Con Đường Bá Chủ

Chương 3586 THONG DONG… Mới

#CDBC #hau

CHƯƠNG 3586: THONG DONG…

Lạc Nam đến Tây Nam không phải để gây sự, nhưng hắn đã nhận Thiên Địa Thất Đạo Xá Lợi của Cực Âm Thần Chủ, phải có trách nhiệm thực hiện yêu cầu của bà ta.

Hơn nữa hắn cũng muốn từ Cực Âm Thần Chủ hiểu thêm về Giới Bích, không thể để bà ta xảy ra chuyện.

Nhân cơ hội này, tiện tay giải quyết mấy tên Bất Hủ Thần, mang Thần Vật về nhà cũng không tệ.

Thế giới như tĩnh lặng, không có bất cứ nhân vật nào hiện thân, rõ ràng các cường giả hàng đầu ở Tây Nam không có ý định cứu viện.

Mà dù muốn cứu, ngoại trừ vị Tây Hổ đã biệt tích hơn mười vạn năm qua… sợ rằng không ai cứu nổi.

“Xem ra chỉ có thể hạ mình…”

Kim Vũ Đạo Chủ cắn cắn cánh môi, sóng mắt luân chuyển, yểu điệu nâng lên bầu sữa cao vút, nhấc đôi chân dài bước đến trước mặt nam nhân, ôn nhu nói:

“Thiếp thân nhũ danh Kim Vũ, nguyện ý làm một tiểu thị nữ bên cạnh hầu hạ Bá Chủ đại nhân, mong ngài giơ cao đánh khẽ!”

KENG!

Đáp lại ả, ánh kiếm đỏ ngập trời, Bá Hồng thô bạo trảm xuống.

Kim Vũ Đạo Chủ biến sắc, toàn thân bắn ra vô vàn Phệ Đạo Kim Châm như một con nhím.

Bá Kiếm Thần Thế cùng Bá Chủ Thần Thế vẫn thô bạo quét ngang, nghiền nát toàn bộ Kim Châm cuồng loạn, trảm thẳng vào.

Phốc!

Thần huyết phun trào, bả vai Kim Vũ Đạo Chủ bị rọc xuống một nửa, lộ ra cả Kim Thần Chi Cốt bên trong.

Rõ ràng nhờ vào Kim Thần Chi Cốt này nên ả mới có thể giữ mạng sau một kiếm vừa rồi.

“Ngươi… ngươi chẳng phải nổi tiếng phong lưu, thương hoa tiếc ngọc sao?” Kim Vũ Đạo Chủ vừa sợ vừa giận, sắc mặt trắng nhợt quát:

“Lão nương đường đường nữ Bất Hủ Thần, làm thị nữ bên cạnh ngươi còn không được à?”

“Bên cạnh?” Lạc Nam cười nhạt:

“Ta ngại bẩn!”

“Là ngươi ép ta!” Kim Vũ Đạo Chủ như lệ quỷ gào lên:

“Nghịch Thế Thần Thông - Kim Quang Giải Toả - Kiếp Sát Diệt Hồn!”

BÙM…

Cơ thể ả bỗng nhiên nổ tung, biến thành hàng tỷ thanh Kim Châu bắn thẳng lên thiên không.

OÀNH OÀNH OÀNH…

Mỗi một tia kim châm vậy mà có thể triệu hoán Thần Kiếp, hấp thụ Thần Kiếp, sau đó như lưu tinh đầy trời, huỷ diệt giáng xuống Lạc Nam.

Nhân cơ hội đó, Kim Vũ Đạo Chủ hiện ra bản thể, hướng về nơi khác ba chân bốn cẳng bỏ trốn.

Tứ Kiếm Các Chủ - Kiếm Viễn thấy cảnh này cũng lập tức tập hợp Tứ Kiếm Hoá Dực, Kiếm Thế như cánh vỗ mạnh mà đi.

Cả hai phân tách ra, chỉ hận không thể chạy càng xa càng tốt.

Lạc Nam nâng Bá Hồng Kiếm chém lên không trung, Đại Chinh Phạt ngưng tụ vô vàn hư ảnh cự kiếm khổng lồ như thiên thạch, ầm ầm trảm diệt Sát Kiếp Kim Châm đầy trời…

Xích Tà Ma Kích hiện ra trong tay, Lạc Thần Cung lơ lửng trên đỉnh đầu.

Lùi một bước lấy đà, Bất Hủ Thần Khu dồn nén sức mạnh, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ nơi bắp tay, Lạc Nam xem Xích Tà Ma Kích như một ngọn giáo, thô bạo phóng ra.

