Lạc Hồng Thần Chủ

Chương 121 NHIỆM VỤ LẠI ĐẾN Mới

#LHTC#VP:

Tại đại điện A Tốc Cung, hoàng cung của A Tốc Cát Bộ, những ngọn đuốc tẩm mỡ cháy bập bùng trên các bức tường đá ong hắt ra thứ ánh sáng chập chờn, tạo nên vẻ uy nghiêm và có phần hoang dã đặc trưng của vùng thảo nguyên.

​Khả Hãn A Tốc Cát Bát ngồi trên bảo tọa được phủ bởi một tấm da hổ trắng khổng lồ. Thân hình vạm vỡ của hắn hơi nhoài về phía trước, đôi mắt sắc bén tựa chim ưng nhìn xuống nữ tử đang quỳ hành lễ phía dưới. Giọng hắn trầm thấp, mang theo uy quyền vang lên:

​- Vừa rồi... ta cảm nhận được phía ngoại ô A Tốc Thành xuất hiện một động tĩnh không nhỏ. Tuy nó chỉ diễn ra trong thoáng chốc rồi vụt tắt, nhưng với tư cách là chủ nhân của vùng đất này, ta vẫn cảm nhận rất rõ sự rung chuyển bất thường của mạch đất. Bất Ca, con đã điều tra ra manh mối gì chưa?

​A Tốc Bất Ca đang quỳ một chân phía dưới, liền ngẩng đầu đáp, giọng nói rành rọt và tự tin:

​- Thưa phụ hãn, con đã lập tức phái mật thám đi điều tra khu vực đó ngay khi cảm nhận được chấn động. Tuy nhiên, hiện trường đã bị xóa sạch dấu vết một cách tinh vi, chúng ta chưa thể thu thập được thông tin cụ thể về nguyên nhân hay danh tính các bên tham chiến.

​Nàng dừng lại một nhịp để sắp xếp suy nghĩ rồi phân tích tiếp:

- Theo suy đoán của con, hiện tại A Tốc Cát Bộ đang trong thời gian tổ chức Đấu Giá Hội của Bách Bảo Các. Nhân vật từ khắp các thế lực lớn nhỏ, chính tà lẫn lộn đều đang tề tựu về đây. Động tĩnh vừa rồi rất có khả năng xuất phát từ những mâu thuẫn, ân oán cá nhân giữa các thế lực giang hồ nào đó.

​A Tốc Cát Bát nghe vậy thì khẽ gật đầu, ngả lưng ra sau ghế da hổ:

- Suy đoán của con rất hợp lý. Thời điểm này A Tốc Thành thực sự quá hỗn loạn, việc các tu sĩ chém giết tranh giành bảo vật bên ngoài thành là điều khó tránh khỏi.

​- Tuy nhiên thưa phụ hãn... - Bất Ca lại lên tiếng, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn.

​- Sao? Còn phát hiện gì khác?

​- Đội mật thám khi bí mật quan sát hiện trường đã nhận thấy một điểm vô cùng kỳ lạ. Tại nơi xảy ra chấn động, họ tuyệt nhiên không tìm thấy xác chết hay dấu vết của một cuộc hỗn chiến quy mô lớn. Thứ duy nhất họ tìm thấy chính là dấu vết rời đi của một nhân vật đơn độc.

​Cát Bát liền nhướn mày, sự hứng thú hiện rõ trong đáy mắt:

- Một người? Là ai?

​Bất Ca đáp chắc nịch:

- Chính là kẻ mà trước đó con đã từng báo cáo với người, nhân vật đã gây náo loạn tại Đấu Trường Tát Lan.

​Cát Bát lục lại trí nhớ, rồi ánh mắt hắn sáng rực lên:

- Là cái tên điên rồ mà con từng nhắc tới... kẻ đã một mình vượt cấp đấu cùng lúc mười tên đấu sĩ đó hả?

​- Chính xác là hắn. - Bất Ca khẳng định.

​- Ồ? - Cát Bát đứng bật dậy, bước xuống vài bậc thềm, đi lại trong đại điện:

- Kẻ này không ngờ lại xuất hiện ở đó và gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hiện giờ hắn đang ở đâu? Nếu có thể, hãy nhân cơ hội này mời...

​Bất Ca liền ngắt lời, báo cáo tình hình thực tế:

- Theo thông tin mật thám vừa báo về, người này không đi xa mà đã quay đầu, hiện đang trên đường quay trở lại A Tốc Thành. Có lẽ hắn muốn tìm nơi ẩn náu hoặc có mục đích gì đó.

​Cát Bát vung tay áo, cười lớn đầy sảng khoái:

- Tốt! Rất tốt! Kẻ có tài năng thực chiến kinh người như vậy chính là nhân tố chúng ta đang thiếu. Bất Ca, ta giao cho con trọng trách này. Hãy theo dõi người này sát sao. Con hãy dùng mọi thủ đoạn, bằng mọi giá phải lôi kéo, chiêu mộ hắn về dưới trướng thế lực của bổn hãn. Hắn sẽ là một con cờ vô cùng hữu dụng cho chúng ta.

​Bất Ca chắp tay, ánh mắt lóe lên sự tự tin:

- Phụ hãn yên tâm, nhi nữ đã có kế hoạch tiếp cận.

​Cát Bát gật đầu hài lòng:

- Con làm việc thì ta luôn yên tâm.

​Thế nhưng, nụ cười trên môi hắn vụt tắt rất nhanh. Hắn quay người lại, nhìn chằm chằm lên tấm bản đồ da dê treo trên tường, nơi vẽ rõ ranh giới các quốc gia. Bàn tay to lớn của hắn siết chặt lại thành quyền, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Giọng hắn trở nên lạnh lẽo và đầy căm phẫn:

​- Chỉ trách... lũ khốn Bột Nhi gia. Hiện tại chúng cậy thế nắm giữ binh quyền trọng yếu trong tay, lại còn đang âm thầm suy tính chuyện phản bội Thủy Vân Quốc để đi theo phe khác. Hừ! Lũ vô ơn bạc nghĩa đó, chúng chính là nỗi ô nhục của dũng sĩ bộ lạc chúng ta!

​Bất Ca nghe nhắc đến chuyện chính sự cũng trở nên nghiêm túc. Nàng bước lên một bước, hạ giọng nhắc nhở:

​- Phụ hãn, chuyện Bột Nhi gia rục rịch phản trắc e rằng có liên quan mật thiết đến những tin đồn gần đây. Rất có thể Lam Ba Quốc đang nắm giữ một con bài chủ chốt nào đó, khiến Bột Nhi gia tin rằng cán cân quyền lực đã thay đổi. Kỳ này, Lam Ba Quốc chắc chắn sẽ dốc toàn lực đánh một trận sống mái với Thủy Vân Quốc, vấn đề chỉ là thời gian.

​Cát Bát thở dài một hơi sầu não, vẻ oai phong lẫm liệt vừa rồi như bị rút cạn, chỉ còn lại sự mệt mỏi của một người lãnh đạo đang bị kìm kẹp giữa muôn trùng vây:

​- Điều này cũng đang khiến ta đau đầu không thôi. Tình thế hiện tại tiến thoái lưỡng nan. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Trong cuộc chiến khốc liệt giữa hai đại quốc đó, A Tốc Cát Bộ chúng ta... thân phận nhỏ bé chẳng khác nào ruồi muỗi.

​Hắn quay lại nhìn nhi nữ, ánh mắt đầy day dứt và bất lực:

- Chỉ trách bản thân ta chưa đủ năng lực, chưa đủ tàn nhẫn để dẹp loạn. Hiện tại tình hình nội bộ vẫn còn rất rối ren, Bột Nhi gia như cái gai nhọn đâm vào mắt nhưng ta lại chưa thể nhổ bỏ ngay được. Ngày nào chưa lấy lại được thực quyền quân sự từ tay Bột Nhi gia, ngày đó ta còn chưa thể kê cao gối ngủ, cũng chưa thể định đoạt vận mệnh tồn vong của bộ lạc.

​Bất Ca cúi người thật sâu, giọng nói đầy sự cảm thông và chia sẻ:

- Nhi nữ hiểu cho nỗi khổ tâm của phụ hãn. Người hãy yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức để chia sẻ gánh nặng này. Việc chiêu mộ nhân tài, con quyết sẽ không để người thất vọng.

...

Tại một gian phòng hạng trung nằm khuất sâu trong một khách điếm nhỏ thuộc khu vực ngoại thành A Tốc Thành.

​Minh Long đang đi đi lại lại trong phòng, bước chân dồn dập thể hiện rõ sự bồn chồn. Hắn đưa tay vò đầu bứt tai, vẻ mặt hiện lên sự bực dọc và bế tắc tột độ. Hắn đã nhanh chóng quay lại thành ngay sau khi chia tay vị sư phụ mới, mang theo thông tin quý giá mà ông ta để lại, song giờ đây lại cảm thấy vô cùng hoang mang.

​- Móa! Sư phụ chơi khăm ta sao? - Hắn lầm bẩm, ngồi phịch xuống ghế rồi lại bật dậy ngay lập tức:

- Ông ta chỉ nói khơi khơi về việc A Tốc Cát Bộ này đang tồn tại thêm một loại Dị thuộc tính nữa. Thế nhưng nó là cái gì? Hình dáng ra sao? Quan trọng nhất là nó đang nằm ẩn mình ở xó xỉnh nào thì ông ta tuyệt nhiên giấu kín như bưng!

​Hắn nhìn ra cửa sổ, hướng ánh mắt về vùng thảo nguyên mênh mông bát ngát trải dài đến tận chân trời bên ngoài:

​- A Tốc Cát Bộ rộng lớn như vậy, lãnh thổ trải dài hàng vạn dặm. Với một manh mối mơ hồ như thế thì việc tìm kiếm chẳng khác nào mò kim đáy bể. Ta biết đi đâu để bắt đầu đây?

​Ngọc Nhi trong thức hải thấy bộ dạng sốt ruột của hắn thì chỉ chép miệng, giọng điệu bình thản khuyên can:

- Thôi, đừng than vãn nữa. Dục tốc bất đạt. Những thứ như Dị thuộc tính đều là vật có linh tính, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Ngươi cứ ở đây tĩnh tâm chờ đợi, vạn sự tùy duyên vậy.

​Minh Long nghe vậy cũng chỉ biết thở dài ngao ngán, đành chấp nhận sự thật phũ phàng này.

​Đúng lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc của Hệ Thống vang lên bên tai hắn, phá tan bầu không khí ảm đạm trong phòng:

​[Đinh! Chúc mừng Ký Chủ sử dụng lượt triệu hoán thành công. Nhận được binh khí ngẫu nhiên: Ngũ cấp cực phẩm binh khí - Huyền Ngân Song Đoản.

​- Vật phẩm đã được lưu trữ trong Không Gian Hệ Thống.]

​- Ồ? - Minh Long khựng lại, đôi mắt sáng lên một chút:

- Ngon! Đồ Ngũ cấp cực phẩm à? Để xem nó hình thù ra sao.

​Hắn động ý niệm, lấy vật phẩm từ không gian ảo ra.

​Hai luồng ánh sáng bạc lạnh lẽo lóe lên, chiếu sáng cả căn phòng tối. Trên tay Minh Long xuất hiện một đôi đoản đao dài chừng nửa cánh tay. Ngay khi chạm vào chúng, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền thẳng vào lòng bàn tay hắn, khiến tinh thần hắn rung lên một cái.

​Đôi đoản đao này sở hữu một vẻ đẹp tinh xảo đến mức hoàn mỹ, xong nó lại toát lên sát khí nguy hiểm khiến người ta rợn người.

​Thân đao được rèn bằng Huyền Ngân cổ kim, một loại vật liệu quý hiếm có sắc bạc ngả sang xám nhẹ, bề mặt láng mịn tựa như được phủ một lớp sương mỏng vĩnh cửu. Khi đưa sát mắt quan sát, Minh Long thấy rõ những đường vân kim loại li ti chạy dọc sống đao, chúng uốn lượn sống động tựa như những mạch máu của một sinh thể đang thở.

​Lưỡi đao mỏng tới mức gần như trong suốt ở phần viền sắc bén nhất, ánh lên tia bạc lạnh lẽo chết chóc. Dưới ánh nến trong phòng, lưỡi đao phản quang tạo thành hai vệt sáng cong vút như trăng non, vừa mỹ lệ, lại vừa tạo cảm giác sắc bén đến mức có thể cắt đôi cả ánh sáng.

​Phần chuôi đao làm từ hợp chất huyền mộc đã ngâm trong ngân dịch nhiều năm, mang màu tối đậm, bề mặt được khắc chìm những phù văn cổ cực nhỏ. Nhìn xa thì mờ mịt, nhìn gần lại thấy chúng chuyển động theo ánh mắt người nhìn, tạo cảm giác vô cùng bí ẩn và ma mị.

​Đặc biệt, ở cuối chuôi mỗi thanh đoản đều có một vòng khóa tròn bằng kim loại, viền mảnh, rất tiện cho việc xoay chuyển linh hoạt hoặc treo vào dây. Khi Minh Long thử đặt hai thanh đoản cạnh nhau, hai vòng khóa này ghép lại tạo thành hình Song Nguyệt đối xứng tuyệt đẹp, tượng trưng cho sự hoàn chỉnh của đôi binh khí.

​Minh Long thử vung nhẹ vài đường vào không khí. Trọng lượng của chúng cân đối đến mức hoàn hảo, nhẹ nhàng khi vung chém để đạt tốc độ tối đa, đầm tay khi thực hiện động tác đâm để gia tăng lực sát thương. Dù chưa rót linh lực vào, nó cũng đã tự tỏa ra khí thế sắc bén tự nhiên của một vũ khí cấp cao.

​Khi hắn đặt hai thanh đoản song song trước mặt, thân kim loại của chúng giao thoa ánh sáng, tạo thành một luồng ngân quang nhạt nhòa như hơi thở, nhẹ đến mức nếu nhìn qua loa sẽ tưởng là ảo giác, nhưng đủ để bất kỳ ai hiểu biết cũng phải rùng mình nhận ra phẩm cấp cực cao của nó.

​- Tốt! Rất tốt! - Minh Long gật gù, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng khi ngắm nghía món đồ chơi mới:

- Thứ này có hình dáng khá tương đồng với Song Trúc Diệp Đao trước kia của ta, nhưng đẳng cấp thì vượt trội hoàn toàn. Từ nay nó sẽ thay thế vị trí vũ khí chính.

​Hắn thầm đánh giá tình hình bản thân. Quả thực, dù Song Trúc Diệp Đao rất phù hợp với phong cách chiến đấu tốc độ của hắn, nhưng đẳng cấp Hoàng cấp của nó hiện tại đã quá thấp, hoàn toàn hụt hơi trước sức mạnh ngày càng tăng của hắn. Thời gian qua, Minh Long chủ yếu phải dựa vào vũ kỹ tay không để chiến đấu do thiếu vũ khí xứng tầm. Nay có thêm Huyền Ngân Song Đoản này, khả năng cận chiến và ám sát của hắn chắc chắn sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

​Ngọc Nhi cũng lên tiếng đánh giá:

- Thứ này rất hợp với ngươi. Coi như chuyến đi đến A Tốc Cát Bộ lần này, ngươi đã bội thu rồi.

​"Cốc! Cốc! Cốc!"

​Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa phòng vang lên dồn dập, cắt ngang sự hưng phấn của Minh Long. Hắn nhíu mày, tay vẫn nắm chặt song đoản, cảnh giác nhìn ra cửa. Giờ này còn ai tìm đến nơi hẻo lánh này?

​Nhưng còn chưa kịp lên tiếng hỏi, ngay tức khắc, một âm thanh máy móc lạnh lùng, chói tai lại một lần nữa vang lên, chấn động dữ dội trong đầu hắn:

​[Đinh! Hệ Thống phát động nhiệm vụ chính tuyến: Bình Định A Tốc Cát Bộ.]

​- "CÁI QUỶ GÌ???"

​Minh Long giật mình đến mức suýt đánh rơi cặp song đao, hắn nhảy dựng lên, mắt trợn tròn. Bình định A Tốc Cát Bộ? Hắn chỉ là một khách qua đường thôi cơ mà!

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Lạc Hồng Thần Chủ một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 11:

- 25/11: + THẠCH SANH: 50. 000 VND

- 25/11: Ủng hộ tác giả LHTC

Quý độc giả có thể nghe audio LHTC tại:

https://youtube.com/playlist?list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận