Lạc Hồng Thần Chủ
Chương 135 RẤT KHÁ! Mới
#LHTC#VP:
Hoàng Đô - Thủy Vân Quốc.
Thượng Quan Huyền Phong rảo bước tiến vào Cần Chính Điện. Vị lão tướng gia râu tóc đã bạc phơ, nhưng phong thái vẫn còn vô cùng quắc thước, đôi mắt sáng ngời trí tuệ. Tuy nhiên, thần sắc ông hôm nay lại mang theo nét nghiêm trọng hiếm thấy. Ông cung kính cúi người hành lễ:
- Khởi bẩm Bệ Hạ, mật thám của chúng ta cài cắm tại A Tốc Cát Bộ vừa gửi tin khẩn về.
Hoàng Luật đang ngồi trên bảo tọa phê duyệt tấu chương. Nghe thấy giọng điệu khác thường của vị lão thần, ông liền đặt bút son xuống. Gương mặt uy nghiêm khẽ ngẩng lên, ánh mắt sắc bén nhìn xuống:
- Có biến cố gì sao? Ái khanh mau nói.
Huyền Phong ngẩng đầu, vuốt chòm râu bạc, giọng trầm thấp báo cáo từng chi tiết:
- Bẩm Bệ Hạ, theo tin tức vừa nhận được, A Tốc Thành hiện đang chìm trong biển lửa. Tiếng la giết vang vọng khắp kinh thành, binh khí va chạm không ngớt. Dựa trên những dấu hiệu quan sát được từ xa, lão thần nhận định đây là một cuộc đảo chính quy mô lớn chưa từng có. Nhiếp Chính Vương Bột Nhi Chỉ Căn đã liên kết với các đại gia tộc khác, công khai dấy binh tạo phản nhằm lật đổ Đại Hãn A Tốc Cát Bát.
Hoàng Luật nghe xong, nét mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thâm sâu của bậc quân vương trị vì thiên hạ. Ông khẽ dựa lưng vào ngai vàng, ngón tay gõ nhịp nhàng lên mặt bàn gỗ lim quý giá:
- Giao tranh nổ ra rồi sao? Hừ, trẫm sớm đã nhìn thấu dã tâm của tên Bột Nhi Chỉ Căn này. Hắn là kẻ có tài nhưng lòng tham quá lớn, tâm địa lại hẹp hòi đố kỵ. Việc hắn chấp nhận đứng dưới trướng A Tốc Cát Bát suốt bao năm qua vốn dĩ chỉ là màn kịch che mắt thiên hạ, sự phản bội này là điều tất yếu sẽ xảy ra.
Thượng Quan Huyền Phong chắp tay, thận trọng dò hỏi ý thánh:
- Bệ Hạ, A Tốc Cát Bộ vốn là đồng minh lâu năm, lại đóng vai trò như bức tường thành che chắn phía Tây cho chúng ta. Nay lân bang xảy ra biến cố lớn, liệu chúng ta có nên hạ lệnh cho Tây Kỳ Quân xuất binh sang bình ổn đại cục, hỗ trợ A Tốc Cát Bát dẹp loạn?
Hoàng Luật lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên quyết:
- Tuyệt đối chẳng thể hành động lỗ mãng. Đây là chuyện nội bộ tranh quyền đoạt vị của quốc gia bọn họ. Trừ phi A Tốc Cát Bát hoặc đại diện triều đình bên đó bắn tín hiệu cầu cứu chính thức, bằng không việc chúng ta tự ý xuất quân sang sẽ mang danh nghĩa xâm lược. Lúc đó danh chẳng chính, ngôn chẳng thuận, chúng ta sẽ tự biến mình thành kẻ thù trong mắt người dân thảo nguyên và tạo cớ cho các nước khác can thiệp.
Ông ngừng một chút, ánh mắt lóe lên sự toan tính rồi ra lệnh:
- Truyền lệnh cho Tổng đốc Tây Kỳ Quân Thái Vĩnh. Yêu cầu hắn lập tức tăng cường phòng bị biên giới phía Tây lên mức báo động cao nhất. Bất kể kẻ nào giành chiến thắng trong cuộc nội chiến này, biên giới Thủy Vân Quốc cũng phải vững chãi như bàn thạch, nội bất xuất ngoại bất nhập. Đồng thời, phải cảnh giác cao độ với động thái của Lam Ba Quốc, trẫm e rằng bọn chúng sẽ chẳng bao giờ bỏ qua miếng mồi ngon béo bở này đâu.
- Lão thần đã hiểu, lão thần sẽ đi sắp xếp quân vụ ngay.
Thượng Quan Huyền Phong chắp tay nhận lệnh. Ông quay người định rời đi để truyền tin, nhưng bước chân bỗng khựng lại giữa chừng. Ông do dự trong giây lát rồi quay lại, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng, gần gũi hơn, mang tính chất riêng tư giữa những người bạn già tri kỷ:
- Bệ Hạ... xin mạn phép cho lão thần hỏi thăm, chỗ Đại công chúa tình hình thế nào rồi?
Nhắc đến Ngọc Linh, Hoàng Luật thở dài một hơi sườn sượt. Ông ngả hẳn người ra sau ngai vàng, đưa tay xoa xoa thái dương, rũ bỏ vẻ uy nghiêm lạnh lùng thường ngày, lúc này ông chỉ hiện lên hình ảnh một người cha đang đau đầu vì đứa con gái bướng bỉnh:
- Cái nha đầu Ngọc Linh này... Trẫm cũng chẳng biết tính nết nó giống ai nữa. Từ sau khi bị cấm túc, nó tuyệt nhiên im lặng, chẳng hề có ý gì là hối lỗi hay khóc lóc xin tha như mọi khi. Bình thường nó hoạt bát, hay làm nũng là thế, vậy thì lần này lại trầm tĩnh đến mức trẫm cũng thấy lạ lẫm. Chưa bao giờ trẫm thấy nó kiên quyết, lỳ lợm như vậy.
Huyền Phong nghe vậy thì nở một nụ cười hiền hậu, ánh mắt nheo lại đầy thâm ý:
- Lần này Đại công chúa dám công khai chống lại mệnh lệnh của Bệ Hạ, thậm chí chấp nhận bị phạt nặng nề, điều đó chứng tỏ công chúa đối với cái tên Minh Long này là thật lòng thật dạ rồi.
Hoàng Luật vẫn nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau những giờ phê duyệt triều chính căng thẳng.
Huyền Phong thấy tâm trạng Hoàng đế đã giãn ra đôi chút, liền mạnh dạn hỏi thêm một câu nhằm thỏa mãn sự tò mò của mình:
- Vậy dám hỏi Bệ Hạ... theo đánh giá của Người, thì nhân vật Minh Long này rốt cuộc là kẻ thế nào mà có thể khiến cành vàng lá ngọc của chúng ta si mê đến mức quên cả phép tắc?
Hoàng Luật nghe câu hỏi thì từ từ mở mắt. Ông nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trước mặt, dường như đang hồi tưởng lại những báo cáo chi tiết về chàng thiếu niên kia, về những gì hắn đã thể hiện, và cả khí chất ngạo nghễ hiếm có của hắn.
Sau một hồi trầm ngâm suy xét, khóe môi vị Hoàng đế quyền lực khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, ông buông một lời nhận xét ngắn gọn nhưng chắc nịch tựa như lời phán quyết:
- Khá!... Tên tiểu tử này rất khá.
...
Doanh trại Tây Kỳ Quân.
Tại trung tâm doanh trại Tây Kỳ Quân, lá cờ thêu chữ "Thái" tung bay phần phật trong gió lốc, tỏa ra khí thế nghiêm trang, túc sát.
Bên trong tướng trại rộng lớn, ngọn đèn linh thạch chập chờn chiếu rọi lên khuôn mặt góc cạnh, đầy vẻ phong sương của Tổng đốc Tây Kỳ Quân Thái Vĩnh. Hắn đang ngồi trên ghế da hổ, tay vân vê một quân cờ thì tiếng hô của lính canh vang lên:
- Thánh chỉ tới!
Thái Vĩnh vội vàng đứng dậy, chỉnh đốn trang phục, bước xuống quỳ gối giữa trướng. Một viên khâm sai cầm cuộn chiếu chỉ màu vàng rực rỡ bước vào, dõng dạc tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Mật thám Thủy Vân Quốc báo tin A Tốc Cát Bộ hiện đang xảy ra nội chiến nghiêm trọng. Nay lệnh cho Tổng đốc Tây Kỳ Quân Thái Vĩnh lập tức đốc thúc quân đội, tăng cường phòng bị biên giới phía Tây lên mức cao nhất, đề phòng biến cố lan rộng. Khâm thử!
Thái Vĩnh dập đầu, hô vang:
- Thần, Thái Vĩnh, tuân chỉ! Bệ Hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Thái Vĩnh cung kính đưa hai tay lên cao tiếp nhận thánh chỉ. Sau khi viên khâm sai rời đi, nụ cười cung kính trên môi Thái Vĩnh tắt ngấm. Hắn đứng dậy, cầm cuộn chiếu chỉ trong tay, đôi mắt híp lại đầy vẻ toan tính sâu xa. Hắn phất tay ra hiệu cho toàn bộ lính canh lui ra ngoài, canh gác nghiêm ngặt cách trướng mười trượng.
Không gian trong trướng trở nên tĩnh lặng như tờ.
"Vút!"
Một cơn gió lạnh lướt qua. Từ góc khuất tối tăm nhất của tướng trại, một bóng người toàn thân vận hắc y phục kín mít bất ngờ xuất hiện như một bóng ma. Kẻ này quỳ một chân xuống đất, cúi đầu hành lễ:
- Thuộc hạ tham kiến tướng quân.
Thái Vĩnh không hề giật mình, dường như đã quá quen với sự xuất hiện này. Hắn thong thả ngồi xuống ghế, rót một chén trà, không thèm nhìn tên thuộc hạ mà lạnh nhạt hỏi:
- Sao rồi? Đã xong việc rồi sao?
Tên hắc y nhân lúc này mới ngẩng đầu lên, dù khuôn mặt bị che kín nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ hoang mang và sợ hãi. Hắn lắc đầu, giọng run run:
- Tướng quân thứ tội... thuộc hạ... thuộc hạ chưa thể ra tay.
- Cái gì?
Thái Vĩnh đặt mạnh chén trà xuống bàn làm nước trà bắn tung tóe. Hắn nhíu mày, ánh mắt sắc lẹm như dao găm chiếu thẳng vào tên thuộc hạ:
- Chỉ là ám sát một tên nhãi ranh Kim Đan sơ kỳ mà cũng mất thời gian như vậy? Ngươi là sát thủ hàng đầu ta nuôi dưỡng, chẳng lẽ lại không tìm được cơ hội ra tay? Hay là ngươi đã trở nên vô dụng rồi?
Tên hắc y nhân vội vàng dập đầu lia lịa xuống nền đất lạnh, giọng nói đầy vẻ thanh minh:
- Tướng quân xin ngài bớt giận! Tiểu nhân đã bám theo tên Minh Long này từ lúc hắn vừa rời khỏi Trường An Thành. Lẽ ra tiểu nhân đã định ra tay ngay khi Đấu Giá Hội kết thúc. Nhưng...
Hắn ngập ngừng một chút rồi nuốt nước bọt, tiếp tục nói với vẻ không thể tin nổi:
- Nhưng có một chuyện vô cùng kỳ lạ. Trước khi tham gia Đấu Giá Hội, tên Minh Long này rõ ràng mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ, khí tức còn chưa ổn định. Thế nhưng, chỉ sau vài ngày hắn rời khỏi Bách Bảo Các, khi tiểu nhân định tiếp cận thì phát hiện tu vi của hắn đã đề thăng lên... Kim Đan viên mãn!
- Hoang đường!
Thái Vĩnh đập bàn đứng phắt dậy, vẻ mặt sững sờ. Hắn là người tu hành, đương nhiên hắn hiểu rõ cái hố ngăn cách giữa các tiểu cảnh giới lớn đến mức nào. Từ Sơ kỳ nhảy vọt qua Trung kỳ, Hậu kỳ để lên thẳng Viên mãn chỉ trong vài ngày là chuyện hoàn toàn phi lý, trái ngược với mọi quy tắc tu chân giới.
- Ngươi có nhìn lầm không? Hay là hắn dùng bí thuật che giấu tu vi từ trước?
Tên hắc y nhân khẳng định chắc nịch:
- Tiểu nhân dám lấy đầu ra đảm bảo, tuyệt đối không nhìn lầm. Khí tức của hắn thay đổi một trời một vực. Chính vì sự thay đổi quá đột ngột và quỷ dị này nên tiểu nhân không dám manh động, lập tức quay về bẩm báo chờ lệnh tướng quân. Tiểu nhân nghi ngờ... có thể hắn đã đạt được một cơ duyên nghịch thiên nào đó bên trong Bách Bảo Các hoặc trên đường đi.
Thái Vĩnh nghe đến bốn chữ "cơ duyên nghịch thiên" thì ánh mắt chợt lóe lên tia tham lam. Hắn trầm ngâm đi lại trong trướng, vuốt cằm suy tính. Một kẻ có thể thăng cấp thần tốc như vậy, trên người chắc chắn mang theo trọng bảo hoặc bí mật kinh thiên động địa. Nếu hắn có thể đoạt được thứ đó...
- Được rồi, ngươi lui xuống đi. Tạm thời không cần bám theo hắn nữa.
Thái Vĩnh phất tay. Tên hắc y nhân như được đại xá, vội vàng thi triển thân pháp biến mất vào bóng tối.
Khi chỉ còn lại một mình trong trướng, Thái Vĩnh lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn độc:
- Minh Long... thú vị lắm. Vậy thì để đích thân bổn tướng quân đi xem thử, tiểu tử ngươi rốt cuộc đã vớ được báu vật gì mà một bước lên trời như vậy.
Dứt lời, ánh mắt hắn lại rơi vào cuộn thánh chỉ của Hoàng Luật nằm trên bàn. Hắn cầm lên, nheo mắt nhìn những dòng chữ rồng bay phượng múa, rồi cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt.
Hắn với tay lấy giấy mực, mài mực thật nhanh. Cây bút lông trên tay hắn lướt đi thoăn thoắt, viết xuống một dòng chữ ngắn gọn:
- Hoàng Luật đã nhận được tin tức. Đại công chúa và Thái Tử cẩn thận.
Hắn cuộn mảnh giấy nhỏ lại, nhét vào ống trúc gắn trên chân một con chim ưng đưa thư chuyên dụng, rồi thả nó bay vút về phía bầu trời phương Tây, hướng thẳng đến A Tốc Cát Bộ.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Lạc Hồng Thần Chủ một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 12:
- 2/12: Ủng hộ tác giả LHTC, xin giấu tên: 200.000 VND
- 2/12: Trịnh Minh Tuấn gửi tác động lực mau ra chương mới: 100.000 VND
- 3/12: Nguyễn Duy Thông ủng hộ tác LHTC đầu tháng mong tác đều tay: 1.696.969 VND
- 5/12: LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 2.000.000 VND
- 5/12: HOÀNG LÃO TÀ: 318.188 VND
Quý độc giả có thể nghe audio LHTC tại:
https://youtube.com/playlistlist=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!