“Kiếp Thuấn Sát!”

ĐÙNG…

Một bước này đạp vỡ vạn dạm không gian, Xích Tà Ma Kích gào thét mà đến, xuyên thủng tầng tầng Kiếm Thế, cắm thẳng vào đan điền Kiếm Viễn từ phía sau.

“Phốc!” Kiếm Viễn thổ huyết, đang định dùng Tứ Phương Kiếm Thế bức Xích Tà Ma Kích ra khỏi cơ thể mình.

Vù vù vù…

Mũi kích bỗng nhiên như một cái vực sâu không đáy, mãnh liệt thôn phệ tu vi nơi đan điền hắn.

“Làm sao… có thể?” Kiếm Viễn chỉ kịp rú lên một tiếng bất lực, sinh cơ dần dần trôi đi.

KENG!

Phi Thiên Tứ Kiếm cuồng nộ ngân vang, tứ kiếm quy nhất, hung hăng trảm lên Xích Tà Ma Kích.

ROẸT ROẸT ROẸT…

Nhưng từ trên thân kích, Ma Tà Xích quấn quanh bỗng nhiên bắn ra, kết thành Ma Võng, nhanh chóng khoá chặt bốn thanh kiếm, đem chúng nó phong toả gắt gao.

Cùng lúc đó, Lạc Nam thi vận chuyển Hoá Cực Thần Công, biến Vô Cực Bá Thủ trong tay thành Bá Cực Tiễn gắn vào dây cung Lạc Thần.

Bá Cực Tiễn điên cuồng bắn ra!

Một tiễn xuyên thủng càn khôn, băng cắt vạn lý, khoá chặt lấy Kim Vũ Đạo Chủ.

“Vũ Ảnh Bộ Pháp!”

Kim Vũ Đạo Chủ da đầu tê dại, lại một lần nữa phất lên áo bào, thân thể hoá thành vô số kim châm bắn về các phương hướng khác nhau.

Trong những kim châm này, chỉ có một là bản thể…

Đáng tiếc, Bá Cực Tiễn đã khoá chặt mục tiêu ngay từ đầu, nó bỏ qua toàn bộ kim ảnh, chỉ nhắm ngay bản thể mà truy sát.

“Hoang đường!” Kim Vũ Đạo Chủ sợ hãi hét thảm:

“Tại sao ngươi có thể phát hiện?”

“Hự!”

Bá Cực Tiễn vô tình xuyên qua, Bá Thần Lực kích nổ.

BÙM!

Tứ phân ngũ liệt, một bộ Kim Thần Chi Cốt rơi xuống mặt đất…

Bên trên xương cốt, một thanh kim châm rất nhỏ muốn xuyên vào lòng đất mà chuồn đi.

Đáng tiếc, trước Cấm Kỵ Bá Nhãn quan sát, chút tâm tư của nó không thoát khỏi ánh mắt Lạc Nam.

Hắn vung tay, Hiểm Thâu Bá Thủ cưỡng ép đem nó tóm trở về.

Giải trừ Bá Chủ Thần Thế, Lạc Nam chắp tay sau lưng, chậm rãi quay người, ánh sáng nơi Cấm Kỵ Bá Nhãn tan biến.

Khoảnh khắc đó, khí thế đáng sợ của hắn tan biến như chưa từng tồn tại.

Bất Hủ Thần Tháp thu nhỏ lại trở về đan điền, Bá Cực Đỉnh dọn dẹp chiến trường, Bá Hồng Kiếm, Xích Tà Ma Kích, Lạc Thần Cung cũng cùng lúc biến mất dạng.

Cực Âm Thần Chủ ngồi bệch trên đất, đôi mắt chỉ có màu đen ngơ ngác nhìn lấy cảnh tượng này.

Nếu không phải hoàn cảnh xung quanh chỉ còn lại đống hoang tàn, không gian sụp đổ còn chưa kịp khôi phục, hơi thở tử vong vẫn còn chưa tan… bà ta thật sự cho rằng mọi chuyện vừa diễn ra chỉ là ảo giác.

Lạc Nam động ý niệm, nhẹ nâng bàn tay, một tôn Đại Đỉnh màu trắng như ngọc, toả ra hơi thở của sự Vĩnh Sinh xoay tròn chậm rãi.

Sinh Mệnh Đỉnh!

Hắn đem Sinh Mệnh Đỉnh ném cho Cực Âm Thần Chủ mượn, thản nhiên nói:

“Huyền Âm Đảo vẫn còn cứu được nếu dùng Vĩnh Sinh Thần Lực của ta, giải quyết luôn bốn thế lực kia đi!”

