc đó, nó toả sáng rực rỡ giữa biển đen, ánh sáng đỏ thẳm…

Từ trên pha lê, chiếu rọi ra hư ảnh của một cổ quan tài màu đỏ tươi đầy diễm lệ và thê mỹ.

Quan tài toả ra khí tức Bất Hủ, bên trên tràn ngập những luồng huyết văn đang luân chuyển như có được sinh mệnh.

KẼO KẸT…

Nắp quan tài mở ra, một tuyệt thế giai nhân từ trong đó mở mắt khiến Hữu Văn trợn mắt há hốc mồm.

Cả đời lão chưa từng thấy mỹ nhân đỉnh cấp như vậy.

Nàng có một đầu tóc dài đỏ tươi chảy xuống tận gót chân, huyết y sặc sỡ, thân thể mảnh khảnh thon dài khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng che chở, làn da trắng muốt gần như trong suốt, bờ môi đỏ thẳm như máu, ánh mắt kiêu sa, đồng tử như hai giọt máu ngưng tụ thành, yêu dị đến cực điểm.

Vẻ đẹp này vốn dĩ không nên tồn tại giữa thế gian.

Đó là đánh giá của Hữu Văn, còn Lạc Nam cũng phải gật gù tán thưởng.

Dung nhan của nàng không thua gì Dị Nữ hay Ma Hậu, là sự yêu dị tự nhiên, toả ra khí chất bí hiểm khó lòng nắm bắt.

Khi nàng hiện thân, hư ảnh của quan tài kia cũng biến mất, chỉ còn lại mảnh pha lê đang phản chiếu hình dáng của nàng.

ONG ONG ONG…

Huyết Đỉnh rung động không ngừng, có cảm giác rất muốn vị này trở thành Nữ Linh của nó.

“Ngươi im lặng cho ta!”Lạc Nam bất mãn truyền âm:

“Đường đường là Huyết Đỉnh của Bá Chủ, sao có thể mất giá như vậy?”

Bất quá Huyết Đỉnh phản ứng cũng có nguyên do của nó.

Hiện tại trong tất cả đại đỉnh, chỉ còn Hồng Mông Đỉnh và Huyết Đỉnh chưa có nữ linh.

Huyết Đỉnh rất vội, không muốn thua kém các đỉnh khác.

Mà lúc này, ánh mắt của nữ tử xem nhẹ sự tồn tại của Hữu Văn, chỉ tập trung vào Lạc Nam, hé mở đôi môi đỏ thắm:

“Tinh huyết của đạo hữu là mỹ vị cao cấp nhất mà ta từng được nếm, một giọt đủ để si mê cả đời, chất lượng lại rất cao.”

Bất Hủ Thần Huyết trích ra từ Bất Hủ Thần Khu, đây chính là tài nguyên được sản xuất từ Bá Chủ, có thể không ngon sao?

“Haha.”Lạc Nam bật cười nói:

“Nếu nàng thích, mỗi ngày ta có thể cho nàng thưởng thức đến ngán thì thôi, mấu chốt là phải theo ta!”

Nữ tử kỳ quái nhìn hắn, môi đỏ mỉm cười: “Đạo hữu không sợ gặp hoạ sao?”

“Thế gian này, thật sự rất ít người có thể gây tai hoạ cho ta.”Lạc Nam nhún nhún vai.

Nghe lời này của hắn, ánh mắt nữ tử lấp loé, thổ khí như lan, thanh âm lại ẩn chứa một tia uy hiếp:

“Đạo hữu biết qua vùng trung tâm của Chung Cực Giới chứ?”

“Chưa đến chơi lần nào, nhưng cũng chiến qua rồi.”Lạc Nam thoải mái đáp.

Lời này không tính là nói dối, bởi vì hắn đã chiến với Diệt Quy Thần Chủ đến từ Cấm Khu, cũng xem như đã từng đánh qua.

Không do dự nữa, nữ tử hít sâu một hơi, ôn nhu đáp:

“Nếu đạo hữu không chê, ta nguyện ý theo ngài.”

“Sảng khoái!”Lạc Nam gật đầu đáp ứng, bàn tay vô thức vuốt ve mảnh pha lê.

“Ưm…”Nào ngờ động tác của hắn khiến nàng rên rỉ, gò má đỏ hồng, ánh mắt mang theo thẹn thùng và oán giận trừng hắn:

“Nó tạm thời như thân thể của ta, mong ngài đừng làm loạn.”

“Thật sao?”Lạc Nam cảm thấy thú vị, nhưng vẫn giữ ý tứ buông lỏng tay, không muốn đường đột mỹ nhân.

Hữu Văn ở bên cạnh tròn xoe mắt, đây là cách tông chủ chinh phục mỹ nhân bí ẩn sao? Cũng quá nhanh chứ hả?

Chú ý đến sự tồn tại của lão đầu này phá hư phong cảnh, Lạc Nam trực tiếp thu lão vào hỗn độn.

Biển cả tĩnh lặng nhất thời chỉ còn lại hắn và nữ tử tóc đỏ.

Lạc Nam thong dong bước đi, pha lê cầm trên tay vẫn phản chiếu hư ảnh của mỹ nhân trôi nổi theo cạnh, hư hư thật thật.

“Ta là Lạc Nam, nàng tên là gì?”Hắn chủ động bắt chuyện.

“Ngài có thể gọi ta là Huyết Ngọc hoặc Chu Sa.”Giai nhân khẽ đáp.

“Chu và Huyết đều đại diện cho màu đỏ, nhưng hai cái tên này không quá liên quan.”Lạc Nam tấm tắt lấy làm kỳ lạ:

“Tại sao nàng có hai cái tên này?”

“Vì ta là sự dung hợp giữa bọn họ.”Nàng giải đáp.

Lạc Nam giật mình nghiêng đầu, cẩn thận quan sát nàng hồi lâu, hít một ngụm lãnh khí:

“Tàn hồn Bất Hủ và… một luồng linh trí?”

“Ánh mắt của đạo hữu rất độc, nhanh như vậy đã nhận ra.”Giai nhân than thở.

“Linh trí này không thuộc về tàn hồn Bất Hủ, càng giống như…”Lạc Nam không dám tin:

“Khí linh của Bất Hủ Thần Vật?”

“Đúng.”Nàng gật đầu.

Không để hắn thắc mắc, môi đỏ hé mở, chậm rãi giải thích:

“Nhiều năm về trước, Xích Huyết Thần Đảo cũng là Bất Hủ Nội Tình có tiếng tăm ở Đông Cực Hải, Đảo Chủ là Huyết Luyện Nữ Thần - Chu Sa, chấp chưởng trong tay Bất Hủ Thần Vật - Huyết Thế Thần Quan.”

“Vốn nghĩ rằng Bất Hủ Thần sẽ có thể cao cao tại thượng, nào ngờ vẫn trở thành con mồi trong mắt kẻ khác.”

“Một đại nhân vật tại trung tâm thế giới vì ngấp nghé Huyết Thế Thần Quan, cử ra ba vị Bất Hủ Thần tấn công Xích Huyết Thần Đảo.”

“Kết cục chính là tận diệt, một mình Huyết Luyện Nữ Thần căn bản không phải đối thủ.”

“Huyết Thế Thần Quan bị cướp, Huyết Luyện Nữ Thần ngã xuống.”

“Nhưng không ai biết rằng, vào thời khắc cuối cùng, Huyết Luyện Nữ Thần đã tách ra một tia tàn hồn, dung hợp cùng mảnh vỡ của Huyết Thế Thần Quan.”

“Mà khí linh của Huyết Thế Thần Quan là Huyết Ngọc cũng đã bí mật tách khỏi vật chủ, ẩn trốn bên trong mảnh vỡ.”

“Tam đại cường giả mang đi một Bất Hủ Thần Vật vô hồn.”

Lạc Nam nghe đến đây nhíu mày: “Các nàng dùng thủ đoạn gì ẩn nấp khỏi cảm ứng của chúng?”

Trước đó nếu không có Kim Thần Nhi linh mẫn, ngay cả hắn cũng không cảm ứng được sự tồn tại của mảnh pha lê, ba tên cường giả của Cấm Khu không phát hiện cũng là dễ hiểu.

Hắn chỉ tò mò các nàng dùng cách gì qua mặt mình…

“Bí pháp - Cách Huyết Thuật, người nào có máu sẽ không thể cảm ứng được sự tồn tại của ta.”Mỹ nhân có chút tự hào, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, các nàng đương nhiên không hy vọng phải dùng đến Bí Pháp này.

Lạc Nam quan sát mảnh vỡ pha lê, hoá ra đây là mảnh vỡ đến từ Huyết Thế Thần Quan, cũng chính là hư ảnh quan tài vừa rồi phản chiếu.

“Bọn chúng vì sao muốn cướp Huyết Thế Thần Quan, Đông Cực Hải không có Bất Hủ Thần giúp đỡ nàng sao?”Hắn hỏi.

“Ta không biết mục đích, còn các Bất Hủ Thần ở Đông Cực Hải vì sao phải giúp ta?”Mỹ nhân kỳ quái hỏi ngược lại hắn:

“Chúng chỉ nhắm vào Xích Huyết Thần Đảo, đâu có ảnh hưởng gì đến bọn hắn?”

“Nếu lần lượt các Bất Hủ Thần ở Đông Cực Hải bị diệt, chẳng phải Cấm Khu có thể thôn tính vùng đại hải này sao?”Lạc Nam bực bội nói:

“Đông Cực Hải không đoàn kết à?”

“Cấm Khu là gì?”Mỹ nhân ngơ ngác.

Lạc Nam á khẩu…

“Phu quân, có lẽ vào thời điểm Xích Huyết Thần Đảo bị diệt, Cấm Khu vẫn chưa bộc lộ ra dã tâm.”Thần Huyền Huân truyền âm.

“Có lý.”Lạc Nam hiểu ra, chẳng trách nàng luôn gọi chỗ đó là trung tâm Chung Cực mà không phải là Cấm Khu.

Bởi vì khi Xích Huyết Thần Đảo bị tiêu diệt, Cấm Khu vẫn chưa thể hiện tham vọng thống trị toàn Chung Cực, dẫn đến các Bất Hủ Thần khác cho rằng Xích Huyết Thần Đảo và ba vị Bất Hủ đại chiến chỉ vì ân oán cá nhân, thế giới mạnh được yếu thua, bọn họ cũng chẳng rảnh xen vào.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của mỹ nhân, Lạc Nam giải thích về dã tâm của Cấm Khu, dẫn đến các thế lực phải liên thủ chống lại, ví dụ Tây Cực là điển hình.

“Còn có chuyện như thế.”Nàng giận đến mím môi:

“Xem ra việc diệt đi Xích Huyết Thần Đảo nằm trong tính toán của chúng.”

“Mọi thứ đều là vận mệnh sắp đặt.”Lạc Nam thoải mái nói:

“Nếu Cấm Khu không ra tay, ta cũng không thể có được nàng.”

Mỹ nhân cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn, khẽ cắn phiến môi chín mọng lên tiếng:

“Nói thật, Chu Sa đã chết, Huyết Thế Thần Quan bị cướp, ta không còn nhiều giá trị để ngài sử dụng đâu.”

Lời này là thật, nàng tự thấy mình chẳng có lợi ích gì.

Thực lực không có, Bất Hủ Thần Vật cũng không.

Chỉ còn lại một tàn hồn, một linh trí và một mảnh vỡ, thậm chí nếu không nhờ giọt máu của hắn, nàng vẫn còn ngủ say…

Nàng đối với Bất Hủ Thần, chẳng có chút ý nghĩa gì.

Sở dĩ nàng tồn tại đến ngày hôm nay, đơn giản vì không cam lòng ngã xuống, càng không cam lòng để Huyết Thế Thần Quan hoàn chỉnh rơi vào tay địch mà thôi.

Lạc Nam nghe vậy, trực tiếp triệu hoán Huyết Đỉnh, mỉm cười nói:

“Ai nói không có giá trị? Phải là vô giá!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Đa tạ các độc giả ủng hộ e.

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.

Bạn cần đăng nhập để bình luận