Con Đường Bá Chủ

Chương 3611 CÁI GIÁ! Mới

Đại chiến tại Cấm Khu, chính là trung tâm của Chung Cực Giới…

Sau khi các Bất Hủ Thần liên tục phát động thế công hùng mạnh, quy mô tàn phá đã càng lúc càng lớn, kinh động đến tất cả các Đại Khu khác.

Nhưng mà với trận chiến giữa hai thế lực mạnh nhất Chung Cực Giới hiện nay, các thế lực và nội tình Bất Hủ trung lập khác thật sự không dám xen vào, sợ dẫn lửa thiêu thân, chỉ có thể âm thầm quan chiến.

Ngược lại, Băng Nguyên Cung, Hư Không Cổ Tộc, Đông Cực Hải và Tây Cực đang sẵn sàng chi viện bất cứ lúc nào, dù sao thì bọn họ đã đầu nhập hoàn toàn vào Bá Việt Tông, dù trả bằng mọi giá cũng muốn Bá Việt Tông giành được thắng lợi.

Chỉ là trước đó đã nhận được tin của Lạc Nam, không có lệnh của hắn… tạm thời chưa thể xen vào.

Cũng ở thời điểm này, bốn thân ảnh lặng lẽ tập hợp trên thương khung, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống Chung Cực Giới, chân mày nhíu chặt.

Nếu Lạc Nam có thời gian quan sát, sẽ nhận ra một trong bốn vị này có Bắc Huyền ở phương Bắc.

Mà ba cường giả khác có thể sóng vai cùng Bắc Huyền, thực lực đều vô cùng kinh khủng.

“Bá Việt Tông và Cấm Khu chiến đến mức này, dù bên nào thắng… phe còn lại cũng sẽ nhận vô số thương vong.” Một lão nhân trầm giọng nói:

“Nhưng bằng bốn người chúng ta liên thủ, chưa chắc có thể khiến bọn hắn nghe lời mà dừng tay.”

“Lạc Nam hiện tại sâu không lường được, quả thật có tư cách không nể mặt.” Bắc Huyền nặng nề gật đầu.

“Haizz.” Một bà lão cảm thán nói:

“Năm xưa nhận ra Cấm Chủ là nhân vật tuyệt thế, chúng ta không ngăn cản y thành lập Cấm Khu, hy vọng Cấm Khu sẽ trở thành một cổ sức mạnh chủ lực để cõi Âm phải kiêng kỵ, không dám ngấp nghé Dương Thế ta.”

“Nào ngờ Bất Hủ Bá Chủ ngang trời xuất thế, lại lập xuống Bá Việt Tông phát triển kinh khủng như vậy, có thể uy hiếp đến Cấm Khu.”

“Các vị nói xem, Lạc Nam và Cấm Chủ ai xuất chúng hơn?”

“Khó mà nói.” Ba vị thần lão thở dài lắc đầu, Bắc Huyền vuốt râu:

“Nếu Bá Việt Tông và Cấm Khu không có thù hằn, bằng vào hai thế lực của bọn hắn song song tồn tại, duy trì thế cân bằng của Chung Cực và những tồn tại đang lánh đời, Âm Gian càng không dám làm bừa.”

“Nhưng nếu Bá Việt Tông và Cấm Khu lưỡng bại câu thương, tin tức này một khi truyền đến Âm Gian, hậu quả khó mà tưởng tượng.”

Dù sao thì Bất Hủ Thần không phải rau cải trắng, nhìn khắp Chung Cực Giới hiện tại… Cấm Khu và Bá Việt Tông là hai nội tình sở hữu nhiều Bất Hủ Thần nhất.

Bọn họ giống như hai cây cột trụ, chống đỡ sự yên bình của Dương Thế.

Thử tưởng tượng nếu hai cây cột trụ này tự tàn phá lẫn nhau, Dương Thế chắc chắn lâm nguy…

“Theo ta được biết, ân oán giữa Cấm Khu và Bá Việt Tông không quá lớn.” Một lão nhân nghiêm nghị nói:

“Chủ yếu là do Cấm Khu muốn giữ vị trí độc tôn nên muốn dạy dỗ Bá Việt Tông một trận, nào ngờ càng đánh càng thiệt thòi, ngoài ra không có quá nhiều cừu hận sinh tử.”

“Nếu như để Cấm Khu hạ mình xin lỗi, chấp nhận giao trả Huyết Thế Thần Quan và bồi thường… với tính cách của Lạc Nam, không chừng có thể bỏ qua.”

Ánh mắt ba vị còn lại loé lên, Bắc Huyền lên tiếng: “Hay để lão phu đi khuyên bọn hắn tạm dừng chiến!”

“Nếu vẫn không được thì sao?” Bà lão kia hỏi.

“Vậy chúng ta chỉ còn cách cưỡng ép mở ra Giới Bích, thúc giục Cấm Chủ trở về.” Bắc Huyền trầm giọng:

“Có Cấm Chủ toạ trấn Cấm Khu, Lạc Nam sẽ phải nhượng bộ lui binh, duy trì thế cân bằng!”

“Vậy lỡ Cấm Chủ nổi điên, muốn chiến đến cùng thì sao?” Lão nhân nhíu mày đưa ra trường hợp xấu nhất.

“Nếu Cấm Chủ làm càn, bốn chúng ta sẽ đứng về phía Bá Việt Tông, khiến y biết khó mà lui.” Bắc Huyền quyết định.

“Tốt, vậy giao cho lão già ngươi!” Ba vị lão thần chấp nhận:

“Chúng ta có Bất Hủ Thần Vật câu thông Âm Dương, mở Giới Bích không phải vấn đề khó.”

“Được!” Bắc Huyền phất tay, thân ảnh biến mất.

Chiến trường vẫn khốc liệt… Thuỷ Hoang Bá Hậu kịch chiến một vị Cấm Lão được xưng là Đế Kiếm mà không rơi vào thế hạ phong.

Nguyên nhân vì nàng chính là Bá Hậu của Bá Chủ Lãnh Địa, được thiên địa cường hoá không thua Bá Chủ chút nào.

Yên Nhược Tuyết đứng trên Đế Quân Thần Toạ, có Bất Hủ Hoang Thần hộ thân, lại có Thuỷ Hoang Thần Quân trong đan điền cung cấp sức mạnh.

Dù chỉ sở hữu một kiện Bất Hủ Thần Vật, vẫn khiến Đế Kiếm Cấm Lão sở hữu ba kiện Bất Hủ Thần Vật không làm gì được mình.

Nhưng Yên Nhược Tuyết cảm thấy chưa đủ, nàng còn muốn đánh bại Cấm Lão.

“Nương Khanh!” Bá Hậu hé môi, Ngự Yêu Đạo Quyết vận chuyển.

“Hiểu!” Thuỷ Nương Khanh cười lên sảng khoái, hoá thành một luồng thần quang dung nhập cơ thể Yên Nhược Tuyết.

RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG…

Bốn tiếng rống thịnh nộ như đến từ nguyên thuỷ vang lên, sau lưng Yên Nhược Tuyết xuất hiện hư ảnh Tứ Tổ Lôi Lân gồm Tổ Thuỷ Kỳ Lân, Tổ Lôi Kỳ Lân, Hỗn Độn Kỳ Lân và Hồng Mông Kỳ Lân.

Yên Nhược Tuyết tiếp nhận tu vi của Thuỷ Nương Khanh, chiến lực nhảy vọt.

Chưa dừng lại ở đó, Hải Thần Tam Xoa Kích cũng hiện ra trên tay Yên Nhược Tuyết.

Ngay lập tức, hai môn Công Pháp Bất Hủ vận chuyển, Yên Nhược Tuyết phá không mà lên.

Đạp lên sóng thần vạn trượng dưới chân, cuốn lên Lôi Sa ngập trời…

Tứ Lân gào thét, Bất Hủ Hoang Thần tăng cường sức mạnh, Yên Nhược Tuyết một kích cắm xuống:

“Hải Thần Chi Nộ - Hoang Thần Bá Uy!”

“Ngươi!” Đế Kiếm Cấm Lão tay cầm Viêm Đế Kiếm và Băng Cực Kiếm có chút kinh hãi, nhưng vẫn cắn răng đối kháng.

Phóng thích cùng lúc Viêm Đế Thế - Băng Cực Thế và Kiếm Thế, Băng Hoả Lưỡng Trọng Thiên hoàn mỹ dung hợp, tung ra hai kiếm ngang trời.

ĐÙNG!

Không gian rung chuyển, Đế Kiếm Cấm Lão liên tục bị chấn lui, không dám tin thốt lên:

“Sao đột nhiên mạnh đến vậy?”

Nguyên nhân vì Thuỷ Nương Khanh cũng là Bá Phi được Bá Chủ Lãnh Địa cường hoá, khi dung hợp cùng Yên Nhược Tuyết, Bá Hậu và Bá Phi nhất thể, thực lực tăng vọt.

“Chết!” Yên Nhược Tuyết thừa thắng xông lên, Hải Thần Tam Xoa Kích hiệu lệnh hư ảnh ngàn vạn Thuỷ Hệ Thần Thú gào thét mà ra.

Một kích như thiên quân vạn mã, cộng hưởng cùng Đế Quân Thần Toạ, Quân Thế tuyệt luân, thô bạo đâm đến.

“Đã như vậy!” Đế Kiếm Cấm Lão hừ lạnh:

“Loạn Vũ Kiếm Dực - hiện!”

KENG…

Sau lưng Đế Kiếm Cấm Lão mọc ra một đôi cánh, mỗi sợi lông vũ trên đôi cánh này đều là một thanh tiểu phi kiếm.

“Loạn Vũ Kiếm Trận!” Đế Kiếm Cấm Lão ngạo nghễ quát lên.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…

Kiếm Dực bắn ra hàng vạn thanh phi kiếm, mỗi một thanh đều có thể trọng thương Bất Hủ Thần, kết thành Kiếm Trận cuồng loạn bắn phá.

Loạn Vũ Kiếm Trận đâm xuyên từng đợt sóng thần, chém nát yêu quân, hung hăng va đập cùng Hải Thần Tam Xoa Kích.

Đế Kiếm Cấm Lão biến mất, xuất hiện trước mặt Yên Nhược Tuyết, vung lên song kiếm trảm xuống đầu nàng.

“Cút!” Bất Hủ Hoang Thần hộ thân của Yên Nhược Tuyết gầm lên, mọc ra hàng nghìn cánh tay tung chưởng.

OÀNH OÀNH OÀNH…

Chẳng khác nào Pháp Tướng khổng lồ, chưởng ấn đầy trời đánh tan kiếm thế, đẩy lùi Đế Kiếm Cấm Lão hàng vạn dặm.

Đại chiến vẫn đang cao trào, Lạc Nam và Tiếu Lệ Phó Cấm lạnh lùng nhìn nhau…

“Thực lực của ngươi, có vẻ mạnh hơn tên họ Quan kia.” Lạc Nam cười tà.

“Bất Hủ Bá Chủ, ngươi ẩn giấu sâu đến mức nào?” Tiếu Lệ Phó Cấm gằn giọng.

Cả hai người đều được thiên địa xung quanh mình tác động mà tăng cường chiến lực.

Lạc Nam có Bá Chủ Chi Thành, Tiếu Lệ Phó Cấm có Càn Khôn Kỳ Bàn…

“Muốn biết ta sâu cạn thế nào, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Lạc Nam nhếch mép:

“Hôm nay đánh đến khi nào Cấm Chủ của các ngươi cút ra mới sảng khoái!”

“Muốn chết!” Tiếu Lệ Phó Cấm nổi giận quát lên, một tay nâng lên bầu trời.

Càn khôn vặn vẹo dữ dội…

Lạc Nam ung dung bình thản, Cấm Kỵ Bá Nhãn vẫn đang chuyển động, hắn muốn xem thử kẻ này có thủ đoạn gì.

Chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười mà Tiếu Lệ Phó Cấm đeo trên mặt cũng là Bất Hủ Thần Vật, nó vậy mà khiến Cấm Kỵ Bá Nhãn không thể nhìn thấu, từ đó không thấy rõ dung mạo của kẻ này.

ĐÙNG!

Một tiếng nổ tung như phích lịch chợt vang giữa chiến trường thu hút sự chú ý.

Chỉ thấy một cái mai rùa lớn không kém gì Bá Chủ Chi Thành trồi lên, nghiền nát đại điện.

Khi song phương còn nghĩ rằng đó là thủ đoạn của phía đối thủ, cái mai rùa to lớn này bỗng nhiên hoá thành một lão quy già, hai mắt tang thương, cao giọng nói:

“Cấm Khu cùng Bá Việt Tông, mời hai vị dừng tay!”

“Dừng cái rắm, lão già này là ai?” Tiểu Thiên Ý bất mãn bĩu môi, nàng vừa mới nhắm vào Quan Phó Cấm, Tuyên Cổ Đấu Trường sẵn sàng bành trướng.

Mà Quan Phó Cấm cũng chẳng e ngại chút nào, ngược lại muốn xem thử Tán Thần Mộ Địa của mình so với Tuyên Cổ Đấu Trường sẽ như thế nào.

“Bắc Huyền!?” Lạc Nam và Tiếu Lệ Phó Cấm đều nhận ra thân phận của lão rùa già.

“Lão già, ngươi quản hơi nhiều chuyện rồi đó!” Lạc Nam trầm giọng nói:

“Lần trước ở phía Bắc, bổn toạ đã nể mặt của ngươi mà dừng tay, nhưng nơi này không phải địa bàn của ngươi!”

Tiếu Lệ Phó Cấm ánh mắt lấp loé, dường như đã đoán ra dụng ý của Bắc Huyền, tạm thời thu liễm thế công, án binh bất động.

Đại chiến đang cao trào, bởi vì sự xuất hiện của một nhân vật mà rơi vào tĩnh lặng.

Bởi vì thực lực của Bắc Huyền không tầm thường, đủ để tác động đến kết quả…

Đổi lại là một Bất Hủ Thần bình thường khác, ai thèm quan tâm?

“Bất Hủ Bá Chủ, lão phu hy vọng có thể kết thúc trận chiến này ở đây.” Bắc Huyền nghiêm túc hướng hắn chắp tay.

“Lão rùa già, lão nương đánh còn chưa đã ghiền!” Đình Manh Manh nóng nảy quát.

“Muốn phu thê chúng ta dừng, ngươi nghĩ mình là ai?” Hi Vũ cũng hừ lạnh.

“Lão phu không là ai cả, chỉ là một lão nhân gần đất xa trời, dùng chút sức mọn vì đại cục của Chung Cực Giới làm trọng.” Bắc Huyền nghiêm nghị nói:

“Các vị ở đây đều biết đến sự tồn tại của Âm Gian, nó giống như thế giới song song với Dương Thế, nhưng lại nguy hiểm và khốc liệt hơn rất nhiều.”

“Âm Gian vẫn luôn ngấp nghé Dương Thế ta, nếu Bá Việt Tông và Cấm Khu chiến đến thương vong thảm trọng, lúc đó Dương Thế lấy gì chống lại sự xâm chiếm của Âm Gian?”

“Hừ!” Tiếu Lệ Phó Cấm hừ lạnh:

“Chuyện ngươi nói bổn toạ biết rõ, chỉ là có kẻ không muốn yên bình!”

“Hahaha!” Lạc Nam bỗng nhiên cười phá lên, tiếng cười đầy vẻ châm biếm.

“Ngươi cười cái gì?” Bắc Huyền nhướn mày, toàn trường đều nhìn về phía hắn.

“Âm Gian xâm chiếm thì sao?” Lạc Nam thản nhiên nói:

“Bổn toạ mặc kệ Dương Thế hay Âm Gian, chỉ cần không chọc vào Bá Việt Tông là được.”

“Dù Âm Gian có đoạt lấy Dương Thế, chỉ cần chúng không đụng vào địa bàn của Bá Việt Tông ta, thì liên quan gì đến ta?”

“Ta không quan tâm là sinh hay tử, là sống hay chết, là dương hay âm… chỉ cần không trêu vào ta là được.”

Đây chính là suy nghĩ của Lạc Nam.

Dương Thế đâu phải quyền sở hữu của hắn, hắn cần gì phải bảo vệ?

Hắn chỉ bảo vệ người bên cạnh, địa bàn và thế lực dưới tay mình.

Với thực lực và nội tình của Bá Việt Tông, Lạc Nam tin rằng dù là Âm hay Dương vẫn có thể sinh tồn thoải mái.

Nếu Âm Gian không dây vào hắn, vậy cứ cho Dương Thế hoá thành Âm Gian thì đã sao?

Ngược lại nếu đã chọc vào hắn, thì mặc kệ ngươi là Dương hay Âm… mặc kệ ngươi là người sống hay đã chết, cứ tiêu diệt là được.

“Sao ngươi có thể suy nghĩ như vậy?” Bắc Huyền giận dữ chất vấn:

“Tông môn của ngươi là thế lực Dương Thế, nếu Âm Gian xâm lấn thành công, bọn hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

“Vậy Cấm Khu là thuộc Dương hay Âm, tại sao vẫn muốn đạp lên đầu ta?” Lạc Nam mỉa mai hỏi lại.

“Cái này…” Bắc Huyền nhất thời á khẩu.

“Phu quân nói rất hay.” Vân Tiêu thanh lãnh nói:

“Tông môn ta rõ ràng không trêu vào Cấm Khu, là chúng muốn gây sự trước… vậy khác gì Âm Gian mà lão nói?”

“Âm Gian có gây sự hay không còn chưa xác định, nhưng Cấm Khu đánh đến tận cửa vào ngày Khai Tông Lập Phái là sự thật.” Hi Vũ nhìn chằm chằm Bắc Huyền:

“Đừng tưởng vài câu tự suy diễn của ngươi mà tác động được chúng ta.”

Bắc Huyền nội tâm run rẩy, mấy kẻ này đúng là phu thê với nhau, không sợ trời không sợ đất… lão nhìn sang Thái Cổ Viện Trưởng nói:

“Viện Trưởng, ngươi là người lý trí, hãy vì đại cục mà khuyên nhủ Bá Chủ!”

Diệp Đài Trang nhìn sang Lạc Nam, thấy hắn cũng đang chờ đợi nhìn mình, liền ung dung nói:

“Cấm Khu trêu vào Bá Việt Tông, bổn toạ sẽ cùng Lạc đạo hữu đánh Cấm Khu, nếu Âm Gian nhắm vào Bá Việt Tông, bổn toạ lại cùng hắn đánh Âm Gian, sợ cái gì chứ?”

“Khanh khách!” Tần Mộng Ảnh vỗ tay cười:

“Chỉ bằng vào lời này, chúng ta đều ủng hộ phu quân theo đuổi nàng.”

“Chuẩn, đây là tỷ muội tốt!” Yên Nhược Tuyết mấy nữ đều tán thành.

“Các ngươi đừng hùa theo hắn.” Diệp Đài Trang vừa giận vừa thẹn.

“Ta có làm gì đâu?” Lạc Nam biểu lộ vô tội, trong lòng lại vui vẻ không thôi.

Diệp Đài Trang vậy mà toàn tâm ủng hộ hắn như vậy, nhất định không thể phụ nàng.

“Phốc!” Bắc Huyền sút chút phun ra, cố giữ bình tĩnh hỏi:

“Phải như thế nào, ngươi mới đồng ý chấm dứt trận chiến này?”

“Đơn giản lắm, giao ra những thứ ta cần.” Lạc Nam nhún vai.

Nếu được trả cái giá xứng đáng, hắn cũng không ngại đình chiến.

Dù sao thì Cấm Khu phơi bày sức mạnh cường đại, bên mình chưa nắm chắc hoàn toàn thắng lợi.

“Ngươi cần Huyết Thế Thần Quan đúng không?” Bắc Huyền nhìn Quan Phó Cấm, chắp tay nói:

“Quan Phó Cấm hãy vì đại cục, trả lại Huyết Thế Thần Quan… lão phu sẽ dùng một kiện Bất Hủ Thần Vật khác bồi cho ngươi!”

Quan Phó Cấm còn chưa lên tiếng, Lạc Nam đã cất giọng:

“Ai nói chỉ cần Huyết Thế Thần Quan?”

“Thế ngươi muốn gì?” Bắc Huyền, hai vị Phó Cấm cùng lúc hỏi.

“Mạng của Vô Ưu và tất cả Cấm Thần từng đánh tông môn ta.” Lạc Nam cười gằn:

“Kèm theo Bất Hủ Thần Vật của chúng!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Độc giả có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

AgriBank: 1809205083252 - TechcomBank: 8822261998

Momo: 0942.973.261 - Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail. com

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio:

https://www.youtube.com/@Truyen

Bạn cần đăng nhập để bình luận