Cực Âm Thần Chủ lấy lại tinh thần, nghe thấy Huyền Âm Đảo được cứu, nội tâm mừng rỡ, cung kính khom lưng:

“Đội ơn Bá Chủ!”

“Giao dịch công bằng, ta đã thu Thất Đạo Xá Lợi, đương nhiên sẽ báo đáp xứng đáng.” Lạc Nam nói:

“Xong chuyện đến gặp ta!”

“Nhất định!” Cực Âm Thần Chủ tiếp nhận Sinh Mệnh Đỉnh, hoá thành âm phong bay đi.

Nhìn theo bóng dáng Cực Âm Thần Chủ biến mất, thanh âm trong trẻo của Hà Mộng Tâm vang lên:

“Chủ công, bà ta cố ý dùng túi da che đậy diện mạo thật, thủ đoạn rất cao minh.”

Tuy Lạc Nam không cố tình quan sát, nhưng thân là Khí Linh của Cấm Kỵ Bá Nhãn, Hà Mộng Tâm có thể nhận ra Cực Âm Thần Chủ nguỵ trang bề ngoài.

Một Bất Hủ Thần trừ phi tâm cảnh đã cằn cõi, già nua, trải qua thương tổn nặng nề mới có thể ảnh hưởng đến vẻ ngoài.

Bằng không chính là tồn tại bất tử, làm sao có thể già yếu như vậy?

“Sao cũng được.” Lạc Nam tuỳ ý nói:

“Không đẹp bằng nàng, ta cũng lười xem!”

“Chàng thật là…” Hà Mộng Tâm nhịn không được phi một tiếng.

“Sau này đừng có chủ công này chủ công nọ, cứ gọi ta là Tiểu Nam được rồi.” Hắn căn dặn.

“Vâng.” Hà Mộng Tâm ôn nhu gật đầu.

“Hì hì, vậy ta cũng gọi ngươi là Tiểu Nam!” Kim Thần Nhi bên trong tháp cười thích thú.

“Mơ đi!” Lạc Nam nâng lên ngón tay giữa:

“Tiểu nha đầu, phải gọi baba!”

“Xú nam nhân, chủ nhân chết tiệt, ngươi dám ức hiếp ta!” Kim Thần Nhi nổi giận mắng, hướng Thần Huyền Huân kháng nghị:

“Huyền Huân, ngươi xem hắn!”

“Khanh khách, ngươi nhỏ như vậy, gọi baba đúng rồi.” Thần Huyền Huân cười đến run rẩy cả người.

“Phu thê các ngươi cùng một giuột, hừ!” Kim Thần Nhi uỷ khuất, không thèm để ý đến bọn hắn nữa.

Lạc Nam nhún nhún vai, đang định mang theo chúng nữ ngắm nhìn cảnh sắc Tây Nam một chút.

XOẸT XOẸT…

Bất chợt có hai cổ khí tức Bất Hủ hạ xuống.

“Hửm?” Lạc Nam híp mắt, không cảm nhận được địch ý.

Ánh sáng loé lên, hiện ra hai thân ảnh…

Một lão nhân thấp lùn chỉ đứng ngang hông Lạc Nam, làn da đỏ, râu ria bặm trợn, đầu có sừng dê - chính là Ải Nhân Thuỷ Tổ.

Người còn lại là một mỹ phụ nhân tóc trắng, khí độ cao quý phi phàm, da trắng hơn tuyết - chính là Tinh Linh Thần Mẫu.

“Bá Chủ hàng lâm, không kịp tiếp đón, thật thất lễ quá!” Hai người hướng Lạc Nam chắp tay chào hỏi, ánh mắt tràn ngập kính nể.

“Hoá ra là nhị vị đạo hữu!” Lạc Nam lập tức hoàn lễ.

Hai người này từng vì phương pháp thăng cấp Bất Hủ Thần Binh mà theo Thái Cực Viện Trưởng đến bái phỏng hắn, không ngờ lại là nhân vật ở Tây Nam.

“Chuyện vừa rồi chúng ta đã thấy!” Tinh Linh Thần Mẫu nói:

“Tây Nam không có ý đối nghịch cùng Bá Việt Tông.”

“Ta hiểu.” Lạc Nam mỉm cười:

“Vừa rồi bổn toạ cũng là nhận lễ của người thì làm việc cho người mà thôi, không có địch ý với nơi này.”

Lời này khiến hai vị lão tổ thở phào trong lòng… bọn họ cũng không muốn rơi vào kết cục như Đông Bắc.

“Bá Chủ đã đến, hay để chúng ta chủ trì, tổ chức đại lễ long trọng để cả Tây Nam tiếp đón ngài?” Ải Nhân Thuỷ Tổ vuốt râu hỏi.

Lão sùng bái Lạc Nam không phải vì chiến lực của hắn, mà là ở thành tựu luyện khí kinh khủng, quỷ khốc thần sầu.

Ngoại trừ Bá Hồng Kiếm, gần nhất còn có Xích Tà Ma Kích, Lạc Thần Cung, Phu Thê Chi Nhãn… rồi cả Thần Binh của Thái Cổ Viện Trưởng cũng thăng cấp ở chỗ hắn.

Tuy rằng Lạc Nam chưa từng khoe khoang hay kiêu ngạo về vấn đề này, nhưng ở trong lĩnh vực Luyện Khí Đại Đạo, hắn đã được các Luyện Khí Sư ngầm thừa nhận là người đứng đầu.

Chỉ bất quá hắn không bận tâm đến thành tựu này mà thôi…

“Không cần đâu!” Lạc Nam lắc đầu từ chối:

“Ta chỉ muốn điệu thấp hành sự, dẫn theo mấy vị hồng nhan dạo chơi, ngắm nhìn phồn hoa trong thiên hạ!”

“Nếu đã vậy, Bá Chủ có nguyện ý đến Tinh Linh Sơn Mạch của ta?” Tinh Linh Thần Mẫu mời gọi:

“Nơi đó có quang cảnh rất đẹp.”

“Chúng ta chỉ muốn riêng tư.” Lạc Nam thành thật nói:

“Hơn nữa ở bất cứ nơi nào, ta chủ yếu là ngắm mỹ nhân, ngắm cảnh chỉ là phụ!”

Đường đường Tinh Linh Thần Mẫu và Ải Nhân Thuỷ Tổ, nhân vật đứng đầu trong lĩnh vực của mình, ngày thường người khác muốn diện kiến bọn hắn còn không được, hôm nay đến tận nơi mời người khác nhưng đều bị từ chối.

“Vậy được rồi, không làm phiền ngài!” Hai vị lão tổ chỉ có thể bất đắc dĩ, chắp tay cáo từ.

Một số Bất Hủ Thần khác vốn có ý định lên kết giao với Lạc Nam, nhưng thấy ngay cả Ải Nhân Thuỷ Tổ và Tinh Linh Thần Mẫu đã có quen biết từ trước vẫn bị từ chối, chỉ đành gác lại suy nghĩ.

Cũng ngay lúc này, có tin tức từ tất cả Đạo Thống, Gia Tộc, Thế Lực từ lớn đến nhỏ ở Tây Nam đều đưa ra một thông báo quan trọng:

“Bá Chủ dạo chơi Tây Nam, toàn bộ thành viên từ thấp đến cao đều phải khiêm tốn hành sự, lập tức trở về trong tộc… tránh đui mù chọc vào đối phương, dẫn đến đại hoạ!”

Nhất thời, tất cả tu sĩ, chủng tộc, sinh linh nhao nhao trốn về trong động phủ, không dám tuỳ tiện ra ngoài.

Cầu nguyện cho tên sát tinh kia nhanh chóng rời đi…

Thảo nguyên mênh mông, sơn lâm hùng vĩ…

Lạc Nam mang theo Huyền Huân, Vân Tiêu, Hương Trà, Hồn Nguyệt Ánh, Huyễn Mộng… các nàng đi dạo.

Một luồng khí tức mờ ảo như có như không bao phủ xung quanh, ngăn cản mọi dò xét để tránh phiền toái làm mất nhã hứng.

Trải thảm ngồi bên một cánh đồng linh dược, đón từng cơn gió thơm thoang thoảng, Lạc Nam nằm trên đùi Hương Trà, lười biếng nói:

“Tây Nam này có vẻ hơi vắng vẻ nhỉ?”

Thưởng ngoạn mấy ngày qua, hắn không thấy bóng dáng tu sĩ hay cường giả nào qua lại, hoàn toàn không biết vì “tiếng xấu” của mình doạ tất cả trốn hết.

“Ừm, có vẻ khá yên bình!” Hương Trà gật gù, đút một quả nho vào miệng hắn.

Lạc Nam ăn nho, nhân tiện liếm liếm đầu ngón tay tinh tế như ngọc.

“Đồ vô lại!” Hương Trà giận dữ cấu hắn.

“Nơi này trăng thanh gió mát, hay các nàng mặc trang phục Ba Tư khiêu vũ cho vi phu một khúc?” Lạc Nam nháy mắt đề nghị.

“Thiếp không quen đâu, trở về nói Đông Hoa nhảy cho chàng.” Vân Tiêu vội vàng lắc đầu.

Nàng từ trước đến giờ một thân cung trang tím nhạt kín đáo, làm sao quen với trang phục có phần táo bạo kia?

“Cổ hủ, quá cổ hủ!” Lạc Nam bất mãn kháng nghị:

“Ở quê hương ta ngày trước, nữ nhân có thể mặc hai mảnh, tôn lên vẻ đẹp mê người.”

“Nói bậy!” Hàn Chi mấy người tỏ vẻ không tin.

“Hỏi Huyền Huân đi!” Lạc Nam bĩu môi.

“Chàng ấy nói thật.” Thần Huyền Huân nở nụ cười.

“Đáng ghét, dù sao chúng ta cũng không chiều theo chàng.”

Lạc Nam tủm tỉm, lấy ra Thất Đạo Xá Lợi quan sát.

Bên trong chứa đựng lực lượng bản nguyên nhất, tinh khiết nhất, cổ xưa nhất của Nhân - Thần - Yêu - Ma - Phật - Địa Ngục.

Rõ ràng là bao hàm vạn tộc, vạn đạo vào một viên Xá Lợi…

“Thứ này giá trị thật, có thể là lúc thế giới tạo lập, thiên địa thai nghén mà thành… bắt nguồn từ việc ra đời của chư thiên vạn tộc.” Lạc Nam cảm thán nói:

“Khó trách mấy tên kia nổi lòng tham.”

“Thiếp xem thử!” Hương Trà tiếp nhận Thất Đạo Xá Lợi, cảm nhận được mình gần gũi với Yêu Đạo bên trong đó.

Bản thân nàng chính là là một Yêu Trà, “Yêu Đạo” ở đây không phải chỉ có Yêu Thú, mà bao hàm tất cả “Yêu Tinh”.

Nếu hấp thụ Yêu Đạo trong Thất Đạo Xá Lợi, Hương Trà sẽ mạnh hơn một bậc.

“Phu quân đánh giá tộc nào mạnh nhất?” Hồn Nguyệt Ánh nhìn Thất Đạo Xá Lợi, hiếu kỳ hỏi.

“Nhân Tộc!” Lạc Nam không do dự đáp:

“Nhân tộc chúng ta mỗi đời đều có cường giả kiệt xuất, Bất Hủ Thần ta gặp phần lớn đều là Nhân Tộc, đương nhiên là mạnh nhất rồi!”

Đây là đánh giá thật sự, không phải vì hắn là con người nên mới chọn Nhân Tộc.

“Nhưng Nhân Tộc bẩm sinh yếu ớt, nhục thân không cứng bằng yêu thú, thiên phú không cao bằng Quỷ Thần…” Thiên Lệ bĩu môi:

“Như Yểm Ma bọn thiếp vừa ra đời đã có linh hồn vượt xa Nhân Tộc rồi.”

Yểm Ma có thể xem là Ma Tộc.

“Nhân Tộc có một thứ mà những tộc kia không bằng…” Lạc Nam chỉ chỉ vào đầu mình:

“Tư duy và sáng tạo vượt trội, ở quê hương ta… dù không có một tia linh khí nào, là thời đại mạt pháp, Nhân Tộc vẫn có thể làm chủ toàn thế giới dựa vào trí tuệ.”

“Thật sự?” Chúng nữ kinh ngạc vô cùng.

Lạc Nam gật đầu tự hào: “Rất nhiều ý tưởng của ta là học hỏi từ các vị tiền bối ở nơi đó.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, màn đêm buông xuống, vô số tinh vân lấp lánh xa xăm.

Mấy kiếp trôi qua rồi, ở tiểu tinh cầu màu xanh đó, có lẽ đã không còn điều gì thuộc về hắn…

Lời tác giả: 14/11 như hàng năm, để kỷ niệm ngày CĐBC ra đời lần thứ 6, tiểu đệ có chút quà mọn gửi tặng đến chư vị đạo hữu là 6 chương truyện vào hôm nay.

Năm nay không còn là ngày sinh nhật, mà là ngày “mừng thọ”, vì truyện sẽ kết thúc trong năm nay rồi (dự khoảng tết Âm).

Độc giả có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

AgriBank: 1809205083252 - TechcomBank: 8822261998

Momo: 0942.973.261 - Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail. com

Xin chân thành cảm ơn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận