Lạc Hồng Thần Chủ

Chương 119 GIĂNG LƯỚI Mới

#LHTC#VP:

Phía dưới sảnh đấu giá, bầu không khí hỗn loạn vẫn chưa hề có dấu hiệu hạ nhiệt. Hàng ngàn ánh mắt nóng rực, tò mò xen lẫn kinh hãi dán chặt vào những vết nứt lờ mờ hình mạng nhện đang hiện diện trên lớp kết giới của căn phòng số 69. Tiếng bàn tán xôn xao vang lên ầm ĩ tựa như tiếng ong vỡ tổ, ai nấy đều khao khát muốn biết chân tướng sự việc bên trong.

​Lúc này, Bách Thiều đã quay trở lại sảnh đấu giá. Nàng bước lên bục cao, cố gắng hít thở sâu để điều chỉnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ và lấy lại phong thái chuyên nghiệp, lạnh lùng vốn có của một đại quản sự. Tuy nhiên, nếu ai tinh ý quan sát kỹ, họ vẫn có thể nhận ra ánh mắt nàng còn vương chút bối rối, đôi bàn tay giấu trong tay áo vẫn còn hơi run rẩy sau cú sốc thị giác vừa rồi.

​Nàng đưa mắt nhìn lão già râu tóc bạc phơ đang kiên nhẫn đứng đợi, sau đó cất giọng tuyên bố rõ ràng, âm thanh được linh lực khuếch đại vang vọng khắp toàn trường:

​- Thưa toàn thể quý vị và thưa lão tiên sinh đây. Bách Thiều xin được chính thức xác nhận, khách nhân trong phòng số 69... đích thị đã luyện hóa thành công Bát Hoang Phá Diệt Diễm!

​Lời xác nhận của nàng như một nhát búa đóng đinh vào sự thật, khiến đám đông bên dưới lại một phen ồ lên kinh ngạc.

​Lão già nghe vậy, đôi mắt vốn đang lờ đờ đục ngầu bỗng híp lại, tạo thành một đường chỉ dài sắc bén. Khóe môi lão nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa. Lão nhìn chằm chằm vào Bách Thiều, hỏi nhẹ lại một câu, giọng nói tuy không lớn nhưng lại xoáy sâu vào tâm trí người nghe:

​- Bách quản sự đã tận mắt nhìn thấy và kiểm chứng rồi đúng không?

​"Khụ! Khụ!"

​Câu hỏi bất ngờ đánh trúng vào điểm nhạy cảm khiến Bách Thiều giật mình, ho khan vài tiếng để che giấu sự lúng túng đang dâng trào. Trong tâm trí nàng, hình ảnh cơ thể trần trụi, săn chắc cùng làn da trơn bóng như ngọc của nam tử trong phòng lúc nãy bất chợt hiện về rõ mồn một. Gò má trắng ngần của nàng theo đó mà ửng hồng lên một cách rõ rệt, lan dần xuống tận mang tai.

​Nàng vội vàng gật đầu, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể:

- Đ... Đúng là như vậy. Ta đã trực tiếp vào trong và tận mắt kiểm chứng, ngọn lửa hung tàn kia đã hoàn toàn bị thu phục, trở nên ngoan ngoãn.

​Nhận thấy ánh mắt tò mò của hàng ngàn người bên dưới đang muốn đào sâu thêm vào danh tính vị khách bí ẩn, nàng lập tức nghiêm giọng, dùng uy tín và quy tắc sắt đá của Bách Bảo Các để chắn ngang mọi sự dò xét:

​- Tuy nhiên, Bách Bảo Các chúng ta từ xưa đến nay làm ăn luôn đặt chữ tín và quy tắc bảo mật lên hàng đầu. Vị khách nhân phòng 69 không muốn lộ diện, vì vậy Bách Bảo Các sẽ tuyệt đối tôn trọng, kiên quyết không công bố danh tính hay bất kỳ thông tin nào của vị này ra ngoài. Mong lão tiên sinh và toàn thể khách quan thông cảm cho sự bất tiện này.

​Lời tuyên bố đanh thép của Bách Thiều, cộng thêm sự xác nhận chắc chắn về việc luyện hóa thành công, đã tạo nên một cơn sóng ngầm dữ dội lan tỏa trong các căn phòng riêng khác.

​Tại các khu vực phòng riêng, những nhân vật khách quý đại diện cho các tông môn, gia tộc lớn đều đồng loạt mất bình tĩnh. Bọn họ ngồi bật dậy, ánh mắt dán chặt về hướng phòng 69 với vẻ kiêng dè và toan tính.

​Đây thực sự là một chuyện động trời trong giới tu chân! Một tu sĩ có khả năng tu luyện cùng lúc đa hệ thuộc tính đã là nghịch thiên, nay lại còn thu phục được Dị Hỏa xếp hạng 6 uy lực vô song. Kẻ này chắc chắn là một quái vật ngàn năm có một! Nếu để hắn trưởng thành, cục diện của Nam Tinh Đại Lục này e rằng sẽ có biến động lớn.

​Gần như cùng một thời điểm, các mệnh lệnh khẩn cấp được thì thầm truyền xuống cho đám thuộc hạ thân tín bên cạnh:

​- Điều tra! Bằng mọi giá phải tra ra danh tính của người trong phòng 69!

- Hắn là ai? Đến từ thế lực nào? Phải tìm cho ra lai lịch của hắn ngay lập tức!

​Trong khi đó, lão già đứng trên sân khấu nghe Bách Thiều xác nhận xong thì đưa tay vuốt chòm râu bạc, gật gù liên tục tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Lão ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng thẳng về phía căn phòng số 69, cười lớn rồi nói vọng lên, giọng nói sang sảng đầy hào khí:

​- Ha ha ha... Tốt! Vậy thì tốt quá rồi!

​Lão chắp tay hướng lên trên:

- Coi như là lão phu cũng đã đạt được nguyện vọng trao tặng bảo vật. Chúc mừng tiểu hữu! Chúc mừng chúc mừng!

​Nói rồi, lão thu lại nụ cười, quay sang nói với Bách Thiều, giọng điệu trở nên đạm bạc, nhẹ nhàng như mây gió:

​- Đồ đã trao xong, người hữu duyên với cơ duyên cũng đã toại nguyện. Lão xin phép cáo từ trước. Các vị cứ tiếp tục buổi đấu giá, lão già này không làm phiền hứng thú của mọi người nữa.

​Bách Thiều vội cúi người, nở nụ cười đáp lại đầy tôn trọng và lễ phép:

- Khách quan thật sự có lòng. Bách Bảo Các chúng tôi vô cùng hân hạnh được làm cầu nối cho cuộc trao đổi này. Xin thứ lỗi vì ta còn phải chủ trì đại cục, không thể đích thân tiễn khách quan được.

​Lão già xua tay, ý bảo không cần câu nệ. Sau đó, lão gật đầu chào nhẹ, rồi từ từ quay người. Lão chống cây gậy gỗ mộc mạc, bước từng bước chậm rãi nhưng vững chãi, đi thẳng ra cửa chính. Bóng lưng gầy gò của lão dần dần khuất sau cánh cửa lớn, để lại sau lưng một đám đông vẫn còn đang ngơ ngác, sục sôi và chìm trong vô vàn suy đoán.

Minh Long đứng lặng người sát bức tường pha lê, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng gầy gò, cô độc của lão già đang chậm rãi bước qua cánh cửa lớn. Bóng dáng ấy dần bị nuốt chửng bởi bóng tối bên ngoài sảnh đấu giá.

​Hắn khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn xuống đám đông vẫn đang huyên náo phía dưới. Những ánh mắt tò mò, soi mói cứ liên tục hướng về phía căn phòng này khiến hắn cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa:

​- Lão già kia đã đi rồi, tâm điểm của sự chú ý cũng đã dời đi phần nào. - Hắn lẩm bẩm, trong đầu nhanh chóng tính toán:

- Ta cũng nên rời khỏi đây ngay lập tức. Ở lại thêm chút nữa thì chỉ đêm dài lắm mộng.

​Trong thức hải, giọng nói của Ngọc Nhi vang lên đầy tán đồng:

- Chính xác. Hiện tại ngươi vừa gây ra động tĩnh quá lớn, các thế lực đều đang điên cuồng điều tra lai lịch của người trong phòng số 69. Rời đi lúc này chính là thượng sách để bảo toàn bí mật.

​Minh Long gật đầu, dứt khoát quay người lại, chuẩn bị rời đi.

​Thế nhưng, ngay khi ánh mắt hắn vô tình lướt xuống bộ y phục gấm vóc màu lam tinh xảo đang mặc trên người, bước chân hắn bỗng khựng lại. Khuôn mặt hắn méo xệch đi, một cảm giác xấu hổ mãnh liệt trào dâng từ tận đáy lòng, khiến hai tai hắn nóng bừng lên. Hắn không kìm được mà đưa tay vỗ vỗ vào trán liên tục, tiếng "bộp bộp" vang lên đầy sầu não:

​- Haizzz... Mất mặt! Thật sự là mất mặt đến mức muốn độn thổ!

​Ký ức về cảnh tượng vừa rồi ùa về rõ mồn một. Hắn nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín của Bách Thiều khi nàng vô tình nhìn thấy hắn trong bộ dạng trần như nhộng. Sau đó là cảnh nàng luống cuống sai người mang bộ y phục mới này lên cho hắn thay. Đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, lại để cho một nữ nhân nhìn thấy hết sạch sành sanh như vậy. Da mặt hắn dù có dày đến mấy thì lúc này cũng cảm thấy không còn chỗ nào để chui:

​- Thôi, chuyện đã lỡ rồi, nghĩ nhiều chỉ thêm đau đầu.

Minh Long lắc mạnh đầu cố xua đi hình ảnh ngượng ngùng đó, vội vàng chỉnh đốn lại vạt áo, vuốt phẳng những nếp nhăn trên tay áo. Hắn kiểm tra lại chiếc mặt nạ Ẩn Diện Bách Bảo trên mặt thật kỹ càng, đảm bảo nó che kín toàn bộ biểu cảm bối rối hiện tại.

​Hắn hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, rồi dứt khoát mở cửa phòng số 69 bước ra ngoài hành lang.

​Ngay bên ngoài, một nữ nhân phục vụ dung mạo thanh tú vẫn đang túc trực sẵn. Thấy cửa mở, nàng vội vàng tiến lên, cung kính cúi người hành lễ:

- Công tử, ngài cần gì sai bảo ạ?

​Minh Long ho khẽ một tiếng để đè nén sự chột dạ, cố gắng giữ giọng điệu trầm ổn và lạnh lùng nhất có thể:

- Tại hạ đột xuất có chút việc riêng khẩn cấp cần xử lý ngay, việc tham gia tiếp buổi đấu giá đành phải gác lại. Phiền cô nương chuyển lời đa tạ của tại hạ đến Bách quản sự về sự chu đáo này.

​Hắn đưa tay chỉ nhẹ vào bộ y phục mới tinh trên người, ý tứ trong lời nói vô cùng rõ ràng.

​Nữ nhân phục vụ dường như cũng đã được dặn dò kỹ lưỡng, hoặc nàng cũng lờ mờ đoán được sự tình tế nhị bên trong. Nàng nở một nụ cười chuyên nghiệp, đôi mắt thoáng hiện lên nét tinh nghịch e thẹn nhưng vẫn giữ lễ nghi:

- Vâng, ta sẽ chuyển lời đầy đủ tới Bách quản sự. Bách Bảo Các luôn hân hạnh được đón tiếp ngài vào những lần sau.

​Minh Long gật đầu chào nhẹ, chân bước đi thoăn thoắt. Hắn không dám nán lại thêm dù chỉ một giây, vội vàng rẽ vào lối đi riêng vắng vẻ dành cho thượng khách phòng 69. Bóng dáng hắn di chuyển nhanh chóng, lướt qua những dãy hành lang dài hun hút rồi biến mất sau ngã rẽ.

​Cùng thời điểm đó, tại không gian yên tĩnh của căn phòng số 20.

​Nhân vật thần bí dường như có một loại cảm giác vô cùng nhạy bén, y cũng lập tức thay đổi trạng thái. Sự lười biếng, uể oải nãy giờ hoàn toàn tan biến.

​Y chậm rãi đứng dậy, vươn vai một cái thật sảng khoái. Các khớp xương trên người y phát ra những tiếng kêu giòn giã, rũ bỏ hoàn toàn sự mệt mỏi do ngồi lâu một chỗ.

​Y quay lại nhìn thiếu nữ đang đứng bên cạnh. Ánh mắt sau lớp mặt nạ của y hiện lên vẻ thâm sâu, khó đoán, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng:

​- Đi thôi Lam Nguyệt. Kịch hay ở đây hạ màn rồi, chúng ta cũng không cần nán lại làm gì nữa.

​Lam Nguyệt nghe vậy liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cúi đầu cung kính hỏi:

- Chủ nhân, chúng ta sẽ trở về khách điếm nghỉ ngơi sao?

​Y lắc đầu, sải bước đi về phía cửa phòng, giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc hiếm hoi:

- Chưa nghỉ được. Có một số việc quan trọng sắp phải làm rồi. Thời cơ đã đến, chúng ta cần phải tranh thủ.

​- Tuân mệnh chủ nhân. - Lam Nguyệt khẽ đáp, bước chân nhẹ nhàng đi theo sát phía sau y.

​Hai người bọn họ lặng lẽ mở cửa, hòa vào bóng tối của hành lang dành cho phòng riêng số 20. Họ di chuyển lặng lẽ như những bóng ma, nhanh chóng rời khỏi khu vực đấu giá ồn ào, hướng về phía màn đêm đang bao phủ bên ngoài A Tốc Thành.

Tại sảnh đấu giá, khi nữ phục vụ ghé tai báo tin vị khách phòng 69 đã vội vã rời đi, nụ cười rạng rỡ trên môi Bách Thiều chợt khựng lại một nhịp. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác hụt hẫng mơ hồ, tựa như vừa để vuột mất một điều gì đó thú vị.

​Tuy nhiên, với bản lĩnh của người đứng đầu một chi nhánh lớn, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khôi phục vẻ tự nhiên vốn có. Đôi mắt phượng khẽ liếc về phía căn phòng 69, khóe môi nàng cong lên một nụ cười đầy ẩn ý:

​- Chạy nhanh thật đấy. Nhưng núi cao còn đó, nước biếc còn chảy. Một nam nhân thú vị, lại mang trên mình nhiều bí mật như vậy, chắc chắn hữu duyên sẽ còn gặp lại.

​Trong khi đó, Minh Long đã lao về phòng trọ như một cơn gió lốc. Hắn đẩy cửa bước vào, động tác gấp gáp khiến Cáp Tát và Đồ Nha đang ngồi chờ bên trong giật mình đứng bật dậy:

​- Công t...

​Cả hai còn chưa kịp cất lời chào hỏi trọn vẹn, Minh Long đã giơ tay ra hiệu im lặng, giọng điệu đầy vẻ khẩn trương:

- Thu dọn đồ đạc của hai người ngay lập tức. Chúng ta phải rời khỏi A Tốc Cát Bộ ngay bây giờ, chậm trễ sẽ sinh biến.

​Thấy vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy của Minh Long, hai huynh muội Cáp Tát nuốt vội những câu hỏi vào trong, vội vàng vơ lấy vài món hành lý đơn giản đã chuẩn bị từ trước. Minh Long nhìn thẳng vào mắt Cáp Tát, ánh mắt kiên định hỏi:

​- Cáp Tát, con đường phía trước ta đi sẽ đầy rẫy chông gai và nguy hiểm, ngươi có muốn đi cùng ta luôn không? Hay ngươi muốn chọn ở lại nơi này tìm cuộc sống an ổn?

​Cáp Tát nghe vậy liền quỳ sụp xuống, giọng nói vang lên đầy cảm kích và kiên quyết:

- Được ở bên Đồ Nha, tiểu nhân cầu còn không được! Nguyện đi theo công tử làm trâu làm ngựa, dù núi đao biển lửa cũng quyết không từ nan!

​Đồ Nha đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ vì biết hai huynh muội sẽ không phải xa cách.

​- Tốt! Chúng ta đi!

​Ba người Minh Long nhanh chóng di chuyển xuống lầu. Sau khi thanh toán tiền phòng sòng phẳng với chưởng quầy, họ bước nhanh ra cửa chính của Bách Bảo Các. Tại đó, một người phục vụ đã dắt theo Bạch Ảnh chờ sẵn. Con bạch mã hí vang một tiếng khi thấy chủ nhân, bộ lông trắng muốt của nó nổi bật hẳn lên giữa màn đêm.

​Minh Long đón lấy dây cương, quay sang hai huynh muội rồi ra lệnh:

- Thả lỏng cơ thể, tuyệt đối đừng kháng cự lại linh lực của ta.

​Cả hai huynh muội ngoan ngoãn làm theo. Minh Long đặt tay lên vai hai người, tâm niệm khẽ động. Chiếc nhẫn trữ vật chứa Không Linh Giới trên ngón tay hắn lập tức lóe lên một luồng ánh sáng bạc dịu nhẹ, bao phủ lấy toàn thân Cáp Tát và Đồ Nha.

​"Vù!"

​Không gian vặn vẹo nhẹ một cái. Trong nháy mắt, cả hai huynh muội biến mất tại chỗ, an toàn được đưa vào bên trong không gian đặc biệt của Không Linh Giới.

​Minh Long quay sang gật đầu với người phục vụ:

- Đa tạ!

​Dứt lời, hắn tung người nhảy lên lưng Bạch Ảnh một cách điêu luyện. Hắn thúc nhẹ vào bụng ngựa, Bạch Ảnh hiểu ý, bốn vó sải dài lao vút đi như một mũi tên rời cung. Bóng dáng một người một ngựa nhanh chóng bỏ lại những ánh đèn rực rỡ, phồn hoa của A Tốc Thành phía sau lưng, hòa mình vào màn đêm đen kịt, lạnh lẽo của vùng ngoại ô.

​Minh Long thúc ngựa phi nước đại trong đêm, cố gắng gia tăng khoảng cách với tòa thành càng xa càng tốt.

...

​Tuy nhiên, sự yên bình giả tạo đó nhanh chóng kết thúc. Khi vừa ra khỏi địa phận A Tốc Thành được khoảng 5 dặm, tiến vào một vùng hoang dã vắng vẻ đầy cỏ dại...

​"Rầm! Rầm! Rầm!"

​Mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội tựa như đang có một cơn địa chấn mạnh mẽ. Lớp đất đá nứt toác, bắn tung tóe lên trời. Từ sâu dưới lòng đất, hàng chục nhánh rễ cây khổng lồ, to như cột đình, đen sì và sần sùi bất ngờ trồi lên với tốc độ kinh hoàng. Chúng đan xen, vặn xoắn vào nhau tạo thành một tấm lưới mộc đan khổng lồ, kiên cố như tường thành, bao vây kín mít tứ phía quanh Minh Long và Bạch Ảnh, chặn đứng mọi đường lui.

​"Híiii!"

​Bạch Ảnh hí lên một tiếng đầy kinh hãi, dựng đứng hai chân trước lên cao, vó ngựa đạp vào hư không rồi buộc phải dừng lại khẩn cấp để tránh va vào bức tường rễ cây gai góc vừa mọc lên.

​Minh Long giật mình nhưng phản ứng cực nhanh. Hắn ghìm cương ngồi vững trên lưng ngựa, đôi mắt nheo lại đầy cảnh giác. Đồng tử hắn lập tức biến đổi, Cửu Trùng Minh Nhãn xoay chuyển liên hồi, tỏa ra ánh sáng u minh, quét qua màn đêm và những chướng ngại vật để tìm kiếm nguồn gốc linh lực.

​- Kẻ nào lén lút?! Mau hiện hình! - Hắn quát lớn, tay đã xuất hiện Song Trúc Diệp Đao, linh lực toàn thân vận chuyển tới đỉnh điểm.

​Đáp lại tiếng quát của hắn là một tràng cười già nua, lãnh khốc vang vọng từ bốn phương tám hướng, khiến người nghe lạnh sống lưng:

​"Khà... khà... khà..."

​- Tiểu hữu, thực sự không ngờ ngươi lại có tính cảnh giác cao và gấp gáp rời đi như vậy. Lão phu còn chưa kịp mời ngươi uống chén trà đàm đạo về món quà vừa rồi, thật là thất lễ.

​Từ trong bóng tối nhập nhoạng giữa những rễ cây khổng lồ, một bóng người gầy gò, tay chống gậy gỗ chậm rãi bước ra.

​Chính là lão già đã trao đổi Dị Hỏa lúc nãy.

​Dưới ánh trăng mờ ảo, lão nhìn Minh Long. Nụ cười hiền hậu trên sân khấu lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là ánh mắt tham lam, sắc lạnh và đầy sự toan tính của một kẻ thợ săn đang nhìn con mồi đã sập bẫy.

​Ngay khoảnh khắc lão già xuất hiện và tỏa ra khí thế áp đảo, giọng nói của Ngọc Nhi đột ngột vang lên trong đầu Minh Long. Khác với mọi khi, giọng nàng mang theo sự cảnh báo cấp thiết và nghiêm trọng chưa từng thấy:

​- Minh Long! Cẩn thận! Tìm mọi cách chạy ngay đi nếu có thể! Lão ta... là một Luyện Hư viên mãn cường giả!

​Nghe xong lời cảnh báo, trái tim Minh Long như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Hắn thầm chấn kinh tột độ, nét mặt trở nên trầm trọng và căng thẳng hơn bao giờ hết.

​- Cái gì... LUYỆN HƯ VIÊN MÃN?

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Lạc Hồng Thần Chủ một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 10:

- 1/10: + HVC góp lúa nuôi Minh Long tu luyện: 500. 000 VND

- 2/10: + THẠCH SANH: 50. 000 VND

+ NGUYỄN DUY THÔNG: 1. 000. 000 VND

- 9/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 100. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio LHTC tại:

https://youtube.com/playlist?list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận