Con Đường Bá Chủ

Chương 3597 HỐ CHA! Mới

#CDBC #hau

CHƯƠNG 3597: HỐ CHA!

“Mong đại nhân hãy để Đông Cực Hải tiếp quản Đông Bắc!”

Nghe yêu cầu của Long Hoàng My, khoé miệng Lạc Nam nhếch lên…

Trước đó hắn đoán được phần nào dụng ý ngấp nghé Đông Bắc của Đông Cực Hải.

Đông Cực Hải và Đông Bắc giáp nhau, rất dễ dàng gắn kết thành một khối, hiện tại các Bất Hủ Thần ở Đông Bắc đều vẫn lạc, Đông Bắc đã trở thành miếng bánh màu mỡ, chẳng những có đại địa mênh mông, còn có đa dạng hoàn cảnh, tài nguyên, môi trường…

Đông Cực Hải muốn cắn một ngụm bánh, vẫn có thể lý giải.

Nhưng Lạc Nam không ngờ bọn hắn có dã tâm muốn ăn trọn miếng bánh, lễ vật đưa đến lại hơi keo kiệt…

Như hiểu được suy nghĩ của Lạc Nam, Long Hoàng My liền nói:

“Lần này tiểu nữ đến để bẩm báo với Bá Chủ đại nhân một tiếng, nếu như ngài cân nhắc vấn đề này, Đông Cực Hải sẽ tổ chức đại lễ long trọng nhất, tất cả cao tầng sẽ nghênh đón đại nhân đến dự lễ và thương lượng, lúc đó đại nhân muốn gì cũng được.”

Lạc Nam vuốt cằm suy tư…

Với nội tình của Bá Việt Tông hiện tại, phân ra một số vị Bá Phi đến tiếp quản Đông Bắc không phải vấn đề khó khăn.

Nhưng bản thân Lạc Nam không thích điều đó, hắn vẫn luôn nỗ lực tu luyện để cả nhà có thể đoàn tụ, phu thê gần nhau, tỷ muội các nàng không phải xa cách….

Vậy nên nếu không ở hoàn cảnh bắt buộc, hắn không muốn điều động thê tử của mình đến nơi khác.

Thậm chí cả Sa Lệ Ti, chỉ cần được lòng hậu cung… tương lai sẽ về Bá Việt Tông làm Bá Phi, Đại Mạc giao lại cho người khác tiếp quản.

Đông Cực Hải tuy rằng đã có dã tâm, nhưng bọn hắn cũng biết điều tuyên bố sẽ phụ thuộc dưới trướng Bá Việt Tông, sai đâu đánh đó, xem như là thuộc hạ.

Giao cho thuộc hạ tiếp quản địa bàn, cũng là một lựa chọn không tồi…

Đương nhiên, còn phải xem thành ý của bọn hắn.

“Bá Việt Tông sẽ đến Đông Cực Hải làm khách một chuyến.” Lạc Nam gật đầu:

“Về phần có thể thuyết phục hay không, phải xem biểu hiện của các vị rồi.”

“Đa tạ đại nhân!” Long Hoàng My nhẹ nhàng thở ra, nàng biết nhiệm vụ của mình chuyến đi này đã hoàn thành.

Bản thân nàng chỉ là một Siêu Thần, không đủ tư cách cùng với Bá Việt Tông bàn luận đại sự liên quan đến tương lai của cả một đại khu.

Nàng chỉ là người ra mặt đầu tiên để thu được thiện cảm từ hắn, chuyện kế tiếp phải giao cho các Bất Hủ Thần ở Đông Cực Hải rồi.

“Hiếm có cơ hội Đông Long Đại Công Chúa đến thăm!” Lạc Nam mỉm cười nói:

“Tiểu Kỳ Nam, mang nàng ấy đi dạo một vòng đi!”

Không gian gợn sóng, thân ảnh Lạc Kỳ Nam chậm rãi hiện ra, hướng về Long Hoàng My làm động tác mời:

“Đại công chúa theo ta!”

Long Hoàng My cảm thấy tim mình như ngưng lại một nhịp.

Vị Bá Việt Đại Công Chúa này chẳng những cao quý vô song, phong hoa tuyệt đại, lại còn có thể khiến huyết mạch của mình run lên lẩy bẩy ở khoảng cách gần.

Chiến tích của nàng cũng rất đáng sợ, ở thời điểm còn là một Siêu Thần… đã dám ra tay trong Bất Hủ Thần Chiến, dùng Quy Tắc ngăn chặn Vạn Vũ Chi Chủ đào tẩu, khiến đối phương trả giá thảm trọng.

Sau khi đột phá Bất Hủ, càng là ở trong đại chiến chém giết cường giả của Cấm Khu.

Có thể nói Bá Việt Đại Công Chúa chính là nhân vật truyền kỳ.

Ở trong cùng thế hệ, Long Hoàng My cảm thấy mình như đom đóm so với ánh trăng vậy.

Đây mới là mục tiêu mà nàng hướng tới, không phải đám thiên chi kiêu tử, con ông cháu cha ở Đông Cực Hải.

Được một người như vậy dẫn đường tham quan tông môn, Long Hoàng My được sủng mà kinh, hai mắt lấp lánh hỏi:

“Ta… ta có thể gọi người là tỷ tỷ không?”

“Có thể!” Lạc Kỳ Nam ung dung gật đầu:

“Ta cũng có huyết mạch Long Tộc, đối với muội muội cảm thấy khá thân thiết.”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Long Hoàng My vui sướng kéo tay Lạc Kỳ Nam.

“Baba, ta mang Hoàng My muội muội đi dạo một chút.” Lạc Kỳ Nam nói.

“Dạo chơi vui vẻ!” Lạc Nam cười nói:

“Chuyện ở Đông Cực Hải và Đông Bắc giao cho ngươi quyết định, ta sẽ không nhúng tay vào.”

Lạc Kỳ Nam suýt chút lảo đảo, giận dữ giậm chân: “Ngươi lại lười biếng?”

“Chút chuyện nhỏ vậy cũng làm phiền baba ngươi?” Lạc Nam trừng mắt nói:

“Ngươi là Đại Công Chúa của Bá Việt Tông, có toàn quyền quyết định!”

Thời gian sắp tới hắn còn muốn đánh vào Cấm Khu, chơi thử với mấy tên Phó Cấm Chủ kia, thăm dò xem thần bí nhân trong Giới Bích liệu có phải là Cấm Chủ hay không.

Hắn đâu rảnh chạy đến Đông Cực Hải làm khách…

Với tu vi, chiến lực và thân phận của Lạc Kỳ Nam, cứ giao cho nàng là được rồi.

Lạc Nam còn định tương lai sẽ để tông môn cho mấy nữ nhi quản lý, mình thì dẫn theo thê tử ngao du thiên hạ, tiêu dao tự tại.

Nghe hai người đối thoại, Long Hoàng My tròn xoe mắt…

Đây là Bất Hủ Bá Chủ và Đại Công Chúa sao? Tương lai của cả một đại khu chỉ là chuyện nhỏ?

Lạc Kỳ Nam nhìn phụ thân, biết rằng hắn đang tạo cơ hội để mình gia tăng thực lực…

Bằng cách giao quyền quyết định toàn bộ Đông Bắc cho mình, lại được Đông Cực Hải nịnh nọt lấy lòng, chỗ tốt chắc chắn sẽ rất lớn.

Tiểu Thiên Ý vừa được Thập Bát Long Sơn, Lạc Kỳ Nam cũng không thể thua kém.

Nhìn thì như phái nàng đi làm việc, thực chất là đem chuyện tốt nhét vào tay nàng.

“Ta hiểu rồi baba, chuyện ở Đông Bắc không làm phiền đến ngươi.” Lạc Kỳ Nam cong lên viền môi:

“Cứ giao cho ta đi!”

“Ừm, một mình nhàm chán thì rủ thêm mama ngươi, dì Tuế Nguyệt đi cùng.” Lạc Nam nói.

Long Hoàng My vô cùng ngưỡng mộ, cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương trong lời nói của tông chủ giành cho nữ nhi.

Thật không dám nghĩ, ở một thế lực cường thế hàng đầu thiên hạ, vẫn tồn tại hương vị tình thân gần gũi…

Hai nữ vừa rời đi, một thân ảnh uyển chuyển, phong tình vạn chủng tiến vào đại điện, nhấc váy thi lễ:

“Thiếp thân đến tạm biệt tông chủ, trở về Đại Mạc!”

“Đến đây ngồi!” Lạc Nam vẩy tay.

“Ngồi ở đâu nha?” Sa Lệ Ti chớp mắt hỏi.

“Ghế của ta rộng lắm.” Lạc Nam vỗ vỗ ghế.

“Bá Toạ của tông chủ đại nhân, thiếp thân sao dám làm càn.” Sa Lệ Ti tủm tỉm cười, nhưng vẫn nhấc đôi chân dài miên man bước đến trước mặt.

Lạc Nam nắm tay nàng, đặt Sa Lệ Ti ngồi lên đùi mình, cảm giác được xúc cảm đàn hồi căng đầy, nháy mắt nói:

“Không dám ngồi ghế, vậy ngồi trên đùi ta tạm vậy.”

“Đáng ghét.” Sa Lệ Ti gò má ửng đỏ, gấp gáp đứng lên:

“Còn có các vị phu nhân ở đây, tiểu thiếp đâu dám vô lễ.”

Nơi này là chủ điện, nhất cử nhất động đều không giấu được các vị Bá Phi…

Sa Lệ Ti ngày thường tự tin vào dung mạo và thực lực, nhưng từng vị Bá Phi đều không thua gì nàng, thậm chí còn vượt trội hơn, ấy là chưa kể đến Bá Hậu.

“Chuyện ở Đại Mạc đã có đám cương thi trấn thủ, sao lại vội như vậy?” Lạc Nam lại kéo nàng ngồi xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc bồng bềnh.

Ánh mắt Sa Lệ Ti hơi hoảng hốt không dám nhìn thẳng hắn…

“Có chuyện gì giấu ta đúng không?” Lạc Nam nhướn mày:

“Đừng quên chỉ cần ta muốn, ta có thể đọc được nội tâm của nàng.”

Hắn nắm Linh Sa Đạo Nguyên của nàng, không chuyện gì qua mắt được hắn.

“Thật sự có chút kỳ quái.” Sa Lệ Ti bối rối cắn lấy bờ môi:

“Giới tính của thiếp từ trước đến nay luôn bình thường, chẳng hiểu vì sao… lại có chút…”

Nàng nói năng ngập ngừng, không dám đi thẳng vào vấn đề.

“Hắc hắc, bị Hương Trà hấp dẫn chứ gì?” Lạc Nam cười xấu xa.

“Hít, hoá ra tông chủ biết hết?” Sa Lệ Ti sắc mặt tái đi.

Nàng cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình vô thức bị Hương Trà thu hút, mặc dù cố gắng trốn tránh nhưng lại không áp chế nổi muốn thân cận.

Trong khi Hương Trà là Bá Phi, nàng sợ mình sơ suất làm ra hành động gì bất kính, sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lạc Nam âm thầm buồn cười, nghiêm mặt nói: “Khá lắm, uổng công bổn toạ đối xử tốt với ngươi, kết quả ngươi dám ngấp nghé ái phi của bổn toạ!”

“Không dám nha.” Sa Lệ Ti vội vàng ôm lấy hắn:

“Nội tâm của ta vốn chỉ ngài, không hiểu tại sao lại như vậy nữa.”

Như sợ hắn không tin, nàng liền cúi người hôn lên trán hắn.

“Haha.” Lạc Nam nhịn không được bật cười, đem Sa Lệ Ti ôm lấy nói:

“Không đùa nàng nữa, sau này nên gần gũi với Hương Trà một chút, nàng ấy cũng là nữ nhân kiêu ngạo, sẽ không chủ động.”

“Sao lại như vậy?” Sa Lệ Ti giật mình nhìn hắn:

“Bá Chủ khẩu vị thật kỳ quái?”

“Khẩu vị cái đầu của nàng.” Lạc Nam bực mình, bất đắc dĩ giải thích:

“Lực hấp dẫn giữa nàng và Hương Trà không phải như nàng nghĩ, mà là sự thu hút giữa tài nguyên đẳng cấp cao trong thế giới này.”

“Hương Trà là Uẩn Linh Đạo Trà, còn nàng là Mạc Cổ Tiên Nhân Chi… đều là tồn tại nghịch thiên, hàng triệu năm chưa chắc sẽ xuất hiện cùng một chỗ, nên không rõ cảm giác của nhau.”

“Giống như một người bị lạc trong vũ trụ mênh mông rất nhiều năm, đã quen với sự cô đơn trống vắng, đùng một ngày bỗng nhiên gặp được đồng loại vậy, sẽ vô thức muốn kết giao.”

“Hoá ra là thế sao.” Sa Lệ Ti bừng tỉnh đại ngộ:

“Chẳng trách thiếp muốn tiếp cận Hương Trà, nhưng lại không giống như cảm xúc với chàng.”

“Đúng vậy, ta cũng rất muốn nhìn hai vị thiên địa tạo vật khi ở gần sẽ phát sinh biến hoá gì.” Lạc Nam cười nói:

“Đề thăng hiệu quả tu luyện, tăng ngộ tính hay sáng tạo ra thứ gì đó chẳng hạn…”

“Vậy thiếp đi tìm Hương Trà tỷ tỷ.” Sa Lệ Ti lấy can đảm nói.

“Đi thôi!” Hắn cổ vũ.

Sa Lệ Ti đi chưa được bao lâu, Lạc Nam nhấp một ngụm trà, Tiểu Thiên Ý tung tăng chạy vào nói:

“Baba, ta hẹn dì Diệp rồi, chúng ta đi đánh Cấm Khu!”

“Phốc!” Lạc Nam phun một ngụm trà ra ngoài, khoé miệng giật giật:

“Đánh Cấm Khu là rèn luyện của ngươi à?”

“Ngoại trừ Cấm Khu ra, còn nơi nào để ta rèn luyện cơ chứ?” Tiểu Thiên Ý chống nạnh, ánh mắt chợt toả sáng:

“Hay chúng ta đánh xuống Âm Gian?”

“Phốc!” Lạc Nam lần này suýt chút phun máu, thở hổn hển nói:

“Ta vốn nghĩ Thái Cổ Viện Trưởng tinh thông thiên cơ, nắm giữ nhiều loại tin tức, nàng ta sẽ tìm chỗ cho ngươi rèn luyện.”

“Thì vốn dĩ dì Diệp định làm thế, nhưng người ta muốn đánh vào Cấm Khu mà.” Tiểu Thiên Ý nũng nịu.

“Thế ý của nàng thế nào?” Lạc Nam hỏi.

“Dì Diệp nói chỉ cần baba muốn đánh, nàng cũng sẽ đánh!” Tiểu Thiên Ý nâng ngón tay cái, sùng bái nhìn hắn:

“Baba rất có uy đấy.”

“Không cần ra vẻ nịnh nọt, đánh vào Cấm Khu là chuyện riêng của chúng ta, cần phải đi lấy Huyết Thế Thần Quan về cho dì của ngươi, sao có thể làm phiền đến người ta?” Lạc Nam thở dài.

Đánh Cấm Khu không phải chuyện nhỏ, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử…

Từ trước đến nay đều là Cấm Khu đánh người khác, làm sao có chuyện người khác đám đánh vào Cấm Khu?

Hắn phải cân nhắc kỹ càng, không thể để nha đầu này đùa nghịch.

“Hoá ra Bá Chủ vẫn xem bổn toạ là người ngoài!” Một thanh âm hờ hững vang lên.

Lạc Nam lập tức nhảy dựng.

Chỉ thấy Tiểu Thiên Ý từ trong áo móc ra một trang giấy ném lên.

Trang giấy hoá thành không gian chi môn, thân ảnh trong tà áo choàng rộng thùng thình của Thái Cổ Viện Trưởng bước ra.

“Hì hì!” Tiểu Thiên Ý hướng hắn lè lưỡi, sau đó xoay người bỏ chạy ra ngoài.

“Con nhỏ này, dám hố baba ngươi?” Lạc Nam âm thầm đậu xanh rau muống, vội vàng bước đến:

“Đạo hữu đến từ lúc nào? Sao không nói trước để ta nghênh đón?”

“Ta đã hứa với Thiên Ý, tất sẽ giữ lời.” Thái Cổ Viện Trưởng nói:

“Chỉ là không ngờ Bá Chủ muốn đấu Cấm Khu, lại định đem ta gạt sang một bên.”

Nên biết rằng Tây Cực và Bá Việt Tông sở dĩ kết minh, mục đích ban đầu chính là để cùng nhau chống lại Cấm Khu.

Nhưng lần này hắn có kế hoạch đánh Cấm Khu lại không nói với nàng, còn bảo là không muốn làm phiền đến.

Thái Cổ Viện Trưởng sao có thể không tức giận? hắn thật sự nghĩ mình là người sợ chết sao?

Lạc Nam nhất thời lúng túng, cười khan nói: “Đạo hữu hiểu lầm rồi, lần này ta chỉ định đến Cấm Khu đòi lại Bất Hủ Thần Vật cho thê tử, không phải đại chiến.”

“Theo ta được biết, Huyết Thế Thần Quan đó nằm trong tay một vị Phó Cấm Chủ.” Thái Cổ Viện Trưởng thản nhiên nói:

“Bá Chủ đại nhân thật sự nghĩ rằng chỉ cần ngươi nói một câu, người ta đường đường Phó Cấm Chủ sẽ nguyện hai tay dâng lên sao?”

“Lần trước đa tạ đạo hữu hỗ trợ khám phá ra âm mưu của Mã Càn, bằng không hậu quả khó mà lường được.” Hắn biết mình đuối lý, liền đánh trống lảng.

Đôi mắt thâm thuý sau lớp mặt nạ nhìn chằm chằm, không nói lời nào.

Lạc Nam hơi mất tự nhiên, chắp tay nói: “Là lỗi của ta, đại sự như vậy lẽ ra nên cùng với đạo hữu thương lượng.”

Thấy hắn đường đường là nhân vật hàng đầu lại có thể chủ động nhận lỗi, Thái Cổ Viện Trưởng mới hoà hoãn nói:

“Những lần ta ra tay, Bá Việt Tông đều hoàn trả xứng đáng, ta chưa từng thiệt thòi… nhưng đối phó Cấm Khu là chuyện trọng đại, cũng là mục tiêu của toàn Tây Cực, lần sau mong Bá Chủ báo một tiếng vì tình đồng minh.”

“Ta nhớ rồi.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp, liền tươi cười lấy ra bầu rượu:

“Ta lần này có mang về đặc sản của phương Bắc là Băng Phách Tửu, mời đạo hữu thưởng thức, cùng luận đạo.”

“Thảo luận vấn đề gì?” Thái Cổ Viện Trưởng hứng thú hỏi.

“Chính là về Hoàng Tuyền Thủ Hộ Giả, thần bí nhân ta đụng độ trong Giới Bích.” Lạc Nam nói.

Thái Cổ Viện Trưởng hứng thú với vấn đề này, không từ chối gật đầu.

Lạc Nam liền rót ra hai chén Băng Phách Tửu mời nàng…

Trước ánh nhìn của hắn, chỉ thấy đối phương nâng chén, động ý niệm khiến gốc dưới của mặt nạ tan đi, để lộ chiếc cằm tinh xảo trắng nõn hơn tuyết, bờ môi đỏ thắm yêu kiều mê người.

Nàng nâng chén uống cạn, bờ môi chạm vào vành, hương thơm từng trận tràn lan…

Băng Phách Tửu bao phủ từ trong ra ngoài, hàn khí bốc lên, rất nhanh liền tiêu tán.

“Hảo!” Hai người vô thức thốt một tiếng.

“Ngươi còn chưa uống, hảo cái gì thế?” Thái Cổ Viện Trưởng nhướn mày.

“Tại đạo hữu khi uống…” Lạc Nam tán thưởng nói:

“Rất đẹp đấy.”

Thái Cổ Viện Trưởng liếc mắt:

“Ba hoa!”

Chúc cả nhà chiều vui vẻ.

Độc giả có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

AgriBank: 1809205083252 - TechcomBank: 8822261998

Momo: 0942.973.261 - Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail. com

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio:

https://www.youtube.com/@Truyen

Bạn cần đăng nhập để bình luận