Lạc Hồng Thần Chủ
Chương 116 ĐIỀU KIỆN SỞ HỮU Mới
#LHTC#VP:
Tại căn phòng riêng số 20, bầu không khí tĩnh lặng và lười biếng vốn có bỗng chốc bị phá vỡ hoàn toàn.
Nhân vật thần bí đang ngồi trên ghế da thú nãy giờ vẫn luôn giữ tư thế chống cằm chán nản, coi buổi đấu giá như một trò hề, ngay khi nhìn thấy lão già bước lên bục và ngọn lửa bùng cháy, động tác của y khẽ khựng lại.
Bàn tay đang chống cằm từ từ hạ xuống. Lần đầu tiên kể từ đầu buổi đấu giá, y ngồi thẳng dậy, nhướn đôi chân mày sắc bén lên. Ánh mắt sau lớp mặt nạ không còn vẻ buồn ngủ nữa, mà lộ ra một tia kinh ngạc xen lẫn sự thú vị sâu xa.
- Ồ?
Giọng y vang lên, trầm thấp nhưng mang theo chút thâm ý lạnh lẽo:
- Thuộc hạ thân tín nhất của hắn... sao lại xuất hiện ở đây?
Thiếu nữ Lam Nguyệt đứng hầu bên cạnh, đôi mắt trong veo lúc này cũng dán chặt vào hình ảnh lão già gầy gò trên sân khấu. Nàng khẽ gật đầu, giọng nói cung kính nhưng cũng đầy thắc mắc:
- Đúng là lão già đó rồi thưa chủ nhân. Nhưng điều kỳ lạ là... lão ta lại dám đem cả một Dị Hỏa như vậy ra để trao đổi công khai. Mục đích của bọn hắn rốt cuộc là gì đây? Chẳng lẽ phe cánh bên đó đang thiếu thốn tài nguyên đến mức này sao?
Thần bí nhân nghe vậy thì khẽ mỉm cười sau lớp mặt nạ, một nụ cười mang theo sự hứng thú của một kẻ đứng ngoài xem kịch vui, nhưng trong đầu đã bắt đầu tính toán hàng vạn khả năng.
Y lắc đầu nhẹ:
- Thiếu thốn? Không đâu. Tâm tư của tên kia trước giờ vẫn luôn thâm sâu khó lường như vực thẳm vậy. Đem Dị Hỏa ra bán... chắc chắn là có mưu đồ gì đó lớn hơn tiền bạc. Cứ quan sát xem sao.
Y híp mắt lại, nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt không gian bên dưới, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, lẩm bẩm đánh giá:
- Bát Hoang Phá Diệt Diễm à... Dám bỏ ra cái giá lớn thế này để làm mồi nhử. Không tồi! Chịu chi đấy.
Cùng lúc đó, tại phòng số 69.
Minh Long lúc này cũng đã bật người khỏi ghế từ lâu. Hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa mà lao đến đứng sát vào bức tường pha lê. Hai tay hắn chống lên mặt kính, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn xuống, cảm nhận sức nóng hừng hực dường như muốn nung chảy cả lớp chắn bảo vệ:
- Dị Hỏa? Là Dị Hỏa thật sự!
Minh Long quan sát ngọn lửa màu đỏ rực đang tỏa sáng chói lòa phía dưới sảnh. Nó không những nóng mà còn mang theo một ý chí hủy diệt điên cuồng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự cộng hưởng dữ dội trong đan điền mình, như thể nguồn sức mạnh bên trong hắn đang muốn lao ra nuốt chửng lấy ngọn lửa kia.
Nhưng ngay sau đó, chân mày hắn nhíu lại, một sự nghi hoặc to lớn dâng lên trong lòng:
- Kỳ lạ... Sao ta lại có chút cảm thấy quen thuộc đối với loại Dị Hỏa này nhỉ? - Hắn lẩm bẩm, cố gắng lục lọi trí nhớ:
- Cảm giác về luồng khí tức bá đạo này... hình dáng này... ta chắc chắn đã từng thấy, hoặc từng cảm nhận cái gì đó tương tự trước đây rồi thì phải. Nhưng rõ ràng ta chưa bao giờ gặp Dị Hỏa cơ mà?
- Ngươi nhìn kỹ đi. - Giọng nói của Ngọc Nhi vang lên, kéo hắn về thực tại. Nàng hiện ra trong thức hải, cười cười chỉ tay về phía ngọn lửa đang nhảy múa:
- Đừng chỉ nhìn sức nóng hay màu sắc, hãy nhìn xem ngọn lửa đó có cấu trúc hình thù thế nào.
Minh Long nghe vậy liền nheo mắt, cố gắng vận dụng thị lực, nhìn xuyên qua lớp ánh sáng đỏ rực chói lòa để quan sát hình thái cốt lõi của ngọn lửa.
Hắn ngắm nghía một hồi, rồi ánh mắt chợt lóe lên:
- Ta thấy rồi... Ngọn lửa phía dưới không cháy hỗn loạn như lửa thường. Nó tỏa ra xung quanh như tám nhánh riêng biệt, cong lên rồi chụm lại ở đỉnh... Tựa như tám chiếc cánh của một bông hoa khổng lồ. Đúng rồi! Nó có hình dạng như một bông hoa đang nở rộ vậy, có tám cánh nếu ta không nhầm.
- Chính xác. - Ngọc Nhi cười đáp, giọng điệu như một người thầy đang giảng bài:
- Đây là Bát Hoang Phá Diệt Diễm, xếp hạng thứ 6 trên Dị Hỏa Bảng uy danh lẫy lừng của thiên hạ. Sở dĩ nó có cái tên này, một phần là vì sức mạnh hủy diệt bát hoang lục hợp của nó, nhưng phần lớn là vì hình dạng tám cánh hoa đặc trưng khi nó bùng phát toàn lực.
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp, giọng đầy ẩn ý:
- Còn về phần tại sao ngươi cảm thấy nó quen thuộc... đó là vì ngươi đã từng được tận mắt chứng kiến một loại hỏa công pháp cao cấp, được mô phỏng dựa trên chính hình thái và đặc tính của nó.
- A!
Minh Long như bị điện giật, đầu óc bừng tỉnh. Một hình ảnh quen thuộc lập tức hiện ra trong đầu hắn, một người huynh đệ, một ngọn lửa bùng cháy bao quanh thân thể, và những chiêu thức bá đạo.
- Là Liệt Hỏa Công Pháp của Liệt gia! - Hắn thốt lên, vỗ tay một cái "đét", sự phấn khích hiện rõ trên mặt:
- Ta nhớ rồi! Là Liệt Khang! Liệt Hỏa Công Pháp của hắn khi thi triển toàn lực cũng ngưng tụ ra hình dạng đóa sen lửa tám cánh! Thảo nào... thảo nào ta thấy quen mắt đến thế!
Hắn quay sang hỏi Ngọc Nhi:
- Ta nhớ Liệt Khang từng nói, bộ công pháp đó vốn được tổ tiên của hắn sáng tạo nên dựa vào việc quan sát và cảm ngộ đặc điểm của một loại Thiên Địa Dị Hỏa hùng mạnh... Không lẽ, chính là thứ này?
Ngọc Nhi gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy, trí nhớ ngươi cũng coi như là tốt. Tổ tiên Liệt gia năm xưa có lẽ đã có đại cơ duyên nhìn thấy, hoặc đoạt được tàn quyển mô tả chi tiết về Bát Hoang Phá Diệt Diễm này. Tuy không thu phục được nó, nhưng ông ta đã dùng tài trí của mình để mô phỏng lại sự hủy diệt của nó, từ đó mới ngộ ra được Liệt Hỏa Công Pháp trấn tộc.
Minh Long nghe xong, hơi thở trở nên gấp gáp. Hắn nhìn xuống ngọn lửa "bản gốc" đang ngạo nghễ cháy phía dưới, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và kinh diễm:
- Không ngờ... thật không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy nguồn gốc sức mạnh của Liệt gia. - Hắn lẩm bẩm, cảm nhận sự khác biệt một trời một vực:
- Liệt Hỏa Công Pháp đã mạnh, nhưng so với bản tôn Dị Hỏa này... đúng là đom đóm so với mặt trời. Thật đẹp... và cũng thật đáng sợ.
Minh Long ngồi trên vị trí của mình, ánh mắt nheo lại đầy vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm vào lão già vừa xuất hiện dưới đài. Trong lòng hắn dấy lên hàng vạn câu hỏi không lời giải, bởi lẽ lão giả kia nhìn qua quá mức bình thường, y phục trên người chỉ là vải thô đục màu, khí tức toàn thân lại càng giống hệt một phàm nhân không chút tu vi. Ấy vậy mà, lão lại có thể tùy tiện lấy ra một loại Dị Hỏa khiến không gian xung quanh vặn vẹo để làm vật trao đổi.
Ngay lúc Minh Long còn đang trầm ngâm suy đoán, giọng nói của Ngọc Nhi bất chợt vang lên bên tai hắn, mang theo chút ý vị nhắc nhở:
- Ngươi cứ ngồi đó ngẩn ngơ làm gì? Thử vận dụng thần thức cảm nhận tu vi của lão già đó xem sao, chớ để vẻ bề ngoài đánh lừa.
Nghe lời nàng, Minh Long lập tức tập trung tinh thần. Hắn âm thầm điều động một luồng thần thức cẩn thận len lỏi qua đám đông hướng về phía lão giả. Thế nhưng, ngay khi thần thức vừa chạm tới đối phương, Minh Long bàng hoàng phát hiện ra bản thân như đang nhìn vào một vực sâu không đáy, mọi sự dò xét đều như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không thu hoạch được bất kỳ thông tin gì.
Cùng lúc đó, ngay tại trung tâm đài đấu giá, Bách Thiều cũng đang chứng kiến ngọn lửa Dị Hỏa bùng cháy dữ dội giữa sảnh. Nàng không kìm được sự tò mò mà cũng âm thầm phóng xuất thần thức hùng mạnh của mình để thăm dò lão giả bí ẩn. Nhưng kết quả nhận lại khiến nàng bất ngờ tột độ, bởi một Luyện Hư kỳ như nàng vậy mà cũng hoàn toàn bất lực, không thể nhìn thấu dù chỉ là một chút hư thực của người này.
Không khí toàn trường lúc này đã trở nên sôi sục và chấn động chưa từng có. Hàng ngàn ánh mắt kinh diễm đổ dồn về phía ngọn lửa, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên khắp nơi vì không ai dám tin vào mắt mình:
- Trời ơi, là Dị thuộc tính! Làm sao thứ trân phẩm nghịch thiên này có thể xuất hiện ở một Đấu Giá Hội thường niên được chứ?
- Đúng vậy, thông thường thứ này chỉ có thể xuất hiện ở Thiên Kỷ Đấu Hội mà thôi. Ở đây làm gì có ai, hay thế lực nào đủ tiềm lực tài chính mà mua nổi Dị Hỏa?
Dường như bỏ ngoài tai mọi sự ồn ào náo nhiệt, lão già bình thản đảo mắt nhìn một vòng quanh hội trường rồi khẽ vung nhẹ tay áo. Quả cầu giam giữ Dị Hỏa lập tức rung động mạnh, ngọn lửa hung tàn đang gào thét kia ngoan ngoãn bị hút ngược vào trong, trả lại sự yên bình cho không gian. Thấy tình hình đã ổn định, Bách Thiều vội vã thu liễm khí tức, lấy lại vẻ chuyên nghiệp thường ngày mà cung kính hỏi:
- Dị Hỏa quý giá đến nhường này, không biết quý khách muốn trao đổi như thế nào?
Lão già nghe vậy thì nở một nụ cười hiền từ, chậm rãi vuốt râu đáp:
- Lão hủ tuy rằng may mắn sở hữu Bát Hoang Phá Diệt Diễm này nhưng chỉ e là không có duyên với nó. Bản thân lão là một tu sĩ Mộc hệ thuần túy, căn bản không thể dung nạp và tu luyện một thuộc tính khắc chế như Hỏa hệ. Cho nên, điều kiện trao đổi của lão hủ khá đơn giản, mà thật ra cũng chẳng phải là trao đổi, lão hủ chỉ đơn giản coi đây là một món quà dành cho người thực sự phù hợp.
Nói đoạn, khuôn mặt lão đột nhiên thay đổi, nụ cười tắt hẳn. Đôi mắt lão híp lại đầy vẻ tinh quái và nghiêm túc, giọng nói già nua nhưng vang vọng khắp hội trường:
- Điều kiện để trở thành chủ nhân của Bát Hoang Phá Diệt Diễm chính là... người đó phải có khả năng tu luyện cùng lúc đa hệ thuộc tính, ít nhất là năm hệ thuộc tính khác nhau.
Lời vừa dứt, toàn trường như vỡ trận trong sự bàng hoàng tột độ. Tiếng la ó thất thanh vang lên khắp bốn phía khán đài:
- Cái gì? Năm hệ thuộc tính khác nhau?
- Lão già này điên rồi sao! Trên đời này tu sĩ song hệ linh căn đã hiếm như lông phượng sừng lân, đếm trên đầu ngón tay còn không hết. Lão ta vậy mà đòi hỏi tận năm hệ? Đây rõ ràng là đang trêu đùa thiên hạ mà!
Thần bí nhân ngồi tĩnh lặng trong căn phòng số 20, khóe môi y khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt lóe lên tia nhìn thâm sâu tựa như mọi chuyện đang diễn ra đều không nằm ngoài dự liệu. Lam Nguyệt đứng hầu bên cạnh thấy chủ nhân cười liền vội vàng lên tiếng:
- Chủ nhân!
Nàng vừa mới thốt ra hai chữ đã liền bị y giơ tay ngắt lời, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo uy áp vô hình vang lên:
- Lão già này đến đây cũng vì một mục đích giống như ta, tên đó hẳn cũng đã nhận được lời sấm truyền rồi.
Trong khi đó, tại căn phòng số 69, Minh Long trừng mắt nhìn xuống đài sau khi nghe được điều kiện quái đản mà lão già phía dưới vừa đưa ra. Trong đầu hắn lặp đi lặp lại cụm từ "Tu luyện đa hệ?".
Hắn cau mày đầy vẻ suy tư, đôi lông mày nhíu chặt lại tạo thành một đường rãnh sâu giữa trán. Bản thân hắn cũng đang là một tu sĩ tu luyện đa hệ, lời nói của lão ta rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ lão thật sự đơn giản là muốn tìm người hữu duyên để trao tặng Dị Hỏa? Hay đằng sau đó còn ẩn chứa mưu tính thâm sâu nào khác?
Lý trí mách bảo hắn rằng không thể có chuyện ngon ăn như vậy được, trên đời tuyệt nhiên không có gì là miễn phí, miếng thịt miễn phí chỉ có nằm trong bẫy chuột mà thôi.
Ngay lúc hắn còn đang phân vân suy nghĩ, cân nhắc thiệt hơn xem có nên mạo hiểm hay không thì một âm thanh máy móc quen thuộc, lạnh lùng vang lên trong đầu, cắt ngang dòng suy tưởng hỗn loạn:
[Đinh! Hệ Thống thông báo khai mở nhiệm vụ chính tuyến: Chinh Phục Dị Hỏa.
- Thành công: Ký Chủ nhận một lần triệu hoán binh khí ngẫu nhiên.
- Thất bại: Ký Chủ mất hoàn toàn tu vi.
*Mô tả: Ký Chủ đứng trước cơ duyên sở hữu Dị Hỏa nhưng đi kèm với hung hiểm khó lường trước mắt.
*Yêu cầu: Ký Chủ can đảm thừa nhận bản thân có thể tu luyện đa thuộc tính, đường đường chính chính sở hữu và luyện hóa thành công Dị Hỏa.]
- "Con bà nó!"
Minh Long chửi thầm trong bụng, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế vì kích động. Nhiệm vụ quái quỷ gì thế này? Thất bại thì mất hoàn toàn tu vi, đây rõ ràng là ép người quá đáng, đẩy hắn vào đường cùng không còn lối thoát rồi. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự xao động trong lòng để trấn tĩnh bản thân trước quyết định táo bạo sắp tới.
Ở phía dưới đài đấu giá, lão già bí ẩn lúc này đang liên tục đảo mắt quan sát xung quanh hội trường, giọng nói già nua cất lên đầy vẻ mong chờ:
- Thế nào, có vị nào đủ tiêu chuẩn theo điều kiện của lão hủ không?
Sau một hồi chờ đợi trong im lặng, nhận thấy đám đông ai nấy chỉ biết lắc đầu tiếc nuối, không khí trong sảnh trở nên trùng xuống. Đặc biệt là các tu sĩ Hỏa hệ, bọn họ tỏ ra vô cùng bức xúc, bắt đầu nhao nhao lên tiếng chỉ trích:
- Ây... điều kiện như vậy thà ban đầu đừng ra còn hơn!
- Đúng là khùng điên, lão ta chỉ muốn khoe khoang mà thôi, bày đặt hữu duyên gì chứ!
...
Lão già đợi thêm một lúc nữa cũng không thấy người nào đứng lên nhận cả, ánh mắt thoáng hiện lên nét buồn bã. Lão khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng:
- "Xem ra là chủ nhân đã suy nghĩ nhiều rồi."
Ngay lúc lão tỏ vẻ thất vọng, xoay người chuẩn bị rời đi, một giọng nói kiên định, trầm ổn bất ngờ phát ra từ căn phòng số 69, vang vọng khắp sảnh đường rộng lớn:
- Ta đủ điều kiện.
Câu nói ngắn gọn nhưng tựa như sét đánh ngang tai. Toàn trường đang ồn ào lập tức quay ngoắt lại, hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía căn phòng số 69 đầy kinh ngạc và tò mò.
Lão già phía dưới cũng khựng lại, bước chân dừng hẳn, đôi mắt híp lại đầy vẻ dò xét nhìn lên:
- Hửm?
Cùng lúc đó, trong không gian tĩnh mịch của căn phòng số 20, thần bí nhân sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Ánh mắt y dán chặt vào hướng phát ra tiếng nói, khóe miệng lại nhếch lên một lần nữa:
- Đây rồi!
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Lạc Hồng Thần Chủ một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 10:
- 1/10: + HVC góp lúa nuôi Minh Long tu luyện: 500. 000 VND
- 2/10: + THẠCH SANH: 50. 000 VND
+ NGUYỄN DUY THÔNG: 1. 000. 000 VND
- 9/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 100. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio LHTC tại:
https://youtube.com/playlist?list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!