Lạc Hồng Thần Chủ

Chương 133 TA SẼ GIÚP NÀNG Mới

#LHTC#VP:

Hai bóng người, một luồng ánh sáng xanh lam huyền ảo mang theo hơi lạnh thấu xương, một tia chớp vàng kim rực rỡ mang theo uy lực hủy diệt đang xé toạc bầu trời thảo nguyên bao la. Minh Long và A Tốc Bất Ca dốc toàn lực lao đi với tốc độ nhanh đến mức mắt thường của người phàm chỉ kịp nhìn thấy những tàn ảnh mờ nhạt để lại phía sau. Đích đến của họ chính là kinh thành A Tốc Thành, nơi ngọn lửa chiến tranh đang bùng cháy dữ dội nhất, quyết định vận mệnh của cả bộ lạc.

​Đang trong lúc di chuyển với tốc độ cao, bỗng nhiên một âm thanh máy móc lạnh lùng nhưng vô cùng quen thuộc vang lên trong đầu Minh Long, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:

​[Đinh! Hệ Thống thông báo: Chúc mừng Ký Chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến Chiến Hóa Thần.

- Ký Chủ nhận: một lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên, có muốn lập tức triệu hoán?]

​Minh Long nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực lên như đèn pha giữa đêm tối. Nhiệm vụ này hắn hoàn thành một cách đầy nguy hiểm, hắn đã phải đánh cược cả tính mạng, thậm chí suýt chút nữa bỏ mạng nơi Thánh Địa lạnh lẽo trước lưỡi đao của Thác Bạt Tuấn. Phần thưởng này chính là sự đền bù xứng đáng nhất cho những nỗ lực sinh tử đó. Hắn gật đầu xác nhận trong tâm trí ngay tức khắc:

​- Cho ta triệu hoán!

​[Đinh! Hệ Thống xác nhận yêu cầu: triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên.

- Thời gian đếm ngược 500 giây, bắt đầu đếm ngược: 500, 499, 498...]

​Minh Long suýt chút nữa thì nhảy dựng lên giữa không trung vì kích động. Hắn lẩm bẩm trong miệng với vẻ đầy khoái trá:

​- Con bà nó! 500 giây lận? Bình thường quay ra mấy món đồ lởm khởm, hệ thống chỉ mất vỏn vẹn vài giây để xử lý. Thời gian chờ đợi càng kéo dài, chứng tỏ phẩm cấp vật phẩm sắp xuất hiện càng bá đạo, càng nghịch thiên. Ngon! Quả nhiên không uổng công lão tử liều mạng chiến Hóa Thần kỳ, lần này trúng mánh lớn rồi!

​Cố nén sự hưng phấn xuống đáy lòng, Minh Long tranh thủ khoảng thời gian chờ đợi đằng đẵng này để nắm bắt tình hình địch thủ. Hắn quay sang A Tốc Bất Ca đang bay bên cạnh, cất tiếng hỏi:

​- Công chúa, tình hình các thế lực phản loạn cụ thể ra sao? Ta cần biết rõ thực lực của chúng để chuẩn bị đối sách.

​Bất Ca vừa điều khí để duy trì tốc độ, vừa trả lời với giọng điệu đầy lo lắng:

​- Ngươi cần phải nắm rõ, tại A Tốc Cát Bộ chúng ta đứng đầu là Đại Hãn, bên dưới là sự tồn tại của 10 đại gia tộ, bọn hắn nắm giữ quyền lực tối cao của thảo nguyên. Trong số đó bao gồm cả gia tộc Thác Bạt của Thác Bạt Tuấn mà ngươi vừa tiêu diệt, và gia tộc Bột Nhi của Bột Nhi Chỉ Căn. Tám gia tộc còn lại đều là những thế lực thâm căn cố đế.

​Minh Long nhíu mày, tiếp tục truy vấn:

​- Thực lực của những kẻ đứng đầu các gia tộc này thế nào?

​Bất Ca hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên sự kiêng kỵ rõ rệt:

​- Mười tên gia chủ của mười đại gia tộc này, tất cả bọn hắn đều là những cường giả đã bước chân vào cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, thực lực vài tên thậm chí còn nhỉnh hơn Thác Bạt Tuấn. Bọn hắn đều là những lão quái vật sống hàng trăm năm, tích lũy nội tại thâm hậu, chiến lực vô cùng khủng khiếp. Tuy Thác Bạt Tuấn đã chết, nhưng vẫn còn đó 9 tên Hóa Thần sơ kỳ khác, cộng thêm Bột Nhi Chỉ Căn mưu sâu kế hiểm. Đây là một lực lượng đủ sức san phẳng bất cứ thành trì nào.

​Minh Long nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, trán nhíu chặt lại. Chín tên Hóa Thần sơ kỳ cùng lúc vây công, chưa kể đến còn có thể có sự can thiệp của đám cường giả Lam Ba Quốc kia nữa. Đây thực sự là một thế cục tử địa.

​- Chín tên Hóa Thần sơ kỳ cơ à? Lực lượng này quả thực quá mức khủng khiếp. Thật không biết phía Đại Hãn hiện giờ thế nào rồi, liệu ngài ấy có trụ nổi trước vòng vây trùng điệp này không?

​Vừa dứt lời, Minh Long chợt nhận ra không gian bên cạnh im ắng lạ thường, tiếng xé gió của người đồng hành đã biến mất. Hắn quay đầu lại thì phát hiện Bất Ca đã tụt lại phía sau một khoảng rất xa, bóng dáng nàng chỉ còn là một chấm nhỏ mờ nhạt giữa nền trời.

​Minh Long giật mình, vội vàng hãm tốc độ, quay ngược trở lại chỗ nàng. Khi đến nơi, hắn thấy nàng đang thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán vì gắng sức. Hắn lo lắng hỏi:

​- Sao vậy? Thương thế công chúa tái phát ư?

​Bất Ca lúc này cũng dừng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nàng thở hổn hển, đôi mắt phượng lườm hắn một cái sắc lẹm đầy vẻ hờn dỗi:

​- Ngươi... ngươi quá nhanh! Ta vừa rồi phải vận hết khả năng thân pháp, đốt cháy không ít linh lực bản nguyên mới miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng ngươi. Ngươi bây giờ sở hữu tốc độ của một quái vật chứ đâu phải người thường! Ta làm sao mà đuổi kịp được?

​Minh Long chép miệng, đưa tay gãi đầu. Lúc này hắn mới sực nhớ ra sự thay đổi vượt bậc của bản thân. Hắn mang trong mình Phong - Lôi song dị thuộc tính vốn đã nhanh nhẹn hơn người, tốc độ đã vượt xa Nguyên Anh bình thường, thậm chí sánh ngang với Hóa Thần kỳ lão quái. Hắn vốn dĩ nghĩ mình đã chủ động di chuyển chậm lại để nàng theo kịp, song tốc độ chậm của hắn vẫn là quá sức chịu đựng đối với nàng.

​Minh Long thở hắt ra một hơi, nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm túc, hắn trầm giọng nói một câu ngắn gọn:

​- Đại công chúa, đắc tội rồi.

​Bất Ca chưa kịp hiểu chuyện gì thì Minh Long đã tiến tới, cúi người xuống. Một tay hắn luồn qua eo thon, tay kia luồn dưới khoeo chân nàng, dứt khoát bế bổng nàng lên theo kiểu công chúa ngay giữa không trung.

​Bất Ca giật bắn mình, theo bản năng giãy nhẹ, nàng trừng mắt nhìn hắn, giọng nói cao vút vì hoảng hốt:

​- Ngươi... ngươi làm cái gì vậy? Mau thả ta ra! Thế này còn ra thể thống gì nữa!

​Minh Long siết chặt tay giữ nàng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước đầy kiên định và khẩn trương:

​- Nếu cứ di chuyển như thế này e rằng không kịp. Tình thế cấp bách, công chúa thứ lỗi cho ta. Lúc này tuyệt đối chẳng phải là lúc để câu nệ tiểu tiết.

​Nhìn vào ánh mắt trong sáng, cương nghị và đầy vẻ lo lắng cho phụ thân mình của Minh Long, sự chống cự trong lòng Bất Ca dần tan biến. Gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ như gấc chín, ánh mắt e thẹn né tránh nhìn sang hướng khác, nàng lí nhí trong miệng:

​- Vậy... phiền ngươi rồi.

​Được sự đồng ý, Minh Long chẳng chần chừ thêm giây phút nào. Hắn vận chuyển lôi lực toàn thân, Lôi Lang Hành Ảnh được kích hoạt tối đa công suất.

​"Vút!"

​Cả người hắn hóa thành một tia chớp vàng kim, xé gió lao đi với tốc độ khủng khiếp hơn cả lúc nãy. Gió rít gào bên tai, cảnh vật bên dưới lùi lại nhanh đến chóng mặt.

​Bất Ca nằm gọn trong vòng tay vững chãi và ấm áp của hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ, đều đặn từ lồng ngực nam nhân này. Một cảm giác an toàn len lỏi trong tim khiến nàng quên đi sự ngượng ngùng ban đầu cùng nỗi lo sợ về chiến cuộc. Khóe môi nàng khẽ mỉm cười, rồi nàng nhẹ nhàng dụi đầu vào ngực hắn, tìm kiếm một chỗ dựa bình yên giữa cơn bão táp sắp tới.

...

Hai bóng người đang lướt đi như gió cuốn bỗng nhiên khựng lại giữa không trung.

​Minh Long là người phát hiện ra sự bất thường trước tiên. Mũi hắn khẽ động, một mùi tanh nồng nặc của máu tươi hòa lẫn với mùi cháy khét của xác thịt xộc thẳng vào khứu giác, khiến dạ dày hắn cuộn lên một đợt khó chịu. Đôi mắt hắn nhíu chặt lại, ánh nhìn sắc bén quét xuống vùng bình nguyên phía dưới.

​- Đây là...!

​Hắn thốt lên, giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng.

​A Tốc Bất Ca thấy hắn dừng lại đột ngột cũng vội vàng đưa mắt nhìn theo. Ngay khoảnh khắc đó, cả người nàng như bị sét đánh, đông cứng lại giữa bầu trời.

​Bên dưới thảm cỏ thảo nguyên vốn xanh mướt, giờ đây hiện ra một bức tranh địa ngục trần gian. Vô số xác chết nằm ngổn ngang, trải dài khắp một vùng rộng lớn. Máu nhuộm đỏ thẫm từng thớ đất, biến nơi đây thành một đầm lầy chết chóc. Điều đau đớn nhất là tất cả những thi thể kia đều khoác lên mình bộ chiến giáp quen thuộc của Thiết Kỵ Quân, niềm tự hào và là lá chắn thép của A Tốc Cát Bộ.

​- Trời ơi...

​Bất Ca lẩm bẩm, giọng nàng run rẩy, vỡ vụn. Cả hai nhanh chóng hạ độ cao, đáp xuống bãi chiến trường đầy tử khí.

​Đôi chân Bất Ca loạng choạng bước đi giữa những người binh sĩ đã ngã xuống. Nàng dáo dác tìm kiếm, lật từng gương mặt nhuốm máu, trong lòng cầu nguyện một phép màu mong manh. Nàng đi qua những gò xác chất chồng, đi qua những vũng máu chưa kịp khô.

​Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại tại một bãi đất trống, cách xa những đống xác hỗn độn kia một đoạn.

​Ở nơi đó, một thân hình to lớn nằm đơn độc giữa nền cỏ cháy sém. Ông nằm ngửa, chân tay duỗi thẳng một cách thiếu tự nhiên, tựa như đã bị một lực tác động cực mạnh hất văng ra xa và rơi xuống đây. Cây thương Cổ Thổ gãy đôi nằm lăn lóc bên cạnh chủ nhân.

​Bất Ca nín thở, bước từng bước nặng nhọc lại gần.

​Đó chính là Mông Kha Đạt.

​Vị lão tướng quân cả đời chinh chiến, người thầy đã cầm tay dạy nàng từng đường kiếm, người đã dạy nàng cách giương cung bắn rơi chim ưng, người luôn nhìn nàng bằng ánh mắt hiền từ như một người cha thứ hai.

​Lúc này đây, lồng ngực vạm vỡ của ông đã sụp xuống, vỡ nát hoàn toàn, in hằn một dấu chưởng ấn khổng lồ. Máu từ miệng và thất khiếu trào ra đã khô lại thành từng vệt đen kịt trên gương mặt già nua. Đôi mắt ông vẫn mở to trừng trừng, hướng thẳng lên bầu trời xám xịt, ánh mắt chứa đựng sự uất hận tột cùng và nỗi lo lắng khôn nguôi chưa thể buông bỏ.

​- Tướng quân...!!!

​Bất Ca quỳ sụp xuống bên cạnh thi thể lão tướng quân.

​Nàng run rẩy đưa tay vuốt lên đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng ấy, cố gắng giúp ông nhắm mắt nhưng những giọt nước mắt nóng hổi của nàng lại rơi xuống gò má lạnh lẽo của ông trước.

​- Sư phụ!!!

​Tiếng hét xé lòng vang lên, phá tan sự tĩnh lặng chết chóc của chiến trường.

​Nàng gục đầu vào ngực ông, nơi trái tim đã ngừng đập, khóc nấc lên từng hồi. Nàng khóc cho người thầy kính yêu đã ngã xuống khi chưa hoàn thành tâm nguyện. Nàng khóc cho hàng vạn dũng sĩ bộ lạc đã bỏ mạng oan uổng. Nàng khóc cho sự bất lực của chính mình. Tiếng khóc ai oán, thê lương thấu tận trời xanh, khiến ngay cả những con quạ đen đang chực chờ rỉa xác cũng phải giật mình bay tán loạn.

​Minh Long đứng lặng phía sau, chứng kiến cảnh tượng bi thương này, trong lòng hắn cũng dâng lên một nỗi xót xa khó tả. Hắn vốn dĩ cũng rất tôn trọng khí phách của Mông Kha Đạt qua những lần tiếp xúc ngắn ngủi. Nhìn vị lão tướng lẫm liệt ngày nào giờ chỉ còn là cái xác lạnh lẽo, hắn nắm chặt nắm đấm, sự phẫn nộ âm ỉ cháy trong lòng.

​Minh Long tiến lại gần, định đặt tay lên vai an ủi Bất Ca vài câu, mong nàng bớt đau buồn.

​Thế nhưng, ngay khi bàn tay hắn sắp chạm vào, Bất Ca đột ngột đứng phắt dậy.

​Nàng đưa tay lau mạnh những giọt nước mắt trên má. Khi nàng quay lại, Minh Long sững sờ. Đôi mắt phượng vừa rồi còn đẫm lệ bi thương, giờ đây đã trở nên lạnh lẽo, vô cảm tựa như khối băng ngàn năm nơi Thánh Địa. Trong đôi mắt ấy, nỗi đau thương đã nhường chỗ cho ngọn lửa hận thù đang bùng cháy dữ dội.

​Nàng nhìn chằm chằm về hướng A Tốc Thành, nơi kẻ thù đang hả hê trên chiến thắng, rồi quay sang Minh Long.

​Bất ngờ, hai đầu gối nàng khuỵu xuống. Nàng định quỳ rạp ngay trước mặt hắn để cầu xin.

​Minh Long phản ứng cực nhanh. Hắn vội vàng lao tới, đưa hai tay đỡ chặt lấy cánh tay nàng, dùng lực giữ nàng đứng thẳng, nhất quyết ngăn cản hành động này:

​- Công chúa! Công chúa làm cái gì vậy?

​Bất Ca ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói run rẩy nhưng chứa đựng sự quyết tuyệt chưa từng thấy:

​- Minh Long! Ta tự biết sức mình có hạn. Đối đầu với 9 đại gia tộc, ta chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Hiện tại, ta đã mất tất cả, xung quanh tứ cố vô thân, ta chỉ còn biết trông cậy duy nhất vào ngươi.

​Nàng siết chặt lấy tay hắn, móng tay găm vào da thịt hắn đau nhói:

​- Cầu xin ngươi! Hãy giúp ta giết sạch lũ phản loạn này. Hãy giúp ta báo thù cho Mông Kha Đạt tướng quân, cho các huynh đệ đã chết. Nếu ngươi giúp ta trả được mối thù huyết hải thâm thù này, A Tốc Bất Ca ta nguyện làm trâu làm ngựa, đời đời kiếp kiếp làm nô tỳ hầu hạ bên cạnh ngươi để trả nợ ân tình.

​Minh Long nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt vọng nhưng kiên cường của nàng. Hắn tặc lưỡi một cái.

​Vốn dĩ, đây là nhiệm vụ Hệ Thống giao phó, hắn làm vì phần thưởng, vì lợi ích bản thân. Song, đứng trước cảnh tượng máu chảy thành sông, chứng kiến cái chết bi thảm của Mông Kha Đạt và sự đau đớn tột cùng của nữ nhân trước mặt, tâm thế của hắn đã thay đổi. Sự phẫn nộ trước hành vi tàn độc, bất nhân của kẻ thù đã lấn át cả những toan tính lợi ích ban đầu. Cho dù Bất Ca giữ im lặng, hắn cũng quyết sẽ ra tay trừng trị lũ khốn kiếp đó.

​Minh Long đỡ nàng đứng thẳng dậy, giọng nói trầm ổn, chắc nịch:

​- Đừng quỳ. Cũng đừng nhắc đến chuyện làm trâu làm ngựa. Ta không cần nô tỳ.

​Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, gật đầu dứt khoát:

​- Ta sẽ giúp công chúa. Món nợ máu này, chúng ta sẽ cùng nhau bắt bọn chúng trả đủ, sòng phẳng từng chút một.

​Nghe được lời cam kết của Minh Long, cơ thể căng cứng của Bất Ca dường như thả lỏng đôi chút. Nàng không nói lời cảm ơn sáo rỗng, chỉ có ánh mắt là ánh lên sự biết ơn sâu sắc tận tâm can.

​Minh Long hỏi nhỏ:

- Bình tĩnh lại chưa?

​Bất Ca nhếch môi cười nhạt, nụ cười chứa đầy sát khí lạnh lẽo:

- Giờ trong đầu ta chỉ có ý niệm giết sạch bọn chúng, băm vằm từng tên ra vạn mảnh.

​Minh Long vỗ nhẹ lên vai nàng:

​- Việc báo thù cứ để lát nữa tính. Trước tiên, hãy chôn cất lão tướng quân đã. Ông ấy cần được yên nghỉ, tuyệt đối tránh để thi thể phơi sương gió nơi này.

​Bất Ca gật đầu. Nàng cố nén đau thương, bước lại gần thi thể Mông Kha Đạt.

​Nàng vận chuyển linh lực toàn thân. Không khí xung quanh lập tức giảm nhiệt độ đột ngột. Băng linh lực màu trắng xanh từ tay nàng tuôn trào, bao phủ lấy thi thể vị lão tướng và cả cây thương gãy của ông. Lớp băng dày dần lên, trong suốt và tinh khiết tựa pha lê, tạo thành một cỗ quan tài băng vĩnh cửu, bảo quản thi thể ông nguyên vẹn, ngăn cách hoàn toàn với bụi trần.

​Sau đó, nàng điều khiển băng khí đào một hố sâu, nhẹ nhàng đưa cỗ quan tài băng xuống lòng đất mẹ, để ông vĩnh viễn nằm lại với thảo nguyên bao la mà ông đã dành cả đời để bảo vệ.

​Xong xuôi mọi việc, Bất Ca quay người lại. Nàng thấy Minh Long đang ngồi lúi cúi ở một góc khuất cách đó không xa, tay chân hí hoáy làm cái gì đó với vài vật dụng kim loại lạ lẫm, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một mình:

- Thế này đúng không Ngọc Nhi?

​Bất Ca bước lại gần, tò mò hỏi:

​- Ngươi đang làm cái gì vậy?

​Minh Long vẫn cắm cúi thao tác, tay hắn thoăn thoắt tạo ra một thứ gì đó nhìn rất kỳ quái, hắn đáp gọn lỏn:

​- À... chuẩn bị một chút "quà gặp mặt" cho trận chiến sắp tới ấy mà. Phòng khi...

​Bất Ca nhíu mày khó hiểu:

- Phòng khi cái gì?

​Minh Long lúc này mới đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên tay, trên môi nở một nụ cười bí hiểm khiến người ta lạnh sống lưng:

​- Lúc đó rồi công chúa sẽ biết. Đi thôi, đến lúc đòi nợ rồi.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Lạc Hồng Thần Chủ một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 12:

- 2/12: Ủng hộ tác giả LHTC, xin giấu tên: 200.000 VND

- 2/12: Trịnh Minh Tuấn gửi tác động lực mau ra chương mới: 100.000 VND

- 3/12: Nguyễn Duy Thông ủng hộ tác LHTC đầu tháng mong tác đều tay: 1.696.969 VND

- 5/12: LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 2.000.000 VND

- 5/12: HOÀNG LÃO TÀ: 318.188 VND

Quý độc giả có thể nghe audio LHTC tại:

https://youtube.com/playlistlist=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận